DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khát Khao Khôn Cùng
Quyển 1 - Chương 7

“Gia Ngạn cậu ăn mặc không tồi đâu nha, rất có khiếu thẩm mỹ đó.”

Cúi đầu nhìn bộ trang phục mới mua để đi gặp khách hàng lớn, cậu khiêm tốn nói: “Cái này là bạn tôi mua giúp. Chứ thẩm mỹ tôi không tốt vậy đâu.”

“Là anh bạn điển trai đó à?”

“Đúng rồi, ảnh là nhất đó.” Gia Ngạn mỗi khi nhắc đến Tiếu Mông đều rất tự hào. “Mua đồ lúc nào cũng chuẩn cũng mau, nhân viên cửa hàng còn phải khen anh ấy có mắt nhìn.”

“Aaa,” một nữ nhân viên đi ngang lớn tiếng thở dài, “Một người đàn ông vừa có tiền, có phẩm chất, lại rất thú vị, bạn gái anh ta chắc hạnh phúc lắm đây.”

“Bạn tôi vẫn độc thân à.”

“Thiệt hay giả?”

“Chỉ tại anh ấy chuyên tâm công tác, nên…”

“Độc thân lại có sự nghiệp, tôi thiệt là muốn theo đuổi anh ta!”

Mọi người nhao nhao lên, bắt đầu lao vào Gia Ngạn khai thác về “anh bạn điển trai”.

Chừng vài chục phút sau, người mà họ đang bàn tán đột nhiên xuất hiện, cả gian phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng, đưa mắt lộ liễu dò xét. Vừa tọc mạch nhòm ngó, các cô gái vừa rủ rỉ với nhau ra chiều thích thú lắm.

“Ngại quá, quấy rầy mọi người.” Tiếu Mông không nhiệt tình, nhưng vẫn nho nhã lễ độ. Cung cách tự nhiên mà lãnh đạm thế này khiến người khác có phần dè dặt, tuy vậy không hề chướng mắt.

“Sao anh lại tới đây?” Gia Ngạn thấy hắn đi thẳng vào, cậu vội đứng lên.

“Không phải năm giờ là cậu xong việc à?” Hắn giương mắt nhìn Gia Ngạn, “Tôi tiện đường ghé qua chờ luôn.”

Vị trí làm việc của Gia Ngạn nằm khuất nơi góc tường tối tăm của một căn phòng khá rộng rãi, Tiếu Mông đứng tại đó, nhất thời nhìn thấy quang cảnh chung quanh, ánh mắt hắn lộ vẻ muốn giết người.

“A, như vậy,” Gia Ngạn có chút bối rối, “Hôm nay chắc làm trễ giờ của anh rồi, nãy giờ có lẽ chờ lâu lắm ha, bằng không anh về trước đi?”

Tiếu Mông nhíu mày: “Cậu bận cái gì?”

“A Nam có hẹn với bạn gái cậu ta, nên bảo tôi làm giúp cái này…”

“Có phải tên nhóc kia lúc nào cũng sai cậu chạy đông chạy tây không?”

“…Phải.”

“Tên đó đâu?”

“Làm sao vậy?” Gia Ngạn biết hắn nổi giận, có điểm lo sợ.

“Gọi hắn tới đây.”

“Không tốt đâu…”

Hai người đang mãi giằng co, tiếng một người vừa nhai kẹo cao su vừa chơi game gắt lên: “Mẹ nó, lại bị nổ banh chành!” Tức thì hùng hùng hổ hổ tắt máy tính, tháo tai nghe ra, đứng dậy đi tới: “Này, Gia Ngạn, vậy nhờ anh nhé, hôm nay nhất định phải nộp đó. Đúng rồi, lần này làm kỹ vào một tí. Lần trước làm sai hai chỗ hại tôi bị mắng thối đầu.”

Tiếu Mông sầm mặt nhìn chằm chằm người kia, mới đầu cậu ta còn không để ý, bị nhìn chòng chọc vài giây liền có chút dè chừng: “Sao vậy?”

“Đây là việc của cậu, tại sao cậu ta phải làm?”

“Tôi không tiện làm, đồng nghiệp giúp đỡ nhau chút thôi.”

“Cậu ta cũng không tiện, cậu đi tìm người khác mà nhờ.”

Cho tới lúc bị lôi ra khỏi công ty, Gia Ngạn vẫn không yên tâm: “Như vậy không tốt đâu, tôi đã đồng ý giúp người ta…”

“Cậu sao lại hiền như vậy?” Tiếu Mông chế nhạo, “Tên đó rõ ràng là coi thường cậu, còn không hiểu sao?”

“Vậy làm cậu ta không đi được, lỡ mất cuộc hẹn…”

“Loại người đó phải bị vài lần cho tởn, hắn dựa vào cái gì mà lúc nào cũng sai khiến người khác?”

“…”

“Đừng khom lưng.” Tiếu Mông không thương tiếc lấy tay vỗ vỗ ngay thắt lưng Gia Ngạn, “Đứng thẳng lên, sợ hãi rụt rè làm gì.”

Hai vai cậu lúc nào cũng buông thõng theo thói quen, bị đánh vài lần Gia Ngạn đành miễn cưỡng cười, nói: “Tôi biết rồi, anh nhẹ tay chút…”

Buổi tối đã bị chèn ép ngồi dậy không nổi, ban ngày còn bị đánh kiểu này.

“Một chút khí thế đều không có, cậu cũng vì bộ dáng này mà lúc nào cũng chịu thiệt.” Tiếu Mông không vui cau mày, “Một thằng nhóc nhỏ hơn mười tuổi còn dám sai khiến cậu thì còn ra thể thống gì nữa?”

“Không sao đâu, tôi quen rồi…”

“Sao khờ quá vậy hả?” Hắn đưa tay đánh vào mông Gia Ngạn hai cái. Kỳ thật hắn không kiên nhẫn muốn đánh người nhưng tới khi động thủ lại thấy không nỡ, đành phải chọn chỗ nào dễ đau nhưng không nhiểu trở ngại mà xuống tay: “Để tôi bắt nạt là được rồi, không tới phiên mấy người đó.”

Gia Ngạn còn đang rầu rĩ, nghe hắn nói vậy cũng không khó chịu, ngược lại còn bật cười: “Anh thật là, vậy cũng thừa cơ hội được nữa.”

“Cậu là chỉ để tôi tận dụng thôi.” Tiếu Mông cầm tay cậu kéo vào trong xe, “Cài dây an toàn vào. Trước tiên đi ăn cơm rồi xem phim. Tôi mời cậu.”

“A? Không về nhà sao?”

“Hôm nay buổi đầu trình chiếu bộ phim đó, không phải cậu rất muốn xem sao?”

Gia Ngạn chỉ “Ừm” một tiếng, tự dưng thấy thật cảm động, nhìn người thanh niên bên cạnh, cậu vừa vui lại vừa ngại ngùng: “Đúng rồi, coi phim…”

Cũng vì tiết kiệm, ngay cả thuê phim về nhà Gia Ngạn cũng tiếc tiền nên những lúc coi TV thường rất tập trung. Không ngờ đến Tiếu Mông lại có lòng mời cậu đi xem phim.

“Sau đó đi uống một chút. Đồng nghiệp tôi chỉ cho một quán rượu không tồi. Dù gì ngày mai không đi làm, về trễ một chút cũng chẳng sao.”

“Như vậy thiệt giống như hẹn hò nha.” Gia Ngạn cười.

Tiếu Mông ngưng nói, quay đầu nhìn chằm chặp vào cậu, hơn vài giây đột nhiên kéo Gia Ngạn tới gần, không buồn giải thích, nắm lấy cằm nuốt trọn bờ môi cậu, đưa lưỡi vào hôn sâu cả đỗi mới buông tay, khởi động xe.

Gia Ngạn ngơ ngác bị rời khỏi, khóe miệng còn ướt sũng, trên mặt nóng ran, cả một lúc sau còn chưa nói nên lời.

Vì nụ hôn chẳng rõ ý tứ này mà tim cậu muốn nhảy ra ngoài. Cả người gần như phát run, ngay cả việc ngoảnh lại nhìn Tiếu Mông cậu cũng không dám. Gia Ngạn rốt cuộc chẳng biết mình đang bị gì nữa.

“Này, cho cậu.” Giờ nghỉ trưa, Xa Sắt từ nhà ăn trở về đưa Gia Ngạn hộp trà chanh còn mát lạnh, “Sao vừa gặm bánh mì vừa đực mặt ra thế kia.”

“A, cám ơn nha, uống trà của anh hoài…”

“Trong khẩu phần ăn cả thôi, dù sao tôi cũng không thích mùi chanh…”

Xa Sắt bị mọi người gọi là tên háo sắc. Tuy rằng đời tư khá phức tạp, nhưng nhìn chung, tính cách hắn rộng rãi nhiệt tình, có lòng có dạ, vẫn là người tốt thôi. Gia Ngạn bản chất hướng nội, không quen chủ động trong giao tiếp, bị sự cởi mở của hắn cuốn hút, liền ngẫu nhiên tán gẫu vài câu.

Mà dạo gần đây, hình ảnh mờ nhạt của cậu trong mắt đồng nghiệp đã được cải thiện vài phần.

Cũng vì Tiếu Mông nghiêm cấm cậu không được tốt bụng một cách dễ dãi, bắt cậu khi gặp chuyện này phải hành xử thế nào, gặp loại người kia phải cư xử ra sao, mỗi ngày đều phải thế này và thế nọ.

Gia Ngạn bị buộc phải tuân theo, cậu cứ phấp phỏng lo sợ sẽ bị đồng nghiệp xa lánh, cô lập. Nhưng chẳng bao lâu sau, Gia Ngạn nhận thấy cậu toàn lo thừa, mọi người có vẻ thoải mái hơn, lại còn chủ động đến hỏi han cậu.

Quả thật không thể nghi ngờ khả năng giao tiếp của Tiếu Mông. Tuy tính cách hắn dở dở ương ương, nhưng không hề gây tổn hại đến các mối quan hệ, thái độ ứng xử rõ ràng thâm thúy hơn hẳn Gia Ngạn suốt ngày chỉ biết nhún nhường. Duy điểm này thôi, cậu đã thấy nể hắn rồi.

Gia Ngạn dần dần kết thân với Xa Sắt. Tuy nghe hắn phê bình “Lúc đầu nhìn cậu u uất dễ sợ” linh tinh, Gia Ngạn nhoi nhói trong lòng, nhưng rồi cậu cũng nhanh chóng cho qua.

“Này,” Gia Ngạn uống trà, liếm liếm môi, “Dạo gần đây tôi thấy có gì đó kỳ kỳ.”

“Sao vậy?” Lần đầu nghe Gia Ngạn tâm sự, Xa Sắt cảm thấy hứng thú, đặt mông ngồi trên bàn cậu.

“Tôi… tôi lâu rồi không nghĩ tới phụ nữ, thậm chí nhìn cũng không có cảm giác gì…”

“À? Sao lại thế?” Xa Sắt giật mình, trông có chút hoang mang.

Cũng khó trách, tự dưng nói “Không có cảm giác với phụ nữ” cho một kẻ trăng hoa như hắn chẳng khác nào giảng cho một kẻ ăn tạp nghe về chứng biếng ăn.

“Tôi không hề có chút suy nghĩ nào về mấy chuyện đó… Cũng chẳng rõ bị gì nữa,” Gia Ngạn ngượng ngùng nói, “Cho nên tính nhờ anh chỉ biểu chút đỉnh…”

Không biết có phải tại thân cận với Tiếu Mông nhiều quá hay sao, mà bây giờ thói quen đã đánh bật cả bản năng. Nhìn thấy một nữ diễn viên cực kỳ gợi cảm trên màn hình cũng không có được cảm giác như trước kia.

Nguy hiểm hơn chính là cảm giác với Tiếu Mông cũng đã khác hoàn toàn.

Thân trước được hắn âu yếm tức khắc sẽ phản ứng, bản thân tự thấy không bình thường chút nào. Bây giờ chỉ có hôn nhau bụng liền nóng lên. Cho dù đau đớn lúc tiến nhập, cậu cũng sẽ nhanh chóng tìm thấy cảm giác kích thích.

Thậm chí chẳng cần đụng chạm gì đến phía trước, Gia Ngạn vẫn có thể đạt tới cao trào, loại khoái cảm mãnh liệt kỳ lạ này dường như không chỉ do sự tiếp xúc đơn thuần giữa hai cơ thể.

Cậu thực để ý đến Tiếu Mông. Nhìn thấy mặt hắn là đã phần nào an tâm, hắn đi tham gia tiệc rượu về trễ, ở nhà một mình cậu liền thấy trống trải, ngủ cũng không ngon giấc, vừa nghe được tiếng hắn vào nhà cậu lập tức tỉnh lại, có chút chờ mong hắn lên giường ôm lấy mình.

Gia Ngạn không hề muốn rời xa hắn, điều này làm cậu thấy cực kỳ lạ lùng.

Có lẽ là một sự thấu cảm nào chăng.

Cậu chưa từng ai thân thiết đến mức này. Ngay cả ở chung với bạn gái trước kia cũng không hề hòa hợp như vậy, huống chi Tiếu Mông đối đãi với cậu rất tốt, chính hắn bản thân cũng không thể chê được.

Phải chi cậu yêu được Tiếu Mông thì hay quá rồi. Tuy rằng không thể gọi là tình yêu, Gia Ngạn còn chưa biết đến tình cảm đồng tính, nhưng theo nghĩa nào đó, đây chính là sự gắn kết sâu sắc giữa hai người yêu nhau.

Tuy nhiên trên thực tế, quan hệ của họ không phải như vậy.

Dù thân thể gần gũi nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng giữa hai người chỉ là bạn bè không hơn.

Tiếu Mông nhất định sẽ kết hôn. Cậu luôn cho rằng chỉ có hôn nhân giữa nam nữ mới thuận theo tạo hóa. Nếu bởi quen thói dựa dẫm mà đem tình cảm bằng hữu hiểu lệch thành tình yêu, chắc chắn sẽ khiến Tiếu Mông rối tinh cả lên, rồi thể nào hắn lại chẳng làm to chuyện ra.

Một khi đã hiểu được, Gia Ngạn tự nhủ phải biết kiềm chế. Cậu không muốn gây ra bất trắc nào, sau này hai người sẽ khó nhìn mặt nhau, thậm chí làm bạn cũng không xong.

“Bình thường cương có trở ngại gì không?”

“… Không… không có.”

“Vậy tốt,” Xa Sắt khoanh tay chống cằm, “Lâu rồi cậu không qua lại với ai hết phải không?”

“… Đúng vậy.”

“Cho nên quên mất mùi vị đàn bà?”

“Cái này… Ừa, đúng là vậy.”

“Đơn giản thôi.” Xa Sắt vỗ vai cậu, “Gì đâu mà phải xoắn lên, chỉ cần nhớ lại sẽ không thành vấn đề.”

“Hả?”

“Yên tâm đi, tôi đảm bảo với cậu. Hết giờ làm tôi dẫn cậu đi chỗ này, hay ho lắm.”

“Ừm…” Gia Ngạn tuy trong lòng lo sợ nhưng vẫn gật đầu.

Cậu gọi điện cho Tiếu Mông bảo hôm nay đi nhậu với đồng nghiệp sẽ về trễ, người bên đầu dây kia rõ ràng không vui nhưng không nói gì.

Sắp đến chỗ Xa Sắt bảo là thú vị, Gia Ngạn liền bất an: “Nơi này nhìn giống như…”

“Cậu sợ cái gì, cũng không phải nhà thổ đâu mà lo. Chẳng qua ngoài uống rượu còn thêm chút đỉnh dịch vụ thôi, không cần phải nhoi lên như thế.”

“Quán này tôi hay tới lắm, họ cũng không đi khách. Vả lại có tôi đây, cậu cứ việc yên tâm.”

Vào đến nơi, Gia Ngạn đưa mắt nhìn những cô nàng ăn mặc hở hang, người ngồi kẻ đứng, cậu mãi nấn ná ở cửa cho tới khi bị Xa Sắt kéo vô.

Cầm lấy menu, Gia Ngạn càng lộ ra bản chất khờ khạo của mình. Liếc lên liếc xuống tờ thực đơn toàn những loại rượu cậu chưa từng nghe qua, rốt cuộc Xa Sắt đành gọi giúp cậu một ly. Bên cạnh mọi người đều rất thoải mái, vui vẻ, riêng Gia Ngạn cứ nhấp nhổm không yên, hai tay cầm ly rượu đưa cao che gần hết khuôn mặt, mắt không biết phải nhìn đi đâu.

“Tiểu Sắt, hôm nay còn dẫn bạn tới nữa nha.” Không lâu sau liền có người tới chào hỏi hắn.

“Bạn anh hiền lắm đó, lần đầu tới đây đừng có dọa người ta sợ chết khiếp đi.”

“Ai bảo em dọa người bao giờ?”, cô nàng trừng đôi mắt phủ một lớp phấn tím đậm, “Phải nói là em mê hoặc người ta đến chết đi.”

“Được rồi được rồi,” Xa Sắt chịu thua, đẩy Gia Ngạn đang phát ngốc tới phía trước, “Nếu em chịu thì nhường cho Đa đi, phải dịu dàng đó.”

Gia Ngạn đáng thương ngồi cứng ngắc, sống chết không chịu xích tới. Hai cô nàng nhàn rỗi đang tám chuyện trên trời dưới đất trông thấy cũng phải cười vang.

“Đa, không phải cô thích kiểu đàn ông dễ mắc cỡ à?”

“Chính xác.” Hai người không hề giảm âm lượng mà thoải mái bàn luận, “Tôi thích cái cằm này, bả vai nhìn cũng không tệ, chân lại dài.”

“Gia Ngạn, vận khí cậu tốt lắm nha.” Xa Sắt huých huých khuỷu tay vào cậu.

Trong khi Gia Ngạn đã muốn lắp bắp, mặt mày đỏ bừng.

Thật ra ngoại hình cậu không phải xấu xí, ngược lại nhìn có vẻ thư sinh, nhất là dáng vẻ lúng túng đáng yêu khiến người khác càng thích đùa cợt.

“Này, không định mời em một ly hay sao?” Cô nàng tên Đa bước tới bên cạnh cậu, nghiêng đầu cười hì hì.

“A… tôi…”

“A cái gì, còn không lẹ lên.” Xa Sắt giục cậu, “Cậu sao mà chậm tiêu quá đi.”

“Ái…”

Chẳng buồn chờ Gia Ngạn cà lăm cả buổi chưa xong, cô nàng đã õng ẹo ngồi lên đùi cậu làm Gia Ngạn hết hồn thiếu chút nữa đứng bật dậy. Điệu bộ cậu khổ sở như gà mắc tóc khiến mọi người phải cười ầm lên.

“Bộ em nặng lắm hả?” Cô nàng bô bô cái miệng làm Gia Ngạn toàn thân toát mồ hôi lạnh.

“Không, không có đâu.”

Mấy kẻ gần đó đang xem trò liền ồn ào: “Đa ơi, trà giảm cân em uống quả nhiên có tác dụng nha.”

“Tại hôm nay cổ quên độn thêm ngực đó mà!”

Gia Ngạn bị cô nàng áp sát, nhìn khuôn mặt tươi cười ngọt ngào khiến tim cậu muốn lộn lên tới cuống họng.

Cơ thể phụ nữ mềm mại ấm áp, mang theo vị ngòn ngọt khác hẳn với mùi hương man mác tỏa ra từ người Tiếu Mông.

Tuy thoải mái nhưng mang theo cảm giác xa lạ, là chưa nói cậu có thích hay không.

“Da anh đẹp quá. Có bí quyết nào không vậy, chỉ em với.”

“Tôi… tôi mỗi ngày đều rửa mặt…”

“Anh dịu dàng quá, bao nhiêu tuổi rồi?… Ba mươi rồi? Xạo đi, nhìn kiểu gì cũng không ra. Quá lắm là hơn hai lăm thôi.”

Có người cười chen vào: “Định làm bất hảo vị thành niên ha…”

“Thiệt ba mươi mà, tôi có mang chứng minh nhân dân nè.” Gia Ngạn còn thật thà định lấy bóp tiền ra.

Mấy người bên cạnh cũng không uống rượu nữa, hầu như chỉ tập trung vào cậu, nghe mấy câu đối đáp hiền lành ngô nghê ấy, cả bọn lăn ra cười sặc sụa.

Mãi cho đến khi quán bắt đầu đông lên, các cô tiếp viên cũng lo chạy tới chạy lui, cô nàng Đa rốt cuộc bị một vị khách quen kêu tới, những người khách pha trò nãy giờ cũng trở lại bình thường, lúc này Gia Ngạn mới được giải thoát. Cô nàng từ trên đùi cậu nhảy xuống, trước khi bỏ đi còn cười hì hì lấy tay bẹo hai má cậu, để lại hai dấu đỏ hồng.

“Cậu lời lắm đó,” Xa Sắt cười giễu cậu, “Được người ta ngồi trên đùi cũng không tốn tiền.”

Gia Ngạn còn đang choáng váng: “Anh đừng chọc tôi nữa.”

“Không giận chớ? Chẳng phải cố ý chỉnh cậu đâu, đùa chút cho rộn ràng không khí thôi.”

“Không có gì, tôi cũng thấy vui mà.” Gia Ngạn vội trả lời. Cậu không hề tức giận, cũng hiểu được mấy người kia hoàn toàn không có ác ý.

“Này, thú vị chứ?” Xa Sắt nháy mắt với cậu, ám chỉ nơi giữa hai chân Gia Ngạn, “Đã hiểu lạc thú là sao chưa?”

“Ừm…” Gia Ngạn suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu.

Tuy không phải nhiệt huyết sôi sục như Xa Sắt nói, nhưng bị một cô gái xinh đẹp cọ xát một hồi, cơ thể cũng nóng lên, mặt đỏ tim đập. Gia Ngạn yên lòng, bản thân chưa tới mức hết thuốc chữa.

“Thế, cậu muốn không…” Xa Sắt nháy cậu, “Một đêm không tốn là bao, tôi lại là khách quen, giá có thể mềm hơn chút đỉnh.”

Gia Ngạn hiểu ý hắn, cậu hoảng sợ xua tay: “Không cần không cần.”

“Cậu đúng là hai lúa.” Xa Sắt cười, “Đàn ông cả thôi, không có bạn gái thì ra ngoài vui vẻ một vài lần là chuyện thường tình. Sẵn tiện thử xem cậu còn ổn không.”

Gia Ngạn mặt mày đỏ bừng, đầu óc ong ong. “Chơi gái” hai từ này với cậu vô cùng đáng sợ.

Cậu vốn rất bảo thủ. Bạn thân của cậu, Tiếu Mông, từ đó tới giờ luôn phản đối những công việc bán hoa kiếm tiền. Thế nên, kẻ mua hoa so ra lại càng tệ hơn.

Gia Ngạn không bao giờ bắt chước được thái độ thản nhiên của Xa Sắt khi nói về việc này, dù cậu có can đảm gấp mười so với bây giờ, cũng không đấu nổi hắn.

Lại bị Xa Sắt cười cho một phen. Hắn rõ ràng là có ý định qua đêm, uống rượu xong liền đứng dậy tính tiền.

Trả tiền cho một đêm xa xỉ với giá rượu trên trời, Gia Ngạn đau lòng mà tự trách bản thân.

Xem đồng hồ đã thấy hơi trễ, không biết Tiếu Mông giờ này ngủ chưa. Mở cửa vào nhà cũng cố thật nhẹ nhàng, nhìn cậu chẳng khác ăn trộm là bao, vậy mà không ngờ người kia còn nghiễm nhiên ngồi ở sô-pha.

Có lẽ vì ánh sáng hắt ra từ ngọn đèn làm sắt mặt Tiếu Mông có chút nhợt nhạt, biểu tình vẫn bình tĩnh, ôn hòa, trông như đang nhàn nhã uống rượu tiêu khiển.

“A, anh còn chưa ngủ.” Gia Ngạn gãi gãi đầu, thấy chột dạ như vừa bị bắt quả tang.

Tiếu Mông đưa mắt đánh giá cậu: “Cậu từ đâu về mà mùi khó nghe vậy.”

Gia Ngạn cũng nghe được trên người mình vị nước hoa nồng nặc, liền đưa tay quạt quạt vài cái cho bay bớt.

“Đi ăn uống với bạn thôi.” Gia Ngan biết hắn vốn ưa sạch sẽ, bất giác lí nhí trong miệng. Tuy cậu luôn sợ bị mắng nhưng với Tiếu Mông, lúc nào cậu cũng nói thật.

“Sao?” Trên mặt hắn nhìn không ra có chút khác thường, “Hay ho thật, cũng biết hưởng lạc rồi à. Cậu còn thiếu mỗi cái học đòi người ta mua xuân thôi.”

“Không, không có đâu,” Gia Ngạn vội giải thích, “Chỉ là uống rượu…”

Tiếu Mông vẫn như trước, bình tâm tĩnh khí: “Muốn mua rượu ở đâu chẳng có, cần gì phải vào mấy chỗ đó. Gần đây cậu dư dả lắm à, không phải ngay cả mua bia còn tiếc tiền sao?”

Gia Ngạn vốn biết không thể qua mặt Tiếu Mông, lại thấy hắn cũng không có vẻ gì tức giận, cậu hơi thả lỏng, thẳng thắn nói ra: “Ừm, kỳ thật tôi sợ mình có vấn đề… Anh cũng biết, tôi… tôi vẫn thường ở dưới… Lâu như vậy, nếu tâm lý có vấn đề thì nguy rồi, đúng không?… Cho nên muốn xem thử cảm giác đối với phụ nữ có còn hay không…”

“Rồi sao? Kết quả thế nào, có cảm giác không?” Tiếu Mông ung dung hỏi, chỉ hơi nghiêng đầu.

“Cũng tốt…” Gia Ngạn thở hắt ra, dụi nhẹ mắt, vì muốn Tiếu Mông nhẹ lòng liền bồi thêm một câu, “Vẫn là thích phụ nữ.”

Hắn im bặt, ánh mắt vừa chăm chăm vào cậu vừa như đang ở nơi nào khác, cái nhìn xoáy sâu mà căm phẫn khiến cậu trở nên căng thẳng.

“Tiếu, Tiếu Mông?”

Người nọ cười mũi một tiếng, không lên tiếng. Không biết kiềm chế chuyện gì, đến một lúc sau mới mở miệng châm chọc: “Chẳng ngờ cả loại gái giang hồ cậu cũng có hứng thú. Cũng khó trách, cho tới bây giờ phẩm chất cậu vẫn kém cỏi như xưa. Chỉ cần là đàn bà liền muốn ăn nằm, chi chút tiền cũng chẳng đáng kể, không phải sao? Đúng là nồi nào vung nấy.”

Gia Ngạn sợ ngây người, còn chưa kịp tỉnh táo, đã nghe Tiếu Mông đã tiếp thêm: “Muốn thế nào là tùy cậu. Có điều cậu đã dư tiền thảnh thơi chơi gái, không nghĩ nên trả nợ cho tôi trước à? Hơn nữa, đây là nhà tôi, cậu ở bên ngoài làm thế nào cũng đừng đem những thứ dơ bẩn đó mang về.”

“Tôi… tôi không có…” Gia Ngạn nghẹn lời, ánh mắt có điểm đỏ lên, “Anh sao có thể nói vậy…”

Tiếu Mông không buồn để ý đến cậu, đứng thẳng dậy: “Bộ quần áo này mau vứt đi, tôi không muốn ngửi thứ mùi bẩn thỉu này trong nhà.”

“Tôi…”

“Cứ tưởng cho ở nhờ một thời gian cậu sẽ tiến bộ hơn, ai dè càng thêm tồi tệ.”

Chờ hắn chốt lại câu cuối “Lớn tuổi rồi, cậu cũng không trẻ trung hơn tôi là bao đâu”, thế rồi quay lưng bỏ vào phòng ngủ, để lại một Gia Ngạn còn đang nghẹn ngào.

Tiếu Mông thường vô thức tuôn ra những lời cay độc khiến cậu không cách nào đỡ nổi. Dù sao Gia Ngạn đã quen rồi, cũng hiểu chính mình vẫn là bị coi thường.

Nhưng thứ cảm giác chán ghét ấy cứ bủa vây lấy cậu, không hiểu sao, khiến cậu vô cùng khó chịu.

Đọc truyện chữ Full