Trung học năm hai, Mục Nhiên đứng đầu toàn khối.
Học sinh giỏi luôn có đặc quyền, vì dụ như đến trường muộn, hoặc là ngủ trên lớp.
Hôm nay cũng như vậy, đợi cho tiếng chuông ngân vang, Mục Nhiên mơ mơ màng màng đứng dậy khỏi bàn, phát hiện chỗ ngồi vốn dĩ trống bên cạnh đã có người ngồi vào.
“Xin chào.” Mục Nhiên dụi dụi mắt, cười tủm tỉm chào hỏi hắn.
Nam sinh mới chuyển đến nhìn qua thật không có cảm tình, cầm di động chơi trò chơi, cũng không thèm để ý Mục Nhiên.
Mục Nhiên bĩu môi, sau khi dọn dẹp túi xách, thật cẩn thận chạy qua chiếc bàn phía sau, giành giật từng giây chạy về phía ga tàu điện ngầm.
Trên tàu điện ngầm, Mục Nhiên vừa nhai bánh mì vừa ổn định chỗ ngồi. Tàu điện chạy ra ngoại ô, khoang xe trống rỗng chỉ còn lại một mình cậu. Bên ngoài trạm Khẩu Bắc gió mạnh từng trận, không tự chủ được liền đem mặt vùi vào khăn quàng cổ, một đường chạy chậm đến cửa hàng tiện lợi nhỏ.
“Tiểu Nhiên.” Chị gái cùng làm cười cười nhìn cậu, “Thiếu chút nữa lại muộn rồi.”
Mục Nhiên làm mặt quỷ, chạy tới phòng thay đồ đổi quần áo.
Bởi vì cửa hàng tiện lợi nằm trong khu vực mới phát triển, cho nên khách hàng cũng không phải rất nhiều. Mục Nhiên sau khi an vị công việc thu ngân, sẽ mang tai nghe lén lút nghe tiếng Anh.
Thời gian từng chút từng chút qua đi, rất nhanh đã đến giờ tan tầm, Mục Nhiên đứng dậy duỗi người, vừa mới chuẩn bị thay ca với nhân viên buổi tối, đột nhiên ngoài cửa tiến vào một người.
Người mới cùng bàn?! Mục Nhiên bị hoảng sợ, thoắt tay kéo mũ lưỡi trai xuống che khuất hơn phân nửa gương mặt của mình, cúi đầu đứng sau quầy thu ngân.
Người ngồi cùng bàn mua một hộp bánh, một hộp sữa, một gói thuốc lá, còn có một túi đầy kẹo chanh bạc hà.
“Xin chào, tổng cộng năm mươi nhân dân tệ.” Mục Nhiên nhanh chóng vùi mặt vào bộ đồng phục.
Hoàn hảo người mới cùng bàn sau khi trả tiền, liền trực tiếp xách đồ rời khỏi cửa, cũng không có nhận ra chính mình.
Phù phù, sợ chết mất.
Mục Nhiên vỗ vỗ ngực, nhịn không được lại ngạc nhiên nhìn ra ngoài, hắn ta ở gần nơi này sao?
Đáp chuyến tàu điện cuối cùng về nhà, đồng hồ vừa vặn báo mười hai giờ, Mục Nhiên pha tách cà phê, một bên ngáp ngáp một bên làm bài tập, đến rạng sáng hai giờ mới ngủ.
Cầm di động xem lịch, cuối tuần này là sinh nhật mười sáu tuổi của mình. Mục Nhiên trùm chăn thầm nghĩ, sau đó tự giễu tự cười.
Một cuộc điện thoại, một khoản tiền, một tiệc sinh nhật xấu hổ, một người tự về nhà.
Năm nào cũng giống nhau, năm nay cũng sẽ không ngoại lệ.
Ngày hôm sau lúc lên lớp, Mục Nhiên không có ngủ gật, bởi vì tên ngồi cùng bàn còn ngủ sớm hơn mình!
Hai người cùng một bàn, nếu đều ngủ thì thật sự qúa thách thức khả năng giáo viên. Vì vậy Mục Nhiên đành phải vừa ngáp, vừa ủ rũ chép bài.
“Lương Viễn Triết, cậu trả lời một chút về vấn đề này.” Thầy giáo ở bục giảng đứng lên hỏi.
“Lương Viễn Triết.” Trong giọng thầy giáo đã có chút tức giận.
Nhìn theo ánh mắt thầy xuống dưới, Mục Nhiên đầu óc “bùm” một cái rồi phản ứng lại, nhanh chóng dùng khuỷu tay đẩy đẩy hắn.
“Làm gì?” Người mới cùng bàn nhấc mí mắt lên mơ mơ hồ hồ hỏi.
“Thầy bảo cậu trả lời.” Mục Nhiên nhỏ giọng nhắc nhở hắn.
Lương Viễn Triết đứng lên, lười biếng lắc đầu.
“Đáp án là 1/2.” Mục Nhiên lại nhỏ thanh nhắc nhở.
“Đáp án là 1/2.” Lương Viễn Triết một chữ cũng không lạc điệu, nhanh chóng lặp lại một lần.
Thầy giáo trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người tiếp tục bài giảng.
Lương Viễn Triết ngồi xuống chỗ, quay đầu nhìn qua Mục Nhiên.
Mục Nhiên không cẩn thận đối diện nhìn vào hắn, vốn muốn chào một tiếng, nhưng lại nhớ đến chuyện hôm qua, vẫn là thức thời không có mở miệng.
“Cảm ơn.” Bên tai truyền đến lời cảm ơn không rõ ràng.
Mục Nhiên mở to mắt nhìn hắn, muốn xác nhận bản thân có phải nghe nhầm hay không, làm gì có người nào cảm ơn mặt lại không thay đổi chút nào như vậy!
“Tôi nói cảm ơn cậu!” Lương Viễn Triết bị nhìn có chút khó chịu, vì thế trừng lại cậu.
Mục Nhiên bị hoảng sợ, cảm ơn thì cảm ơn, hung dữ như vậy làm gì?!
Về sau không bao giờ giúp hắn nữa! Mục Nhiên ở trong lòng căm giận nghĩ.
Tiếp theo là giờ thể dục, kiểm tra chạy ba ngàn mét khiến nơi nơi khóc thét. Mục Nhiên vẻ mặt đau khổ, không cam lòng bị bắt đứng ở hàng đầu.
Cũng không phải là không chạy được, tốt xấu gì cũng là đại nam sinh, chỉ là mấy ngày gần đây có chút cảm mạo, có chút lơ đãng, cổ họng cũng không thoải mái.
“Này.” Lúc khởi động, trước mắt đột nhiên có người đưa qua một viên kẹo màu xanh nhạt.
“…Cảm ơn.” Mục Nhiên thụ sủng nhược kinh.
“Ngậm vào sẽ không ho khan.” Lương Viễn Triết hai tay bỏ vào túi quần, nhìn đường chạy mà nói.
“À.” Mục Nhiên không biết tiếp lời như thế nào, vì thế mở bọc kẹo, ngoan ngoãn cho vào miệng.
Vị bạc hà đượm mùi chanh thản nhiên, là vị kẹo tối hôm qua hắn mua.
Một vòng, hai vòng, ba vòng, hai ngàn mét đã chạy xong, Mục Nhiên cảm thấy hơi thở có chút hổn hển, vì vậy thả chậm cước bộ.
Phía sau có người đuổi theo, không nhanh không chậm chạy theo cậu.
Mục Nhiên trong lòng buồn bưc, nhìn qua thể trạng hắn không khoẻ, như thế nào lại có thể chạy bằng mình?
Lương Viễn Triết lúc chạy vừa nhẹ nhàng lại tuỳ ý, nhưng tốc độ lại rất chậm, cùng chạy chậm với Mục Nhiên trong ba vòng cuối.
“Hộc…” Thật vất vả mới về đích. Mục Nhiên thở hồng hộc, đặt mông ngồi trên đường nhựa.
“Đứng lên.” Lương Viễn Triết một phen kéo cậu, “Vừa vận động xong không thể ngồi, điều này cũng không biết?”
Mục Nhiên mệt chết được, không có sức đôi co với hắn, chỉ là trong lòng liều mạng cầu nguyện bản thân phải đạt được tiêu chuẩn.
Nhưng mà sự thật tàn khốc, Mục Nhiên kém tiêu chuẩn có ba giây, học kỳ sau phải thi lại.
Mục Nhiên đau khổ lặng im, tỉnh táo nhìn nhìn năm người cùng cảnh với mình, đột nhiên buồn bực mở miệng: “Vì cái gì không có Lương Viễn Triết?”
“Hắn? Hắn đứng đầu toàn khối, nghe nói còn phá kỷ lục, chạy y như bay.” Người cùng cảnh ngộ vừa hâm một lẫn ghen tị.
“Phá kỷ lục?” Mục Nhiên cằm rớt xuống đất, vậy người lúc nãy cùng mình chạy là ai???
“Hơn nữa hắn sau khi chạy ba ngàn mét còn muốn chạy chậm để khôi phục thể lực, vì thế chạy theo chúng ta lung lay ba vòng.” Người cùng cảnh ngộ rất đúng lúc giải thích.
“Ước chừng bốn ngàn năm trăm mét a.” Người cùng cảnh ngộ khác chậc chậc tán thưởng.
“Thật không?” Mục Nhiên thở dài, sao lại lợi hại như vậy, bản thân mình có một nửa thể lực của hắn thì tốt rồi.
Bởi vì buổi sáng chạy ba ngàn mét, cho nên Mục Nhiên giữa trưa ở căn tin ăn rất nhiều, nhìn qua như một thùng cơm nhỏ.
“Này, đổi canh cậu cho tôi được không?” Một người đột nhiên ngồi xuống đối diện.
“Vì cái gì?” Mục Nhiên không hiểu ra sao.
“Canh thịt bò bán hết rồi, tôi muốn ăn.” Lương Viễn Triết mặt không đổi sắc.
“A.” Mục Nhiên không biết làm sao, sao lại có người da mặt dày như vậy?!
Mặc dù trong lòng thầm nói, vì cảm ơn lúc nãy chạy bộ, Mục Nhiên vẫn bưng canh gà từ khay của hắn, sau đó đem canh thịt bò của mình bỏ qua.
Thời gian tiếp theo thật an tĩnh, Lương Viễn Triết không nói lời nào, Mục Nhiên đương nhiên cũng sẽ không mất mặt mà tự nói, vì thế vùi đầu một ngụm lại một ngụm, đem đồ ăn giải quyết sạch sẽ.
Lương Viễn Triết chính mắt nhìn cậu xử đẹp một bàn đồ ăn lớn, lông mi không khỏi run run một chút, sau đó lại buồn buồn bực bực sờ sờ cằm.
Ăn nhiều như vậy, về sau rất khó nuôi nha.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Gặp Mặt
Chương 1: Chuyện cũ bắt đầu
Chương 1: Chuyện cũ bắt đầu