Đó là một mùa hè của rất nhiều năm về trước, mùa hè năm ấy Tô Ngôn được đưa đến ở tại nhà bà ngoại, một căn nhà có cánh cổng bằng đá. Do cha bận làm sinh ý kiếm tiền, mẹ lại vừa mới mở công ty luật để phát triển sự nghiệp nên Tô Ngôn bị giao cho bà ngoại chiếu cố. Ngày đầu tiên đến nhà bà ngoại, xem bà ngoại ở phòng bếp nấu cơm một chút, Tô Ngôn liền nghĩ tới việc chạy đi xem chung quanh tiện có thể may mắn tìm được một tiểu bằng hữu.
Tô Ngôn từ sau phòng bếp đi tới, nhìn thấy một tiểu hài tử xinh đẹp ngồi ở cánh cổng đối diện nhà bà ngoại, trong lòng ngực ôm một con gấu bông màu rám nắng, khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ có một thần thái không nói nên lời. Sau lưng đứa nhỏ truyền ra tiếng đàn ông cùng phụ nữ đang đấu khẩu, trong lúc hỗn loạn vang lên một vài tiếng động va chạm. Tiểu hài tử tựa hồ một chút cũng không quan tâm, vẫn là ngửa đầu không biết đang nhìn cái gì.
“Cậu đang nhìn gì vậy?” Tô Ngôn đi qua, tiểu hài tử vẫn đang ngước đầu lên lập tức nhìn vào ánh mắt Tô Ngôn.
“Những đám mây.” Tiểu hài tử nhìn lên trời trả lời.
“Có đẹp hay không?” Tô Ngôn tò mò nhìn lên bầu trời rộng lớn, trên không trung đang từ từ thổi qua những đám mây trắng.
“Ân. Đẹp lắm.”
“Tớ là Tô Ngôn. Còn cậu tên gì?” Tô Ngôn đứng trước mặt tiểu hài tử hỏi.
Tiểu hài tử đem tầm mắt chuyển qua trên người Tô Ngôn, một đôi mắt trong suốt linh động nhìn chằm chằm vào Tô Ngôn thật tò mò, “Tô Ngôn?” Tiểu hài tử lặp lại cái tên đó.
Tô Ngôn không chớp mắt nhìn vào khuôn mặt của tiểu hài tử xinh như búp bê trước mặt mình, bật thốt lên: “Cậu là cô gái xinh đẹp nhất mà tớ từng thấy.”
“Ân?” Tiểu hài tử giật mình rồi ngay sau đó lập tức có điểm sinh khí, không thèm để ý tới Tô Ngôn nữa mà quay đầu tiếp tục nhìn về phía những đám mây của nó.
Tô Ngôn đột nhiên xoay người ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của tiểu hài tử, nhanh chóng ở trên đôi má phấn hồng phúng phính kia hôn một cái, tiểu hài tử tựa hồ bị dọa đến nhảy dựng đứng lên đẩy Tô Ngôn ra. Tô Ngôn không hề phòng bị liền ngã ngồi ra đất, gấu nhỏ trong lòng ngực tiểu hài tử cũng bị văng ra, tiểu hài tử ngay cả nhặt cũng không buồn ba chân bốn cẳng chạy nhanh vào phòng. Tô Ngôn đứng lên vỗ vỗ mông dính đầy bụi đất, một tay nắm lấy con gấu ôm lên phủi phủi bụi, lơ đãng nhìn vào ngực con gấu bông thấy có thêu hai chữ “Mộc Mộc”, hai chữ này là tên của gấu nhỏ sao? Vậy tên của tiểu cô nương kia là gì? Tô Ngôn đứng đó suy nghĩ thật lâu rồi mang theo gấu nhỏ trở về nhà.
“Tiểu Ngôn, cháu vừa đi đâu về? Đừng chạy loạn, cẩn thận kẻo lạc đường.” Tô Ngôn vừa về tới cửa, bà ngoại đang làm đồ ăn ở phòng bếp liền dặn dò không được chạy đi lung tung.
“Bà ngoại, ở nhà đối diện có một tiểu cô nương, đây là gấu nhỏ của cô ấy, cháu vừa nhặt nó về.”
“Nhà đối diện làm gì có tiểu cô nương nào a?”
“Nha, chính là cái nhà đó đó.” Tô Ngôn ghé vào cửa sổ phòng bếp chỉ vào căn nhà phía đối diện, “Một tiểu cô nương rất xinh, hình như so với cháu nhỏ hơn.”
“Nga, là tiểu Mộ sao? Người ta cùng cháu đều là con trai đó, sáu tuổi, so với cháu lớn hơn mấy tháng.” Bà ngoại nhìn sang nhà đối diện nói.
“Là con trai sao? Nhìn giống như búp bê a, thật là đáng yêu. Cháu về sau ở lại nơi này, có thể cùng cậu ấy đi chơi được không? Còn có thể cùng cậu ấy nhập học nữa.” Tô Ngôn thật sự thấy thích tiểu nam hài lần đầu tiên nhìn thấy kia, gọi cậu ta là tiểu Mộc được không nhỉ? Có lẽ tên của gấu nhỏ cũng là biệt danh của cậu ta rồi, kêu là Mộc Mộc thật thú vị.
Ngày hôm sau Tô Ngôn cùng bà ngoại đi chợ mua đồ ăn trở về, thấy tiểu Mộ đang ngồi trước cửa khóc, bà ngoại hỏi cậu nhóc bị làm sao, cậu nhóc chính là vẫn khóc, một câu cũng không nói nên lời.
“Cậu khóc thật khó coi, đừng khóc nữa.” Tô Ngôn hướng tiểu Mộ nói xong, kì thật trong lòng thầm nghĩ tiểu nam hài này ngay cả khi khóc cũng thật dễ nhìn, có thật là không phải nữ hài tử hay không?
“Mộc… Mộc… Mộc Mộc…” Tiểu Mộ mấp máy môi không thể nào nói ra rõ ràng.
“Mộc Mộc?” Tô Ngôn nghi hoặc nhìn vào tiểu nam hài đang khóc ở trước mặt. “Ác, Mộc Mộc!” Đột nhiên nhớ tới cái gì đó liền kéo tay bà ngoại chạy vào nhà.
Chỉ chốc lát sau, Tô Ngôn mang con gấu nhỏ ngày hôm qua quay trở lại, đem đưa cho tiểu nam hài, “Của cậu này, hôm qua tớ giúp cậu mang nó về nhà, hiện tại trả lại cho cậu, cậu đừng khóc nữa.”
Tiểu nam hài nhìn thấy gấu nhỏ của mình đã quay trở lại liền chậm rãi ngừng khóc. Nó ngẩng đầu nhìn vào nam hài đã giúp nó mang gấu nhỏ trở về, đúng là nam hài hôm qua đột nhiên hôn nó, “Tô Ngôn?” Nó nhớ rõ tên của người kia.
“Ân, tớ gọi là Tô Ngôn, cậu gọi là Mộc Mộc hả?” Tô Ngôn ngồi xuống lau nước mắt cho cậu nhóc.
“Tớ tên là Lâm Mộ, mọi người thường gọi tớ là tiểu Mộ.” Lâm Mộ nhìn vào nam hài tuấn tú trước mặt, tay cậu ta thật ấm áp, thật ôn nhu lau nước mắt cho mình.
“Cậu so với nữ hài tử còn xinh đẹp hơn, làm lão bà của tớ đi.” Tô Ngôn cười cười hướng Lâm Mộ nói.
“Tớ là con trai.” Lâm Mộ chu cái miệng nhỏ nhắn lên khẳng định.
“Chính là tớ vẫn thích cậu.” Tô Ngôn kiên trì nói.
Mùa hè năm ấy, Tô Ngôn gặp Lâm Mộ, bọn họ trở thành bạn tốt, cả mùa hè đều cùng nhau một chỗ. Đến thời điểm khai trường, Tô Ngôn cũng trở thành đồng học của Lâm Mộ.
“Tiểu Mộc, tới nhà tớ ăn cơm đi.”
“Tiểu Mộc, cho cậu ăn kẹo đường này.”
“Tiểu Mộc, bà ngoại tớ làm quế hoa cao, cậu đến ăn nha.”
“Tiểu Mộc…”
Tô Ngôn mỗi ngày đều cùng Lâm Mộ dính vào với nhau, bên nhà Lâm Mộ lúc nào cũng người có lớn, nhưng chính là toàn nghe tiếng đàn ông cùng phụ nữ khắc khẩu đấu đá. Lâm Mộ dành phần lớn thời gian ở bên nhà Tô Ngôn, cùng Tô Ngôn chơi đùa, cùng nhau học bài, cùng nhau đọc sách, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tắm rửa, cùng nhau ngủ trên chiếc giường nhỏ. Bọn họ dính nhau như hình với bóng, mãi cho đến một ngày..
Cha mẹ của Tô Ngôn mua một căn biệt thự mới đắt đỏ ở Hồng Kiều, công việc của Tô mẫu đã đi vào quỹ đạo, bọn họ đến nhà bà ngoại đón Tô Ngôn đi đến nơi ở mới. Việc chuyển nơi ở đồng nghĩa với việc Tô Ngôn phải chuyển trường, Lâm Mộ đứng dưới tàng cây bên ngoài nhà bà ngoại Tô Ngôn, nghe được Tô Ngôn nói phải chuyển đi, nó ôm lấy Tô Ngôn khóc nức nở.
“Tiểu Ngôn về sau không ở đây bồi tiểu Mộc nữa sao? Tiểu Mộc không muốn tiểu Ngôn chuyển đi đâu.”
“Tiểu Mộc, đừng khóc, tớ sẽ thường xuyên trở về thăm cậu, chờ tớ lớn lên sẽ thú cậu làm lão bà.” Tô Ngôn nghiêm túc đưa ra lời hứa.
“Ân, hảo.” Lâm Mộ nấc lên đáp lời, nó căn bản không hiểu rõ lão bà có nghĩa là gì, nó chỉ biết là mẹ nói với nó, cha không muốn mẹ làm lão bà của cha nữa nên bọn họ sẽ không thể ở cùng một chỗ, Lâm Mộ nghĩ rằng làm lão bà thì có thể mỗi ngày ở cùng một chỗ, cho nên nó đương nhiên muốn làm lão bà của Tô Ngôn, muốn cùng Tô Ngôn mãi ở cùng với nhau.
Tô Ngôn chuyển nhà đi một thời gian căn bản là không có cơ hội trở về nhà bà ngoại, cha mỗi ngày bận làm sinh ý ngay cả Tô Ngôn cũng khó có thể nhìn thấy mặt, mẹ thì lại liên tục có phiên tòa đang chờ đợi. Mọi việc của Tô Ngôn đều nhờ người giúp việc chiếu cố, tuy rất muốn đến nhà bà ngoại nhưng phần lớn thời gian là không có ai rảnh để đưa Tô Ngôn đi. Bẵng cho đến tận mùa thu của ba năm sau, người giúp việc ở nhà bà ngoại gọi điện thoại báo tin bà bị ngã trật chân phải nằm yên một chỗ, trung thu này bà không thể đi đến nhà Tô Ngôn được, vì thế đến tết trung thu Tạ Mẫn Chi đành mang theo Tô Ngôn đi đến căn nhà cổng đá của bà ngoại.
Tô Ngôn hưng phấn chuẩn bị muốn đi thật nhanh đến đó, chính là thời điểm Tô Ngôn tới nơi Lâm Mộ đã không còn ở đó nữa. Một năm trước cha mẹ của Lâm Mộ li hôn, Lâm Mộ đi cùng cha, bất quá cha Lâm Mộ bận giao thương buôn bán suốt ngày, không thể chiếu cố con trai được nên Lâm Mộ bị đưa đến ở với ông bà nội. Hiện tại căn nhà đối diện chỉ còn mẹ cậu ở lại, hơn nữa cũng không thường xuyên trở về.
Tô Ngôn đứng dưới tàng cây hoa quế bên ngoài nhà bà ngoại, trong không khí ngập tràn mùi hoa thơm, nhìn thấy một a di đang thu nhặt những bông hoa quế rơi rụng.
“Dì Trương, hoa quế này nhặt về để làm gì?”
“Này đùng để chế thành đường hoa quế nha, về sau làm quế hoa cao, rượu hoa quế, đường viên… gì cũng có thể nêm vào, hương vị ngọt ngào ăn thật ngon đó.”
Tô Ngôn nhớ tới Lâm Mộ thích ăn nhất là những thứ đồ ngọt do dì Trương làm, vì thế tự nhiên nghĩ muốn đi theo dì Trương học tập, muốn tự mình làm nên một bình quế hoa cao, về sau gặp lại Lâm Mộ sẽ đem ra tặng, con tiểu miêu kia nhất định sẽ rất cao hứng. Đương nhiên những suy nghĩ đó đều chỉ là những suy nghĩ thoáng qua của Tô Ngôn, căn bản sẽ chẳng có ai cho phép Tô Ngôn đi làm cái gì mà đường quế hoa.
Biết Lâm Mộ chuyển đi rồi, Tô Ngôn cũng không thường xuyên đến nhà bà ngoại nữa. Ngày qua ngày như vậy, những kí ức kia cũng dần dần nhạt phai.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ái Tại Hoa Hương Phiêu Tán Thì
Chương 2: Mùa hè năm ấy
Chương 2: Mùa hè năm ấy