Bởi vì trận tranh cãi này, Sở Từ cùng Hàn Việt chiến tranh lạnh hơn nửa tháng.
Trên thực tế, chiến tranh lạnh cũng chỉ do Sở Từ đơn phương mà thôi, bởi vì Hàn Việt muốn làm gì thì vẫn cứ làm, một chút cũng chưa từng chậm trễ. Bình thường Sở Từ đã rất lạnh lùng, thời kì chiến tranh lạnh bất quá càng ít lời ít nói hơn. Hàn Việt thần kinh lưu manh thô kệch như vậy, đương nhiên không cảm thấy có cái gì khác thường.
Hơn nữa, gần đây Hàn Việt khá bận rộn. Tuy rằng không có chuyện gì cần hắn tự mình giải quyết, nhưng sự kiện Hầu Hoành Xương bị giết vẫn cần mấy gia tộc liên kết ra tay hỗ trợ. Lão đại Hàn gia cơ bản là vô tích sự, mặc kể chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng chỉ có thể dựa vào Hàn Việt.
Một sự kiện khác nữa, chính là đem Hàn Cường an bài vào bộ phận quân nhu.
Hai người Hàn lão tư lệnh cùng Hàn Việt đều có đủ mặt mũi lên tiếng, cũng đủ sức gởi gắm hắn vào một vị trí vẻ vang, vừa an nhàn vừa béo bở. Thế mà, tư lệnh phu nhân vẫn không thỏa mãn. Dựa theo lời bà nói, Hàn gia không thiếu tiền, cũng không thiếu thể diện. Hàn Cường: đứa con lớn của bà, chẳng lẽ không thể an bài cho hắn một vị trí có thực quyền sao?
Vì ba chữ “có thực quyền” này, Hàn Việt quả thực cáu kỉnh không thôi, mấy lần về nhà đều cùng mẹ hắn trợn mắt đập bàn. Phải biết rằng trong quân đội, cái vị trí “có thực quyền” này chính là phải mất ít nhất mười năm mới đạt được, hơn nữa mười năm này còn phải xông pha nơi tiền tuyến, ra vào sinh tử, suốt quá trình phải đổ xuống không biết bao nhiêu mồ hôi và nước mắt, quả thực một lời khó nói hết. Hiện tại tư lệnh phu nhân tùy tiện nói một câu, liền muốn đem Hàn Cường an bài vào một vị trí vừa có địa vị vừa có thực quyền, nói dễ hơn làm a?
Bởi vậy, thời gian này tâm tình Hàn Việt hết sức ác liệt, tựa như quả pháo đã châm ngòi, bất cứ lúc nào đều có thể phát nổ.
Từ nhỏ hắn đã được giáo dục rằng, chuyện bên ngoài của đàn ông nhất thiết không được mang về nhà trút giận lên đầu người yêu, cho nên lúc ở nhà hắn chỉ mặt mày âm trầm, nhiều nhất là đứng bên cửa sổ hút thuốc. May mắn Sở Từ cũng đồng thời ít khi lên tiếng với hắn, có khi cả ngày không nói câu nào, trong nhà im lặng như tờ, cả một con ruồi bay ngang cũng nghe thấy tiếng, hoàn toàn ngăn chặn khả năng Hàn Việt nổi khùng đập phá.
Vấn đề tiền đồ của Hàn Cường rốt cuộc thu được kết quả sau hơn một tháng bận rộn. Tư lệnh phu nhân và Hàn Việt đều mỗi người nhường nhau một bước, thông qua mấy mối quan hệ nổi trội, an bài cho Hàn Cường một vị trí tương đối quan trọng tại tuyến hai. Tuy rằng tư lệnh phu nhân vẫn còn đôi chút bất mãn, nhưng ngẫm lại đứa con trai lớn của bà quả thật “có tiếng mà không có miếng”, đành phải thở dài chấp nhận.
Hàn Việt khó khăn lắm mới giải quyết xong nhiệm vụ hạng nhất kia, cảm xúc nhất thời dịu đi rất nhiều. Cùng ngày hôm đó, hắn đặc biệt kêu nhà hàng lớn của một người cấp dưới giao đến hai con cua gạch mập ú, hai con vịt quay giòn chắc thịt, hai con cá lóc nặng chừng hai ký rưỡi, cộng thêm nấm Hắc Tùng Lộ và một vài món ăn khác. Thời điểm đi ngang qua khu chợ, hắn thậm chí còn dừng xe mua thêm mấy bó rau, dự tính về nhà xào lên cho Sở Từ ăn thanh đạm một chút.
Sở Từ không thích mấy món phức tạp, nhưng rất thích ăn rau. Hơn nữa, một bàn chỉ toàn gà vịt hải sản cũng rất ngấy, cần có thêm một đĩa thức ăn chay xem như khai vị.
Sau khi về nhà, Hàn Việt trước tiên gọi điện bảo Sở Từ về sớm một chút, kế tiếp đem thức ăn vào phòng bếp chế biến sơ qua, cá lóc mổ ruột bỏ vô nồi, rau rửa sạch, xào lên.
Bận rộn khoảng hơn một tiếng đồng hồ, sớm đã quá giờ tan ca bình thường của Sở Từ. Hàn Việt gọi điện cho y, qua mấy hồi chuông y mới bắt máy, đầu dây bên kia vang lên thanh âm ồn ào rất lớn, hình như là đang ở ngoài đường.
“Xe tôi hư rồi.” Sở Từ bình thản nói, “Đang đậu ở khu Tam Hoàn.”
“Con mẹ nó!! Tôi đã bảo em lái chiếc Mercedes, ai kêu em không nghe? Cả ngày chỉ biết lái chiếc xe cũ nát kia, sớm biết thế nào cũng hư mà!” Hàn Việt nhất thời nổi cáu không kiềm chế được, giọng cũng cao hơn: “Em đang ở đâu?”
“…Gần khách sạn của Thành Húc Dung.”
Hàn Việt cau mày: “Đó không phải đường về nhà em, em tới đó làm gì?”
Đầu dây bên kia trầm mặc rất lâu, sau đó Sở Từ không nói tiếng nào, trực tiếp cúp máy.
Trên thực tế, trước sau Sở Từ vẫn luôn bất mãn với việc Hàn Việt cứ gặng hỏi y đi đâu làm gì, khi nào về nhà. Nhưng y càng bất mãn, Hàn Việt lại càng muốn hỏi, hận không thể đem chuyện mỗi ngày y gặp ai, nói cái gì đều nhất nhất điều tra rõ ràng.
Y bên này cúp máy, Hàn Việt bên kia liền xù lông, thầm nghĩ chẳng lẽ y tan ca không về nhà là vì ở bên ngoài bừa bãi với ai, chẳng lẽ trong cơ quan mới có thêm cái gì nữ đồng nghiệp trẻ tuổi xinh đẹp, chẳng lẽ lại cùng cái gì đồng nghiệp không đứng đắn chạy ra ngoài ăn liên hoan…
Hàn Việt người này vốn có ý thức lãnh địa rất mạnh mẽ, dục vọng độc chiếm đối với Sở Từ lại cực kỳ khủng khiếp, dọc theo đường đi quả thực khớp hàm cũng sắp sửa bị hắn cắn nát, trong lòng không ngừng lẩm bẩm lão tử lần này đem y túm trở về, nhất định khóa chặt trong nhà, con mẹ nó dùng dây xích sắt trói y trong phòng tối, dám chạy ra ngoài làm loạn lão tử liền tìm y tính sổ…
Không thể phủ nhận, trên người Hàn Việt có một loại trực giác nhạy cảm như dã thú, Sở Từ chỉ đại khái nói với hắn y đang ở đâu, không đến mười phút hắn đã tìm được vị trí chính xác của y.
Chiếc Honda second-hand màu trắng đậu dọc bên vỉa hè, cửa sau cùng động cơ đều mở ra, Sở Từ và một người đàn ông đứng chờ cạnh cửa xe. Hàn Việt từ xa nhìn thấy đó là đàn ông thì cơn tức giận hơi dịu xuống một chút: dẫu sao, hắn hiểu rõ Sở Từ đối với đàn ông là không có hứng thú, mức độ uy hiếp của nam nhân so với nữ nhân ít hơn nhiều lắm.
Hắn đạp tung cửa chiếc xe jeep của mình, nhảy xuống xe hỏi: “Em đang làm gì hả?”
“Hàn… Hàn nhị thiếu gia!” Người đàn ông đứng cạnh Sở Từ thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình, trên mặt nhất thời bày ra nụ cười tươi tắn như hoa: “Ai da, sao ngài lại đến đây?”
“…Đây không phải Lưu tổng sao?” Hàn Việt nhận ra người đàn ông kia chính là lãnh đạo trong đơn vị của Sở Từ, cũng chính là người lần trước ra mặt xử lý mọi việc trong buổi tiệc liên hoan, trên mặt lập tức ngoài cười nhưng trong không cười, “Câu này là tôi nên hỏi ông chứ, sao ông lại ở đây?”
Nụ cười của Lưu tổng nháy mắt trở nên méo xệch.
Đây thật sự là vận xui của ông — vốn dĩ buổi tối có xe cơ quan đưa ông về tận nhà, không ngờ hôm nay xe bị hư. Tài xế định đổi xe khác, lại bị ông ngăn cản. Trong lòng ông có chút toan tính, muốn nhân cơ hội này đi nhờ xe Sở Từ, dọc đường tâm sự tán gẫu chút chuyện cười, hảo hảo bồi dưỡng cảm tình.
Buổi tiệc liên hoan lần trước, Lưu tổng bị cái tên Hứa Trọng Nghĩa không có đầu óc kia làm liên lụy, trước mặt Hàn Việt lưu lại ấn tượng rất xấu. Sau đó ông ngẫm lại mới cảm thấy vô cùng oan uổng, liền một lòng muốn tạo mối quan hệ tốt với Sở Từ, nhân cơ hội đem ấn tượng tồi tệ trong lòng Hàn Việt cải thiện đôi chút.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính. Suy nghĩ của Lưu tổng vốn dĩ hết sức đơn thuần, chỉ là muốn thừa dịp Sở Từ lái xe chở ông về nhà, dọc đường tán gẫu, tâm sự mấy chuyện trong cơ quan, đem hiểu lầm lần trước giải thích một chút, nói không chừng còn có tâm sự chuyện liên quan đến Hàn gia… Quan hệ tự nhiên sẽ theo đó mà tốt lên!
Chẳng ngờ, xe Sở Từ đúng ngay hôm nay lại chết máy.
Chẳng ngờ, cú điện thoại của Sở Từ không gọi đến xe tải kéo, mà là một sát sinh sống.
Lưu tổng ngoài mặt gượng cười, trong lòng lại sắp sửa phát điên!
Quan hệ giữa hai người rốt cuộc có bao nhiêu thân thiết a? Như thế nào có thể gọi Hàn nhị thiếu gia tới? Kĩ sư Sở này rốt cuộc là có địa vị gì? Y rốt cuộc có bối cảnh gì a?
Hàn Việt biết Lưu tổng kia chỉ đi nhờ xe, hơn nữa bộ dạng y như quả dưa chuột héo quắt queo, lại còn hói đầu, thật sự không thể tạo thành tình địch uy hiếp, liền thả lỏng tâm tư, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn một chút, hỏi Sở Từ: “Chiếc xe bị sao vậy?”
“Hết bình.”
“Gọi xe tải kéo, sau đó em kêu taxi về nhà thì được rồi.”
“Công ty xe tải kéo gần nhất cách đây mười hai km, thu phí ba nghìn rưỡi.” Trên mặt Sở Từ lạnh lùng không chút biểu tình, “Trước khi anh tới tôi đã gọi cho người bạn ở trung tâm bảo trì, tôi đang đợi hắn.”
Hàn Việt thiếu chút nữa trở mặt ngay tại chỗ! Con mẹ nó lão tử còn chưa chết đâu! Em lái xe hết bình còn muốn đặc biệt gọi điện cho bạn bè? Loại bạn nào có quan hệ so với lão tử thân thiết hơn!?
Bất quá xem như hắn vẫn còn chút nương tình, biết nơi đây là ngoài đường lớn, bên cạnh còn có gã người ngoài họ Lưu, không tiện nổi cáu trước mặt Sở Từ. Hàn Việt móc bóp tiền ra, thuận tay rút hai tờ một trăm đồng đưa cho Lưu tổng, khẩu khí hết sức kém cỏi phân phó: “Thật ngại quá, hôm nay không tiếp đãi ông được. Chiếc xe này không biết chừng nào mới sửa xong, thôi thì ông tự gọi taxi về đi.”
“Không không không, tôi… tôi sẽ gọi taxi về! Tôi tôi tôi… tôi đi đây! Tôi đi đây!”
Gương mặt Lưu tổng cơ hồ méo xệch, cho ông mượn một trăm cái lá gan ông cũng không dám nhận tiền của Hàn Việt! Đây rõ ràng không phải hai trăm đồng, đây rõ ràng là hai trăm khối thuốc nổ đã châm ngòi a!
Sở Từ có phần áy náy, nói: “Thật ngại quá, vốn là tôi tiện đường đưa ông một đoạn…”
Lưu tổng nào dám nhận lời xin lỗi của y, một bên nhanh chóng cười làm lành, một bên chân như bôi mỡ, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách. Tuy ông rất muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt Hàn Việt, cũng rất muốn tạo mối quan hệ với Hàn gia quyền cao chức trọng, nhưng sắc mặt người ta đã tối xuống rồi, mắt thấy chuẩn bị phát hỏa, không đi chẳng lẽ còn muốn lưu lại làm bia đỡ đạn?
“…Sau này tan ca phải lập tức về nhà cho tôi, đừng đưa này đưa nọ nữa, bộ hắn không biết kêu taxi sao? Hay là em thiếu nợ hắn? Tên họ Lưu kia sẽ nghĩ em thật thà dễ ăn hiếp!” Hàn Việt đóng lại thùng xe phía sau của chiếc Honda, lại ra đằng trước kiểm tra động cơ, ngữ khí rất kém hỏi: “Tôi không phải dặn em về nhà sớm một chút? Chút sự cố này kêu công ty xe tải kéo thì được rồi, tốn bao nhiêu tiền về nhà tôi trả lại cho em!”
Sở Từ đứng cạnh cửa xe, sau một lúc lâu mới từ trong kẽ răng phun ra mấy chữ: “Cám ơn, không cần.”
Hàn Việt ngẩng đầu liếc y một cái, cười lạnh: “Em cứ chờ đó… Ngoan ngoãn đứng yên không được nhúc nhích, tôi lái xe của tôi đến, nạp thêm chút điện cho bình ác-quy của em.”
Kỳ thật là ban ngày Sở Từ quên tắt đèn pha, cho nên bình ác-quy mới hết điện. Hàn Việt lái chiếc xe jeep của hắn đến gần, từ thùng xe phía sau tìm được dây cáp nối bình ác-quy, nối vào hai cực chính phụ của bình ác-quy chiếc Honda. Hắn không đeo bao tay, ngay thời điểm nối dây cáp nối vào cực dương, lập tức xẹt một tiếng phóng ra tia lửa điện.
Hàn Việt “Ai!” một tiếng, hít vào ngụm khí lạnh, đưa tay tùy tiện chùi chùi lên ống quần, “Em ngồi lên xe đi, khi nào tôi bảo em nhấn ga thì nhấn ga.”
Hàn Việt từ khi còn học trung học đã lén lút lái trộm xe của cha mình, cho tới bây giờ đã có hơn hai mươi năm kinh nghiệm, mức độ hiểu biết về xe cộ so với người thường cao hơn nhiều. Dưới tình huống hai nguồn điện đã kết nối, hắn liền khởi động động cơ của chiếc xe Jeep lẫn chiếc Honda, rất nhanh chóng đem nguồn điện từ bình ác-quy chiếc xe jeep chuyển sang bình ác-quy chiếc Honda. Toàn bộ quá trình chỉ mất vài phút, hơn nữa sau đó còn thu dọn vô cùng sạch sẽ lưu loát, so với người ở trung tâm tâm bảo hành còn chuyên nghiệp hơn.
“Thế nào, so với người bạn sửa xe gì đó của em nhanh gọn hơn chứ?” Hàn Việt rút dây cáp nối bình ác-quy ra, vỗ tay ba cái: “Được rồi. Hôm nào rảnh sẽ đổi tấm cực điện bình ác-quy cho em. Cái thứ xe second-hand này, lạc hậu quá rồi.”
Sở Từ ló đầu ra khỏi cửa xe, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Hàn Việt, sau một lúc lâu mới nói: “Cám ơn, không cần — tôi tình nguyện trả tiền kêu người đến sửa.”
Hàn Việt còn chưa kịp phản ứng, y đã nhấn ga phóng vọt đi, chỉ lưu lại chút bụi mù theo gió dần dần phiêu tán.
“…Tôi khinh!” Hàn Việt lau mặt, lẩm bẩm: “Rõ ràng chính là second-hand, còn không cho người ta nói.”
——
Dù rất không hài lòng chuyện Sở Từ về muộn, nhưng tổng thể mà nói, Hàn Việt vẫn hết sức thỏa mãn với bữa ăn này.
Bản thân Hàn Việt không ăn tùng lộ, dù người ta nói nó là mĩ vị hết sức trân quý, nhưng dù sao hắn đều cảm thấy có mùi bùn đất. Hắn cố ý mua tùng lộ về làm thức ăn, là do hắn biết Sở Từ thích.
Có một lần, bạn của Bùi Chí có chuyện cần Hàn Việt giúp đỡ, cho nên đã đặt trước một bàn ăn ở nhà hàng Italy, dự định mời hắn, ai ngờ hắn đột nhiên phải đến quân ủy họp. Thức ăn đã đặt, không thể bỏ phí, người bạn kia liền dứt khoát đem vài chục món Italy đóng gói đưa đến nhà Sở Từ, còn gọi cho Hàn Việt bảo: “Tôi đem cơm tối đưa đến nhà lão bà của cậu rồi, đêm nay cậu không cần xuống bếp đâu!”
Chính nhờ lần đó, Hàn Việt mới phát hiện Sở Từ thích ăn tùng lộ. Bằng chứng là đa số thức ăn y đều không đụng qua, hoặc có đụng thì cũng chỉ ăn một hai miếng, riêng bạch tùng lộ được y ăn hơn phân nửa.
Hàn Việt rất hiếm khi phát hiện Sở Từ có ham muốn đặc biệt gì, cho nên ngẫu nhiên phát hiện liền nhớ rất kỹ lưỡng. Tuy hắn không thể hiểu được tại sao có người thích ăn loại nấm dù cạo sạch bùn đất, lấy nước rửa sạch vẫn hết sức khó ăn, nhưng nếu Sở Từ thích, hắn mỗi lần về nhà đều mua theo một ít.
Hàn Việt người này dễ giận dễ nguôi. Nhìn Sở Từ ngồi bên bàn ăn, từng ngụm từng ngụm nhỏ nuốt xuống, hàng mi dài cong cong rũ nhẹ, làn da dưới ánh đèn hiện lên nét sáng rực tinh tế, xương quai xanh ẩn hiện dưới áo sơ-mi, tâm tình hắn đột nhiên chậm rãi trở nên dễ chịu, còn cười hỏi một câu: “Sao em lại thích ăn cái thứ đầy mùi bùn đất này?”
“Vì ngọt.”
“Hử?” Hàn Việt quả thật không ngờ, “Như thế nào tôi không nếm ra vị ngọt?”
“Vì anh chỉ biết ăn thịt.” Sở Từ đặt chén xuống, đứng lên nói: “Tôi ăn no rồi.”
Hàn Việt bật cười, một phen ôm lấy cổ Sở Từ, buộc y cúi người xuống, vô cùng thân thiết vỗ vỗ lên mặt y: “Đúng vậy, lão tử thích nhất là ăn thịt em!”
Không biết có phải do sắc mặt Sở Từ không tốt hay không, tối đó Hàn Việt thế nhưng không gây sức ép đến rạng sáng, chỉ ở trên giường phát tiết một lần liền bỏ qua cho y. Sở Từ đương nhiên sẽ không hỏi hắn tại sao, y đã mệt lắm rồi, thời điểm Hàn Việt ôm y, y đã có chút mơ hồ.
Ngay thời điểm mông lung sắp ngủ, y đột nhiên cảm giác được Hàn Việt ngồi dậy mặc quần áo, theo bản năng thấp giọng hỏi một câu: “Anh đi đâu?”
“Toilet.”
Sở Từ đối với vấn đề Hàn Việt đi vệ sinh căn bản không quan tâm, vừa nhắm mắt lập tức chìm vào giấc ngủ sâu.
Hàn Việt ngồi chờ, nhìn y thật sự ngủ say mới khẽ cười một chút, mở cửa bước ra ngoài.
Bởi vì không có ga-ra, chiếc Honda màu trắng kia chỉ có thể đậu dưới lầu. Dù sao cũng là second-hand, cũng chẳng quan tâm có bị mấy đứa bé nghịch ngợm dùng sơn tiện tay phun mấy đường hay không. Hàn Việt một bên ngậm đèn pin, một bên mở nắp động cơ ra, thuần thục chỉnh chỉnh sửa sửa.
Sau một đợt ra tay không tệ lắm, Hàn Việt rốt cuộc hoàn thành công cuộc cải tạo chiếc xe tồi tàn kia. Hắn cảm thấy mỹ mãn, đóng nắp động cơ lại, kế tiếp vừa huýt sáo vừa bỏ lên lầu.
…….
Sáng hôm sau, thời điểm Sở Từ chuẩn bị đi làm, vấn đề lập tức xuất hiện.
Y ngồi trên ghế lái nhấn mạnh chân ga, nhưng cỡ nào cũng không thể khởi động động cơ; rõ ràng hôm qua y đã nạp đầy điện cho bình ác-quy rồi, sáng nay lại thế nào cũng không chịu nổ máy!
Hàn Việt thản nhiên đứng bên cạnh xem đồng hồ, một bên xem một bên bày ra bộ dáng “Không kịp giờ làm rồi nha ~, em bị muộn rồi nha ~”. Sở Từ rốt cuộc không nhịn được nữa, ló đầu ra gọi một tiếng: “Hàn Việt!”
Tuy câu nói cầu xin giúp đỡ này vừa miễn cưỡng vừa mang theo tức giận, thế nhưng Hàn Việt lại rất hưởng thụ: “Em gọi tôi cũng vô dụng, chắc sáng nay bị ai phá hư rồi. Không bằng như vậy đi, em trước tiên cứ lái chiếc Mercedes đi làm, tôi có thời gian sẽ xem thử chiếc xe second-hand này rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Giao thông buổi sáng vốn không tốt, Sở Từ cũng cũng chẳng có thời gian chán ghét chiếc Mercedes600 do Hàn Việt ép buộc tặng, chỉ có thể vội vàng nhận chìa khóa rồi lái đi.
Hàn Việt nhìn theo thân ảnh dần biến mất của Sở Từ, sau một lúc lâu mới cười lạnh một tiếng: “Lão tử nếu đã muốn tặng thứ gì đó, em còn có thể không nhận sao?”
Sau đó, hắn quay lại nhìn chiếc Honda second-hand kia, nhân tiện đạp vào đầu xe một cái: “Mày trước hết cứ yên nghỉ đi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao
Chương 11: Bia đỡ đạn, xe second-hand!
Chương 11: Bia đỡ đạn, xe second-hand!