Trên đường đi mặc kệ là trêu đùa như thế nào, Tiểu Câu vẫn quyết tâm không phản ứng với mấy trò của Trang Nghiêm.
Trang đại thiếu gia trong lòng cười lạnh : Hôm nay không làm thằng nhóc hư hỏng này, ông mày không phải họ Trang!
Đúng lúc gặp dịp ông bà ngoại lên thành phố 3 ngày sau mới về, biệt thự ở quê chỉ còn mỗi một dì chuyên nấu cơm, sau khi làm xong bữa tối cũng phải về nhà.
Nhìn a nhìn a, thiên thời, địa lợi, chỉ còn thiếu “nhân hòa” nữa thôi.
Đem cửa chính khóa lại, Trang Nghiêm cười chẳng khác gì sắc lang.
“Lại đây, đệ đệ, để ca ca yêu thương yêu thương a.” Nói rồi liền kéo Tiểu Câu lên ghế sô pha.
Tiểu Câu toàn thân nổi da gà, run cũng run không nổi : “Tránh ra, anh làm cái gì vậy.”
“Sao lại không có hứng thú chơi đùa như vậy ! Đùa giỡn lưu manh a!”
Trang đại thiếu gia trả lời thẳng thắn đầy khí thế hiên ngang. Nói xong liền há miệng ngậm lấy môi Tiểu Câu. Một cỗ nhiệt khí vọt lên khiến toàn thân Tiểu Câu phát hồng, đoạn GV mấy ngày nay một mực quanh quẩn trong đầu giống như hiện ra trước mắt, trong lúc mơ mơ màng màng có một miếng thịt mềm nhũn linh hoạt chui vào miệng Tiểu Câu.
Tiểu Câu liều mạng giãy dụa, nhưng Trang Nghiêm chẳng khác gì loài rùa, đã cắn là không có nhả. Mấy năm nay đã vượt qua bao thử thách luyện tập kỹ thuật nhuần nhuyễn vào thời khắc mấu chốt phát huy tác dụng. Hôn rồi hôn, Tiểu Câu dần dần bị hôn đến mềm nhũn, giống như cừu nhỏ ngoan ngoãn, đầu lưỡi cũng dần phối hợp với Trang Nghiêm quấn a quấn.
Trang đại thiếu gia không nhịn được đắc ý. Nguyên lai hắn còn tính cưỡng gian, nhìn đi, cái này cùng lắm chỉ xem là thông gian thôi.
Trang Nghiêm miệng dùng lực, tay bắt đầu chui vào lưng quần Tiểu Câu. Tiểu Câu cũng coi như nhu thuận, bàn tay vốn đang đẩy Trang Nghiêm cũng tiến vào trong quần hắn.
Cái này làm cho Trang Nghiêm vui vẻ, ở nông thôn bao ngày rốt cục có thể tiết hỏa rồi.
Bàn tay nắm dục vọng của mình nhẹ nhàng xoa nắn, Trang Nghiêm cảm thấy tư thế này khó ngóc đầu được, đang muốn cho Tiểu Câu trở mình lại cho thuận tiện, phía dưới đột nhiên đau như bị kìm kẹp. Trang đại thiếu gia không phòng bị, kêu thảm một tiếng, từ trên người Tiểu Câu lăn xuống.
Tiểu Câu chùi nước miếng bên miệng, vui mừng khi thấy người gặp họa đứng dậy.
“Dám đè tôi à? Anh còn kém lắm.”
Trang Nghiêm đã đau đến nói không ra lời. Diều hâu bắt gà lại bị gà mổ vào mắt, chẳng trách ai được. Hắn đã quên tính tình Tiểu Câu chẳng khác gì con lừa, chỉ quen ăn mềm không ăn cứng. Việc giơ tay bắt chim như lúc bên hồ, Tiểu Câu vốn rất quen thuộc a!
Lúc đầu thấy Trang Nghiêm lăn qua lăn lại, Tiểu Câu hí hửng lắm, ruột quặn lại như đứt thành từng khúc. (cái nì là do buồn cười đến quặn ruột) Nhưng nửa ngày cũng không thấy Trang Nghiêm đứng dậy, Tiểu Câu bắt đầu lo lắng.
Dù sao cậu vẫn còn tâm tính trẻ con, nếu thực sự phế đường con cháu của người ta, cậu cũng sợ hãi a.
“Đừng giả vờ nữa, mau đứng lên đi!”
“……” Trang Nghiêm đau đến mức sắp sửa cắn thảm, mẹ kiếp, mày tưởng ông mày thích lau sàn thế này à! Là không đứng dậy nổi!
“Anh mau đứng dậy đi, tôi có dùng hết sức đâu!” Tiểu Câu đỡ vai Trang Nghiêm, giọng nói có điểm muốn khóc rồi.
“Anh, anh đừng làm em sợ, anh mau đứng dậy đi”
Kết quả, vốn là kế hoạch chu đáo “một đêm lang sói” lại cứ thế kết thúc trong tiếng gào khóc thảm thiết của một lớn một nhỏ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Câu Dẫn Không Thương Lượng
Chương 9
Chương 9