DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu
Chương 115: Phiên ngoại 6

Mạch Đinh vươn tay che khuất mặt trời, đôi mắt nheo lại nhìn qua khe hở rồi dịch người vào dưới tán ô thật lớn. Nhưng đúng là rất thoải mái, nằm phơi dưới ánh nắng ấm áp, Mạch Đinh có thể quên đi trường học, quên đi ủy viên học tập, càng đem cái vụ cống hiến vì tổ quốc quên đi không sót một mảnh. Tự hỏi sao An Tử Yến vẫn chưa tới đây, không phải là đi chơi một mình rồi chứ, lâu như vậy. Thật tình cờ, cậu vừa mới nghĩ như thế thì phía sau đã truyền tới thanh âm nũng nịu của con gái: “Ngại quá, bikini của em bị gió thổi bay, anh có thể giúp em tìm không?”.

Mạch Đinh nghĩ thấy buồn cười, bikini của cô ta rốt cuộc nhẹ tới mức nào mới có thể bị gió thổi bay chứ, đúng là lý do vớ vẩn. Cậu giống như đang xem kịch vui mà quay đầu lại, ngay lập tức hoảng hốt, chỉ thấy một nữ sinh ôm bộ ngực vĩ đại đứng trước mặt một nam sinh. Mạch Đinh thấy cô gái này trông rất quen, nghĩ hơn nửa ngày mới nhớ ra chính là cô gái trên máy bay. Nam sinh kia thì càng quen thuộc hơn, An Tử Yến luôn ngủ trên giường của cậu chứ ai .

Nhìn khuôn mặt biểu lộ đáng thương của cô ta, đôi mắt to ngập nước, lại nhìn sang An Tử Yến thân trên lõa lồ, quả thực có thể mê chết mọi đối tượng. Đáng tiếc, An Tử Yến từ trước tới nay không phải là một người chu đáo dịu dàng, chỉ có Mạch Đinh thỉnh thoảng mới nhận được vinh hạnh này, nhưng giới hạn là thỉnh thoảng mà thôi. Còn đối với cô gái chặn đường này, anh cáu kỉnh nói: “Thổi bay rồi thì khỏi phải mặc.” Nói xong liền đi. Cô ta tiến tới: “Thế nhưng, em, ai nha!” Một tiếng kêu mới điệu bộ làm sao, cô gái cứ thế công khai ngã xuống, hai tay mở ra, mục tiêu muốn dán bộ ngực kia vào người An Tử Yến giống như có pha quay chậm vậy. Mạch Đinh nghiến răng nghiến lợi nhìn, trông đặc biệt kinh khủng .

Tốc độ tránh của An Tử Yến vô cùng nhanh, cô gái ngã sấp trên bờ cát, phẫn nộ xoay người. Bộ ngực vĩ đại ấn trên cát thành hai cái hốc. An Tử Yến làm như không thấy, nhấc chân bước qua người cô ta, đi về phía Mạch Đinh. Cách đó không xa, Mạch Đinh cùng ông chủ cùng hít một ngụm khí lạnh, người này không khỏi quá mức tàn nhẫn đi. Thẳng tới khi An Tử Yến ngồi xuống bên cạnh Mạch Đinh, cậu mới tốt bụng nói: “An Tử Yến à, tuy rằng cô ta quyến rũ cậu, đó là cô ấy sai. Nhưng cậu đối xử với con gái như thế có hơi quá đáng đấy.”.

“Ngốc, chút nữa cậu ghen tị, mất công dỗ cậu, rất phiền phức.”.

“Cái gì chứ, tớ đâu có nhỏ mọn như vậy?” Nói thì nói vậy, nhưng lời này khiến Mạch Đinh vui tới nở hoa .

“Tớ thấy cậu đã quá đề cao chính mình rồi.”.

“Đệch! Vậy cậu còn lấy tớ làm gì, còn đi hưởng tuần trăng mật với tớ làm gì. Tớ nhiều khuyết điểm như vậy, sao cậu không ở đây giết chết tớ luôn đi.” Vừa mới nói mình không nhỏ nhen xong, tùy tiện nói cậu hai câu đã tức giận .

“Cậu chết cũng rất phiền phức.”.

“Phiền phức gì?” Mạch Đinh còn muốn được tiếp tục dỗ ngon dỗ ngọt .

“Tớ sẽ phải tìm bạn mới ngồi cùng bàn, tìm vợ mới, tìm vợ còn phải tốn tâm tư cùng một chỗ với cô ta. Tớ nào muốn tìm chuyện nhàm chán như vậy, thế nên mới chịu khó chấp nhận cậu.”.

“An Tử Yến!!” Mạch Đinh vươn tay nhéo cánh tay An Tử Yến. Anh không giận, dù sao cũng không đau .

Không ngờ An Tử Yến đến giận cũng lười, điều này làm trái tim đàn ông nhỏ nhỏ của Mạch Đinh bị đả kích trầm trọng, dù sao lực tay của cậu cũng mạnh hơn con gái nhiều, thái độ khinh bỉ của anh thật làm cho người ta oán giận .

“An Tử Yến, cậu nghĩ tớ đánh thắng được cậu không?” Mạch Đinh hỏi .

An Tử Yến nhấp ngụm nước, liếc mắt nhìn cậu: “Cậu nghĩ sao?”.

“Tớ không biết mới hỏi cậu, chúng ta chưa từng đánh nhau, không chừng người nhỏ nhưng chí khí cao ấy.”.

Lời vừa dứt chỉ đối lại nụ cười nhạt của An Tử Yến, trái tim đàn ông nho nhỏ của Mạch Đinh lại bị đả kích một lần nữa. Cậu tranh thủ lúc kẻ địch chưa sẵn sàng, đột nhiên đẩy An Tử Yến lên bờ cát mềm mại, thuận thế ngồi lên trên, dùng hai tay cố định hai vai anh, một loạt động tác vô cùng hoàn mỹ: “Ông đây hôm nay sẽ cứu với chút tôn nghiêm, cho cậu thấy thế nào mới là đàn ông chân chính.”.

“Vậy sao?” An Tử Yến ngay cả lông mi cũng lười nhấc lên .

“Cậu phản ứng chút có được không, dù sao cũng nên tái mặt chút chứ.”.

Mạch Đinh dùng tư thế này tự hỏi một lúc lâu, bước tiếp theo nên làm thế nào để bảo vệ tôn nghiêm đàn ông của mình đây, tát cậu ấy một cái? Trừ phi cậu muốn lập tức chìm xuống đáy biển Maldives, đấm cậu ấy một đấm? Nếu như An Tử Yến vẫn không thấy đau, vậy chẳng phải càng đả kịch hơn sao .

Rất nhanh trong khi cậu mải tự hỏi, chợt thấy có gì đó không thích hợp, vô cùng không thích hợp. Mạch Đinh phát hiện chỗ mông đang có vật cứng cứng chọc vào, tới khi cậu nhận ra được đó là gì, giữa ban ngày mà mặt đỏ như xuất huyết: “Đây là cái gì?”.

“Cậu nói xem?”.

“Cậu đúng là đồ không biết xấu hổ, sao lại lấy cái vật này chọc tớ, biến thái, đại lưu manh!!!” Mạch Đinh vừa tức giận vừa xấu hổ đến mức nói văng cả nước bọt .

“Đây là phản ứng bình thường của đàn ông. Chính cậu tự mình ngồi trên người tớ cầu hoan, tớ không còn cách nào khác.”.

“Cầu hoan? Đệch! Ai cầu hoan, cậu quả thực hết thuốc chữa!”.

An Tử Yến vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng xẹt qua phần bụng phẳng lì của Mạch Đinh: “Vậy dùng thân thể của cậu tới cứu tớ đi?” Dáng cười trêu chọc cùng ngữ khí xấu xa khiến Mạch Đinh rùng mình một cái, té từ trên người An Tử Yến xuống. Cả thân thể cậu vùi vào cái, đề phòng nói: “Tớ đã bao lần nhấn mạnh với cậu rằng phải thuần khiết, phải thuần khiết. Cậu xấu xa như vậy làm sao theo kịp tố chất của tớ.”.

“Tớ cuối cùng cũng biết được thế nào là đàn ông chân chính.” An Tử Yến châm chọc xong, ngã người vào ghế bãi biển, đeo kính râm vào, nhắm mắt dưỡng thần. Mạch Đinh chỉ có thể chui trong cát giương mắt nhìn. Đột nhiên trước mặt xuất hiện bóng người, Mạch Đinh bị vùi trong cát giống như xác chết sống dậy, nhìn thấy chủ nhân của cái bóng, là một nam sinh ngoại quốc .

“Đêm nay bên kia bờ tổ chức party thác loạn, tôi vừa vặn không có bạn trại, xin hỏi cậu có rảnh không?” (tất cả đều nói bằng tiếng Anh). Một lời thỉnh cầu vô cùng chân thành. Người nước ngoài quả nhiên lớn gan, ngay cả Mạch Đinh cũng muốn bật ngón cái với cậu ta. Sau một phút đồng hồ, vẫn không thấy có người phản ứng, chàng trai tóc vàng xấu hổ không thể làm gì khác ngoài hắng giọng lặp lại một lần nữa, nhưng vẫn không nhận được lời đáp, ngay cả Mạch Đinh cũng thấy xấu hổ thay .

Cuối cùng, chàng trai bất đắc dĩ vươn ngón tay chọc chọc vào An Tử Yến. Mạch Đinh tốt bụng trừng to mắt, liều mạng phất tay với cậu ta, ý bảo ngàn vạn lần đừng có làm trò ngu xuẩn đó, đúng là muốn chết sớm mà .

Thế nhưng chàng trai không thấy được phản ứng của Mạch Đinh, ngón tay vẫn chạm xuống. Mạch Đinh ngao ngán thở dài, càng rúc sâu xuống cát, không muốn xem màn tàn nhẫn kế tiếp. An Tử Yến bỏ kính râm xuống, vẻ mặt không hờn không giận, không đợi chàng trai tóc vàng mở miệng đã giơ tay lên, chiếc nhẫn trên ngón áp út dưới nắng vàng Maldives trở nên vô cùng lóa mắt: “Tôi đã kết hôn rồi, hiểu chưa?”.

“Thế nhưng không thấy cậu dẫn theo vợ a.”.

“Có dẫn theo, ở đó đó.” Ngón tay anh đeo nhẫn cưới chỉ về phía Mạch Đinh đã chui từ trong cát ra, thấy biểu tình của chàng trai nọ, Mạch Đinh có chút không phục: “Đúng vậy, thật ngại quá, chính là tôi. Cậu ấy chọn tôi, còn cưới tôi.” Mạch Đinh đắc ý rung đùi, thừa thắng xông lên, hôn lên mặt An Tử Yến một cái, bôi toàn cát lên mặt anh. Nhưng vậy mà anh không có đẩy cậu ra .

Cuối cùng, chàng trai tóc vàng nghi hoặc rời đi, An Tử Yến tiếp tục đeo kính nghỉ ngơi. Mạch Đinh vừa len lén tới chỗ ông chủ quán nhờ vả, rất nhanh đã mang về một tấm ván gỗ cỡ A3, nhìn sang An Tử Yến đang nhắm mắt, sau đó cắm ván xuống vị trí bên cạnh anh .

Trên ván có vẽ một mũi tên rất khoa trương, chỉ thẳng vào An Tử Yến, còn có mấy chữ màu đỏ thật lớn: Người này đã có chồng. Hơn nữa, cậu dùng băng dính trong dán chứng cứ vào đó, chính là giấy chứng nhận kết hôn mà lúc nào Mạch Đinh cũng mang theo người .

Một anh chàng đẹp trai nằm trên ghế, một thi thể ngủ trong cát, bên cạnh họ còn cắm một tờ giấy chứng nhận kết hôn .

Tổ hợp này thật quái dị———.

———–.

Ban đêm yên tĩnh, những vì tinh tú trên bầu trời khi rực khi tàn, soi sáng lên khuôn mặt hai người. Giờ họ đang ở trên thuyền, Mạch Đinh ra công ra sức chèo: “Không phải là chèo hướng về bờ sao, thế nào mà càng ngày càng xa vậy.’.

“Ai bảo cậu ngu ngốc chèo thuyền tới đây.”.

“Chẳng phải chỉ vì tớ ham của lạ thôi sao. Hơn nữa thuyền để ở đó, không có viết chữ cấm dùng, chỉ có một cái biển báo, nhưng trời quá tối nên tớ không thấy được chữ trên biển.”.

“Ngốc, chút nữa nói cho cậu.”.

Chắc chắn không phải chuyện gì quan trọng, Mạch Đinh nghĩ vậy. Trên trán cậu không ngừng vã mồ hôi, không ngờ chèo thuyền lại là một việc vất vả đến thế, chèo những nửa giờ mà còn chưa tới được bờ bên kia. An Tử Yến thấy Mạch Đinh mệt thở hổn hển thì nhíu mày: “Bỏ đi, tớ chèo.”.

Mạch Đinh cũng không khách khí, đưa hai tay chèo cho An Tử Yến, hóa ra chèo thuyền cũng cần kỹ xảo, chẳng thấy An Tử Yến tốn nhiều sức mà thuyền nhỏ đã tăng tốc. Mắt thấy sắp tới bờ, Mạch Đinh lại muốn thử: “Để tớ chèo cho.”.

“Đừng mơ.”.

“Để tớ thử lại chút đi.”.

Thuyền nhỏ lắc lư, tạo nên sóng nước, cuối cùng lật nhào khiến hai người ngã vào biển. An Tử Yến trồi lên từ trong nước, một tay kéo Mạch Đinh: “Ông đây thật muốn dìm chết cậu ở chỗ này.”.

Mạch Đinh thì ngược lại, vui tươi hớn hở, với cậu mà nói, tuần trăng mật này đã không còn chuyện gì khiến cậu sợ hãi nữa, bởi vì đây chính là tuần trăng mật mà, dù cho xảy ra chuyện gì cũng sẽ thành kỷ niệm: “Ai nha, cậu rộng lượng chút đi, ngã xuống thì ngã xuống, buổi tối đi bơi cũng là một chuyện đầy tính nghệ thuật, tràn ngập ý thơ mà.”.

“Không phải cậu muốn biết trên biển báo viết cái gì sao?” An Tử Yến không để ý Mạch Đinh giãy dụa, kéo cậu bơi vào bờ .

“Gấp cái gì, hơn nữa giờ trên biển báo viết gì cũng không còn quan trọng nữa. Điều trọng yếu nhất là chúng ta có thể hưởng thụ cuộc sống này.”.

“Trên đó viết khu vực này thường có cá mập.” Thanh âm An Tử Yến vẫn lạnh như mọi ngày .

Không gian an tĩnh mười giây, sau đó Mạch Đinh gào toáng lên: “Cứu~ mạng~ a~, ai tới cứu tôi với.” Tiếng kêu thảm thiết vang lên giữa đêm tối, cậu giống như dã thú liều mạng bơi về phía bờ. Xem ra trong tuần trăng mật cũng có cái làm cậu sợ đấy .

“Cậu nhỏ giọng chút cho tớ.”.

“Tớ sắp chết đến nơi rồi, cậu còn không cho phép tớ nói chuyện.” Mạch Đinh vô cùng tuyệt vọng gầm rú, còn không quên liều mạng đạp chân .

Chờ tới khi hai người bơi tới bờ đều kiệt sức ngã vào bờ cát, Mạch Đinh dùng chút sức lực cuối cùng mắng An Tử Yến: “An Tử Yến, cậu đáng chết vạn lần, sao không nói sớm hả, vì sao!!!!”.

“Tớ thấy cậu hăng hái như vậy, không nỡ cắt đứt niềm vui của cậu.”.

“Tớ! Cậu! Tớ! Cậu!” Đã không tìm nổi từ nào để diễn tả, đoạn hồi ức này nhất định phải xóa bỏ.

Sau khi nghỉ ngơi một hồi, Mạch Đinh bình phục khỏi hoảng sợ, kéo An Tử Yến đi về phía có âm nhạc ầm ĩ, từ xa đã nghe được tiếng cười vang dội. Tới nơi rồi, Mạch Đinh mới phát hiện ra đây là PARTY thác loạn gì, tiệc kết hôn của một đôi vợ chồng người da đen. Trên khuôn mặt mỗi người đều tràn đầy niềm vui. Khi hai người tới đó, dưới ánh đèn chiếu rọi, đôi vợ chồng mới cưới trao cho nhau nụ hôn nồng thắm, dường như cả thế giới chỉ còn mình họ, xung quanh không ngừng truyền tới tiếng vỗ tay cùng huýt sáo. Cảnh tượng này làm cho Mạch Đinh rất cảm động, âm nhạc từ mạnh mẽ sôi động chậm rãi chuyển sang dịu dàng sâu lắng, người trên sân nhảy kết thành từng đôi, nam với nam, nữ với nữ, nam với nữ, nhẹ nhàng lắc lư khiêu vũ .

Không biết từ lúc nào, Mạch Đinh nhận ra bàn tay mình đã được người ta nắm lấy. Cậu kinh ngạc quay đầu nhìn An Tử Yến. Anh kéo cậu về phía sân nhảy, nhẹ giọng nói: “Nhảy một bản đi.”.

“Ừ.” Mạch Đinh gật đầu. Cậu không biết khiêu vũ thế nào, cậu chỉ theo An Tử Yến .

Gió biển ôn hòa lướt qua hai người, không có ai dùng ánh mắt quái dị nhìn họ. Họ cũng chỉ là những người bình thường, ở đây chỉ có tình yêu, không có giới tính .

Mạch Đinh ngẩng đầu, cặp mắt trong suốt nhìn thẳng vào An Tử Yến mà nói: “Tớ thích cậu.”.

“Thích ai?”.

“Thích An Tử Yến, siêu thích!” Mạch Đinh lớn tiếng, thanh âm còn to hơn tiếng nhạc .

An Tử Yến nở nụ cười, ôn nhu tới mê người .

Nụ cười của cậu, là của tôi. Mà tất cả của tôi, là của cậu .

Đọc truyện chữ Full