“Chiêm Lạc…”
Chiêm Lạc giật mình, y vốn cho rằng, người này đã say đến nỗi mình đang ở đâu cũng không biết, không nghĩ tới lại còn có thể rõ ràng nhận ra y.
Nhưng mà y tuyệt đối không chột dạ, dù sao thì ấn tượng của Ôn Đình Vực về y đã xấu đến mức thấp nhất rồi, giờ cho dù có phát hiện y thừa dịp mà xông vào thì ấn tượng của hắn về y cũng chẳng thấp hơn được nữa.
Vươn người tới trước, nhẹ hôn lên môi Ôn Đình Vực, y thoải mái mỉm cười: “Cái gì?”
“Chiêm Lạc…”
Ôn Đình Vực căn bản nhìn mông lung, khép hờ lại mi mắt, hắn thì thào tự nói, vừa nhìn là đã biết chưa tỉnh táo, có quỷ mới có khả năng nhận ra y.
Như vậy, là… là trong vô thức gọi tên của y ư?
Trong nháy mắt, cảm giác của Chiêm Lạc chỉ có thể nói bằng bốn chữ ——– được yêu mà sợ.
Tên của mình, lại có thể trở thành điều mà Ôn Đình Vực tâm tâm niệm niệm, sau khi say rượu nói ra. Cuối cùng Chiêm Lạc cũng cảm nhận được tim đập như hươu chạy, vội vàng nín thở, cẩn thận cẩn thận chờ hắn nói tiếp.
“Chiêm Lạc… tên khốn nạn này…”
Chiêm Lạc trong thoáng chốc sắc mặt suy sụp, cười khổ.
Y biết… Ôn Đình Vực hận y đến độ chỉ muốn đem y nấu lên ăn, đâu có thể nói những lời yêu thương.
Rượu say nói lời thật lòng, là như thế này sao?
Thời điểm bi thảm, bị cô gái kia cắm sừng cũng không có chửi cô ta như thế, vị trí của y trong lòng Ôn Đình Vực, thật đúng là chẳng có trọng lượng gì.
“Đúng, tôi khốn kiếp.” Y tự giễu, nắm lấy cằm Ôn Đình Vực khẽ cắn lên môi, “Tôi là đồ dâm trùng!”
“Vì sao… đối với tôi như thế…”
“Ừm…” Chiêm Lạc nằm xuống, ôm lấy vai người kia ôm vào lòng, lướt nhẹ lên vùng da nhẵn mịn gần xương quai xanh, “Tôi đối với anh có ý nghĩ xấu xa mà.”
Tuy rằng biết hắn không nghe thấy, nhưng y vẫn nhịn không được muốn trả lời.
“Cậu khinh thường tôi…”
“Ô, không có điều đó…”
Ôn Đình Vực vẫn còn nức nở, “Cậu không thích tôi…”
“Ừ, đúng thế.” Tuy rằng ghét, thế nhưng cũng rất thích… thật phiền phức.
“Ghét tôi… vì sao còn muốn trêu chọc tôi…”
“Bởi vì không buông ra được, chết tiệt, rõ ràng là đáng ghét, thế nào lại có cái hình dạng dụ dỗ người khác thế này? Anh thật muốn dằn vặt tôi tới chết à.” Tàn bạo oán giận, bàn tay ở trên vùng bụng rắn chắc dần dần đi xuống, “Tôi không ăn được anh, làm sao có thể giải hận?”
“Đừng ghét tôi…” Ôn Đình Vực phát ra thanh âm đáng thương.
Chính lúc này, bàn tay đang sờ lung tung liền dừng lại, Chiêm Lạc ngơ ngác, đột nhiên tim đập nhanh.
“Khốn nạn…”
“Cậu đừng không muốn tôi… đồ khốn…”
Chiêm đại thiếu gia nháy mắt hóa thạch, trong chốc lát, ngay cả đậu hũ cũng quên ăn, cấp tốc đem cái đống hỗn độn trong đầu tiêu hóa, nửa ngày cũng không dám tin lý giải của mình có đúng hay không.
Phấn chấn, từ đó không đủ để diễn tả một phần vạn tâm trạng của y lúc này, vội vàng bắt lấy khuôn mặt lưng tròng nước mắt của Ôn Đình Vực, mũi chạm mũi, tạo ra những âm thanh rõ ràng, “Muốn chứ, tôi đương nhiên là muốn, làm sao lại có thể không muốn anh!”
Ánh mắt Ôn Đình Vực mơ hồ, thút thít khóc, sau khi khóc lớn lên thì quá mệt mỏi, căn bản không để ý tới y.
Chiêm Lạc cũng không quan tâm, mạnh mẽ ôm Ôn Đình Vực vào lòng, cố sức ngăn chặn, xác nhận cái cảm giác ấm áp không ngừng dâng lên trong lòng, tâm như nở hoa.
“Học trưởng thật đáng yêu!” Dùng lời nói buồn nôn chết người, y vui mừng đem kẻ say rượu đến nỗi mềm như bùn nhão Ôn Đình Vực ôm thật chặt, tay vừa xoa vừa chà xát.
Chiêm Lạc cũng biết bộ dạng hiện tại của mình, ngày thường thì ôn hòa, tao nhã, biết nhìn xa trông rộng, giờ thì cười đến nỗi như một đứa ngốc, mặt đỏ lên, mắt nhìn chăm chú, như kẻ mê gái.
Nhưng mà những thứ này… đều không quan hệ, dù sao thì y ở trước mặt Ôn Đình Vực thất thố cũng không phải một hai lần.
Từ trước tới giờ y đều có thái độ nhàn nhã thong dong, không nhanh không chậm, ôn hòa, thế nhưng mỗi lần gặp gỡ Ôn Đình Vực, biểu hiện của y bắt đầu khác thường, cuối cùng nhịn không được, nghĩ muốn làm, khiến y đột nhiên biến sắc, tại chỗ tức giận nói, muốn nhìn thấy những biểu tình khác ngoài cái vẻ lạnh lùng của hắn, như là khóc lóc, giận dữ, ngây dại, ngượng ngùng, hoang mang, sốt ruột, mất mát… tất cả những biểu tình đó đều đẹp.. đều thật đáng nhìn.
Y trước kia muốn dùng bạo lực để khiến người đàn ông đáng ghét vô tình, cao ngạo này phải khuất phục, để cuối cùng phải mềm mỏng dưới chân y, đơn giản mà nói, thì là dùng dục vọng tàn bạo chinh phục Ôn Đình Vực. Hiện tại người này thực sự đã cho y nhìn thấy được vẻ mặt yếu đuối, và phản ứng đầu tiên của y không phải là đắc ý, mà đó là… hạnh phúc?
Đối với Ôn Đình Vực, rốt cuộc là y thích hắn nhiều hơn một chút, hay là ghét hắn ít hơn một chút? Cái vấn đề phiền phức này, y tạm thời cũng không thể tìm được chút manh mối, dù sao thì cách đơn giản để xác minh chuyện này thực hay không là ——- một câu của Ôn Đình Vực chẳng phải trực tiếp thổ lộ khiến y tay chân luống cuống, mừng rỡ như điên.
“Cậu không muốn tôi!”
Cứ như thế oan ức lên án, lời từ miệng của khuôn mặt ngày thường vừa lạnh lại vừa cứng nhắc Ôn Đình Vực nói bên tai không khác gì sấm sét, khiến đầu y quay mòng mòng, chỉ cảm thấy Ôn Đình Vực uống rượu say nói ra những lời từ tận đáy lòng, đáng yêu, đáng thương đến tột đỉnh, khiến y hận không thể một ngụm nuốt hắn vào.
“Ừm, muốn trước tiên ăn ở nơi nào mới tốt đây?” Y cẩn thận hôn xuống cằm của Ôn Đình Vực, tỉ mỉ xem xét, trước mắt là mỹ thực, trong khoảng thời gian ngắn, thật chẳng biết phải xuống tay từ chỗ nào mới cảm thấy vừa lòng.
Nhưng mắt thấy Ôn Đình Vực ngà ngà say đang muốn ngủ, trên khuôn mặt ngày càng ít phản ứng, rất nhanh liền ngủ như lợn chết…. Chiêm Lạc do dự nửa ngày, cuối cùng quyết định nhịn một chút cũng tốt.
Nhìn thấy được bộ dạng đáng yêu của người này, khiến y nghĩ thừa dịp mà ra tay, như thế thật có chút thủ đoạn, ti tiện, hơn nữa Ôn Đình Vực là một người kiêu ngạo, bốc đồng như thế, đến khi tỉnh lại, hắn mơ hồ phát hiện ra mình bị ăn tươi, chỉ sợ sẽ tức giận đến nỗi giở mặt tại chỗ, làm cho cả đời này cả hai không qua lại với nhau nữa, như vậy thì không tốt lắm.
Chiêm đại thiếu gia cảm giác được chính mình trở nên dịu dàng đi rất nhiều, liền cứ như thế mà an ủi, cởi áo khoác, sau đó hài lòng ôm Ôn Đình Vực tiến vào trong chăn, thỏa mãn không ngớt đi vào giấc ngủ.
Không giống như trong tiểu thuyết viết diễn viên ngủ một mạch đến lúc tỉnh lại, nhất định là thấy bầu trời rộng lớn, Chiêm Lạc mơ mơ màng màng bị người ta dùng lực đạp cho tỉnh, rõ ràng là mới chỉ có 3, 4 giờ sáng. Muốn trách chỉ có thể trách bọn họ ngủ quá sớm, 6, 7 giờ tối đã lên giường, đến giờ thì chất cồn trong cơ thể Ôn Đình Vực đã phân giải hoàn toàn.
“Làm gì?” Tự nhiên mở miệng đặt câu hỏi, nụ cười đầy ý săn sóc, y tuyệt không chú ý đến Ôn Đình Vực đang ngồi một bên gân xanh nổi đầy trán.
“Cậu ở đây làm gì!” Ôn Đình Vực tức giận đến run rẩy.
Vừa mở mắt liền phát hiện bị tên khốn nào đó tư thế đen tối ôm hắn đặt trên giường, quần áo mặc trên người, chỉ còn chút ít, khiến trong đầu hắn nghĩ linh tinh, rồi lại tự kiềm chế để không phát điên lên.
“Cùng anh!” Chiêm Lạc tìm một tư thế thoải mái, một tay đưa lên khuôn mặt hắn, nghiêng nửa người, cười như mèo, xem xét, “Học trưởng, anh uống say trông thật đáng yêu.”
“Tôi hỏi cậu vào bằng cách nào!” Hắn giận sôi lên, hết lần này tới lần khác bàn tay này như giác mút, hút hắn vào thật sau, giãy không ra.
“Học trưởng, anh đừng tức giận, trên đời này có chỗ nào mà tôi không vào được chứ?” Ngón tay chậm rãi trượt, vòng qua phía sau cổ.
Ôn Đình Vực đỏ mặt, đưa tay muốn đem cái tay đang quấn trên cổ hắn vứt xuống: “Cút ra ngoài cho tôi, không thì tôi sẽ tố cáo cậu… Ư———–”
Nói còn chưa dứt lời, đã bị đối phương cúi xuống, chuẩn xác ngăn chặn môi hắn. Việc ngoài ý muốn, Ôn Đình Vực trợn tròn mắt, kinh hãi, mở miệng định mắng chửi y, lại khiến cho Chiêm Lạc có cơ hội đem đầu lưỡi của y tiến vào, vững vàng cuốn lấy, khiến hắn không kịp thu lại đầu lưỡi.
“Khốn…” Ghé vào người Chiêm Lạc, bị ép cùng y quấn quýt, khiến mặt Ôn Đình Vực đỏ bừng lên, tuy rằng không phải bị đè như vậy khiến cơ thể suy yếu, nhưng mà cái loại tư thế này thật đen tối.
“Cậu thả… Ư…” Khoang miệng bị ôn nhu liếm, xúc cảm ướt át, ấm áp khiến hắn tê dại, lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên.
Nếu như là trước đây bị đặt ở dưới, bị ép buộc hôn, cảm giác ít nhiều vẫn còn bình thường, cũng có thể hùng hồn mà mắng chửi, nhưng hiện tại, hắn ở trên, Chiêm Lạc ở dưới, có lẽ bởi vì Chiêm Lạc có dáng vẻ thanh tú đẹp đẽ khiến hắn có ảo giác, tưởng mình mới chính là kẻ chủ động.
Thế nhưng bị ép mở miệng, tiếp nhận sự xâm nhập của người khác rõ ràng là hắn.
Chiêm Lạc kéo hắn lại gần hơn, biến hóa đủ mọi góc độ, dịu dàng, nồng nàn hôn, Ôn Đình Vực có chút run rẩy, hỗn loạn.
“Không nên…” Thanh âm hàm hồ, vô lực thoát ra từ khe hở giữa hai đôi môi liên tục dán vào nhau, Ôn Đình Vực bị hôn từng đợt choáng váng.
Cùng Chiêm Lạc đã có vài lần thân mật tiếp xúc, nhưng cái sự dịu dàng ngọt ngào như vậy thật đúng là lần đầu tiên, tuy rằng hắn không tình nguyện, nhưng khoang miệng nóng cháy, thâm nhập, dây dưa, cũng khiến hắn không cự tuyệt.
Chiêm Lạc dùng cánh tay mạnh mẽ, khác hẳn với khuôn mặt của y, vững vàng áp chế, dễ dàng đem từng thứ trên người hắn lột hết, vừa ngậm bờ môi hắn mút vào, vừa xoa cái lưng xích lõa nhẵn mịn của hắn, ngón tay chậm rãi đi xuống, dừng lại ở bờ mông, khẽ siết, rồi vuốt ve xoa nắn.
Ôn Đình Vực ngay cả hô hấp cũng khó khăn không gì sánh được, Chiêm Lạc mạnh mẽ ôm hắn trong lòng mà chà xát, tấn công dồn dập khiến đại não loạn một đống, ngoại trừ mờ mịt tiếp thu những âu yếm đó thì không làm gì được, hắn có thể rõ ràng thấy tiếng tim mình đập dần tăng nhanh.
Cho đến khi ở phía sau truyền đến cảm giác có dị vật đi vào, khiến hắn thấy khó chịu thì mới hoảng hốt ý thức được tình cảnh hiện nay của mình ——– rơi vào tay Chiêm Lạc mà không hề phản kháng, lại có chút mong chờ, lại một lần nữa bị ăn sạch sẽ!
Cực độ khiếp sợ, cuối cùng cũng tìm về được chút lí trí đã vân du nơi xa xôi, tuy rằng trở về chỉ có một phần mười, nhưng một phần mười này cũng đủ để hắn bỗng nhiên đẩy Chiêm Lạc đang say mê ra, tiện thể thưởng cho y cái tát, “Cậu đang làm cái gì?”
“A?” Chiêm Lạc giờ mới phản ứng kịp, rõ ràng một giây trước còn đang tập trung phối hợp, thế mà trong chớp mắt liền giở mặt!
May mà Ôn Đình Vực tay chân vẫn đang nhũn ra, ra tay cũng không quá nặng, không đem khuôn mặt tinh xảo của y đánh thành tàn tật.
Chiêm Lạc vô tội đem ngón tay vừa đưa vào rút ra, nhưng vẫn ôm hắn không buông, “Tôi yêu anh!”
Mặt Ôn Đình Vực đỏ bừng, y nói gọn gàng dứt khoát, lại chẳng hề lúng túng, khiến cho lỗ tai hắn nhanh chóng bị thiêu cháy. Chửi nhỏ một câu “Biến thái”, vội vàng dùng sức nghĩ muốn ẩn y ra, lại bị y thuận thế xoay người, mạnh mẽ đặt dưới giường, “Khốn nạn!” Ôn Đình Vực thấp giọng chửi, muốn rút tay đánh người.
Hắn không phải phụ nữ, cho nên khi bị khiếm nhã sẽ không kêu người đến cứu, có sức lực để làm thế không bằng xông vào đánh cho đối phương hai phát thì hơn. Tuy rằng nói kĩ năng đánh nhau của hắn không phải là đối thủ của Chiêm Lạc, nhưng nói như thế nào thì hắn cũng là một gã đàn ông cao một mét tám, cơ thể khỏe mạnh, nếu nghiêm túc phản kháng, Chiêm Lạc lí nào lại có thể dễ dàng chiếm lợi.
Thế nhưng mà Chiêm Lạc lại hoàn toàn không nhìn ánh mắt khiêu chiến của hắn, một câu “Tôi sẽ không đánh nhau với anh” rồi cười yếu ớt, y cúi đầu, dịu dàng như cái cách mà tình nhân vẫn thường dành nhau, hôn nhẹ lên chóp mũi hắn, “Học trưởng, anh thực sự rất đáng yêu…”
Ý chí chiến đấu sôi sục của Ôn Đình Vực bị đùa giỡn như thế, khiến hắn thiếu chút nữa thì vỡ mạch máu, “Cậu, cậu ít biến thái đi…”
Chiêm Lạc mặc kệ trên trán hắn có bao nhiêu gân xanh, len vào giữa hai chân hắn, đen tối mà ma sát: “Tôi phải hảo hảo yêu anh vài lần mới được!”
Ôn Đình Vực suýt chút nữa không thở được, chưa kịp chửi ầm lên, phía bụng dưới rõ ràng cảm thụ được đối phương đang chờ để phát động. Đều là đàn ông, hắn như thế nào lại không rõ trạng thái của Chiêm Lạc, tai nhất thời nóng rần lên, thật vất vả nghẹn ra nửa câu: “Cậu, cậu dừng tay cho tôi…”
“Như vậy sao được.” Chiêm Lạc chế trụ không cho hắn giãy dụa, vừa hôn lên miệng hắn, vừa ở phía sau hắn thăm dò, ngữ khí không hề đùa giỡn, trái lại là vui mừng, “Học trưởng, không phải là anh thích tôi sao?”
Ôn Đình Vực không biết ngày hôm nay hắn ngất xỉu nhiều hay ít, tức giận muốn chết, nửa ngày mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Nghe cái quái quỷ…”
“Anh không cần mạnh miệng.” Giọng nói Chiêm Lạc ngọt ngào đến chảy cả nước, “Rượu say nói lời thật lòng, là chính mồm anh nói thế…”
Ôn Đình Vực giống như bị một gậy đập vào đầu, cứng họng không nói nên lời, một lúc sau mới lắp bắp, “Cậu nói bậy… không có chuyện này…”
“Tôi rõ ràng nghe thấy.” Chiêm Lạc dõng dạc, thêm mắm dặm muối, “Anh nói là anh thích tôi, nói đừng bỏ rơi anh, đừng ghét anh… còn nghĩ rằng tôi không muốn anh… Hiện tại anh không thừa nhận, cũng không sao, tôi vẫn nghĩ lúc anh uống rượu say, so với bình thường thì đáng yêu hơn nhiều.”
Ôn Đình Vực mặt mày trắng bệch, ruu run “Nói bậy” yếu ớt phản kích lại không được.
Hắn không nghĩ tới bản thân mình đối với Chiêm Lạc sẽ có cái tình cảm gì ——— chưa từng có yêu đương qua, lại càng không cùng một người đàn ông yêu đương, tất nhiên cũng không thể nào đánh giá được.
Chỉ biết là trước đây hắn rất xem trọng Chiêm Lạc, rất thích cùng y ở một chỗ, mà lần phản bội kia đã cho hắn một đả kích lớn, lớn đến nỗi khiến hắn không nói hai lời, mang theo đúng hộ chiếu cùng giấy chứng nhận bỏ trốn về nước, cả đời cũng không muốn gặp lại Chiêm Lạc, ngay cả trả thù cũng không nghĩ tới!
Đến khi gặp lại Chiêm Lạc, trong khoảng thời gian dây dưa không rõ ràng này, hắn chung quy vẫn cảm thấy mờ mịt, cái loại tình cảm này không thuần túy, không rõ rốt cuộc là hận cùng với thất vọng thì còn có cái gì khác nữa, chỉ là với năng lực của hắn, vô luận như thế nào đều thấy mơ hồ.
Hiện tại Chiêm Lạc thẳng thắn, hùng hồn nói “Tôi thích anh”, hắn lại không thể nào phản bác, mơ mơ màng màng nghĩ “Thì ra là như vậy” giống như là bừng tỉnh hiểu ra, sau đó hoảng hốt lo sợ!
Chiêm Lạc nhìn hắn chậm rãi vô thố, thấy cái vẻ nhát gan của hắn mà y chưa bao giờ thấy qua, đáng yêu vô cùng, càng nhịn không được ôm hắn chặt thêm một chút, giữ lấy dục vọng đã ngẩng đầu, nâng thắt lưng của hắn lên, ép chặt về phía sau, “Học trưởng… thật đáng yêu…”
“Vô lại!” Ôn Đình Vực gắng gượng cãi lại, cố gắng lui thắt lưng ra, trên tay cũng không ngừng giãy dụa, nhưng trong lòng lại có dự cảm lần này như thế nào cũng không trốn thoát được.
“Đối với người mình thích, không thể nói những lời dễ nghe hơn sao, hử?” Chiêm Lạc trêu đùa, đè xuống phần hạ thể của hắn, thấy mặt hắn đỏ bừng, biểu tình xấu hổ như muốn phát tác rồi lại không dám phát tác, khiến y hận không thể lập tức ôm chặt hắn, tàn bạo bắt nạt hắn, nhìn hắn ở dưới thân mình mà rên rỉ, mê đắm.
“Biến thái, ai vui… oa a ———”
Bị một lực đạo xỏ xuyên qua, bên trong bị nhét vào khiến hắn suýt chút nữa muốn vỡ ra, nhịn không được hắn cao giọng bảo đi ra, mấy lời chửi bới bị Chiêm Lạc ngăn lại, liên tiếp mà đến, ngay cả hắn cũng không thể chống đỡ được những luật động kịch liệt ấy, trong khắp gian phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc quấn quýt, cùng những tiếng rên rỉ không kiềm chế được mà bật ra.
Giường bị những động tác mạnh mẽ của Chiêm Lạc làm cho hơi lay động, theo những tiết tấu đó phát sinh ra những âm thanh khiến người khác đỏ mặt, Ôn Đình Vực căn bản cũng chẳng còn dư thừa sức lực để mà mắng chửi hay đỏ mặt, hắn chỉ có thể bị động nằm trên giường chịu ma sát, trong cơ thể nóng cháy, khiến hắn toàn thân không còn sức lực, bủn rủn tay chân, cơ thể nóng đến dọa người, mắt nhìn đều không rõ.
Chiêm Lạc dường như nhẫn nại đã lâu, đè hắn thật mạnh, điên cuồng cuốn lấy, dây dưa.
Hai người dưới thân đều đã ươn ướt, thoạt nhìn đều là kẻ đẹp trai hào hoa phong nhã, vậy mà giờ lại đang cuồng dã xâm chiếm, hung hăng đẩy vào nơi sâu nhất của hắn, ma sát, va chạm bên trong, ở nơi cả hai kết hợp, nhiệt độ như đang lan tràn, nóng cháy như muốn đem cả hai người hòa tan.
Đến khi gần như không thở nổi, Chiêm Lạc cuối cùng cũng buông tha cho đôi môi bị hôn đến sưng tấy của hắn, vẫn tiếp tục dùng phần cường ngạnh đó va chạm hắn, “Thích tôi không?”
Ôn Đình Vực cắn răng không chịu nói, cũng sợ chính mình một khi mở miệng, lại biến thành những tiếng rên rỉ mất mặt.
Chiêm Lạc mỉm cười đè cái mông của hắn lại, xâm nhập sâu hơn, thỏa mãn nhìn biểu tình nháy mắt thất thần của hắn, “Không nói cũng không sao, tôi biết thì tốt rồi.”
“Cậu biết cái… A ———”
Khốn kiếp! Thắt lưng bị nâng cao lên, bị y hung ác mãnh liệt tiến vào, Ôn Đình Vực chỉ có thể nắm lấy drap giường, cố sức thở dốc, không dám nhìn vào ánh mắt của người đàn ông đang tùy tiện chiếm lấy hắn.
Chiêm Lạc con mắt vừa đen vừa thâm trầm, cũng giống như giọng nói của hắn, có ma tính, ôn tồn, rất dễ rơi vào trong đôi mắt ấy.
Làm tình còn chưa tính, thân thể bị nắm giữ cũng đủ thẹn lắm rồi, nếu như cả lòng cũng… vậy quả thực rất đáng thương.
Thì ra hắn thích Chiêm Lạc, thế thì thế nào?
Chiêm Lạc đối với hắn làm sao có thể có cảm tình được, người đàn ông này chỉ là thích chinh phục mà thôi.
Huống chi hắn… tuyệt không thích người này.
Này cũng là chính mồm Chiêm Lạc nói với hắn.
Nhờ ơn Chiêm đại thiếu gia thể lực cùng tinh lực dồi dào ban thưởng, mà khi bọn hắn một lần nữa tỉnh lại, đã là bữa trưa.
Trái ngược với Chiêm Lạc thần thanh khí sảng, vẻ mặt hào hứng, vùi vào trong đống chăn khóc đến hai mắt đỏ cả lên là Ôn Đình Vực, nhìn trông đáng thương vô cùng.
–o0o–
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đơn Giản Yêu Hận
Chương 7
Chương 7