“Vô Cực…” Nguyệt khẽ gọi.
“Ân…” Thanh âm của Vô Cực nghe như đang buồn ngủ.
“Tiểu Diệp đã đi lâu lắm rồi.” Y lo lắng nàng gặp chuyện.
“Ân…” Vô Cực đáp nhẹ một tiếng, “Không sao.”
“Không sao?” Nguyệt nhướng nhướng mày, hỏi.
“Tật Phong Thuật của ta có thể duy trì trong thời gian rất dài.” Nửa Cuộc Đời ngồi bên cạnh xen vào: “Không có việc gì đâu.”
Thế nhưng, rốt cuộc Tiểu Diệp muốn bắt cái gì, đi lâu như vậy.
Nguyệt nhịn không được gọi Tiểu Diệp trên kênh tần: “Tiểu Diệp… Nàng ở đâu a?”
Một lát sau, trên kênh đoàn truyền đến tiếng Tiểu Diệp thở hổn hên, “Sắp… sắp tới rồi.”
“Tiểu Diệp sắp trở về, chúng ta chuẩn bị một chút đi.” Tuy rằng y không rõ Tiểu Diệu rốt cuộc muốn bắt cái gì.
Nguyệt thúc thúc Vô Cực đang ôm mình không nhúc nhích, nhẹ giọng gọi: “Vô Cực, chuẩn bị một chút đi.” Hắn sẽ không thực sự ngủ mất rồi chứ. Tuy rằng xung quanh không có quái, nhưng ngủ ở khu luyện công cũng quá…
Vô Cực lờ mờ hỏi: “Chuẩn bị cái gì?” Thanh âm vẫn rất miễn cưỡng, bất quá xem ra hắn không ngủ quên.
“Tiểu Diệp đã dẫn quái trở lại.” Nói xong, còn không ngừng thúc cái tên chết dán trên người y.
“Thế thì sao…” Vô Cực không chỉ không có ý muốn buông tay, trái lại càng ôm Nguyệt chặt hơn.
Thế thì ngươi nên buông tay ra đi chứ.
“Ta nóng.” Nguyệt oán giận: “Buông ta ra…” Ai… Y trong lòng thở dài. Tuy rằng Vô Cực bình thường thoạt nhìn vừa lãnh ngạnh lại cao ngạo, thế nhưng khi hắn giở trò chơi xấu, thì khó chơi chẳng khác gì một tiểu hài tử.
“Ta phải bắt ngươi làm thế nào mới tốt đây?” Nguyệt bất đắc dĩ nói, một tay vô ý thức khẽ vuốt mái tóc vàng của Vô Cực.
Cảm giác được cử động của đối phương, Vô Cực cứng đờ, chợt tăng thêm lực đạo trong tay, như là muốn đem nhân nhi trong lòng nhu tiến vào trong thân thể mình, “Ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ a.” Hắn nỉ non, thanh tuyến có một tia cuồng loạn, say mê, còn có… tình triều.
Rất ấm áp… Rất ấm áp… Không muốn buông tay.
Vĩnh viễn… vĩnh viễn cũng không muốn! Trong lòng ấm áp khiến hắn mê muội không thôi, hắn bức thiếu… muốn tìm kiếm càng nhiều ấm áp.
“A!” Nguyệt thấp giọng kêu lên.”Vô Cực!” Hắn thế nhưng lại cắn cổ ta!
Nghe tiếng, Vô Cực ngẩng đầu lên nhìn y, trong đôi lam mâu thâm thúy tràn ngập hỏa nhiệt khó hiểu.
Hắn khàn khàn thấp giọng kêu: “Nguyệt…” Không đủ… Còn chưa đủ… Còn muốn nhiều hơn… thật nhiều ấm áp…
“Nguyệt… Ta rất lạnh.” Vô Cực nói, vươn một tay khẽ vuốt ve gương mặt Nguyệt, “Mà ngươi, rất ấm áp.” Cánh tay khoác trên trên lưng Nguyệt, càng gắt gao ôm chặt y không tha.
Hắn làm sao vậy? Nguyệt hoảng loạn nhìn về phía Nửa Cuộc Đời, cầu xin trợ giúp.
Nửa Cuộc Đời đầu tiên là kinh ngạc nhìn Vô Cực, sau khi nhận được ánh mắt cầu cứu của Nguyệt, hắn lắc đầu cười khổ.
Giờ phải làm sao? Phải gỡ tay hắn ra sao? Hay là cứ mặc hắn?
“Vô Cực?” Nguyệt dò xét hỏi: “Ngươi rốt cuộc đang làm gì a?”
“Ta không biết.” Câu trả lời khiến Nguyệt dở khóc dở cười.
Vô Cực dừng ở hắn, nhãn thần chuyên chú mà mê muội.”Ta nghĩ… cái gì?” Hắn thấp giọng lẩm bẩm, khuôn mặt tuấn tú từ từ áp sát vào Nguyệt.
Nguyệt lại càng hoảng sợ, theo phản xạ mà buông linh phù trong tay, một khỏa hỏa cầu đang cháy cứ như vậy rơi xuống trên người Vô Cực.
“Ngô!” Vô Cực thở nhẹ một tiếng, lực đạo trên tay hơi thả lỏng. Lúc này, Nửa Cuộc Đời đưa tay kéo Vô Cực từ trên người Nguyệt, Nguyệt cũng vội vàng thay hắn buff máu.
“Xin lỗi,” Nguyệt hướng hắn xin lỗi, “Khiến ngươi bị bỏng.”
“Không nóng… tuyệt không.” Vô Cực nói nhỏ, “Rất ấm áp.”
“A?” Nó nhỏ vậy nhưng vẫn là phù pháp hỏa diễm cấp 3 nha, có thể nào không nóng!
“Xin lỗi.” Nửa Cuộc Đời nhìn Vô Cực đang thất thần, đối Nguyệt áy náy cười nói: “Người này lại mộng du.”
“Mộng du?” Đây là chuyện gì xảy ra?
“Chính là như vậy.” Nửa Cuộc Đời đặt Vô Cực xuống một bên, quay đầu nói với Nguyệt: “Ngươi đừng để ý.”
“Ách… Vừa rồi là chuyện gì xảy ra a…” Nhất Kiếm rốt cuộc khôi phục lại từ trạng thái hóa đá, hỏi.
“Ta hình như đã thấy…” Thiên Lý trợn mắt thật to.”Là ảo giác của ta sao?”
Tiểu Dương cũng nói: “Đúng vậy… Ta hình như…”
“Chờ một chút…” Nửa Cuộc Đời cắt đứt mọi người, “Lúc nãy các ngươi có thấy cái gì sao?” Hắn cười đến rất quỷ dị. “Sao ta, không, hề, thấy, bất, cứ, thứ, gì.”
“…”
“…”
“…”
Một trận trầm mặc qua đi…
Nhất Phương nói: “Cái gì đều không thấy được.” Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
“Ta nghe không hiểu… Ngươi đang nói cái gì.” Hoàng cũng diện vô biểu tình nói.
Nửa Cuộc Đời quay Nhất Kiếm bọn họ tiếp tục nụ cười giả tạo, “Các ngươi thấy cái gì sao?”
Ba người liều mạng lắc đầu. Có hay không gì đó! Cho dù có cũng phải nói không có!
“Phát xuân cũng phải nhìn nơi chốn a.” Nửa Cuộc Đời trở mình mắt trợn trắng, truyền mật ngữ cho Vô Cực.
“Ai phát xuân!” Vô Cực mạnh miệng.
“Không thừa nhận coi như xong. Thế nhưng lần sau không nên như vậy, đừng dọa Tiểu Nguyệt chạy mất.”
“Dọa chạy?”
“Không sai… Ngươi phải cho người ta thời gian tiếp thu a!”
“Tiếp thu… cái gì?”
“Tiếp thucái gì? !” Nửa Cuộc Đời chán nản, “Ngươi không biết? !” Hắn là tên ngu ngốc a!
“Ta không biết…” Hắn chỉ là… Muốn có được hơi ấm kia mà thôi…
“Ngươi… Ta không lời nào để nói.”
Cái tên ngu ngốc này sớm hay muộn cũng sẽ phát giác tình cảm của mình.
Nửa Cuộc Đời Phong Vân thích thú nhìn, mê luyến của Vô Cực dừng trên người Nguyệt. Nghĩ thầm, đến lúc đó, sẽ có trò hay để xem.
—-
Vô Cực… bị mộng du?
Ta suy nghĩ đi suy nghĩ lại về những gì Nửa Cuộc Đời nói, hành vi vừa rồi của Vô Cực đích xác có điểm giống bị mộng du, thần trí mơ hồ…
Lúc này, Tiểu Diệp rốt cục đã dẫn quái trở về.
Sa Lợi Diệp đầu đầy mồ hôi, cao giọng khiển trách: “A! Mau tới giúp ta a — “
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy phía sau Sa Lợi Diệp có hai Phi Long. Một con cả người thâm lam, lân giáp phủ đầy thân, một đầu còn lại là hắc sắc lóe ngân quang, có một đôi thú mâu kim sắc. Hai con rồng đang mở mồm to như chậu máu, muốn xé nát Tiểu Diệp.
Nhất Phương khẽ quát một tiếng: “Thần Thánh Hộ Thuẫn!” Xông lên phía trước ngăn trở phi long lam sắc.
Sa lợi diệp cũng dừng lại, quay người ngăn trở phi long hắc ngân sắc.
Ta cùng Nửa Cuộc Đời lập tức buff cho hai người họ ma pháp phụ trợ.
Vô Cực cất giọng hỏi: “Muốn bắt con nào?”
“Con màu đen.” Sa Lợi Diệp vội vã đáp: “Màu lam cấp cho Tiểu Nguyệt.”
Nhất Kiếm nói “Không thành vấn đề.” Rút ra trường đao chạy tới bên Nhất Phương chống đỡ lam phi long công tới.
Tiểu Dương cũng lập tức giương cung cài tên, bắn vào những phần yếu hại trên người hắc phi long. Ta và Nửa Cuộc Đời buff máu cho Sa Lợi Diệp và Nhất Phương đang chắn quái, Hoàng và Vô Cực cũng phân biệt dùng ma pháp công kích quái mình phụ trách, Thiên Lý còn lại là song song phóng các loại kết giới vào hai phi long.
Đây là chiến lược chúng ta đã thảo luận trước, tuy rằng ta, Vô Cực và Thiên Lý đều có kỹ năng chức nghiệp đặc biệt có thể sử dụng ( nhất là ta ), nhưng khi tổ đội thì phải nhận rõ vị trí của mình, không thể luân phiên sử dụng hai loại kỹ năng chức nghiệp, nếu không sẽ khiến đồng đội bị quấy nhiễu mà gặp nguy hiểm.
Tựa như ta và Thiên Lý có thể cùng sử dụng phù pháp công kích phi long, nhưng nếu như ta quá tập trung công kích mà lwo là giếp Tiểu Diệp buff máu, có thể sẽ khiến Tiểu Diệp bỏ mình, hoặc Nửa Cuộc Đời bởi vì ta không buff máu cho Tiểu Diệp mà phân tâm xoay qua buff cho nàng, lại có thể hại Nhất Phương trận vong.
Đương nhiên, cũng không phải kỹ năng chức nghiệp đặc biệt không có đất dùng, giống như Thiên Lý trong lúc kết giới còn hiệu lực cũng có thể sử dụng phù pháp công kích quái vật, chỉ cần hắn nhớ kỹ trước khi kết giới hết thời gian tác dụng mà quay lại bổ khuyết thêm kết giới là được.
Mà bởi hiện nay chức trách của ta là tế ti, cho nên không thể làm giống Thiên Lý ( kỳ thực trước khi đánh quái cũng có thể triệu hồi ra triệu hoán thú và sủng vật công kích, nhưng thú triệu hồi của ta cấp quá thấp không làm gì được, mà ta lại sợ Bạch Vũ sẽ chết rụng, cho nên không gọi chúng ra ).
Dưới sự công kích không ngừng của chúng ta, mười phút sau, huyết lượng hắc ngân long rốt cục rớt xuống còn 1/10, có thể thuần phục được.
Sa Lợi Diệp vội vàng cắn đầu ngón tay, thừa dịp hắc long bị tiễn của Tiểu Dương thu hút sự chú ý, đem vết máu khắc lên trán hắn long, thu phục nó. Nhưng bởi vì đẳng cấp sủng vật và chủ nhân không thể thua kém quá lớn, cho nên hắc long cũng bị giảm xuống cấp 92 như Sa Lợi Diệp.
“YA! Thu được lrồi —” Bất quá Tiểu Diệp vẫn rất cao hứng, dù sao đó cũng là Quang Ám Thánh Long cấp 160, có hai thuộc tính quang – ám.
Mà một con khác lại là Băng Diễm Phi Long cấp 158, có hai loại thuộc tính thủy – hỏa.
Hiện giờ, ta phải đến thu phục nó!
Khắc một dấu tay máu, ta nhìn vào Băng Diễm Phi Long quát một tiếng: “Khế!”
Hệ thống thông báo! Sủng vật đẳng cấp rất cao, khế ấn thất bại.
“…” Ta khờ mắt.
“Thế nào?” Vô Cực thấy ta ngây người, vội vã hỏi: “Bắt được chưa?”
“Không có… Làm ta giật cả mình.” Nguyên lai mị lực Tình Ti gia tăng cũng không phải không có hạn mức cao nhất. Xem ra lần trước ta có thể bắt được Bạch Vũ, chỉ là do may mắn, bất quá, hiện tại không phải thời gian nghiên cứu xem Tình Ti có thể cộng thêm bao nhiêu điểm mị lực.
Ta vội vàng nói với Nhất Phương: “Sủng vật đẳng cấp rất cao, không thể lập khế ước, ta trực tiếp trảo.” Tuy rằng ta cũng không muốn dùng phương thức này trảo sủng, như vậy đẳng cấp lẫn giá trị năng lực của sủng vật sẽ giảm đi, thế nhưng đây là Tiểu Diệp đặc biệt mang tới cho ta, ta không thể cô phụ tâm ý của nàng.
“Cẩn thận một chút.” Vô Cực nói.
Ta buff cho mình một cái Tật Phong và Chúc Phúc Thuật, chậm rãi đến gần phi long.
Nhất Kiếm lập tức tiến lên cùng Nhất Phương chắn quái; Vô Cực và Hoàng song song thả một cái Băng Đóng Thuật (có khả năng làm chậm hoặc đóng băng địch thủ) và Hỏa Diễm kết giới ( Hoàng không có ma pháp hệ thủy ) vây khốn hành động của phi long; Thiên Lý cũng không ngừng phóng ra Thúc Phược kết giới, Tiểu Dương lại giơ cung tiễn, chờ phân phó lâm trận. Dưới sự trợ giúp của bằng hữu trong đoàn, ta thuận lợi bắt được Băng Diễm Phi Long.
Chỉ là… Có cần phải cẩn cẩn dực dực như vậy không? Ta hiện tại yếu đuối như vậy sao? Lòng tự trọng của nam nhân lại bị đả kích nghiêm trọng.
Nửa Cuộc Đời Phong Vân! Ngươi vừa nãy ở bên kia lén niệm Phục Hoạt Thuật. Nhớ kỹ cho ta!
Thời gian luyện công quả thật vô cùng vui vẻ, tất cả mọi người luyến tiếc ly khai băng hỏa đảo ( cải chính, bởi vì muốn trở về còn phải tốn tiền thêm một lần, cho nên không ai muốn ly khai, đều trực tiếp logout tại cảng ).
Vài ngày tiếp theo, ta đã luyện đến cấp 86, hơn nữa ta còn cùng Nửa Cuộc Đời, Thiên Lý luận phiên làm việc, cho nên bốn kỹ năng chức nghiệp trong người cũng luyện được không ít.
Trong Thiên Vận, từ cấp 80 đến cấp 100 là một cửa khẩu rất lớn. Thông thường từ cấp 1 luyện đến cấp 70 nhiều lắm chỉ cần hai ba tháng, thế nhưng từ 80 luyện đến 100, có thể tiêu phí hết nửa năm thời gian.
Bởi vì sau cấp 100, có thể sử dụng trang bị vũ khí cấp SSS+, năng lực sẽ được tăng cường rất nhiều, cho nên giai đoạn này đẳng cấp khó luyện nhất, sau 90 cấp, mỗi lần thăng một cấp cần điểm kinh nghiệm gấp 5 lần cấp trước đó (ví dụ từ 90 lên 91 cần 100 triệu exp, từ 91 lên 92 phải cần 500 triệu exp).
Rất nhiều người chơi đều bị kềm lại ở giai đoạn này, cũng chính là cái mọi người gọi là “tạp đẳng” (chờ lên cấp).
Hệ nguyên tố chờ sớm nhất, bắt đầu từ cấp 70, nhất là sau cấp 90, có thể nói là giai đoạn “Nằm úp sấp nằm úp sấp” (% kinh nghiệm nằm im không lên nổi ) khổ cực nhất, chỉ cần không cẩn thận bị rớt điểm kinh nghiệm, đó là nỗi đau xuyên thấu tâm can, ôm đầu khóc rống. Thế nhưng khi hệ nguyên tố xông qua cửa ải 90 cấp, đã có thể đẩy mây mù thấy trời xanh, xuất đầu!
Hệ chiến đấu đại khái bắt đầu chờ từ cấp 90, tuy rằng trễ nhất thế nhưng lại là hao tiền tốn của nhất, hơn nữa khi đổi sang trang bị cấp 100, tuyệt không phải là một số lượng nhỏ. Dù sao từ xưa đến nay trong game online, trang bị quý nhất đều là chức nghiệp hệ chiến đấu ( bởi vì chức nghiệp hệ chiến đấu được nhiều người luyện nhất, trang bị cấp cao không thể mua được trong thương điếm, chỉ có thể kiếm được bằng cách đáng quái. Vật hiếm nên quý a ).
Hệ phụ trợ khoảng chừng bắt đầu từ cấp 85. Lúc này đẳng cấp cho dù có cao hay thấp, không thể cùng đoàn cấp cao đi luyện công, nhưng cũng không thể đi cùng đoàn quá thấp, cùng tổ đội ngang nhau thì diểm kinh nghiệm kiếm được quá chậm, tốc độ thăng cấp bò bò như ốc sên, chậm hơn cả hệ nguyên tố.
Mà hệ viễn chiến lại không có vấn đề ‘tạp đẳng’, bởi vì bọn họ vốn luyện cấp không được nhanh, nói khó nghe chút thì chính là từ đầu đến cuối đều là ‘tạp đẳng’…
Đương nhiên đây là chỉ đơn luyện, nếu như vào một tổ đội ngon lành, hơn nữa lại có kinh nghiệm cộng thêm, ‘tạp đẳng’ có thể vượt qua rất nhanh, thế nhưng, ngoại trừ hệ phụ trợ …
Hệ phụ trợ vốn phải là cùng người kháctổ đội luyện công, hơn nữa ta hiện tại dù có tổ dong binh đội lại không có giá trị kinh nghiệm cộng thêm (do đẳng cấp chênh lệch quá lớn), cho nên… đương nhiên là bước vào giai đoạn ‘tạp đẳng’…
Cho dù cùng Vô Cực bọn họ đánh quái vượt cấp, dưới tình huống không có kinh nghiệm cộng thêm, tốc độ thăng cấp vẫn là… cực kì… chậm a!
Trước kia Minh Nguyệt phải mất thời gian hai tháng rưỡi, mới từ cấp 90 luyện đến cấp 100, có trời mới biết hiện tại ta còn phải luyện bao lâu ( khóc ).
Vì để ta sớm ngày bước vào con đường cấp 100, chúng ta chuyên chọn đánh quái cấp trăm sáu, trăm bảy.
Hiện tại chúng ta chống lại chính là Song Đầu Cự Nhân ( hệ hình người, hỏa thổ song thuộc tính ) cấp 166.
Nhất Phương và Nhất Kiếm phân biệt thu hút sự chú ý của hai cái đầu, ta phụ trách không ngừng tung ra các thức kết giới, Nửa Cuộc Đời phụ trách buff máu, Vô Cực dùng ma khí kỹ, Hoàng ma pháp chủ công ( những người khác không login ).
Khi chúng ta đang đánh đến nghiện, bên tai ta đột nhiên vang lên những tiếng “đô đô đô”.
“Kỳ quái… sao ta lại nghe được tiếng đô đô.” Ta lắc lắc đầu, thanh âm vẫn cứ vang vang.”Hệ thống có vấn đề sao?”
“Tiếng đô đô?” Nhất Kiếm nghiêng tai lắng nghe, “Ta không có nghe a.”
Thanh âm kia càng ngày càng lớn, sao chẳng ai nghe thấy?
“Ta từng nghe qua.” Nhất Phương đột nhiên nói: “Chuông cửa.”
“Gì?” Chuông cửa?
“Ta đã biết.” Vô Cực thừa dịp chờ phát động sóng công kích tiếp theo, nói rằng: “Hẳn là thanh âm hệ thống cài đặt. Ta từng cài đặt, khi ta login quá lâu cũng sẽ có loại này thanh âm.”
Vấn đề là ta login chưa lâu a, hơn nữa ta cũng không có cài đặt thanh âm này.
Chờ một chút… Ta nhớ kỹ hệ thống hình như cũng có thể tự cài đặt, khi chuông cửa hoặc điện thoại reo lên sẽ có âm thanh nhắc nhở. Bởi vì khi đăng nhập Thiên Vận, người chơi sẽ tiến nhập trạng thái ngủ, không nghe được âm thanh bên ngoài.
Nói như vậy… Ta hình như có cài đặt điện thoại thì phải.
Nhưng số điện thoại của ta hầu như không ai biết, đi động cũng chỉ có Nhất Kiếm cùng vài người biết mà thôi, trừ phi…
Nghĩ đến một khả năng, ta lập tức nói với Vô Cực.
“Ta logout nhận điện thoại.” Sau đó, không đợi đối phương đáp ứng liền lập tức logout.
Tay phát lạnh run lẩy bẩy mở khóa điện thoại, trời biết, động tác này thoạt nhìn đơn giản nhưng với ta mà nói là bao nhiêu khó khăn… lại cần phải cố lấy bao nhiêu dũng khí
Điện thoại kết nối, trên màn hình ném ra hình ảnh một đôi trung niên nam nữ.
Nam nhân hết sức nghiêm túc và khí phách mười phần nhìn ta: “Tại sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?”
“Con đang chơi máy tính, không có nghe.” Ngữ khí ta cứng nhắc trả lời, cũng cố gắng làm cho mặt mình không biểu lộ bất cứ biểu tình gì.
“Thật là… Cũng chỉ biết ôm máy tính.” Người phụ nữ trung niên bên cạnh nam nhân kia nghi thái vạn thiên, phong vận do tồn nói: “Đã tốt nghiệp lâu như vậy, cũng không đi tìm việc làm.”
“…” Ta chỉ nghiêm mặt, không nói một câu.
“Cũng vậy thôi.” Trung niên nam tử nói rằng: “Nó chỉ cần ngoan ngoãn không gây chuyện là tốt rồi.”
“Tiếp qua nửa năm, chờ công tác ở Châu Âu bên này ổn định, chúng ta sẽ quay về Đài Loan, đến lúc đó sẽ giúp ngươi an bài. Bây giờ ngươi muốn ngoạn thế nào thù cứ ngoạn thế ấy, chỉ cần đừng làm ảnh hưởng đến thanh danh Quý gia là được.” Trong giọng nói chút nào không có bất kỳ sự quan tâm nào.
“Còn có…” Trung niên phụ nữ tiếp tục nói rằng: “Lần này trở về cũng nên giúp ngươi an bày mai mối, nữ nhân bên cạnh ngươi nhớ phải xử lý cho tốt.”
“…” Bên cạnh ta chưa từng có bất kỳ nữ nhân nào a.
“Đại khái cứ như vậy.” Trung niên phụ nữ nói: “Ba ngươi đã gởi tiền vào ngân hàng cho ngươi, không đủ thì nói với chúng ta.”
“Dạ…” Ta đáp: “Ba, mẹ. Gặp lại sau.” Hai chữ này thốt lên lại nặng nề như thế.
Hai người ngay cả câu tạm biệt cũng không nói liền cúp điện thoại.
Nhìn màn hình trống rỗng, trong lòng ta bật lên tiếng cười nhạo.
Cha mẹ sao? Ta sinh ra đã hai mươi bốn năm, thời gian ở cùng với họ cộng lại còn chưa tới một năm, bất cứ chuyện gì đều dùng tiền giải quyết, họ luôn cho rằng hết thảy mọi thứ của đứa con đều phải nắm giữ trong tay mình sao…
Thật là phụ mẫu của ta sao?
Cho nên ta không tìm việc làm, không kết giao bạn gái, vì tất cả mọi thứ trong cuộc đời ta đã bị bọn họ an bài từ sớm rồi.
Nhất Kiếm thường khuyên ta không nên nghe theo thái quá, phải biết phản kháng, phải làm chính mình, thế nhưng… ta không có biện pháp…
Phóng tầm mắt khắp ngôi nhà xa hoa nhưng chỗ trống, cha ta có phải luôn chuẩn bị những thứ giống như thế này với những đứa con tư sinh khác của người?
Nếu như không phải ta có khuôn mặt dễ nhìn, có thể thành trợ lực “thương nghiệp liên hợp” ( nói khó nghe chính là hôn nhân chính sách ), ta có thể có được loại tự do này sao?
Đây là điểu Nhất Kiếm vĩnh viễn không thể hiểu. Khẽ chạm vào mũ giáp trờ chơi lạnh như băng. Cái này, mói là nhà của ta, tất cả những gì ta có đều ở nơi này.
Login, mọi người đều vây quanh ở nơi ta logout.
“Nguyệt đại ca!” Nhất Kiếm thấy ta login, lập tức chạy tới.
“Nói điện thoại xong rồi?” Vô Cực nói: “Chúng ta tiếp tục.”
“Ân.” Suy yếu gật đầu, thế nhưng ngực hình như có thứ gì đó cứng rắn đâm vào, vừa đau vừa buốt.
Ta mờ mịt địa vươn tay, nắm chặt vạt áo Vô Cực theo gió lay, như người sắp chết đuối bám vào khúc gỗ cứu mạng…
“Nguyệt?” Vô Cực nghi hoặc nhìn ta, “Ngươi có khỏe không?”
Ta muốn lắc đầu, thế nhưng một chút khí lực cũng không dùng được.
Vô Cực kéo tay ta, bao lại trong bàn tay to lớn.”Có việc thì đừng để trong lòng, nói ra sẽ tốt hơn.”
“Ta không sao.” Ta miễn cưỡng bày ra nụ cười.
“Ai nói ngươi không có việc gì!” Nhất Kiếm xen mồm vào: “Ngươi có biết sắc mặt của ngươi bây giờ khó coi đến thế nào không?”
Nhất Kiếm nhìn ta cười khổ, lập tức hiểu ra, “Chẳng lẽ là…”
“Nhất Kiếm!” Ta giận dữ nhìn thẳng vào Nhất Kiếm cấm hắn nói tiếp.
Nhất Kiếm biết rõ tình hình của ta, hẳn là đã đoán được đại khái. Trong nháy mắt, khí lực của ta giống như bị rút sạch, chỉ muốn hảo hảo mà ngủ một giấc.
“Ta mệt mỏi, ta muốn logout nghỉ ngơi.” Ta nói với mọi người.
Vô Cực nhìn ta, ôn nhu nói “Ta tiễn ngươi…”
Ta hơi gật đầu, mặc cho Vô Cực nắm tay ta, lôi kéo ta.
Nhớ rất rõ, cũng từng có người lôi kéo tay ta như vậy, thế nhưng khi đó đích ta chỉ cảm thấy thân ảnh hắn rất bi ai, con đường kia rất dài.
Nhưng hiện giờ lại là Vô Cực, ta lại hi vọng… con đường này có thể dài thêm một chút.
Tốt nhất có thể như vậy mà kéo dài đến vĩnh viễn.
—
Nguyệt Phi Ly logout xong, thẩm phán đại hội bắt đầu.
“Đây là có chuyện gì?” Nửa Cuộc Đời cười chói lọi tới gần Nhất Kiếm.”Có thể nói cho ta biết không?”
Nhất Kiếm bày ra biểu tình thà chết chứ không chịu khuất phục, “Trừ phi Nguyệt đại ca tự mình mở miệng, bằng không ta sẽ không nói gì hết!”
Nếu như y bắt đầu ngoan cố, mặc kệ ai đến kéo cũng không nhúc nhích. Cái này ngay cả Vô Cực cũng không biết nên làm sao.
“Chỉ có thể như vậy.” Vô Cực cúi đầu, cảm thấy cực kì vô lực.
Chẳng lẽ hắn không thể cho y sự ấm áp hay sao?
—-
Đặt mũ giáp trò chơi xuống, ta vùi đầu vào trong chăn.
Dư âm hơi ấm trong tay, là độ ấm duy nhất trong căn phòng lạnh lẽo này.
Ta sẽ ngoan ngoãn… cho nên…
Có thể hay không, đừng vứt bỏ ta….
—–
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Vận Online
Chương 17: Phụ mẫu
Chương 17: Phụ mẫu