DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học
Chương 8: Thước Nhạc muốn ăn gà

Thước Nhạc vì cái mũi mà đã vài ngày không ra đường, mỗi ngày ở nhà thật ra cũng không buồn, cá trong không gian nhờ có nước hồ mà lớn lên phi thường tốt, Thước Nhạc thậm chí thấy trứng cá trong miệng mấy con cá rồng, không nghĩ tới chúng sinh sôi nẩy nở nhanh như vậy. Những con cá rồng này ngắn nhất cũng dài 70cm, tình hình sinh trưởng đặc biệt nhanh. Trừ bỏ cá rồng, cũng có số lớn mảng trứng cá dính ở đáy ao, khoảng một tuần thì vài vạn cá bột nở ra, cá vàng, cá La Hán, cá trích hồng, đếm không hết, cũng may Thước Nhạc lúc trước tách cá ra nuôi thả, nếu không liền lộn xộn, có lẽ bởi ảnh hưởng của nước hồ mà chất lượng cá vô cùng tốt, cực kì linh lợi. Bởi vì sự sinh sôi nẩy nở của cá, ao đã chứa không nổi, Thước Nhạc liền đem một phần cá chuyển tới hồ trước trúc lâu, số khác phóng vào sông, số đó đều là cá kiểng, Thước Nhạc không muốn chúng lại sinh sôi nẩy nở, cũng may nước trong hồ chỉ có thể làm cá phát triển bình thường, sinh sản thì không quá nhanh.

Duy nhất không tăng số lượng là cá chép, bởi vì lúc mua là cá con nên sinh sản cũng chậm, bất quá cá chép làm cho Thước Nhạc rất kinh hỉ, thân thể kiện mỹ, màu sắc diễm lệ tinh khiết, hình xăm hiện ra hoa văn bất đồng, mỗi con đều là cực phẩm, ít nhất Thước Nhạc thấy so với con cá hơn hai trăm vạn ở cửa hàng còn tuyệt hơn. Bởi vì chúng chẳng những hình dáng xinh đẹp, mỗi con còn thập phần linh lợi, tựa như có hiểu biết, chỉ cần cậu tiến lên, sẽ tụ lại nổi lên mặt nước, chơi đùa cùng cậu, vì mua số lượng rất nhiều Thước Nhạc chọn lựa một lần, đem một trăm con tốt nhất lấy ra, còn lại phóng vào hồ.

Thông qua việc nuôi cá Thước Nhạc nghĩ đến có thể nuôi một số cá dùng để ăn, đến lúc muốn ăn cá gì liền ăn cá đó, nói liền làm, Thước Nhạc từ trên mạng đặt một cá bột, rất nhiều loại, sau đó bỏ sức đem cá dọn vào không gian nuôi thả trực tiếp trong sông. Lúc bắt đầu cậu còn lo lắng những con cá này ăn cái gì, nhưng là dần dần cậu mới biết giữa sông và hồ đều có số lượng lớn cỏ cùng vi sinh vật, cá hoàn toàn có thể sinh tồn tốt trong đó. Không gian này cũng có chút kỳ quái, thực vật rất nhiều, tựa hồ tồn tại đã lâu, ở nơi Thước Nhạc có thể nhìn thấy có rất nhiều, vừa to lại cao. Nhưng là nơi này hoàn toàn không có động vật, ,mà không gian lại không ngăn cản động vật tiến vào, có lẽ tất cả đều vì kim liên là một thực vật đi.

Hiện tại không gian của Thước Nhạc lấy trúc lâu làm trung tâm, phía trước là hồ; bên phải không xa là ruộng hoa, mặt sau ruộng hoa là vườn trái cây; bên trái là đất trồng rau; phía sau là một con sống lớn lẳng lặng chảy, đối diện sông là ruộng lúa Thước Nhạc gieo trồng. Bởi vì đất trống rất nhiều nên Thước Nhạc không có quy hoạch kĩ càng.

Trước khai giảng hai ngày, Thước Nhạc đem không gian sửa sang lại, rau dưa hoa quả rất nhiều cậu phải phân chia lại, cá lớn lên rất thuận lợi, một số con đã có thể ăn, hương vị ngon mềm, ngon đến tất cả mọi người đều khen ngợi. Bất quá trong nhà Thước Nhạc có rất nhiều, vì cậu để lại cho cha mẹ, thừa dịp chưa khai giảng Thước Nhạc ở trong không gian đào một ao nữa, thả vào một ít nước hồ, lại mua ít giống cua đặt vào bên trong.

Khúc Phàm cố ý ở thời gian rảnh mời cậu ăn cơm, còn đưa cho cậu một bình hoa, thật không ngờ tình huống hỗn loạn như vậy mà anh vẫn có thể chú ý tới bình hoa vỡ kia.

Hiện tại Thước Nhạc đối với những thứ ngoài thực vật đều thiếu hứng thú, tuy phòng bếp còn chưa trang hoàng xong, song phòng bếp bên Dương thẩm vẫn có thể sử dụng, vừa lúc hôm nay Thước Nhạc muốn dựng giàn nho ở trước gian nhà chính, gặp dịp đem Khúc Phàm bắt thành lao động. Gỗ đã có sẵn Thước Nhạc, Khúc Phàm và Lâm thúc ba người cùng nhau dựng giàn, Khúc Phàm cùng Dương thúc thì giống như không có vấn đề gì, Thước Nhạc thì xem qua không giống người quen lao động. Không một hồi đã bị hai người đuổi đi rồi.

Thước Nhạc nghĩ một chút liền đi ra ngoài, một lát sau tay trái xách một con gà, tay phải xách một giỏ đồ ăn trở về, đồ ăn đương nhiên là lấy từ không gian, gà là mua.

Khúc Phàm đi theo Lâm thúc cùng nhau dựng giàn, hai người làm việc rất thuận tay, lúc xong làm xong, thấy Thước Nhạc một tay cầm đao một tay xách một con gà đi tới.

“Đến giúp tôi giết gà.” Thước Nhạc thật sự là không hạ thủ được, làm cá còn được, giết gà cậu cũng không am hiểu.

Khúc Phàm cười ha ha “Thế nào, giết gà cũng không dám?”

Thước Nhạc nghe giọng điệu của Khúc Phàm, tức giận đến ngứa hàm răng. “Giết hay không, không giết không được ăn.” Cái người này…

Cảm giác con mèo nhỏ muốn xù lông “Tốt tốt, tôi đến, sao không mua làm sẵn? Này nhiều phiền toái, còn phải làm lông.”

“Được rồi, gà đó đều có thuốc kích thích, ăn không khỏe mạnh, cũng không có vị.” Lấy thau lớn đặt trước mặt Khúc Phàm.

Khúc Phàm hiển nhiên là thường giết gà, một tay nắm cánh và chân, tay kia thì đem cổ gà bẻ cong, nhất thời con gà ngoan ngoãn bị anh giữ, lấy dao trong tay Thước Nhạc, hạ một đao ở mạch máu con gà kéo một miệng nhỏ, máu tươi phun ra ngay chậu đặt dưới. Một giọt cũng không rơi ra ngoài, mặc kệ con gà trên tay nhúc nhích thế nào tay Khúc Phàm vẫn bất động.

Thước Nhạc thấy động tác của Khúc Phàm, khua tay múa chân một chút, tay của người này thật ghê gớm nha.

Khúc Phàm vui vẻ nhìn Thước Nhạc theo dõi mình “Thế nào, muốn bái sư học bản lĩnh, đây chính là tuyệt kĩ tôi cũng không truyền ra ngoài. Bất quá em muốn bái tôi làm thầy còn có thể xem xét một chút.”

Hứ… Thước Nhạc bỉu môi, lấy con gà đã bất động từ tay anh, bưng chậu đi. Nhìn cũng không nhìn anh một cái.

Buổi tối Thước Nhạc chuẩn bị gà con hấp nấm, canh cá trích, khổ qua xào trứng, lạp xưởng xiêm ớt, hoa lan tây xào, dưa trộn. Đều là đồ ăn gia đình, trừ bỏ gà và trứng thứ khác đều từ trong không gian, tối quý chính là nấm, cậu mới hái một túi nhỏ trong không gian, hôm nay ăn hết, tay nghề của Thước Nhạc đã rất tốt, thêm nguyên liệu tốt. Khúc Phàm ăn mà bụng tròn một khối, “Ai u, mẹ ơi, ta no muốn chết.”

“Đáng đời, có ai cướp đồ ăn của anh. No chết ngươi.” Trên mặt Thước Nhạc hiện lên ý cười nói.

Khúc Phàm dựa vào ghế, “Đây là em trả thù, nghĩ dùng mỹ thực trả thù tôi.” Này lòng dạ hẹp hòi, không phải là ngày đó nhìn đến bộ dạng nhếch nhác cùng cái mũi sưng của cậu sao? Tới giờ cũng không khách khí với anh. Mọi người coi cậu ta cùng Lâm thúc Lâm thẩm nói chuyện nhiều hòa nhã a. Không ngờ cậu nhóc này nấu ăn thật ngon, về sau ăn không đến phải làm sao bây giờ.

“Ai hiếm lạ.” Thước Nhạc cười tủm tìm nhìn anh nói.

Đọc truyện chữ Full