Nháy mắt năm mới sắp tới, hôm nay là 28, Thước Chí Quốc tham gia tiệc tân niên ở sở hành chính, Dương Hiểu Uyển đến bệnh viện làm việc, Thước Nhạc ở nhà một mình, buổi sáng gọi điện thoại cho Khúc Phàm, tối nay anh đi máy bay đến Thượng Hải, không có gì ngoài ý muốn thì đầu tháng ba sẽ đến nhà Thước Nhạc. Thước Nhạc không nói gì, dù sao lái xe từ Thượng Hải lại đây cũng không đến hai tiếng, khi nào lại đây đều được.
Cúp điện thoại Thước Nhạc tiến vào không gian, hôm nay có nhiệm vụ, ba mẹ Thước Nhạc thảo luận vài ngày về không gian của cậu, bọn họ nhất trí cho rằng đồ trong không gian không nên lấy ra ngoài với số lượng lớn, đạo lý thất phu vô tội, hoài bích có tội (kẻ thất phu không mang ngọc, không hiểu biết gì nên không thể bị kết tội mà chỉ kết tội người hoài bích tức là người mang ngọc, người có kiến thức, là những kẻ có địa vị được ưu đãi trong xã hội, những người nầy mới đáng mang ra xử tội khi họ làm bậy) ai cũng hiểu, vả lại hiện nay thông tin phát triển, không cẩn thận sẽ làm mọi người đều biết, lúc này ích kỷ vẫn tốt hơn.
Nhưng mẹ Thước Nhạc vẫn đưa ra các loại ý kiến, hiện tại chỗ tốt nhất của không gian chính là có thể cung cấp cho Thước Nhạc thực vật khỏe mạnh nhất, đối với một cái mẫu thân mà nói hạnh phúc lớn nhất chính là đứa nhỏ khỏe mạnh, chủng loại đồ ăn trong không gian đa dạng, trên cơ bản đều đủ, hoa quả cũng có nhưng chủng loại quá ít, điểm này cũng không thể trách Thước Nhạc, cây ăn quả trong không gian là từ trong rừng nhổ ra, chủng loại cây cối trong không gian rất nhiều, nhưng phần lớn Thước Nhạc đều không biết, sau này Thước Nhạc tra tài liệu, đa phần là loại cây ở nước ngoài, còn có thực vật đã tuyệt chủng, lúc đầu Thước Nhạc còn tìm tòi mọi chỗ, sau lại vì rừng quá lớn Thước Nhạc không có hứng thú, cây cối nhổ ra trồng lại cũng phiền toái.
Quy hoạch đầu tiên là cây ăn quả, mấy ngày nay Thước Nhạc rảnh rỗi liền ở trong không gian tìm kiếm, thừa dịp tìm kiếm cũng nhận biết đại khái cây cối trong rừng rậm, cây ăn quả tìm được Thước Nhạc nhổ ra trồng lại, chẳng qua mỗi loại bốn năm cây, rất nhanh đất trống liền trồng đủ loại cây ăn quả.
Trừ bỏ những thứ này Thước Chí Quốc còn mang Thước Nhạc về nông thôn mua ba con bò sữa, một đực hai cái, còn có bảy con dê núi, vì thế trên thảo nguyên cũng không còn trống rỗng nữa, Thước Nhạc tạo một vòng tròn lớn gần ruộng lúa dùng nước sông ngăn cách, đem dê bò bỏ vào trong, Thước Nhạc lại mua hạt giống cỏ linh lăng nâu, cỏ Napier (tên La tinh là Pennisetum purpureum, là một loại cây thân cỏ lưu niên sống ở vùng đồng cỏ nhiệt đới tại châu Phi) gieo ở trong đó, dùng nước hồ tưới, rất nhanh thì lớn lên, như vậy dê bò thì không cần cậu quản lý, lúc rảnh rỗi nhìn sơ qua là được rồi. Nghĩ đến không lâu thì có thể uống sữa tươi, không có gì bận cũng có thể thử làm pho mát.
Gà vịt mua hồi tháng 10 đều sinh sản không ít, gà 130 con, vịt 97 con, thỏ 64 con, ngan 45 con, đã quá nhiều, Thước Nhạc không cho chúng tiếp tục sinh sản, sau này một năm sinh sản một lần là được rồi. Từ lúc Thước Nhạc phát hiện mình có thể không chế sự sinh sản của động vật trong không gian cậu liền làm một ít thí nghiệm, loại khống chế này cậu chỉ có thể áp dụng lên động vật, Thước Nhạc tìm hai con gà mái đẻ tốt nhất, hai con gà mái này mỗi ngày có thể sinh hai quả trứng, Thước Nhạc dùng tinh thần lực hạ lệnh làm cho chúng đẻ một lần vào ba ngày sau và một vào tuần sau, quả thực giống như suy đoán của cậu, thời gian đẻ trứng thay đổi, lúc đầu Thước Nhạc còn lo lắng ra vấn đề gì, chính là quan sát một đoạn thời gian Thước Nhạc phát hiện bộ dáng hai con gà mái này còn cường tráng hơn những con gà mái khác, hơn nữa càng ngày càng linh lợi, không chỉ thế trứng do hai con này đẻ cũng tốt hơn nhiều so với trứng của những con khác, chẳng những to, mà lòng đỏ trứng còn đỏ hơn, hương vị đặc biệt ngon.
Thước Nhạc tiến vào không gian, hôm nay tiến vào chuẩn bị dựng hai chuồng gà chuồng vịt, vốn gia cầm đều là nuôi thả, nhưng vì hai ngày trước nhổ trồng, khiến cho biển hoa vườn trái cây và rừng trúc nối liền với nhau một chỗ, lại còn có gia súc sắp sinh sản, chỗ đất này đã thực đầy.
Đến bên bờ sông, ở chỗ đất mà cậu dùng dòng nước tách ra, gia cầm tản mát trên cỏ, một con ngan lớn tuyết trắng, vui vẻ chạy về hướng Thước Nhạc đến bên người cậu tạch tạch, “Đại Bạch, hôm nay có ai không ngoan không?” Ngan lớn trắng ngẩng cao đầu “Yết…yết yết” vừa kêu vừa đập cánh, Thước Nhạc vỗ vỗ đầu ngan “Ừ, Đại Bạch lợi hại nhất.”
Trong không gian ngan là ít nhất, tháng thứ hai tiến vào không gian mới bắt đầu ấp trứng, sau này Thước Nhạc khống chế lại, cuối cùng chỉ có 45 con, con ngan đực này gọi là Đại Bạch, là con Thước Nhạc thích nhất, nguyên bản nuôi cùng chỗ với những con ngan khác, nhưng một lần Thước Nhạc tiến vào không gian phát hiện con ngan này đi bộ bên cạnh hồ sâu, cách một đoạn thời gian uống một ngụm nước hồ, nhưng là không có vào hồ sau, chỉ tại bên cạnh hồ nước, đại khái còn nghe hiểu lời Thước Nhạc nói, ngan lớn lên còn to hơn những con khác, lông chim trắng sáng, cái trán hồng hồng, thoạt nhìn dị thường hùng tráng lanh lợi. Bởi vì có vịt và ngan sẽ bơi ra bên ngoài, thấy Đại Bạch thông minh như vậy, Thước Nhạc khiến nó quản lý gia cầm, quả thực có hiệu quả, không còn có việc chạy loạn.
Chuồng gia cầm mới dựng ở phía đông bắc rừng trúc, gần sông lớn, phía bắc chuồng là bãi cỏ, phía tây là ruộng lúa, Thước Nhạc dùng hàng rào gỗ vây quanh năm mẫu đất, ba mặt dùng hàng rào, mặt khác là sông, chuồng vịt chuồng ngan dựng ở bờ sông, chuồng dựng nhô ra mặt nước, thuận tiện vịt ngan ra vào, chuồng vịt chuồng ngan là dùng gậy trúc dựng, Thước Nhạc chọn tre dày, chôn sâu xuống dưới, không gian phía trên cơ bản là rộng mở, bị Thước Nhạc phân ra làm hai khu, dùng để tách vịt ngan ra, đỉnh phía trên là dùng lá trúc xanh biếc, dầy rậm, gậy trúc ở trong không gian cũng không bị biến vàng, nhìn xa như một phòng nhỏ xanh biếc.
Chuồng gà xây hướng cạnh ruộng lúa, sử dụng gỗ dương, chuồng gà dài 8m, rộng 2m, cách mặt đất ½m, chia làm hai mươi phòng nhỏ, ở hai bên chuồng gà lớn là hai cái giá, mặt trên là ổ gà Thước Nhạc đan trước kia, làm chỗ cho gà mái đẻ hoặc ấp trứng.
Làm xong chuồng gà và trồng cỏ nuôi súc vật, Thước Nhạc tính toán làm một ao nhỏ bên bờ sông, nghĩ đến cá nhỏ tôm nhỏ cho vịt ngan ăn, bất quá vẫn là chờ sang năm đi.
Thỏ trong không gian rất nhiều, Thước Nhạc không định đem nó và gà vịt đặt cùng nhau, ở phía nam chuồng gia cầm cách ra ba mẫu đất, Thước Nhạc dùng tinh thần lực tạo mấy cái động ngầm, một động có thể sống khoảng bốn con thỏ, còn đem mấy cái động thông với nhau, bỏ thỏ vào quả thực không một hồi liền đều tự tìm chỗ ở.
Làm xong mọi việc đã là bốn giờ chiều, trong không gian đã quy hoạch khá ổn, sau này có gia súc tiến vào thì để ở bãi cỏ phương bắc, gia cầm gì đó để ở bên cạnh, phía nam trúc viên Thước Nhạc định làm cái hồ lớn trồng sen v…v…, cái này thì chờ sang năm đi.
Ra khỏi không gian Thước Nhạc hơi mệt mỏi, buổi trưa ăn chút hoa quả, hơi đói bụng, tinh thần cũng có chút mỏi mệt, hôm nay làm việc cơ bản đều dùng tinh thần lực, Thước Nhạc phát hiện ứng dụng tinh thần lực càng thuần thục cậu làm việc trong không gian càng thuận buồm xuôi gió, mấy trăm cái hàng rào rất nhanh liền tạo xong, mấy chục cân trúc nhẹ nhàng liền chôn vào đất, nguyên bản chuyện khó lúc làm cũng trở nên đơn giản, cắt cây tựa như cắt đậu hủ, đáng tiếc năng lực này chỉ có thể sử dụng trong không gian, nếu không cậu cũng có thể trở thành siêu nhân rồi, bất quá cậu không có hứng thú đối với việc mặc quần lót.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học
Chương 27: Thước Nhạc quy hoạch không gian
Chương 27: Thước Nhạc quy hoạch không gian