“Này, bạn anh kỳ kỳ sao đó.” Tay cầm hộp sữa chua, cô nàng một miệng ứ đầy lúng búng nói chuyện, “Anh không thấy à?”
“Hả?” Gia Ngạn không rõ nên quay qua nhìn, “Cô nói ai?”
Gần đây cậu thường qua lại với Đa. Từ hôm đó họ còn ngẫu nhiên gặp nhau vài lần, cô liền chủ động trao đổi số điện thoại, thấy Gia Ngạn thành thật ngay thẳng nên tỏ ra quý mến, thường tìm cậu ra ngoài giải sầu.
Gia Ngạn vốn không giỏi ứng phó với phụ nữ lại không biết từ chối khéo, cho nên có khó xử cách mấy cậu cũng chỉ biết một thân mồ hôi lạnh chạy đi rồi lo chạy về cho mau, không biết đã mấy lần gặp phải ánh mắt lạnh băng của Tiếu Mông.
“Còn ai vào đây nữa, cái người anh luôn nhắc tới đó. Hôm tụi mình từ trong quán chè đi ra đụng phải anh chàng khó tính đó đó.”
“À…”
Lần đó cả hai nhìn thấy Tiếu Mông, hắn chẳng thèm chào lấy một tiếng, xem Gia Ngạn như vô hình cứ thế mà xẹt ngang qua vai cậu đi thẳng.
“Anh ta nhìn tôi không vừa mắt thì phải.”
Gia Ngạn sặc nước: “Hả? Ảnh không có ý đó đâu…”
“Làm như rất ghét tôi hay sao ấy.”
Gia Ngạn chưa kịp mở miệng, cô nàng đã nói thêm: “Không, không chỉ là ghét, còn tệ hơn nữa kìa.”
“Tại sao?” Cậu mơ hồ không hiểu.
“Vì không biết lý do nên mới thấy kỳ.” Đa hút rột một ngụm sữa chua, “Ánh mắt anh ta đúng hung dữ, y như sắp giết người tới nơi. Ây, bị người đẹp trai như vậy ghét, tiếc ghê…”
“Không phải đâu, cô nghĩ nhiều quá.” Gia Ngạn thoải mái cười, “Ngoài mặt trông khó chịu chứ anh ấy tốt bụng lắm.”
“Thiệt là, anh sao vẫn không hiểu. Anh còn bảo quan hệ hai người tốt lắm mà, sao anh ta lúc nào cũng lạnh lùng vậy?”
Gia Ngạn xấu hổ cười, không biết đường trả lời.
“Thiệt ra,” Đa bỏ hủ sữa chua xuống, nghiêng nghiêng mái đầu, “Nói anh đừng để bụng, nhưng tôi thấy anh ít qua lại với anh ta coi bộ hay hơn.”
“A?”, Gia Ngạn trợn mắt, “Sao vậy?”
“Anh sao khờ thế! Nếu anh ta không có ý đồ gì với anh sao có thể tốt đến mức này?”
“Tụi tôi là bạn bè mà…”
“Bạn bè cũng không phải vậy đâu!” Đa cau mày, “Anh em ruột thịt còn tính toán với nhau kìa. Hai người trước kia không thân thiết gì, anh ta đột nhiên đối xử với anh như vậy rõ là kỳ quặc.”
“… Tôi… trên người tôi cũng không có gì đáng lợi dụng mà.”
“Tôi nói anh đừng giận,” Đa tìm cách diễn đạt, “Anh ta không chừng là loại người đó. Công việc tụi tôi cũng có đàn ông làm nữa, khách của họ cũng là đàn ông. Anh biết không, có những người thích đàn ông hơn phụ nữ đó. Nói chung, anh phải cẩn thận chút, đừng có ngây ngô gì cũng không biết, tới chừng bị ăn sạch là trễ rồi.”
Gia Ngạn ngẩn người, chột dạ ngập ngừng nói: “Không có đâu…”
“Tôi thấy anh hiền lành, sợ anh bị lừa nên mới nhắc chừng thôi. Sống bằng nghề này như tụi tôi đều phải học cách nhìn người. Bạn anh không đơn giản là chính nhân quân tử đâu, ít nhất là không giống như anh nghĩ. Dù sao đề phòng một chút vẫn tốt hơn.”
Gia Ngạn tuy cười nói “Không phải mà, cô hay suy diễn quá”, nhưng trên lưng đã toát mồ hôi lạnh.
Ăn qua loa tô cơm chiên, cậu có chút lo sợ đi về nhà.
Chóp mũi cậu đã mau lấm tấm mồ hôi, lòng bàn tay cũng ướt nhẹp.
Thấy Tiếu Mông vẫn chưa về, cậu thả lỏng một chút rồi ngồi xuống sô-pha thừ người ra.
Đa không biết về quan hệ giữa bọn họ, những gì cô nói đương nhiên không phải hoàn toàn chính xác nhưng không hiểu sao nghe lại hợp lý.
Cậu chưa từng biết tới chuyện giữa hai người đàn ông với nhau, chính Tiếu Mông đã dẫn dắt chỉ biểu cậu.
Lúc trước Gia Ngạn cực kỳ khó khăn, quả thực chưa hề nghĩ tới việc chấp nhận một cơ thể nam tính khác, phía sau không quen bị xâm nhập vô cùng đau đớn, trong lòng khó chịu không tả nổi.
Tiếu Mông ngược lại rất thản nhiên, không chút do dự, thuần thục âu yếm từng nơi trên người cậu, ra vào cơ thể cậu bình thường như đang quan hệ với phụ nữ.
Gia Ngạn rốt cuộc bị cuốn theo sự nhiệt tình của hắn. Thời gian sau, cậu cũng dần dần thích ứng, dù bị sát nhập bằng loại tư thế đáng xấu hổ cũng không cảm thấy bài xích.
Cậu tin tưởng Tiếu Mông. Những gì hắn đã khẳng định, cậu không mảy may nghi ngờ.
Thế mà giờ phút này nghiêm túc ngẫm lại, lồng ngực cậu nghe nặng trĩu.
Tiếu Mông rõ ràng có hứng thú với đàn ông. Lần đầu tiên phát sinh quan hệ với cậu, hắn còn bảo đụng vào đàn ông thật ghê tởm, chỉ vì cậu đau khổ cầu xin mới miễn cưỡng chủ động, cứ thế chối bỏ sạch sẽ trách nhiệm.
Bản thân cậu là một mực yêu người khác phái, chưa bao giờ biết đến chuyện đàn ông với nhau cũng có thể giao hợp, làm sao lại đòi người khác ôm ấp mình. Không chừng chính Tiếu Mông đã ép buộc cậu trong lúc cậu đang mê man.
Mà có lẽ cậu suy diễn quá mức rồi, Tiếu Mông không thể có hứng thú với cậu được.
Đàn ông trong thời điểm quẫn bách cần giải quyết nhu cầu sinh lý không thể kén chọn cũng dễ hiểu thôi. Khó trách sau khi làm xong hắn lại hối hận không chịu thừa nhận.
Trước kia dù cậu luôn ân cần, cố gắng giữ liên lạc với Tiếu Mông, nghĩ muốn gắn bó tình cảm bạn bè nhưng hắn lại rất xa cách. Chỉ từ sau sự kiện đó, Tiếu Mông mới đột nhiên chú ý đến cậu, chủ động đến nhà cậu, rủ về ở chung, ra chiều quan tâm đến cậu hơn.
Tất cả đều vì cậu lên giường với hắn sao?
Mỗi khi quan hệ với nhau, Tiếu Mông đối với cậu không tệ chút nào, tuy xấu tính xấu nết, nói năng lạnh lùng nhưng quả thật nhiệt tình hơn rất nhiều, cho cậu mượn phòng ở, mua đồ tặng cậu, thậm chí còn cho cậu tiền xài, được chiều chuộng quá mức làm Gia Ngạn phát sợ.
Hồi đó hắn chê cậu vừa quê vừa xấu, mắng cậu đần độn ngu ngốc, không cho cậu dựa vào gần quá, lúc nào cũng trưng ra bộ mặt chán ghét lẫn mất kiên nhẫn với cậu.
Vậy mà chỉ qua một đêm lại bất ngờ trở nên gần gũi.
Gia Ngạn cảm kích vô cùng. Thấy hắn cuối cùng đã coi cậu là bạn, đối đãi tử tế như vậy thật sự là phúc lớn của cậu.
Nhưng từ khi cậu cự tuyệt không quan hệ với hắn nữa, Tiếu Mông liền nhanh chóng tỏ ra lãnh đạm.
Thậm chí tệ hơn so với trước đây.
Cách đối xử rõ ràng khác hẳn.
Tiếu Mông tiếp cận cậu chẳng qua vì cậu có thể thỏa mãn nhu cầu của hắn, thế nên một khi cậu không muốn tiếp tục liền chẳng còn chút giá trị nào.
…Chính là vậy sao?
Thật ra nhớ lại, tình bạn giữa hai người họ không thật sự tồn tại.
Tiếu Mông tặng rất nhiều quà cho cậu, đặc biệt thích ôm ấp cậu trên giường, chính là chưa bao giờ kiên nhẫn nghe cậu nói chuyện. Hắn hoàn toàn không thích chuyện trò cùng cậu, đó là chưa kể đến những mặt khác. Đôi khi vô tình đụng chạm đến đồ vật cá nhân là hắn nghiêm mặt phán một câu “Không liên quan tới cậu” khiến Gia Ngạn xấu hổ không dám nói lại.
Gia Ngạn vì tình cảm bọn họ càng lúc càng lạnh nhạt mà thấy mất mát, khổ sở. Trong khi Tiếu Mông không hề để tâm, còn đi kết giao với vài người bạn mới, cứ thế vui vẻ như thường.
Nói Tiếu Mông xem cậu như bạn nghe khó tin, đúng ra là hắn xem cậu như…
Gia Ngạn nghĩ đến đây hai tay đã run lẩy bẩy, đầu muốn nứt toạc ra. Cậu vội sờ soạng chung quanh, vơ được ly nước uống một ngụm cho định thần lại.
Nhất định là mình nghĩ quẫn.
Cuộc sống của Đa vốn rất phức tạp, chung quanh lòng người hiểm ác, cô đương nhiên sẽ đánh giá con người theo hướng cực đoan hơn. Cậu làm sao có thể dùng ánh mắt đó để nhận định người khác.
Tiếu Mông đã giúp cậu rất nhiều, còn cứu cậu một lần khỏi cái chết, chăm sóc cho cậu không thiếu thứ gì.
Phát sinh quan hệ cũng là ngươi tình ta nguyện, Tiếu Mông không ép buộc cậu, càng không có lý do gì để nghi ngờ.
Đã không biết ơn, ngược lại cậu còn nghĩ xấu cho Tiếu Mông, suy hắn thành loại người đê tiện đó, cậu thật quá nhỏ nhen. Uổng công Tiếu Mông đối tốt với cậu.
Gia Ngạn như bị thôi miên, mãi ngồi tự trách bản thân, khó khăn lắm mới áp chế được suy nghĩ trong đầu. Cả người cậu lúc này đã nóng bức khó chịu, đành phải đi rửa mặt để bình tĩnh lại. Cảm thấy cứ ngồi nghĩ ngợi lung tung như vậy thật không ổn, cậu đứng dậy mở cửa sổ cho thoáng khí.
Tiếu Mông đẩy cửa vào nhà, vừa lúc thấy Gia Ngạn đang ngồi ngẩn người ở sô-pha.
Cậu thấy hắn đi tới, cậu theo bản năng chào một tiếng, vội vàng dụi mắt vài cái vờ như không có việc gì, nhưng động tác khịt mũi của cậu lại lộ tẩy hết tất cả.
Bộ dạng người này vừa đáng thương lại đáng yêu, Tiếu Mông nhìn thấy trong lòng liền xôn xao.
“Sao vậy?” Sắc mặt hắn dịu xuống đôi phần, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.
Ngồi xuống bên cậu, Tiếu Mông vô thức nắm lấy bàn tay Gia Ngạn đang để trên đầu gối. Cảm giác những ngón tay thon dài mát lạnh đặt trong tay mình thật đáng yêu, khiến lòng hắn càng thêm loạn.
Gia Ngạn tay bị cầm lấy, thấy biểu tình Tiếu Mông mấy ngày nay không được ôn hòa như vậy, cậu không khỏi cảm động. Ngẫm lại mình hôm nay toàn đoán bậy đoán bạ, cậu lại lúng túng nói “Không có gì” rồi áy náy cười với hắn.
Nhìn cậu mỉm cười, Tiếu Mông lòng như lửa đốt, chịu không được đưa tay vuốt ve mặt cậu.
Khoảng thời gian này quả thật không dễ chịu đựng. Hắn một mực lừa mình dối người, cho rằng với điều kiện của mình muốn đi với ai chẳng được. Đối phương tuy rằng diện mạo cùng kỹ thuật vượt xa Gia Ngạn, cho hắn hưởng thụ không ít. Nhưng rốt cuộc không phải cậu.
Họ không giống Gia Ngạn.
Hai má bị sờ tới sờ lui vài lần, cậu chỉ có thể ngơ ngác giương mắt nhìn hắn, không biết phản ứng ra sao trước cử chỉ thân mật này.
Đôi mắt hiền lành mang vẻ bối rối kia khiến cổ họng hắn khô rang, thật muốn kéo cậu lại gần chậm rãi hôn lên môi.
Nhưng đang chiến tranh lạnh với nhau, đột nhiên lại dịu dàng thắm thiết, hết nắm tay còn hôn môi rõ là kỳ quặc. Tuy nhiên với tính cách của hắn, chuyện gì cũng có thể.
Âm thầm nôn nóng cả buổi, Tiếu Mông rốt cuộc mới mở miệng: “Này, muốn làm không?”
Gia Ngạn nghệch ra. Không khí ấm áp ban nãy nhanh chóng biến mất, thay vào đó là cảm giác lạnh lẽo ghê người.
Đúng rồi. Chỉ có những lúc đòi hỏi chuyện đó, Tiếu Mông mới dùng tới sắc mặt hòa nhã.
Ý nghĩ vừa xuất hiện đã không cách nào ép xuống được, làm dạ dày cậu nóng lên từng đợt. Gia Ngạn dùng hết sức đẩy mạnh người đang gỡ nút áo cậu, thanh âm run rẩy: “Tôi đã nói không muốn làm chuyện này với anh nữa mà.”
Tiếu Mông hoàn toàn không đề phòng bị cậu đẩy suýt ngã khỏi sô-pha, hắn nhất thời xanh mặt. Lát sau trấn định lại, Tiếu Mông mới nghiêm mặt đứng lên, cợt nhã nói: “Quên đi. Cậu tưởng tôi thích thú gì cậu sao.”
Một khi không thỏa mãn phương diện kia cho hắn, cậu chẳng khác nào rác rưởi.
“Có phải anh chủ động không?”
Tiếu Mông chau mày, nét mặt trở nên khó coi.
“Tối hôm đó không phải tôi cầu xin anh,” Gia Ngạn thở dồn, “mà chính anh thừa dịp tôi uống say rồi làm chuyện kia?”
Hắn đứng bất động, lát sau dùng giọng điệu bàng quan hỏi ngược lại: “Thì sao?”
Cậu kinh ngạc đến nghẹn lời, hai khóe mắt đỏ hồng: “Vậy mà anh nói tôi… Anh, anh sao có thể… nói ra được những lời đó…”
“Tôi muốn làm thì làm, có gì lạ đâu.” Tiếu Mông không nhìn cậu, “Là cậu tin người tới mức ngu ngốc, còn trách ai?”
Gia Ngạn thở hổn hển cả đỗi mới khó khăn mắng ra lời: “Anh… khốn nạn…”
“Không phải lúc làm chuyện đó cậu cũng thích thú sao, có gì phải tức giận?” Tiếu Mông cười nhẹ, “Nói sao thì cậu cũng đâu phải chịu thiệt thòi. Những lúc sau này tôi đã bồi thường cho cậu không ít rồi, vả lại số nợ kia cậu còn chưa hoàn lại cho tôi. Được rồi chứ?”
Gia Ngạn ngơ ngác ngồi yên tại chỗ, như thể tứ chi đột nhiên bị hoại tử không cử động được. Yên lặng vài giây, Gia Ngạn bất ngờ đứng dậy đấm một cú vào mặt Tiếu Mông. Cú thứ hai chưa vung tới, bụng cậu đã ăn một đá của hắn.
Cả hai bất chấp lao vào nhau. Tiếu Mông không thể nương tay dù hắn biết mình rất vô lý. Gia Ngạn vốn gầy yếu đánh không lại Tiếu Mông nhưng không để hắn dễ dàng thắng thế. Hắn biết lần này cậu quyết liều mình với hắn.
Tiếu Mông dường như bị cảm giác tuyệt vọng lây sang, càng trở nên hung bạo.
Hắn cuối cùng vẫn trụ được, Gia Ngạn ngược lại mặt mày tím xanh, thảm thương nằm trên mặt đất. Hai người đều sức cùng lực kiệt, nặng nề hô hấp.
Vài phút sau Gia Ngạn chậm chạp đứng lên, đưa lưng về phía hắn dùng tay áo lau vết máu trên mặt. Tiếu Mông nhìn cậu lê từng bước về phòng, lát sau xách theo chút đỉnh hành lý tập tễnh băng qua phòng khách, đẩy cửa đi thẳng ra ngoài.
Tay xách hành lý, Gia Ngạn không biết đi về đâu. Thấy trạm xe có vài hành khác đang đứng chờ, cậu cũng đi tới nhập vào đám đông đó.
Xe đến cậu cũng theo dòng người bước lên. Đưa tiền vé xong, Gia Ngạn tìm lấy một tay vịn rồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vì không rõ phải dừng ở đâu, đợi qua mấy trạm thấy nhiều người lục tục xuống xe, cậu cũng nối theo sau.
Vừa bước xuống, mọi người nhanh chóng đường ai nấy đi, chỉ còn cậu đứng yên tại chỗ.
Gia Ngạn hoàn toàn mất phương hướng, cậu đứng nhìn quanh quất một hồi rồi cũng mờ mịt cất bước đi, bất tri bất giác đã lên tới cầu.
Hành lý thừa thãi trong tay giờ đã không cần thiết. Bản thân đến nước này, cậu chẳng còn muốn gì nữa.
Hướng mặt ra ngoài lan can, Gia Ngạn thả gói hành lý xuống cầu rồi mở to mắt nhìn về phía trước.
Mọi vật đều bị bao phủ bởi màn đêm u ám.
Nhìn cả buổi lại thấy sống mũi cay cay.
Người bạn mà cậu thật lòng quý trọng hóa ra chẳng xem cậu ra gì.
Gia Ngạn biết mình sẽ không lấy được vợ, nên cậu luôn trân trọng tình bạn quý giá đó, dù khổ cách mấy cũng mặc.
Rốt cuộc chỉ là cậu hy vọng hão huyền. Người ta căn bản không cần đến mình.
Dụi dụi cái mũi có điểm ran rát nhột nhạt, mắt cậu cũng đã ngấn một chút lệ.
Gia Ngạn nghĩ không ra chính mình tồn tại để làm gì. Từ nhỏ cậu đã biết mình dư thừa, nhưng khi ấy còn ngây thơ hy vọng sau này sẽ có người để ý tới. Một, hai năm chưa thấy, thì đợi đến mười năm, hai mươi năm sau may ra có thể gặp được ai đó quan tâm tới mình.
Cuối cùng vẫn chẳng có ai.
Nắm chặt thành bảo vệ, cậu nghĩ cứ thế mà kết thúc cũng tốt. Lần trước không nhảy xuống, đổi lại nửa năm sống chỉ để lên giường với người ta, bị người chơi đùa mà cảm động ra nước mắt. Sống như thế còn không bằng chết.
Gia Ngạn hai hốc mắt đỏ ửng, tính nhấc chân lên lại đột nhiên nhớ tới lần đó, bị người kia kéo về.
Sau đó còn ăn đòn một trận, nhưng trong tim cậu khi ấy nhóm lên một niềm hạnh phúc.
Rốt cuộc vẫn có người không muốn cậu chết.
Người đem cậu từ trên cầu xuống chính là Tiếu Mông. Người dẫn cậu đi uống rượu vẫn là Tiếu Mông. Cho cậu ôm lấy khóc lóc oán than cũng là Tiếu Mông. Cho cậu tới ở nhờ, giúp cậu tìm công việc, ôm cậu vào giấc ngủ, có đôi khi nhìn cậu với vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
Tuy cậu hận hắn không kể hết, tuy cậu biết những ưu ái đó đều là giả tạo, cứ nghĩ tới hắn tay cậu lại run lên, yết hầu khô đanh, nhưng lại không nỡ nhảy xuống.
Nghĩ tới nghĩ lui đến rối ren, Gia Ngạn hai mắt đỏ hoe nhìn xuống chân, đứng thẫn thờ trên cầu cho đến hừng đông.
“Gia Ngạn, cậu cần gì phải quá sức như thế?” Xa Sắt lo lắng vỗ nhẹ bả vai gầy trơ xương của cậu, “Dù túng thiếu cỡ nào cũng phải nghĩ cho sức khỏe mình chứ.”
“Ừm,” Gia Ngạn cười cười nhìn hắn, cậu mệt mỏi vươn vai, “Tôi còn nợ anh tiền…”
“Tôi về trước đây. Cậu đừng tăng ca muộn quá.”
Gia Ngạn gật đầu, tay xoa lấy hai bên thái dương.
Chỗ cậu ở tạm thời là một căn phòng dưới tầng hầm, từ cửa sổ nhìn ra chỉ có thể thấy những bước chân của khách bộ hành. Vật dụng trong nhà hầu như không có, phải sau một thời gian quy định mới được dùng chung bếp với chủ nhà.
Nhưng bù lại tiền thuê rất rẻ.
Mới dọn vào ba bốn ngày chưa quen là đương nhiên, chờ một thời gian sau sẽ thích nghi thôi.
Nghĩ đến lúc đó có thể gom hết tiền trả dứt nợ nần, tinh thần cậu liền phấn chấn hẳn. Thời gian còn “bầu bạn” với Tiếu Mông, cả hai không nghiêm túc lắm trong chuyện thanh toán tiền bạc. Có khi trễ vài ngày hay không đủ con số cũng chẳng so đo, vì dù sớm hay muộn toàn bộ sẽ được trả hết.
Nhưng hiện tại Tiếu Mông cũng như những gì các chủ nợ khác thôi.
Cậu muốn kết thúc khoản nợ này cho sớm, về sau sẽ cắt đứt mọi quan hệ với hắn. Nếu có khả năng, Gia Ngạn còn muốn hoàn lại đầy đủ chi phí ăn ở trong khoảng thời gian đó, để không phải thiếu hắn một xu nào.
Khuôn mặt của Tiếu Mông đã nhanh chóng lấp đầy tâm trí cậu. Nhớ đến sự khinh bỉ hắn dành cho cậu, chút tự ái còn sót lại trong Gia Ngạn bị tổn thương nặng nề, đau đớn uất nghẹn.
Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua…
Gia Ngạn vẫn chưa quay về.
Hắn nhìn đăm đăm lên trần nhà trong nỗi tuyệt vọng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Hắn không thể nghĩ được gì, hễ cử động một chút là hoa mắt chóng mặt. Ngày cậu rời đi, Tiếu Mông cũng ngã bệnh. Tuy chỉ là cảm cúm mà khiến hắn như chết đi sống lại.
Trong phòng quạnh quẽ thiếu hẳn sinh khí. Tiếu Mông mấy ngày nay vẫn chưa ra khỏi nhà, nằm yên một chỗ, không ăn cơm, không nói chuyện.
Chẳng qua là một người không mấy quan trọng thôi, từ đầu đến chân đã không có gì đẹp đẽ lại không biết điều. Bỏ đi thì sao?!! Hắn còn mừng hơn ấy chứ. Lấy điều kiện hắn mà nói, muốn tìm người lên giường là chuyện nhỏ. Cậu ta chỉ là hạng tép riêu, mất đi cũng chẳng hề gì.
Nhưng lúc này người kia đã không còn trước mặt để nghe những lời mắng nhiếc cay độc của hắn, Tiếu Mông chỉ có thể tự mình nuốt ngược vào trong.
Cảm giác thật trống trải. Hắn nằm nơi đó, lòng khắc khoải nhớ nhung đến Gia Ngạn, nhớ từng bộ dạng ngốc nghếch, dè dặt, yếu đuối của cậu. Hắn nghĩ tới nghĩ lui một hồi đến rối tinh cả lên.
Nếu có thể ôm người kia vào lòng thì tốt rồi.
Không ôm cũng được, chỉ cần ở bên cạnh hắn thôi.
Nghĩ đến người kia vì quá đau khổ mà ánh mắt sinh ra căm phẫn, Tiếu Mông rất hối hận, miệng lưỡi đắng nghét.
Nếu khi đó thổ lộ, thì thế nào?
Thật ra yếu lòng ngẫm lại mà thôi, dù sao hắn cũng không đủ dũng khí mở lời.
Không cần tốn sức suy đoán hắn vẫn biết được câu trả lời của Gia Ngạn.
Người kia nhất định sẽ hoang mang nói “Chúng ta là bạn bè mà”, sau đó sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt vừa hoảng hốt vừa thương hại, rồi tìm mọi lời an ủi hắn.
Nhưng Gia Ngạn sẽ không yêu hắn.
Loại cảm thông chỉ dành cho những kẻ yếu hèn, Tiếu Mông không cần. Một người hiên ngang cao ngạo như hắn sao có thể quỳ xuống cầu xin người khác, hắn thứ gì cũng không thiếu, ai cũng không luyến tiếc…
Đến mức phát sốt, đầu đau như búa bổ vẫn không muốn nhận lấy sự giúp đỡ.
Cổ họng khô rang, nước non thuốc than đều không có. Tiếu Mông vô thức kéo ra ngăn tủ cạnh giường, lục lọi một chút liền đụng tới vật gì đó.
Là một cái tượng đất. Chính là quà Gia Ngạn mua tặng hắn lúc cậu về quê viếng mộ người thân, khi ấy hắn thuận tay nhận lấy rồi hừ một tiếng, tỏ vẻ coi thường thứ hàng hóa rẻ tiền này.
Nhưng thật ra Tiếu Mông vẫn luôn cất giữ cẩn thận, vì sợ Gia Ngạn thấy nên cố ý nhét sâu vào ngăn kéo.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng độ lạnh lẽo của chiếc tượng đất trong lòng bàn tay nóng rực của mình, hình ảnh trước mắt đang dần trở nên mơ hồ.
“Gia Ngạn”
Tượng đất mỉm cười nhìn hắn.
“Anh yêu em.”
Tiếu Mông sốt cao đến mức đầu óc không còn tỉnh táo nên mới có thể nói chuyện với một bức tượng vô tri vô giác.
Tượng đất vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt hiền hòa, khoan dung mỉm cười.
“Em có biết không?”
Tượng đất im lặng mỉm cười. Vẻ mặt vô tư cùng nụ cười trong sáng hệt như người kia, chỉ là không nói chuyện được.
Tất nhiên rồi.
Giống như người kia đã phẫn nộ rời bỏ hắn. Hắn biết chứ, nhưng vẫn khăng khăng giữ lại cái tôi cho mình.
“Gia Ngạn. Anh yêu em.”
Nhận ra nước mắt mình đang nhỏ xuống làm hắn thấy chán ghét bản thân, chẳng khác nào một tên ngốc.
Tiếu Mông nắm chặt chiếc tượng đất trong tay không muốn buông.
Vừa không ngừng hôn lên nụ cười nhu hòa của chiếc tượng đất vừa cố gắng kiềm nén nước mắt, Tiếu Mông nghĩ mình thực sự hóa điên rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khát Khao Khôn Cùng
Quyển 1 - Chương 9
Quyển 1 - Chương 9