“Vâng”.Y Thị Vân Như khom người, lớp áo mỏng trên vai cũng vì động tác ấy mà chảy xuống.
Phong Nhã khóe miệng gợi lên tà tứ khẽ cười, từ chối cho ý kiến nhìn về phía tay nàng đang cầm vật gì đó. Vân Như cảm kích thức thời, kéo lại áo rồi ngón tay nhẹ nhàng mở ra hộp gấm, hồng quang loé loé chớp động, bên trong đúng là một huyết ngọc thạch đã được điêu khắc thành ngọc tiêu.”Vân Như tự biết bằng Phong lão gia địa vị cũng như gia thế ngất trời, lấy vật ấy làm lễ, giống như là bêu xấu ngài.”
Vân Như thấy Phong Nhã mặt mang khinh thường, cũng không vội vàng xao động, chậm rãi ôn nhu nói: “Vật ấy nguyên cũng là Vân Như ngẫu nhiên có được, cực kỳ yêu thích. Hôm nay dâng ra, không dám nói một mảnh tâm ý, chỉ luyến tiếc một vật quý giá như vậy lại ở trong tay một tục nhân như Vân Như bị long đong thôi. Vân Như không dám nhiều lời, chỉ cầu Phong lão gia nhận giúp Vân Như để vật này tìm được chủ nhân thật sự của mình, tiện lợi giải quyết xong tâm nguyện phản hương mà đi.”
Phong Nhã chọn mi, đối với nữ nhân trước mắt lại có một cái nhìn khác. Lấy thân phận của Phong Nhã, thứ này thật là chưa đáng được hắn đặt trên mặt bàn, nhưng ở trong mắt người thường, một khối huyết ngọc thạch đầy đủ như thế cũng đã là một vật cực kỳ quý trọng. Chưa bao giờ nghe qua Y gia ở Giang Nam, phỏng chừng chỉ là một thương gia nhỏ bé chẳng có bao nhiêu tiền ( đây là nói dưới góc độ của Mạch Thiên Tuyết và PhongNhã), xem tình huống vật ấy chỉ sợ là trấn trạch chi bảo của Y gia. Như thế đem dâng lên, không nói chuyện tặng lễ, không nói chuyện con đường tơ lụa, chỉ nói vì Nhã vật tìm chúa, một phen tiến thối thoả đáng trong lời nói, mặc dù là khiêu khích Phong Nhã, cũng không khỏi không tán thưởng một tiếng.
Nữ nhân này, quả thật biết cách nắm giữ lòng người.
Nhẹ tay khinh nhất chiêu, ngọc tiêu liền nằm gọn trong lòng bàn tay hắn. Phong Nhã tùy ý thưởng thức một lát, nói: “Ta nhận.”
“Đa tạ Phong lão gia, Vân Như xin được cáo lui.”Y Thị Vân Như biểu hiện hoàn toàn là một bộ dáng đã giải quyết xong tâm nguyện, vui sướng tươi cười, cúi đầu hành lễ sau đó liền chậm rãi lui về sau vài bước, lập tức xoay người rời đi.
Lại ngang qua bên cạnh Y Thiên Thuận, Y Thiên Thuận ngập ngừng định mở miệng nói gì đó, nhưng chỉ thấy nàng hung hăng trừng mắt một cái, liền không dám lên tiếng, cúi đầu rụt cổ theo đi ra ngoài.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Nhĩ Bát Cú (Cưng Chiều Ngươi Không Đủ)
Chương 43
Chương 43