Thành tích tốt nghiệp lúc ra trường của Hiểu Diệp vốn dĩ rất bình thường. Nhưng không gặp 3 ngày đương nhiên phải lau mắt mà nhìn, cậu bây giờ căn bản đã phù hợp để trở thành tập hợp của y tá + ôsin + đầu bếp. Các hạng mục nghiệp vụ cần thiết đều có thể làm thành thạo, Hiểu Diệp cảm thấy mình còn chưa hiếu thuận với ba mẹ ruột giống như vậy bao giờ. Cái công lao to lớn này đương nhiên đều thuộc về Tống Liêm.
Lúc này Tiểu Bạch Thái đang ngồi chồm hổm ở trong bếp nhặt rau, trong miệng còn ngâm nga hát: “Rau xanh, đất vàng, mới hai ba tuổi đã không còn mẹ. . . . .”
“Hát cũng được ghê ta.” Tống Liêm không biết đã tắm xong khi nào, cả người mang áo choàng tắm đang đứng ngoài phòng bếp.
Hiểu Diệp hừ một tiếng rồi đổi hướng đưa lưng về phía Tống Liêm, làm tiếp công việc trên tay, do ngồi chồm hổm dưới đất quá lâu nên lúc đứng lên hai chân liền tê rần, kết quả là ngã ngửa ra sau, thật cẩu huyết là vừa vặn để Tống Liêm đỡ lấy, càng cẩu huyết hơn nữa là để đứa cháu của Tống Liêm nhìn thấy.
“Chú nhỏ, anh hùng cứu Thái mỹ nhân nha, chậc chậc.”
Tống Liêm buông tay đang đỡ Hiểu Diệp ra, trừng mắt nhìn đứa cháu Tống Tử Thu của mình, lấy giọng điệu khinh thường nói: “Cái gì mỹ, hoa cải trắng mỹ?” (từ Hán là Bạch Thái – cây cải trong Tiểu Bạch Thái – biệt danh của iêm)
“Vậy là chú không có hứng thú với cậu ấy, cháu đây đã có thể yên tâm thông báo.” Tống Tử Thu lấy thanh âm vô cùng lớn gào lên với Thái Hiểu Diệp: “Hiểu Diệp, tôi thích cậu!”
“Thích cái ông nội cậu.” Hiểu Diệp trả lời cũng vô cùng dứt khoát. Trừng mắt nhìn cái tên ngu ngốc Tống Tử Thu đang ngớ người, nói với Tống Liêm: “Cháu nhà anh học nhiều quá nên điên rồi, mau dẫn tới bệnh viện khám đi, có lẽ còn cứu được.”
Tống Liêm cười cười tỏ vẻ tán thành.
Tống Tử Thu là con của Tống Cương, 21 tuổi, so với Tống Liêm thì nhỏ hơn 8 tuổi, hiện tại đang nghiên cứu lịch sử vật lý ở một trường Đại học nổi tiếng, thông minh thì tất nhiên khỏi cần phải nói, nhưng Thái Hiểu Diệp vẫn cảm thấy thần kinh hắn có vấn đề, có lẽ đây là triệu chứng của các nhà khoa học chẳng hạn.
Tống Cương và vợ cũng vừa về đến nhà, nhìn ba người mang ba vẻ mặt khác nhau hỏi: “Đang nói cái gì mà vui vẻ vậy.”
“Không có gì, chỉ nói về bệnh trạng thôi.” Tống Liêm nói.
Tống Cương vừa nghe không biết bệnh này khác bệnh kia, vội hỏi: “Bệnh tình ba ra làm sao.”
Bởi vì mẹ của bốn anh em nhà Tống gia đã qua đời vào mấy năm trước, để người già không cô đơn một mình, nên người nhà Tống gia chỉ khi nào lấy vợ sinh con rồi thì mới chuyển ra ngoài ở, cho nên vợ chồng Tống Thanh và Tống Liêm vẫn còn ở chung với lão nhân.
“Khỏe lắm, bác sĩ nói, chú ý điều dưỡng, uống thuốc đúng giờ thì sẽ không có vấn đề. Này nha, ba rất vừa ý Hiểu Diệp, còn nói tối nay muốn ăn miến.” Tống Liêm cười nói với Tống Cương, lật bàn tay dùng ngón cái chỉ chỉ Hiểu Diệp đang bận rộn trong nhà bếp.
“Nhưng tôi không vừa ý.” Hiểu Diệp chộn rộn chạy quanh nhà bếp, miệng lẩm bẩm.
“Hửm? Hiểu Diệp cậu nói gì?” Vợ Tống Cương vừa tới đang đứng ở bên cạnh giúp đỡ hỏi.
Hiểu Diệp ngây ra một chút mới vội vàng trả lời: “Nha, không, không có gì, con nói con không vừa ý đồ ăn mua hôm nay thôi.”
“Vậy à? Cô thấy nó cũng được mà. Cậu là con trai mà lại đi làm mấy thứ này có cảm thấy khó chịu không.” Đem khoai tây đã cắt thành từng lát mỏng bỏ vào nước, cô dịu dàng hỏi, dù sao tuổi của Hiểu Diệp cũng xấp xỉ con cô. Tự nhiên sẽ không gay gắt giống như Tống Liêm.
Hiểu Diệp chợt cảm thấy sống mũi cay cay, nói: “không khó chịu, không khó chịu chút nào.” Chỉ là có chút tủi thân mà thôi.
Tiếng chuông di động ồn ào vang lên, Hiểu Diệp kêu a một tiếng, chạy tới nhà bếp, cầm thuốc trong tay và ly nước đi ra ngoài.
“Nhìn đi, tận tụy với công việc, em nói ba rất vừa ý cậu ấy mà.” Tống Liêm nhướng mày đắc ý.
Lúc Hiểu Diệp chạy trở về, thì không kịp thở đã ào vào nhà bếp tắt lửa. Tống Cương có lẽ nhịn không được nên hỏi Tống Liêm: “Em có quá đáng lắm không.”
“Nói em làm gì, là cậu ấy tự nguyện ở lại.” Tống Liêm vẻ mặt vô tội nói.
Lúc Tống Liêm đưa cả nhà anh cả trở về, lão gia tử đã đi ngủ, Hiểu Diệp đang nằm sấp trên bàn ở phòng bếp ngủ nước miếng chảy ròng ròng. Tống Liêm liếc qua hạ giọng nói một câu: “Quá bẩn”, sau đó bước tới chỗ Hiểu Diệp ngồi đỡ cậu dậy, giúp cậu cời quần áo rồi đắp thêm chăn. Tống Liêm dán mắt vào tay cậu hồi lâu, cảm thấy da dẻ nhóc này thật đẹp, dường như muốn hấp dẫn tay hắn. Cho nên Tống Liêm liền mải mê trêu ghẹo cậu.
Trong lúc ngủ không biết Hiểu Diệp mơ thấy cái gì mà lại phát ra tiếng cười “Ha ha”, khiến cả người Tống Liêm khó chịu.
.
Cuối cùng cũng tới thứ bảy, Hiểu Diệp hạnh phúc nghỉ ngơi. Giờ này cậu đang nằm lỳ trên giường liêc lạc với người anh em của cậu, hôm nay là ngày duy nhất trong tuần có thể thoát khỏi Tống Liêm nha. Chợt nhớ tới hai tháng tiền lương của mình đều bị Tống Liêm giữ lấy, còn đắc ý gọi là: Vì đề phòng Hiểu Diệp không có năng lực tự kiềm chế xài tiền lung tung.
Chung quy vẫn không thể đi chơi mà không mang theo tiền, nhưng mà tới chỗ Tống Liêm đòi tiền, thật sự là dù có cho Hiểu Diệp mượn cái lá gan để xài thì Hiểu Diệp cũng không dám đi, xoắn xuýt hồi lâu, không ngờ Hiểu Diệp lại có thể mang quần áo vào đi tới phòng Tống Liêm. Ngập ngừng ở cửa không dám vào thì lại gặp Tống Liêm mang âu phục giày da chuẩn bị ra khỏi cửa.
“Có việc?”
“Ân, thật ra cũng không có chuyện gì.” Hiểu Diệp hì hì cười ngu một chút, ấp a ấp úng nói: “Uhmm, Liêm ca nha, anh có thể đưa hai tháng tiền lương cho tôi không.” Cuối cùng cũng nói, không đáng sợ như mình nghĩ. Hiểu Diệp thả lỏng thở ra một hơi nhỏ, vỗ về động viên trái tim đang đập bang bang.
Tống Liêm nhướng mày, giọng điệu nguy hiểm nói: “Sao nào, cậu muốn từ chức?”
“Không không không.” Hiểu Diệp vội vàng xua tay, sợ Tống Liêm hiểu lầm: “Tôi chỉ muốn đi chơi với bạn, dù sao đi chơi thì vẫn phải mang theo chút tiền.”
“Nga, không nói sớm.” Tống Liêm trưng ra giọng điệu thì ra là thế, sau đó lấy bóp da trong túi ra, trong bóp là đủ loại thẻ vàng, cùng một xấp tiền thật dày, thấy vậy trong bụng Hiểu Diệp liền reo hò hoan hô.
Tống Liêm rất tự nhiên rút ra tờ năm mươi nguyên đặt vào tay Hiểu Diệp, còn lấy giọng điệu hòa nhã của bậc cha chú nói: “Hiểu Diệp phải đi sớm về sớm, nếu không người lớn sẽ lo lắng, đi chơi vui vẻ nha.”
Hiểu Diệp giống như bị sét đánh, cầm trong tay tờ 50 nguyên đứng ở cửa hồi lâu, cho đến lúc tiếng đóng cửa vang lên khi Tống Liêm rời khỏi, Hiểu Diệp mới tìm về hồn mình. Hiểu Diệp hét lớn một tiếng: “Tống Liêm anh tại sao không đi chết đi.”
Vài giây sau từ trong phòng truyền ra tiếng của lão gia tử: “Hiểu Diệp nha, lúc quay về nhớ mua nước trái cây.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lão Tử Muốn Từ Chức
Chương 3
Chương 3