DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao
Chương 18: Cam tâm tình nguyện

Thời điểm Bùi Chí đẩy cửa toilet ra, Sở Từ đang đưa lưng về phía hắn, cúi đầu rửa tay.

Sở Từ rửa tay rất cẩn thận, mỗi một đốt ngón tay đều chà xà phòng, ngay cả móng tay cũng tỉ mỉ chà sát một lần, cho đến khi bọt xà phòng nổi đầy hai tay, mới mở nước ấm rửa sạch. Bàn tay dưới dòng nước ấm này lật qua lật lại mấy lần, hết rửa lòng bàn tay thì đến mu bàn tay, ước chừng lâu hơn mấy phút.

Bùi Chí đứng phía sau y, suốt mấy phút đồng hồ cứ nhìn y chăm chú, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, mãi cho đến lúc Sở Từ không quay đầu lại hỏi: “Anh đang nhìn cái gì?”

Bùi Chí dừng một chút, thu hồi ánh mắt: “Tôi thấy cậu hình như có chút mệt mỏi. Vừa vặn phòng bệnh đã chuẩn bị xong rồi, tôi dẫn cậu đi nhé?”

Sở Từ đóng vòi nước, không mặn không nhạt đáp lời: “Bùi tổng đúng là bận rộn mà, vừa phải nửa đêm chạy tới bệnh viện lo liệu mọi chuyện cho một người bạn không thân thiết xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vừa phải tự mình chuẩn bị phòng nghỉ cho một người xa lạ. Nếu để người ngoài nhìn thấy, nói không chừng còn tưởng đâu ngài là kẻ chuyên lo chuyện bao đồng.”

Y vừa mở miệng thì Bùi Chí đã bắt đầu cười, đến khi nói xong câu cuối cùng, nụ cười trên môi hắn càng đậm hơn: “Sao bây giờ tôi mới phát hiện, công phu võ mồm của kĩ sư Sở cũng rất lợi hại…:Bất quá nói đi phải nói lại, chỉ một mình Triệu Đình thì hoàn toàn không đáng để tôi tự mình nửa đêm chạy tới nhìn hắn, tôi tới là vì, tôi muốn biết kế tiếp là ai.”

Sở Từ không quay đầu lại, cơ thể dường như hơi cứng đờ một chút. Nhưng đó chỉ là chuyện trong thoáng chốc, ngay sau đó y liền thờ ơ hỏi lại: “Cái gì kế tiếp?”

“Người thứ nhất là Hầu Hoành Xương, người thứ hai là Triệu Đình, kế tiếp chính là ai?”

Sở Từ không quay đầu, nhưng y có thể nghe tiếng bước chân của Bùi Chí từ từ dừng lại sau lưng y, khi thanh âm vang lên thì giọng hắn đã kề sát bên tai y: “–Kĩ sư Sở, cậu nghĩ sao?”

Rõ ràng chỉ là một câu hỏi mơ hồ không rõ ý tứ hàm xúc, giọng nói của Bùi Chí lại mang theo nét cười, thậm chí so với bình thường còn dịu dàng hơn, còn… ôn hòa hơn.

Sở Từ nhắm mắt lại, thanh âm mang theo nét mâu thuẫn cùng chán ghét không chút nào che giấu: “Tôi làm sao biết được, tôi có phải hung thủ đâu. Hỏi tôi làm gì?”

Thái độ như dùng kim đâm người của y ngay cả che giấu cũng không thèm làm. Bùi Chí dừng một chút, chậm rãi lui ra đằng sau nửa bước, ánh mắt lướt qua bả vai Sở Từ, từ trong gương nhìn vào đôi mắt y, thanh âm thoáng mang chút thở dài, “Đúng vậy, kế tiếp là ai chỉ có hung thủ mới biết được. Bất quá, tôi có chút lo lắng cho tên hung thủ, bởi vì mọi người đều biết Triệu Đình là bạn thân của Hàn Cường, đại thiếu gia Hàn gia. Hai năm trước Hàn Cường gây tai nạn xe chết người, Triệu Đình còn ở trên tòa án giúp hắn làm chứng giả, cuối cùng giúp hắn thoát tội. Lần này Triệu Đình vô duyên vô cớ bị chém đứt một cánh tay, Hàn Cường hay thậm chí là cả Hàn gia sẽ không bỏ qua đâu.”

Sở Từ trầm mặc trong chốc lát, thản nhiên nói: “Chuyện này đâu liên quan tới Bùi tổng, cần chi quan tâm thay kẻ khác.”

Bùi Chí nhấn mạnh từng chữ: “Tôi chỉ quan tâm chuyện tôi nguyện ý.”

Câu nói này của hắn thật sự là chắc như đinh đóng cột, thậm chí so với thái độ đối nhân xử thế ôn hòa khéo léo ngày thường cũng hoàn toàn khác biệt, khiến cho Sở Từ nhất thời không nói nên lời, toilet thoáng chốc hơi vào một mảnh tĩnh lặng.

Hành lang ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng bước chân hỗn độn của cảnh sát và thanh âm trò chuyện của nhóm bác sĩ cùng y tá, rồi tiếng phòng phẫu thuật mở toang, những thanh âm lộn xộn đó vang lên trong toilet trầm mặc đặc biệt rõ ràng.

Sở Từ xoay người lại, nét mặt đã khôi phục bình thường: “Xem ra giải phẫu xong rồi, Bùi tổng không đi xem thử tình hình?”

“Phòng 1 dành cho khách quý, tôi dẫn cậu đi trước, trời sắp sáng.” Bùi Chí mỉm cười, đưa tay làm ra tư thế mời: “Bên này.”

“…” Hàm răng Sở Từ khẽ nghiến chặt, thoáng nhìn lướt qua gương mặt bình thản của Bùi Chí một cái.

Gương mặt hắn vẫn mang theo nụ cười, tiếp nhận ánh mắt Sở Từ, biểu tình nửa điểm cũng không thay đổi.

Xuyên qua hành lang phòng cấp cứu một mảnh rối ren, hai người bọn họ bước vào thang máy đi lên lầu, cho đến khi tiến vào khu khách quý mới dần dần không nghe thấy tiếng người nữa.

Suốt dọc đường Sở Từ mặt không chút thay đổi, Bùi Chí dương dương tự đắc, không ai mở miệng, nửa chữ nói với nhau đều không có. Cho đến khi dừng chân trước cửa phòng 1 khu khách quý, Bùi Chí mới đột nhiên như nghĩ ra điều gì, “Ồ!” lên một tiếng: “Kĩ sư Sở, nghe nói đêm nay cậu uống hơi nhiều, có muốn dùng chút nước nóng cho tỉnh rượu rồi mới đi ngủ không?”

“…Không cần, cám ơn.”

“Tôi giúp cậu kêu người lấy. Nếu chưa tỉnh rượu mà đi ngủ, coi chừng sáng mai thức giấc sẽ đau đầu.”

“Không! Tôi muốn ngủ, cám ơn!”

Bùi Chí khẽ cười, thấp giọng thở dài: “Kĩ sư Sở, ngày đó cậu chơi bài với Hầu Hoành Xương ở khách sạn rất khách sáo, hôm sinh nhật Hàn Việt cũng nói cười vui vẻ với Triệu Đình, tại sao chỉ có duy nhất nhìn thấy tôi thì sắc mặt không tốt?”

Sở Từ không tự giác cắn chặt răng, không nói tiếng nào.

“Bất quá nói đến cũng thật trùng hợp, cậu cho ai sắc mặt dễ nhìn, ngay kế tiếp người đó liền bị trả thù.” Bùi Chí ôm trán bật cười: “Nếu nói như vậy, tôi so ra còn may mắn hơn mấy người kia.”

Sở Từ lạnh lùng nói: “Nếu anh không cam lòng, tôi cũng sẵn sàng cho anh sắc mặt dễ nhìn, chỉ cần anh không sợ cũng bị kẻ khác chặt đứt một bàn tay.”

“…Tôi không sợ.” Bùi Chí cười rộ lên, “Tôi nguyện ý.”

Câu trả lời của Sở Từ chính là bước thẳng vào phòng, dùng sức đóng sầm cửa.

‘Rầm!’ một tiếng nặng nề vang vọng thật lâu trên hành lang, Bùi Chí sờ sờ mũi mình, khẽ lắc đầu mỉm cười, sau đó xoay người chậm rãi rời đi.

——

Triệu Đình cuối cùng cũng không chết, chỉ tổn thất một cánh tay.

Quả nhiên giống như lời Bùi Chí cảnh báo, Triệu Đình vừa gặp chuyện không may thì ngay ngày hôm sau, Hàn Cường đã chạy tới bệnh viện, ngay tại chỗ nổi khùng, đem nhóm bác sĩ phẫu thuật ra mắng cho một trận. Vì thế, rất nhiều bác sĩ đã tìm tới Nhâm Gia Viễn oán giận: cánh tay bị chặt đứt sau mấy giờ mới đưa tới bệnh viện cấp cứu, chúng tôi có thể cứu mạng hắn đã là tốt lắm rồi, thế nhưng còn ảo tưởng đem cánh tay bị chặt đứt nối trở về!?

Chịu áp lực lớn không chỉ có bác sĩ, đến cảnh sát cũng gặp tai bay vạ gió.

Không có băng ghi hình, không có manh mối, không có người chứng kiến, người bị hại duy nhất là Triệu Đình lại hoàn toàn không nhìn thấy hung thủ, cô nàng ở quán rượu kia căn bản không biết gì… Cho dù mỗi người bọn họ đều là thần thám Địch Nhân Kiệt chuyển thế, cũng không nhất định có thể tìm ra hung thủ trong khoảng thời gian ngắn như vậy!

Huống chi, thân phận của Triệu Đình là thương nhân, một thương nhân có quan hệ vô cùng mật thiết với Thái Tử đảng. Thân phận của hắn và Bùi Chí rõ ràng không giống nhau, Bùi Chí tuy rằng cũng lăn lộn thương trường, nhưng người ta là làm việc cho nhà nước, hơn nữa Bùi gia lại là danh gia vọng tộc, bản thân Bùi Chí chính là Thái Tử hàng thật giá thật; còn Triệu Đình tuy rằng gia tài bạc triệu, nhưng bản thân không có bối cảnh chính trị gì, chỉ có thể dựa vào đám người Thái Tử đảng mà làm chân chạy việc, dần dần tích lũy quan hệ giao tiếp.

Triệu Đình đã từng ra mặt giải quyết rất nhiều chuyện cho đám người trong Thái Tử đảng, vậy nên số người hắn từng đắc tội cũng thật sự nhiều như sao trên trời. Bạn bè của hắn ho khan một tiếng có thể tạo thành động đất cấp ba, kẻ thù của hắn nếu xếp thành hàng có thể kéo dài từ Vương phủ đến ngoại thành Bắc Kinh. Nếu muốn dùng phương pháp loại trừ để điều tra kẻ thù của Triệu Đình, có khả năng tìm một năm rưỡi cũng tìm không ra hung thủ.

Hàn Cường là một kẻ tự cho mình thanh cao, trong mắt không nhiễm tạp chất, muốn một kẻ như vậy hiểu được sự khó khăn trong công tác điều tra phá án là không có khả năng.:Trong nhận thức của Hàn Cường, chỉ cần hắn không ngừng gây áp lực cho cảnh sát, không ngừng gọi điện thoại cho mấy người quen trong Cục cảnh sát tạo áp lực, như vậy những người này sẽ rất nhanh tìm được hung thủ cho hắn.

Bởi vì hắn là lão đại Hàn gia, hắn có một người ông có công khai quốc và một lão ba quyền cao chức trọng, cho nên lời hắn nói đều có hiệu lực. Chỉ cần hắn mở miệng phân phó, như vậy cảnh sát nhất định phải lập tức bắt được hung thủ. Nếu cảnh sát không thể lập tức thực hiện, như vậy nguyên nhân khẳng định là do áp lực hắn tạo ra cho Cục cảnh sát chưa đủ lớn.

Hôm Hàn Cường đến bệnh viện chửi mắng cảnh sát, Bùi Chí cũng có mặt. Hắn vừa cười tủm tỉm vừa lắng nghe, lâu lâu thêm vào hai câu khuyên nhủ: “Được rồi, lão Hàn, anh mắng bọn họ đến mức này thì bọn họ khẳng định không dám lơ là đâu, anh cứ trở về nghỉ ngơi một chút đi. Chờ Hàn nhị trở về, tôi sẽ bảo hắn đến xem, hắn thân với cục trưởng X lắm.”

“Hàn Việt khi nào thì trở về? Xảy ra chuyện như vậy…”

“Hàn nhị phải đi Thanh Đảo xác minh số liệu của lão Long, không có cách nào… Cũng chẳng biết chính xác khi nào mới trở về được…” Bùi Chí trầm ngâm một chút, nói tiếp: “–Bất quá, Long Kỉ Uy sắp đến Bắc Kinh rồi, Hàn nhị chắc không bao lâu nữa sẽ về thôi.”

Hàn Cường lửa giận chưa nguôi, lập tức trừng to mắt: “Cậu không phải cũng nằm trong Thái Tử đảng của nó à, tại sao không biết chính xác?”

Trong đám bạn bè của Hàn Việt, Bùi Chí so ra đặc biệt hơn một chút, bởi vì chuyện Sở Từ hắn tham gia rất nhiều. Trước khi Hàn Việt dùng quyền thế áp bức Sở Từ, hắn muốn điều tra về y, nhưng lúc ấy trùng hợp hắn không rảnh cho nên mọi chuyện đều giao cho Bùi Chí ra mặt làm. Chính nhờ kết quả điều tra của Bùi Chí là dòng họ ba đời của Sở Từ đều là dân thường, cha mẹ qua đời hết, Hàn Việt mới yên tâm lớn mật đạp cửa nhà người ta.

…Đương nhiên, nếu kết quả điều tra Bùi Chí mang về là gia đình Sở Từ có danh tiếng, có quyền thế, Hàn Việt cũng vẫn tới đạp cửa nhà người ta, chỉ có điều đạp nhẹ hơn một chút mà thôi.

“Đây thật sự không nói chắc được, dù sao thì sự việc trọng đại, mấy người trong quân ủy đều muốn có số liệu càng chính xác càng tốt.” Bùi Chí cười cười khoát tay, “Lạc quan lên đi, lão Hàn. Triệu Đình có thể nhặt lại cái mạng, đây là điều tốt mà.”

Hàn Cường căm giận hừ một tiếng, không lên tiếng.

Trước khi Hàn Cường đi, Bùi Chí còn đích thân đưa tiễn, vừa đưa đến tận cầu thang vừa hàn huyên mấy câu, gởi lời hỏi thăm sức khỏe trưởng bối. Hàn Cường buổi chiều còn phải đi họp, xe đã chờ sẵn dưới lầu,mà Bùi Chí buổi chiều cũng phải tới văn phòng công ty. Hắn đã ở bệnh viện ngây ngốc cả đêm, lúc này cần nhanh chóng chạy đi thay quần áo, ăn chút gì đó.

Khi Bùi Chí quay lại, đột nhiên thấy Sở Từ đang đứng cạnh cửa sổ hành lang, ánh mắt nhìn xuống dưới lầu bên ngoài cửa sổ, sắc mặt cực kỳ… đáng sợ.

Y tựa hồ đang gắt gao nhìn chăm chú thứ gì, không biết là do khắc chế hay do áp lực, thân thể hơi run rẩy. Hai tay y bấu chặt khung cửa, móng tay và mấy đốt ngón tay trở nên trắng xanh, dùng sức nhiều đến mức dường như muốn đem mười ngón tay làm cho đứt đoạn.

Bùi Chí chưa từng thấy y như vậy, không hề nghĩ ngợi liền nhào tới túm lấy tay y, “Sở Từ, cậu làm sao vậy?”

Sở Từ giật bắn người một cái, tựa như mới bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, toàn thân đều run lên, mấy giây sau mới chậm rãi khôi phục lại bình thường, ánh mắt cũng dần dần khôi phục tiêu cự.

Bùi Chí quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cổng lớn bệnh viện không có động tĩnh gì, chỉ có vài bệnh nhân đang tản bộ trò chuyện, xa xa ngoài đường cái cũng chẳng có bao nhiêu chiếc xe.

“Kĩ sư Sở, cậu sao vậy, không thoải mái chỗ nào? Hay là trở về…”

“Tôi không sao.” Sở Từ thấp giọng cắt ngang lời Bùi Chí, “Tôi mới muốn hỏi anh làm sao vậy.”

Bùi Chí theo ánh mắt y cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện chính mình còn đang túm chặt tay y.

“…Thật ngại quá.” Bùi Chí ngập ngừng mấy giây, chậm rãi buông tay ra, “Tôi vừa rồi có điểm lo lắng cho cậu.”

Sở Từ nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đã trở về nét lãnh đạm như xưa: “Bùi tổng thật sự lo quá nhiều rồi.”

“…” Bùi Chí đứng yên tại chỗ, không nói lời nào cũng không nhúc nhích, trơ mắt nhìn y quay đầu bỏ đi.

Đọc truyện chữ Full