Đây là một giấc mộng.
Chu Sĩ Tranh rất rõ chuyện này. Trong mộng chính mình vẫn còn bộ dáng mới
hơn mười tuổi, vô cùng non nớt, cũng vô cùng cố chấp. Trong mộng Lí Cẩn
đeo một cặp kính rất dày, cầm trên tay một trái bóng rổ, cười vô cùng
rực rỡ, đừng bên dưới khung rổ, ngoắc tay ý bảo anh đi qua, Chu Sĩ Tranh không chút do dự nhanh chóng chạy về phía người kia.
Hai thiếu
niên phơi nắng dưới mặt trời mồ hôi ướt đẫm, ánh mặt trời gắt đến chói
mắt nhưng bọn họ không có ai bảo ngừng lại. Một lần lại một lần, hai
người chơi một chọi một trên sân bóng, bình thường người thua đều là Chu Sĩ Tranh, nhưng anh cũng không để ý.
Không biết vì cái gì, trong mộng thời gian dường như ngừng lại, thân hình mình nhỏ gầy chạy tới
chạy lui trên sân bóng, tuy rằng mệt mỏi nhưng lại có cảm giác thỏa mãn
khác thường. Có lẽ là bởi vì người đối diện kia vẫn nhìn anh, chưa từng
dời tầm mắt…….
Đối phương so với anh cao lớn hơn không ít, bên
trong ánh mắt vô thức chứa đựng một tia trìu mền cùng yêu thương. Kia
hoàn toàn không giống như ánh mắt đang nhìn một nam sinh đồng khóa, có
điều so ra càng giống như đang nhìn một con mèo nhỏ hay chó con không có nhà để về, tựa hồ muốn an ủi mà sờ sờ đầu anh, lại muốn chiếu cố yêu
thương, cho dù như thế, Chu Sĩ Tranh cũng không cảm thấy sinh khí.
Bị người mình yêu mến dùng loại ánh mắt này nhìn, cho dù bên kia đại khái
có một nửa là thương hại, anh vẫn cảm thấy chính mình vô cùng hạnh phúc.
Giấc mơ đến lúc này thì chấm dứt. Chu Sĩ Tranh nghe thấy tiếng vang của đồng hồ báo thức, chậm rãi mở mắt ra, đưa tay lên ấn chốt báo thức. Người
bên cạnh vẫn còn say ngủ, hô hấp rất vững vàng, Chu Sĩ Tranh đưa tay
chạm vào hai gò má cậu một chút, đối phương lập tức tỉnh dậy.
“………..Sớm an.”
Đối phương không mở mắt ra, chính là vừa nói như vậy, vừa cọ cọ hai má vào
vai anh, giống như mèo con. Này đại khái không phải diễn trò, chỉ là đối phương vẫn còn chưa tỉnh táo. Một lát sau, Lí Cẩn đột nhiên mở mắt,
ngồi dậy, giật ra khoảng cách giữa hai người.
“Em đi chuẩn bị bữa sáng.” Đối phương có chút không để ý cào cào tóc, tự nhiên hôn lên mặt anh một chút: “Anh muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Chu Sĩ Tranh đáp.
Từ ngày anh nói mình không thích nhu thuận, Lí Cẩn liền thay đổi, thật
không phải nói như vậy không tốt, chính là Chu Sĩ Tranh rất nhanh hiểu
được Lí Cẩn vẫn như trước đóng một vai diễn, không phải là biểu hiện
chuyên nghiệp, càng giống như quan hệ của bọn họ là một trò chơi, chẳng
qua đối phương chỉ đang chơi một cách nghiêm túc mà thôi.
Từ ngày đó bắt đầu, đối phương giống như đột ngột thay đổi bộ dáng, giống như
một con tắc kè hoa, phủ thêm một lớp da màu sắc bất đồng, biến thành một sinh vật bất đồng, nguyên bản là ôn nhu ngoan ngoãn, đột nhiên trở nên
có tính công kích, lại càng thêm thẳng thắn nhiệt tình tùy tính, khi làm tình cũng chủ động hơn, lúc ẩn lúc hiện, phảng phất có một chút giống
như trong quá khứ lúc bọn họ quen biết nhau……..
Nhìn đối phương
như vậy, Chu Sĩ Tranh tuy rằng vẫn duy trì bình tĩnh như dĩ vãng, nhưng
luôn nhịn không được mà phỏng đoán bên trong thái độ của đối phương rốt
cuộc có bao nhiêu phần chân thật, lại có bao nhiêu phần giả dối. Sau đó
Chu Sĩ Tranh có chút nhớ nhung.
Lí Cẩn đại khái giống như một
dòng nước trong veo, khi tiến vào những chiếc lọ nó sẽ có hình dáng khác nhau, nhưng những thứ bên trong vẫn không thay đổi. Nói đến nữa thì dù
sao Lí Cẩn cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, cho dù có ngụy trang vẻ ngoài cỡ nào thì cũng bất giác để lộ ra một chút bản tính chân thật.
Bởi vậy, anh cũng không phỏng đoán thái độ đối phương nữa. Chu Sĩ Tranh rửa mặt xong, thay áo sơ mi quần tây, sau đó đi về hướng nhà ăn. Trên bàn
đặt sẵn bữa sáng nóng hổi, xúc xích Đức và trứng, khoai tây nghiền và
bánh mì bơ, còn có một ly cà phê nóng. Lí Cẩn thu dọn dụng cụ xong liền
đi qua bàn ngồi xuống, rúc vào bên người anh. Cậu cố ý bám dính vào anh, trong lòng Chu Sĩ Tranh hiểu được, nhưng cũng không có ý kháng cự.
Chu Sĩ Tranh cắt một khối bánh mì bơ, đưa tới miệng đối phương, Lí Cẩn lập
tức ngoan ngoãn nhấm nuốt, khóe môi lộ ra tươi cười, hôn nhẹ lên môi anh một chút, giống như biểu đạt cảm tạ. Cẩn thận nghĩ lại, động tác của
đối phương giống như mèo con vậy, nhưng mà, Chu Sĩ Tranh cũng không chán ghét, ngược lại càng cảm thấy thực mới mẻ.
Ăn xong bữa sáng, Lí
Cẩn bị anh ấn lên bàn cơm. Tuy rằng muốn lên lớp, nhưng buổi sáng Chu Sĩ Tranh không có khóa, muộn một chút cũng không sao. Anh cởi bỏ nút áo sơ mi của đối phương, mới nghĩ muốn tốc chiến tốc thắng thì Lí Cẩn đã vòng chân lên thắt lưng anh, bắp đùi giống như đang dụ dỗ nhẹ nhàng cọ sát
thắt lưng. Anh cứng đờ một chút, lập tức ẩn nhẫn nhíu mi.
“Sĩ
Tranh……….” Cậu gọi tên anh. Chu Sĩ Tranh chặn môi đối phương, bàn tay
bắt đầu dụng chạm cơ thể đối phương, mới nghĩ muốn xâm nhập sâu hơn thì
đã bị đẩy ra, tiếp đó bị ấn ngã vào trên ghế. Lí Cẩn mỉm cười một chút,
khóa ngồi trên người anh, dùng cái mông cọ xát hạ thân đã có phản ứng,
giống như đang cố gắng quyến rũ.
Không kịp cởi quần áo, cũng bất
chấp những mặt khác, Chu Sĩ Tranh tùy tay vét bơ dính trên bàn làm vật
bôi trơn, cơ hồ cấp tốc tiến nhập vào nơi mềm mại sắp kết nối hai người. Lí Cẩn ở bên tai anh thở dốc, vừa liếm lỗ tai, thỉnh thoảng còn dùng
tiếng nói khàn khàn nói ra một vài từ ngữ dâm đãng, thậm chí còn năn nỉ
anh tiến vào sâu hơn nữa.
Chu Sĩ Tranh quả thực không thể nhịn
được nữa, hung hăng xỏ xuyên qua đối phương, thế là bên tại lập tức
truyền tới một tiếng thở nhẹ mang theo một tia thỏa mãn không biết là
thật hay giả. Phần nào thật, phần nào giả, anh cũng không quản nữa. Vô
luận là thế nào thì có những nơi không thể lừa người được, Chu Sĩ Tranh
cầm lấy tính khí đối phương thành thạo xoa bóp, đầu ngón tay thô ráp
mang theo những vết chai không chút lưu tình cọ cọ lổ nhỏ trên đỉnh, một lát sau, đối phương đã ướt đẫm, không ngừng tràn ra dịch trong suốt,
làm cả tính khí ướt sũng.
Người đang khóa ngồi trên người anh
cong lưng, không cam lòng yếu thế mà nhanh chóng ngậm chặt cự vật trong
cơ thể, dũng đạo co rút lại, làm anh cơ hồ không khống chế được. Nhưng
mà, cũng chỉ là ‘cơ hồ’ mà thôi, anh cũng không mất đi khống chế. Anh
giữ lấy eo đối phương, còn Lí Cẩn ôm lấy vai anh, chủ động đong đưa phần eo, lặp lại động tác phun ra nuốt vào, thỉnh thoảng chân mềm nhũn sẽ
tạm ngừng một lát, nhưng rất nhanh sẽ lại tiếp tục, từ góc độ của Chu Sĩ Tranh căn bản nhìn không tới địa phương đang giao hợp nhưng không cần
nghĩ cũng biết tình cảnh này có bao nhiêu dâm mĩ.
Người kia phát
ra tiếng rên rỉ phiến tình lại vừa buồn khổ, giống như cơ khát lại không chiếm được thỏa mãn, thậm chí lấy tay vuốt ve nơi đang liên kết cùng
nhau, hô hấp Chu Sĩ Tranh chợt trở nên dồn dập hơn, phần gốc tính khí bị ngón tay đối phương vỗ về chơi đùa làm anh lại càng thêm phấn khởi.
“Sĩ Tranh…..ngô, Sĩ Tranh…….” Đối phương há miệng kêu to, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt ướt át mê mang. Bị gọi đến nóng bừng cả người, đang muốn hôn
lên môi đối phương, ngay lúc này Chu Sĩ Tranh chợt nghe thấy tiếng
chuông quen thuộc, lập tức hồi phục tinh thần.
Ngay lúc này điện
thoại lại vang, Chu Sĩ Tranh ngừng một chút, vươn tay qua cầm lấy điện
thoại đang đặt trên bàn. Cuộc gọi này không thể không nghe, cho tới giờ
tiếng chuông này chỉ dành cho đồng sự trong trường học gọi tới.
“Này?”
Tiếng nói người bên kia đầu dây có chút do dự, Chu Sĩ Tranh nghe xong hồi lâu mới hiểu được ý đối phương. Một giáo viên trong khoa xảy ra tai nạn bất ngờ, hi vọng anh có thể hỗ trợ dạy thay một buổi. Bởi vì thời gian lên
khóa cũng không trùng, Chu Sĩ Tranh nhanh chóng đáp ứng. Nhưng mà, ngay
lúc đối phương còn đang dặn dò anh một chút chuyện khi dạy thay, người
ngồi trên người đột nhiên có động tác, không chỉ cúi đầu hôn lên bên gáy anh, thậm chí phần eo cũng nhếch lên, cố tình cọ xát. Chu Sĩ Tranh nhịn xuống thở dốc, gần như không tiếng động nói: “Đừng nháo.”
Lí Cẩn chính là mỉm cười, động tác lại càng kịch liệt. Cảm thấy nơi cứng rắn
của mình được chậm chạp phun ra nuốt vào, bị một nơi mềm mại ấm áp gắt
gao ngậm chặt, da đầu Chu Sĩ Tranh cũng run lên, một dòng khoái cảm mãnh liệt dâng lên, làm anh cơ hồ có chút không khống chế được mình, quả
thực muốn lập tức ngắt điện thoại, hảo hảo trừng phạt người không nghe
lời này. Chu Sĩ Tranh miễn cưỡng duy trì cuộc đối thoại không muốn chút
nào này, cũng không biết chính mình đang nói gì, người bên kia đầu dây
có chút hoang mang hỏi: “Thầy Chu? Anh làm sao vậy……âm thanh có chút kỳ
quái?”
Anh cắn chặt răng, cố gắng áp chế hơi thở dồn dập, giọng nói khàn khàn: “Tôi không sao.”
“Nga……như vậy, chiều hôm nay làm phiền anh dạy thay.”
“Tôi hiểu.” Anh cố gắng bật ra mấy chữ cuối cùng. “Gặp lại sau.”
Vừa cúp điện thoại xong, Chu Sĩ Tranh một giây cũng không chờ được, anh
nhịn không được nữa mà giữ chặt thắt lưng Lí Cẩn, mạnh mẽ va chạm, Lí
Cẩn phát ra vài tiếng rên rỉ hàm ý sung sướng, sau đó không thể phát ra thêm âm thanh nào, chỉ có thể hé miệng mà thở dốc, lông mi nhíu chặt,
vẻ mặt thoáng vặn vẹo, phảng phất khó nhịn vừa đau đớn tiếp nhận xâm
chiếm không ngừng tiến tới.
“Sĩ Tranh………”
Tiếng nói khàn
khàn của đối phương thoáng vang bên tai. Chu Sĩ Tranh trong nháy mắt có
chút hoảng hốt lập tức hồi phục tinh thần, ôm lấy, ngăn chặn môi đối
phương.
Sau khi chấm dứt hết mọi hoạt động thì nhà ăn thật sự là
một mảnh hỗn độn, bởi vì thay đổi địa điểm vài lần, đồ vật này nọ cũng
thay đổi vị trí, Lí Cẩn nằm trên sàn nhà, sắc mặt ửng hồng, dồn dập thở
dốc, hai chân duy trì trạng thái mới nãy bị tách ra mà mở rộng, bên
trong bắp đùi còn dính không ít bơ dùng để bôi trơn cùng với tinh dịch
của cả hai, ướt sũng một mảnh vô cùng chật vật, nhưng cũng vô cùng mê
người.
“Anh nên đi làm đi.” Lí Cẩn nhẹ giọng nói: “Em sẽ dọn dẹp nơi này sạch sẽ.”
Chu Sĩ Tranh chỉ nhìn qua đối phương, không nói gì, đưa tay qua nâng đối
phương dậy tiến vào phòng tắm, giống như đang cọ rửa đồ vật, dường như
có chút xa lạ lại cẩn thận thay cậu tẩy trừ cơ thể. Lí Cẩn cảm thấy khó
hiểu, nhưng cái gì cũng không hỏi. Chờ anh thay cậu tẩy xong, mặc vào
quần áo sạch sẽ, Chu Sĩ Tranh mới sửa sang lại dáng vẻ một chút, cầm lấy túi xách đi làm.
Lí Cẩn nằm trên giường, nhớ lại một mảnh hỗn
độn ở nhà ăn, có cảm giác tự làm bậy không thể sống. Mặc dù trong phim
từng xem qua không ít tình cảnh này, có khi trên sô pha, có cảnh trong
phòng bếp, còn có một vài nơi khó mà tưởng tượng, khi nhóm diễn viên
phát sinh quan hệ, điện ảnh luôn duy trì tình cảnh mãnh liệt lại xinh
đẹp, nếu không phải tự mình trải qua, ai cũng không nghĩ tới việc thu
thập hiện trường sau đó có bao nhiêu phiền toái.
Bất quá, nói đến chuyện này cũng là lỗi của cậu. Ai bảo cậu ở nhà ăn đi quyến rũ đối
phương, rơi xuống kết cục như vậy hoàn hoàn nằm trong dự đoán mới đúng.
Lí Cẩn nằm một chút, sau đó đứng dậy dọn dẹp nhà ăn, bởi vì thường ngày
sau khi Chu Sĩ Tranh đi làm, căn nhà này chỉ có một mình cậu, Lí Cẩn thu dọn sạch sẽ xong, tùy tiện ăn thêm chút gì đó xong liền nằm trong phòng khách, mở TV xem một bộ phim võ hiệp nhàm chán. Nói đên phim võ hiệp,
lúc nào cũng chỉ có một màn đuổi giết tranh đoạt báo thù, cũ xì không có chút thú vị, Lí Cẩn xem một hồi liền bất tri bất giác lăn ra ngủ.
Dường như cậu mơ thấy một giấc mộng, tuy là mộng nhưng lại rất chân thật,
giống như đây thật là một mảnh nhỏ trong trí nhớ, từng chi tiết đều rất
rõ ràng. Không biết vì sao, trong mộng cậu cảm thấy có điểm khủng hoảng, giống như đang sợ hãi thứ gì đó sắp ập tới, tinh thần cảnh giác cao độ, nhưng trên thực tế đó chỉ là một giấc mộng đơn giản.
Trong mộng
cậu là một học sinh quốc trung đang đi tới trường, đang muốn bước vào
trường học, nhưng mà không biết vì cái gì cậu cứ đứng trước cổng trường, bất luận làm gì cũng không nhấc chân nổi, cứ như khi chơi trò chơi có
bug xuất hiện, cậu bị đơ ở một chổ không thể di chuyển, những người khác dường như không nhìn thấy cậu, cứ bước vào trường học. Biển người dần
dần tiến vào, cậu cứ đứng im một chổ, trong lòng lo lắng lại sợ hãi……
theo bản năng cậu biết chính mình phải mau vào, nhưng bất luận làm gì
hai chân cũng cứng ngắc không thể nhúc nhích, dần dần, tất cả mọi người
đều biến mất, cậu vô cùng lo lắng nhưng vô kế khả thi. Ngay lúc này thì
giấc mộng kết thúc. Lí Cẩn tỉnh lại, một lúc lâu sau mới phát hiện cả
người mình đều là mồ hôi lạnh.
Hóa ra…….chỉ là một giấc mộng.
Không biết vì sao nhận ra điều này làm cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong
lòng cũng chậm chạp khôi phục lại bình tĩnh. Cảnh tượng trong mộng chính là lúc mình học quốc trung, Lí Cẩn nhớ rõ đồng phục và tên tường. Chẳng qua, cậu không hiểu vì sao chính mình lại mơ thấy giấc mộng này. Suy
nghĩ lại khoảng thời gian mình học quốc trung, nhưng cậu vẫn không thể
nhớ được gì.
Cậu lau mặt, thờ dài một hơi. Nhìn lại đồng hồ, đã
ba giờ, một lúc nữa nên bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Lí Cẩn đứng dậy đi vào phòng bếp, lấy ra một ít nguyên liệu nấu ăn, bắt đầu công tác rửa rau.
Những thứ cậu chuẩn bị đều là đồ ăn Chu Sĩ Tranh thích, cậu thì không
sao cả, không kén ăn, món gì cũng được, cậu đặt rau xà lách rửa sạch qua một bên, tiếp đó bắt đầu xắt thịt. Cậu có chút không tập trung, vẫn còn đang nghĩ tới giấc mộng lúc nãy nên không cẩn thận cắt vào tay, ngón
tay truyền tới một trận đau nhức, cậu vội vàng đưa ngón tay vào trong
miệng, nhăn mặt hút một giọt máu tươi.
Cảnh tượng trước mắt dường như dung hợp với một cảnh trong kí ức, trước kia dường như cũng phát
sinh chuyện này, có lẽ là cậu, cũng có lẽ là người khác, tóm lại là trên tay ngoài ý muốn mà bị thương, nhớ không rõ dường như cậu ngậm lấy ngón tay bị thương của đối phương, liếm đi giọt máu tươi sau đó hai người
nhìn nhau mỉm cười, không khí yên lặng lại bình thản.
Đoạn kí ức
này quá ngắn lại mơ hồ không rõ, cậu không thể khẳng định nó đã phát
sinh trong quá khứ hay chỉ do mình tưởng tượng ra……. Lí Cẩn đột nhiên
ngừng lại, không biết vì sao cậu chợt nhớ lại một chuyện rất lâu trước
kia. Cũng không nhớ rõ rốt cuộc là xảy ra khi nào, nhưng trong ấn tượng, từng có một người hôn cậu, cậu bối rối đẩy tay đối phương, vài ngày sau một bức ảnh bị công bố trong trường học, ảnh chụp không thấy rõ mặt hai thiếu niên, chỉ nhìn ra bọn họ đang hôn môi.
Lí Cẩn hiện tại
cũng không nhớ được khi đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ cuối cùng hình
như cậu đã chuyển trường, mà người hôn cậu cũng không nhớ mặt mũi ra
sao. Đúng rồi, người nọ tên là gì? Bộ dáng thế nào? Lí Cẩn đột nhiên
phát hiện chính mình cái gì cũng không nhớ……
Bởi vì dạy thay nên
Chu Sĩ Tranh tới hơn sáu giờ mới về tới nhà. Trên đường về, anh lái xe
tới tiệm thuốc mua bôi trơn cùng đồ bảo hiểm. Tuy rằng cũng không muốn
dùng thứ này, nhưng với tần suất lên giường của hai người, còn chuyện Lí Cẩn phải rửa sạch cơ thể sau đó, anh cảm thấy chính mình có lẽ nên khắc chế một ít sẽ tốt hơn. Chu Sĩ Tranh về tới nhà, như sở liệu trong lòng
truyền tới mùi thức ăn thoang thoảng. Nhưng mà Lí Cẩn không có trong
phòng bếp, cũng không có trong phòng khách. Anh vừa cởi cà vạt, vừa đi
về hướng lầu hai, không biết vì sao Lí Cẩn đang nằm nghiêng người trên
giường, cơ thể cuộn tròn.
Anh đột nhiên chú ý tới miếng băng dán trên tay đối phương, có thể là bị thương.
“Lí Cẩn?” Anh khẽ đẩy bả vai đối phương. Người trên giường mở mắt ra, có chút buồn ngủ: “Là anh à.”
“Tay em bị sao thế.” Anh mặt không biểu tình hỏi.
“Lúc cắt thức ăn không cẩn thận cắt phải…….” Lí Cẩn lười biếng ngồi dậy lắc lắc tay: “Không có việc gì.”
Anh nhìn nơi dán băng cá nhân, vô thức đè thấp tiếng nói: “Bôi thuốc chưa?”
“Vẫn chưa…….” Đối phương lắc đầu: “Đi thôi, nên ăn cơm——ngô!” Lí Cẩn đột ngột phát ra một tiếng rên.
Trong lúc cậu nói chuyện, Chu Sĩ Tranh đã tóm lấy tay cậu, nhanh chóng xét
miếng băng dán xuống, không khỏi đụng tới miệng vết thương vẫn còn chưa
khép lại làm cậy đau đớn mà kêu lên.
“Anh làm gì vậy?” Lí Cẩn không hiểu nhíu mi.
Nhưng mà Chu Sĩ Tranh hoàn toàn không chú ý tới, lực chú ý của anh hoàn toàn
tập trung tới miệng vết thương. Miệng vết thương nằm trên đầu ngón tay,
tuy rằng không lớn nhưng có hơi sâu, làn da xung quanh vết thương đã có
chút trắng bệch, thoạt nhìn đã biết chưa có xử lý tốt, chỉ vì vướng víu
mới tùy tiện dán băng cá nhân lên.
“Sĩ Tranh?” Đối phương rõ ràng thực hoang mang.
Chu Sĩ Tranh kéo tay đối phương, đưa người vào phòng tắm, tẩy sơ qua miệng
vết thương một lần, tiếp đó lại kéo người trở về phòng ngồi xuống, tự
mình tìm kiếm mớ chai lọ trong một ngăn tủ, dùng bông băng lau đi giọt
nước trên vết thương sau đó thoa lên một lớp thuốc mỏng.
“Miệng vết thương không cần băng lại, như vậy sẽ lâu lành.” Chu Sĩ Tranh vừa thu dọn đồ đạc vừa nói.
Lí Cẩn im lặng một lát, cuối cùng thấp đầu nói: “Em biết rồi.”
Chu Sĩ Tranh lúc này mới chú ý tới đối phương có chút không thích hợp: “Em làm sao vậy?”
“Không có gì.” Lí Cẩn đứng lên, mỉm cười một chút: “Đi thôi, thức ăn đều nguội hết rồi.”
……….Cậu lại đang ngụy trang, Chu Sĩ Tranh nghĩ như vậy nâng tay lên giữ chặt cổ tay Lí Cẩn, nháy mắt tiếp theo anh liền hôn qua, gương mặt cả hai tiến
gần như không còn khoảng cách, anh tinh tường nhìn thấy trên mặt đối
phương thoáng hiện lên vẻ mặt kinh ngạc nhưng lập tức hồi phục bộ dáng
bình thường như không có việc gì, thậm chí còn nhắm mắt lại hơi mở
miệng, nghênh đón nụ hôn của anh.
Rõ ràng biết đối phương ngụy
trang cùng không thành thực là chuyện đương nhiên, bởi vì quan hệ của
hai người chỉ là một cuộc giao dịch, điều này hoàn toàn có thể lí giải,
nhưng không biết vì sao, Chu Sĩ Tranh bỗng nhiên có cảm giác nôn nóng.
Không nói được là vì sao, nhưng anh cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn không thể tỉnh táo lại, ngay cả hôn môi cũng vô thức trở nên có chút
thô bạo lỗ mãng. Nhưng mà cho dù anh thô lỗ như vậy, Lí Cẩn vẫn đáp lại, dùng đầu lưỡi trêu chọc anh, những nơi bị đầu lưỡi đối phương chạm tới
có chút ngứa…….cả người Chu Sĩ Tranh nóng lên, bàn tay kiềm chặt sau gáy đối phương, làm nụ hôn càng sâu thêm.
Cơ thể hai người nóng bừng dính sát vào nhau, hơi thở giao hòa. Chu Sĩ Tranh chú ý tới Lí Cẩn vô
thức ngửi được hương vị của mình trên người anh, không khỏi có chút thất thần. Nếu bọn họ là động vật, hiện tại trên người nhất định là tràn
ngập hương vị động dục.
“Đừng nhúc nhích…….” Anh miễn cưỡng nói, tiếng nói khàn khàn mang theo một tia ẩn nhẫn.
Lí Cẩn nghe lời không hề động, để mặc anh ôm, một lát sau, Chu Sĩ Tranh
cuối cùng buông tay, thành công dùng lý trí khắc chế dục vọng. Nhìn ra
được điểm này Lí Cẩn có chút nghi hoặc nhưng cái gì cũng không hỏi. Chu
Sĩ Tranh cũng không tính toán phải giải thích, kéo đối phương xuống lầu. Hai người ngồi lên bàn ăn cơm, cũng không nói chuyện gì.
Nếu là
người bình thường có thể sẽ cảm thấy không khí quá mức im lặng này có
chút xấu hổ, nhưng Chu Sĩ Tranh cũng không cảm thấy không khí im lặng
này làm người ta khẩn trương, tương phản, anh lại đắm chìm trong bầu
không khí thế này.
Người đối diện tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, có
lẽ đang tìm đề tài, có lẽ muốn phá vỡ không khí im lặng nhìn về phía đối phương, yên lặng ăn xong bữa tối. Anh cũng không phải người nói nhiều,
vì thế cũng không thể lý giải có phải đối phương muốn trò chuyện hay
không. Đối với anh mà nói, chỉ cần đối phương còn ngồi đối diện trên bàn ăn, như vậy đã đủ rồi.
“Sĩ Tranh.”
“Có chuyện gì.”
“Cái kia………” Lí Cẩn tựa hồ muốn nói gì nhưng lại đổi ý: “Không, không có gì.”
Chu Sĩ Tranh cũng không truy vấn, tự gắp một khối thịt bò đưa vào trong
miệng nhấm nuốt. Một lát sau, anh giương mắt lên liền nhìn thấy bên môi
Lí Cẩn dính một chút nước tương, cũng không hiểu vì sao, có lẽ căn bản
không hề suy nghĩ đã tự nhiên vươn ngón tay chùi đi vết dơ kia. Vẻ mặt
Lí Cẩn vô cùng kinh ngạc, dường như bị động tác bất thình lình của anh
làm hoảng sợ, nhưng nhanh chóng hồi phục tinh thần, lập tức cười nói:
“Cám ơn.” Sau đó bắt lấy cổ tay anh, trêu chọc mà vươn đầu lưỡi liếm đi
vết nước tương dính trên ngón tay.
Chu Sĩ Tranh không ngờ sẽ phát triển thành như vậy, trên mặt thoáng chốc nóng lên. Anh cũng không phải một người dễ thẹn thùng, hôn môi làm tình cái gì cũng đã quen rồi,
nhưng mà cử chỉ mang ý tức hàm xúc lại quá mức thân mật như vậy rất hiếm khi xuất hiện trong cuộc sống của anh, bởi vậy anh cảm thấy có chút
không được tự nhiên, thậm chí cơ thể cũng căng cứng.
“Anh đỏ mặt.” Đối phương mang ý cười nói.
Chu Sĩ Tranh cúi thấp đầu, cái gì cũng không nói, tuy rằng nhiệt độ trên
mặt nhanh chóng biến mất nhưng chỉ có anh biết, tốc độ trái tim đang đập vẫn rất nhanh so với bình thường. Cho dù biết đối phương cái gì cũng
chưa phát hiện, cái gì cũng chưa nhớ ra nhưng anh vẫn có cảm giác trái
tim mình đang bị siết chặt, có chút như vô lực cùng đau đớn. Trước kia
Lí Cẩn cũng thường nói với anh như vậy, mang theo chút thản nhiên cười
nhạo cùng hàm xúc, nhưng cũng không làm người ta cảm thấy chán ghét.
Chu Sĩ Tranh trong quá khứ cùng hiện tại khác nhau rất lớn, bởi vì tuổi tác cùng hoàn cảnh gia đình, anh là một thiếu niên hướng nội cùng vô cùng
ngại ngùng, cùng với một người hướng ngoại cởi mở như Lí Cẩn hoàn toàn
là hai thái cực, hai người hoàn toàn bất đồng cư nhiên lại có thể kết
bạn cùng lui tới, có lẽ công lao nhờ Lí Cẩn chủ động cùng anh nói chuyện đi.
Cho tới bây giờ, Chu Sĩ Tranh vẫn còn nhớ nụ cười của Lí Cẩn khi đó, trong lòng vẫn còn thấy ấm áp, cùng với cơn đau không thể xem
nhẹ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chích Thị Nhất Tràng Du Hí
Chương 4
Chương 4