Buổi chiều, ông chủ kiêm sếp lớn nhàn rỗi đã lâu chạy tới công ty làm việc, nói cho cùng thì từ trên xuống dưới công ty này đều dựa vào hắn, văn kiện chất đống mấy ngày nay đủ để Tống Liêm gào thét một hồi. Mặc dù có phó tổng quản lý giúp đỡ hắn, nhưng có vài chuyện không phải tự anh ta có thể quyết định được. Bất tri bất giác trời cũng đã tối, Tống Liêm vốn đang bận rộn sứt đầu mẻ trán, lại nhận được điện thoại nội bộ của thư ký gọi đến, nói có khách tới chơi.
Tống Liêm đang bực bội định nói “Không gặp”, cửa đã bị đẩy ra, Tống Liêm liếc mắt, bất đắc dĩ chào hỏi rồi mời người mới đến ngồi xuống. Người tới mang âu phục màu trắng, vừa nhìn đã biết xuất thân từ danh gia, đeo kính nửa gọng viền vàng, người ăn mặc như vậy chỉ có 2 loại, một loại là nhóm người tinh anh, còn loại kia chính là đám biến thái, dễ nhận thấy người tới chơi này thuộc loại người thứ nhất.
“Tôi bề bộn nhiều việc.” Tống Liêm rất trực tiếp.
“Tôi biết.” Người tới chơi cũng rất thản nhiên.
“Có chuyện thì nói nhanh.” Đương nhiên cái câu có rắm mau phóng thô tục kia tuyệt đối sẽ không xuất ra từ miệng Tống Liêm.
“Tôi thích một người.”
“Hắn không thích anh?”
“Đương nhiên, điều đó không có khả năng.”
“Hắn thượng anh?”
“Đương nhiên, điều này cũng không thể.” Người tới chơi đẩy kính mắt xuống, trên mắt kính xoẹt qua một tia sáng.
Mặc dù Tống Liêm vốn là một người văn minh, nhưng từ khi hắn bắt đầu quen biết người này, thì đã vô số lần hắn muốn tát vào mặt cái tên luôn ăn nói lịch sự này, cái thằng cha rập khuôn nghiêm túc.
“Anh có thể nói thẳng ra rốt cuộc anh đến tìm tôi là có chuyện gì không?” Tống Liêm vô lực hỏi, hắn sắp phát điên.
Người tới chơi ngữ khí đứng đắn nói: “Thật ra chuyện là như vầy, tôi muốn cậu ấy bỏ cái công việc linh tinh kia, mỗi ngày đều ở cùng tôi, làm lái xe hoặc là trợ lý gì đó. Nhưng cậu ấy không muốn, cậu ấy nói có công việc như vậy không giống với làm việc. Tôi hi vọng cậu ấy có thể hiểu được, nếu cậu ấy không ở bên cạnh tôi thì tôi sẽ rất nguy hiểm.”
“Anh sẽ gặp nguy hiểm? Anh không giỡn chơi chứ, ai dám đụng tới anh chắc thằng đó ngại mình sống quá lâu rồi?”
“Thì cũng bởi vì không ai dám đụng tới tôi, cho nên tôi mới trở về đây tìm cậu, muốn nhờ cậu phi lễ tôi.”
“Phi lễ anh? Tôi thà rằng phi lễ một con heo mẹ.” Tống Liêm không khách khí nói.
“Là diễn kịch mà, hai chúng ta làm bạn bè nhiều năm như vậy, chắc cậu sẽ không nỡ từ chối tôi chứ.” Người đàn ông phong thái tao nhã cả người lại lộ ra vẻ cường thế không cho phép cự tuyệt.
“Cậu ta bị lừa dễ dàng vậy sao?”
“Ừ, tôi hiểu rõ cậu ấy.”
“Tôi có quyền lựa chọn từ chối không?”
“Không.”
“OK.”
“5 phút nữa cậu ấy sẽ lên đây, để cậu ấy nhìn thấy là được.”
.
Vì Tống Liêm tăng ca nên ở lại công ty buổi tối, nên Hiểu Diệp bị lão gia tử đẩy đi đưa cơm. Hiểu Diệp đậu xe của Tống Thanh ở gara ngầm rồi ra ngoài, chuẩn bị đi thang máy lên lầu, khi thang máy sắp đóng cửa thì lại bị một thanh niên tóc húi cua mặc áo bó sát màu đen chặn lại, thanh niên sau khi vào nhìn thoáng qua Hiểu Diệp, rồi đứng bất động. Da thanh niên này rất đen, nhưng không phải trời sinh đã đen, mà là do làm việc lâu dài ngoài nắng nên mới đen.
“Cậu đến văn phòng tổng giám đốc sao?” Hiểu Diệp nhịn không được hỏi.
Thanh niên nhìn một vòng xung quanh, xác định Hiểu Diệp không hỏi người khác cũng như không phải đang nói chuyện điện thoại, sau đó mới dùng giọng điệu lãnh đạm trả lời: “Đúng, thế nào, không giống?”
“Ý tôi không phải vậy.” Hiểu Diệp vội vàng giải thích: “Chỉ là tôi thấy cái tên Tống Liêm kia xấu xa như vậy, chắc chắn đắc tội không ít người, nói không chừng sẽ có người đi tới đó đập hắn một trận, nên mới tùy tiện hỏi thôi.” Lúc Hiểu Diệp nói mấy lời này cũng không có suy nghĩ gì đặc biệt, nhiều lắm cũng chỉ là phàn nàn oán hận.
Sau này khi chuyện đó xảy ra đã khiến Hiểu Diệp nghĩ rằng, nếu mai này mình không làm điều dưỡng nữa, thì cứ mang kính đen làm bán tiên đoán mệnh cho người ta.
Thang máy vừa mở, đúng lúc cửa văn phòng Tổng giám đốc ở đối diện đang rộng mở, my god, cậu đang nhìn thấy gì đây, Tống Liêm đang cường hôn một anh chàng mang âu phục trắng, anh chàng kia bị hắn đè lên trên bàn làm việc. Đương nhiên cảnh tượng này cậu rất quen thuộc, bởi lúc ấy người bị đặt trên bàn lột sạch đồ chính là cậu. Thanh niên mang áo tay ngắn đứng bên cạnh Hiểu Diệp cả người mạnh mẽ vọt tới chỗ Tống Liêm đánh, khá tốt là Tống Liêm thân thủ nhanh nhẹn tránh đi được. Thanh niên áo đen tuy rằng bản lĩnh tốt nhưng không thể làm Tống Liêm bị thương, dường như kỹ thuật Tống Liêm cao hơn cậu một bậc. Cuối cùng không biết Tống Liêm nói cái gì, mà thanh niên áo đen lại dìu anh chàng mang âu phục trắng đi về hướng thang máy bên này, anh chàng âu phục trắng khi đi tới có liếc mắt sang Hiểu Diệp một cái, ánh mắt kia vô cùng sắc bén, giống y hệt phiên bản của Tống Liêm.
Hiểu Diệp há miệng, đứng bên cạnh thang máy sững sờ trừng mắt, mọi thứ trong đầu giống như bị xe tăng nghiền nát, ầm ầm biến thành mảnh nhỏ.
Trước kia Hiểu Diệp cũng đã từng hoài nghi Tống Liêm là dân đồng tính, sao lại nói hoài nghi mà không phải chắc chắn, là vì mặc dù Tống Liêm có khi hù dọa bắt nạt cậu, nhưng chưa hề động tay thật sự. Hơn nữa trước kia khi đùa giỡn với mấy người anh em, tỷ như Lão Tứ cậu thường hay nói “Mày mà làm như thế nữa, lão tử * mày”. Chuyện này rất quan trọng, Hiểu Diệp cũng không dám nói lung tung, cuối cùng hôm nay cậu đã xác định được.
Một tay Hiểu Diệp cọ cọ mông mình, lại cảm ơn ông trời, đã bao nhiêu lần nguy hiểm sượt qua hoa cúc nhỏ của cậu rồi.
Tống Liêm uể oải ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn Hiểu Diệp đang khó xử đứng ở cửa, vẫy tay ra hiệu gọi Hiểu Diệp đi qua đây, Hiểu Diệp cân nhắc lợi và hại một phen, cầm theo thùng giữ nhiệt đi vào.
“Đưa cơm tối à.”
“Ân.”
“Cậu chờ chút, ăn cơm xong tôi về cùng cậu.” Lúc Tống Liêm cầm lấy thùng giữ nhiệt Hiểu Diệp rõ ràng hơi tránh né.
Tống Liêm bất đắc dĩ lắc đầu, tuy là hỏi nhưng lại dùng ngữ khí khẳng định: “Cậu đã nhìn thấy chuyện vừa rồi.”
“Ân. Anh, anh là đồng tính luyến ái?”
“Cậu nói xem?” Tống Liêm không đáp mà hỏi lại.
“Nga.” Chân Hiểu Diệp chà tới chà lui trên mặt đất, vẫn cố gắng hỏi: “Anh, khi trước anh như vậy với tôi, là bởi anh có hứng thú với tôi?”
“Cậu nói xem.”
“Muốn tôi nói thì tôi nói, tôi, tôi không phải đồng tính luyến ái, tôi thích con gái. Nếu anh cô đơn, tôi có thể giới thiệu bạn trai cho anh nha.” Hiểu Diệp nói, thanh âm do do dự dự, giống như đang tìm từ ngữ để không làm thương tổn Tống Liêm.
Tống Liêm cười xoa xoa đầu Hiểu Diệp, khuyên giải cậu: “Cậu suy nghĩ nhiều như thế làm gì.”
Mặc dù vậy nhưng Hiểu Diệp vẫn thấy được sự cô đơn trong mắt Tống Liêm.
“Thực xin lỗi.” Giọng của Hiểu Diệp vô cùng nhỏ.
“A, cậu nói gì?” Tống Liêm đi tới cửa quay đầu lại hỏi.
Hiểu Diệp vội vàng cười ngây ngô hai tiếng nói: “Aha, không, không có gì hết.”
Lúc về là Hiểu Diệp mở xe Tống Thanh đưa Tống Liêm trở về, còn xe Tống Liêm thì để lại ở công ty. Tống Liêm ngồi trên ghế phó lái nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Hôm nay thật sự quá kỳ quái, cho dù là Tống Liêm hay là chính bản thân mình. Hiểu Diệp nắm chặt tay lái thôi miên bản thân, coi như ngày hôm nay chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, cậu không biết Tống Liêm là đồng tính luyến, cũng không biết hắn có hứng thú với mình, cái gì cậu cũng không biết. . . . . .
.
Buổi tối Hiểu Diệp lại nằm mơ, là về Tống Liêm, trong mơ Tống Liêm mặc váy ngắn hôn gió tới Hiểu Diệp, dùng giọng điệu ngọt ngấy nói: “Tiểu Bạch Thái ~ tôi thích cậu ngar, hi hi hi hi.” Tiếng cười hi hi kinh khủng kia xuất hiện suốt đêm, lúc tỉnh lại Hiểu Diệp liền bụm mặt thở hổn hển rất lâu: “Mơ thấy quỷ.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lão Tử Muốn Từ Chức
Chương 9
Chương 9