Rạng sáng ba giờ, đêm dài người tĩnh.
Văn Bân một mình cầm trượng mới mua, ở vùng ngoại thành Thiên Âm tự đi đi lại lại.
Ở cột tên bang phái chỉ có vài account nhỏ đang sáng, những người khác chắc đều đã đi ngủ cả rồi.
Ngày trước Thiên Âm Tự rất náo nhiệt, nay lại vắng vẻ. Ngoài tự vốn là nơi luyện cấp rất tốt nhưng giờ chỉ còn lại một đống gấu bự, vịt đít dài và quái đầu người – người quạ, không còn người chơi khác.
Đáng lẽ với cấp bậc của Văn Bân, quái này đã không cần giết từ lâu, cậu cấp bậc vượt qua chúng nó nhiều lắm, điểm kinh nghiệm kiếm được cũng chẳng có gì nhiều.
Tiếc rằng cái nơi Đầm Lầy Tử Vong quý báu để luyện cấp kia đã bị bọn Sát Lục công hội chiếm giữ, mấy cái vật phẩm cao cấp các loại mình chẳng hưởng được.
Tạm thời không muốn nhìn thấy tên Túy Thanh Phong dục vọng lợn chết đó.
Đành phải nhàm chán đi dạo ở vùng ngoại thành Thiên Âm tự, nhân tiện bày poss khác nhau chụp một ít ảnh, định hôm nào gửi lên diễn đàn game, tuyển vợ hiền.
Vừa rồi sau khi tắm rửa quay lại, Túy Thanh Phong tự nhiên lại phát đến tin tư trò chuyện nói: “Hóa ra cậu khiếm ngược như vậy cơ à, thích nằm úp sấp nghỉ ngơi, tư thế nằm úp sấp thật khiến người ta mơ màng, không phải sao?”
Văn Bân nóng mũi, đánh xuống một chuỗi dài ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời tên thô tục nhà hắn, vừa định gửi đi, bên kia lại nhắn đến một câu.
“Không tồi không tồi, tôi thích cậu như thế.”
Văn Bân kích động, không cẩn thận nhấn phím ESC đem những chữ lao lực tâm tư xóa đi, vì thế bực mình lại một câu.
“YY là phương thức tao suy nghĩ, BT là cảnh giới tao theo đuổi, tao cứ thích nằm úp sấp nghỉ ngơi, mày quan tâm cái gì?!”
Bên kia gửi sang biểu tượng khuôn mặt cười, bổ sung một câu: “Muốn tôi mang cậu thăng cấp chứ? Ra đầm lầy tử vong đánh cá sấu.”
“Cám ơn ngài, tôi sợ tôi vừa đi nơi đó, đã bị mùi thối của ngài làm cho nôn mửa.”
“Nôn nghén? Cậu có?”
“Mắt mày là đèn lồng hả? Không phát hiện ông đây là nam à? Có cái rắm!”
“Chuyện này thì, quần áo không cởi sạch, ai biết cậu không phải là nam chứ.”
Văn Bân tức hộc máu, chộp cái ly hét lên hớp vài ngụm nước lạnh, lập tức đem tư tán gẫu thành cửa sổ nhỏ nhất, sau đó tiếp tục ở Thiên Âm tự tản bộ.
Chung quanh một người đều không có.
Mặc dù hơi cô quạnh, nhưng tốt ở chỗ là, chả ai đoạt quái với mình .
Văn Bân xoa xoa mắt, một bên uống nước, một bên máy móc nhấp chuột, phóng kỹ năng quần công giết hại gấu cùng quạ, xả cục tức do bị thằng nào đó chọc điên.
Túy Thanh Phong cũng không gửi tin quấy rầy.
Giết loại quái thấp hơn mình hai mươi cấp thật sự vô nghĩa, Văn Bân cảm thấy một cơn buồn ngủ đánh úp lại, hỗn loạn, gục xuống bàn rồi ngủ mất.
Sau đấy lại bị một cuộc điện thoại đánh thức, nghe giọng là phụ nữ, khàn khàn tìm cái gì mà tiểu Vương, Văn Bân nhẫn nại giải thích cho cô nửa ngày rằng mình không phải tiểu Vương, thế mà người nọ lại nói cậu không lương tâm, bội tình bạc nghĩa…
Văn Bân trở mình xem thường: “Chị hai, chị nghe không ra giọng tôi không giống tình nhân chị sao, hơn nửa đêm gào khóc thảm thiết cái rắm ấy! Bị đá thì tìm thằng khác, đàn ông đã chết sạch đâu!”
Đập điện thoại, ngẩng đầu lên, máy tính tự động chuyển sang màn hình bảo vệ, chỉ tỏa ánh kim của dịch lỏng trong suốt xoay tròn quay cuồng.
Nhúc nhích con chuột, màn hình sáng ngời, Văn Bân lại bị tình cảnh game hù dọa.
Trước mắt mình, đột nhiên hiện ra một người, người nọ một thân trang bị sáng lấp la lấp lánh, bạch mã phía dưới kiêu ngạo đá chân.
Là hoa mắt? Hay chuyện ma quái?
Nhìn trang bị của hắn, ít nhất đều là trên cấp chín mươi mới có thể mặc, game này từ bản beta tới nay đều nổi tiếng khó tăng cấp, hiện nay người toàn phục trên chín mươi chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Dùng sức xoa xoa mắt, lúc này mới thấy rõ người trước mắt.
Long Hành Thiên hạ.
Móa, cái gì mà kêu oan gia ngõ hẹp.
Long Hành Thiên hạ thật ra là một nhân vật cấp bậc rất cao, lãnh đạo Long tộc trở thành đệ nhất đại bang, nghe nói người này ở chung tốt lắm, một chút cũng không có ra dáng lão Đại, cũng chưa bao giờ ỷ vào mình cấp bậc cao lung tung giết account nhỏ, còn thường xuyên giúp người cấp thấp đánh trang bị.
Còn mình lần trước trang bị cực phẩm kia, qua tay bằng hữu cấp một, không ngờ bằng hữu đó là người bang hắn, quần áo được Long Hành Thiên hạ cầm gia công —— bạo.
Không nói đến Long Hành Thiên hạ cùng bang mình kết thù kết oán thâm hậu, chỉ riêng chuyện trang bị hắn làm nổ bung bét, đã đủ để mình ăn miếng trả miếng báo thù con.
Lần trước nếu Chu Châu không rót lên đầu mình một ly nước ô mai, kia một đao đi xuống, có lẽ đã sớm đem hắn giải quyết.
Tra trang bị hắn, chỉ thấy thuộc tính lục lục lam lam tử tử, hoa cả mắt.
Càng quá đáng là, hắn toàn thân một cái vòng cổ ba chiếc nhẫn, còn mặc sáo trang, dẫn bạch long mã, bộ dáng mới kiêu ngạo làm sao…
Người này không chỉ có tiền, cấp bậc cao hơn nữa còn có địa vị, thật sự là làm cho người ta không ghen tị không được!
Có điều… Tên của hắn thế mà lại có màu đỏ?!
Giết người trong game về sau màu tên sẽ thay đổi, giết một lần màu hồng phấn, tên của hắn là màu đỏ thẫm, xem ra giết không ít người nha…
Chậc chậc, không phải trong truyền thuyết Long tộc lão Đại chưa bao giờ động thủ sao, tên làm sao lại đỏ lòm như vậy?
Giết người nhiều như vậy, giá trị nợ nghiệt chắc chắn rất cao, nếu mình mà giết được hắn, nhất định sẽ ra trang bị rất tốt…
Trang bị xinh đẹp như vậy, có thể bán bao nhiêu tiền đây?
Tiền không quan trọng, cái chính là…, rốt cuộc có thể báo thù, trong bang đám nữ giới kia nếu biết một mình mình chém Long Hành Thiên hạ, vậy nhất định sẽ sùng bái mình, sau đó, có thể thuận tiện tìm vợ và vân vân…
Văn Bân chảy rớt nước miếng, vòng quanh hắn dạo qua một hồi, cũng không thấy người nọ có gì phản ứng.
“Ê?”
Tính thử dò hỏi, người nọ vẫn y như cũ hệt bàn điêu khắc không nhúc nhích.
Bất kể là hắn đang ngủ hay là mộng du, chỉ biết là nếu bây giờ đánh hắn, hắn sẽ không phản kích!
Ha ha, thật sự là trời cũng giúp ta!
Văn Bân đánh cửa trạm canh gác, sửa lại khuôn mẫu PK, nhấp chuột vào đầu người nọ, hành động nhanh chóng mà quả quyết.
Huyết của hắn rất nhiều, Văn Bân ngoan cố quyết tâm đem lam dược một lọ rồi một lọ uống, kỹ năng một chút lại một chút quăng ra, cố gắng giao tranh. Nửa tiếng sau, người nọ, rốt cuộc bùm một tiếng quỳ rạp trên mặt đất —— treo.
Văn Bân hi hí cười gian, cầm lấy cái bọc trang bị trong người hắn rơi xuống, lập tức trở về thành.
Hôm nay thu hoạch thật sự là quá lớn.
Vừa định logout đi ngủ, đột nhiên thu được một tin của bạn hữu, ID Trùng tử (con sâu).
“Này, Văn tử (con muỗi), làm gì đấy?”
“Tốt, Trùng, tao ở Thiên Âm, chán quá nên đang đi dạo.”
“Mầy thăng cấp nhanh ghê, tao mới 23, còn phải đánh vượn và khỉ.”
“He, thế cố lên.”
“Tụi mầy nơi đó trời nóng nực không? Tao đây thật sự nóng chết người.”
“Còn khá, có điều hòa.”
“Ai, mầy ở nhà là tốt rồi, trường học của tụi tao biến thái lắm, học phí cao như vậy mà không trang bị điều hòa, buồn bực a buồn bực, trời nóng như vậy còn chơi trò đánh quái, đánh lại đánh trong lòng càng buồn, may mắn có mầy theo giúp tao nói chuyện phiếm, mày chính là dòng suối mát mùa hè của tao, làm dịu đi nội tâm khô cạn của tao, nếu như không có mầy, tao thật không biết sẽ vượt qua nắng hè chói chang như thế nào!”
Văn Bân nhìn trên màn ảnh lập tức xuất hiện chi chít chữ, đột nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Tên Trùng Trùng này, trước cùng là tân thủ giống mình, cuối cùng mình một ngày thăng ba cấp, cậu ta ba ngày thăng một bậc, tuy rằng lâu không cùng tổ đội đánh quái, nhưng cậu ta ngày nào cũng gửi tin cho mình, mỗi lần đều là những lời giống nhau, mầy nơi đó nóng không, tao nóng muốn chết, trường học sao lại không trang bị điều hòa…
“Anh em, tao đã nói với mầy, mầy lấy một miếng dưa hấu, gặm hết ruột, sau đó coi như khăn voan mà đội vỏ lên, sẽ không thấy nóng nữa, thật đó.”
“Mầy biến thái hả?”
Văn Bân vừa định phát cáu, cái cửa sổ trò chuyện với Túy Thanh Phong vẫn im im một lúc lâu đột nhiên sáng lên.
“Tôi lấy thân phân bang chủ Sát Lục công hội, chính thức tuyên bố truy nã cậu, cậu không phải thích nằm úp sấp nghỉ ngơi sao, tôi sẽ cho cậu nằm úp sấp đủ, thân yêu.”
Văn Bân chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, lệnh truy nã của Sát Lục công hộ nổi danh đáng sợ, nguyên cả cái bang biến thái đi đuổi giết một người, cam đoan sẽ giết đến chỉ còn cái khố.
“Vì sao?”
“Nếu muốn người khác không biết, thì đừng làm.”
Văn Bân sửng sốt, mình vừa rồi giết Long Hành Thiên hạ cướp trang bị còn chưa tới nửa tiếng, chẳng lẽ bị Túy Thanh Phong biết? Bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì?
“Hào Hoa Phong Nhã, tôi khinh bỉ nhất là loại người đâm sau lưng, cậu đã thích kiểu này, tôi với cậu chơi.”
Văn Bân hết nói nổi.
Mẹ tụi bây ở sau lưng tao bao nhiêu lần đánh lén hả? Hai ngày này bị mày giết tao đều nhanh chóng hộc máu bỏ mình, mỗi lần tắm rửa uống miếng nước thậm chí cúi cái đầu, khi hoàn hồn đều chỉ có thể đi kiểm thi thể! Tất cả đấy còn không phải đều do hồng phước mày ban tặng?
Tức giận đến cắn chặt răng, nhanh chóng đánh xuống một hàng chữ gửi đi.
“Tao thì khinh bỉ nhất loại người đi khinh bỉ người khác!” Còn chưa hết giận, lại bỏ thêm câu: “Đến đi, ông đây cùng mày chơi, who sợ who.”
“Ha ha, dũng khí lớn đấy, yên tâm đi, tôi sẽ giết cậu chỉ còn lại một cái khố cuối cùng.”
“Ha? Mày lại có hứng thú với đàn ông mặc khố?”
“Ha hả, đàn ông? Cậu mà cũng được tính là đàn ông?”
“Uhm, tao không tính, mày tính! Tao làm sao dám đồng loại với mày, đó là một loại vũ nhục mày biết không?”
Bên kia im lặng một lát, sau đó gửi đến biểu tình thở dài, đằng sau thêm câu: “Cậu ghét tôi lắm à?”
“Ai nói thế? Mẹ kiếp tao thích mày chết mất thôi, thích đến muốn lấy phần mộ tổ tiên nhà mày đến nghiên cứu máu của mày, xem có phải do máu heo biến thành không.”
Cầm trang bị tốt tâm tình đang sung sướng, bị tên khốn này quét sạch sẽ.
Đóng cửa sổ trò chuyện của hắn, Văn Bân chuyển luôn đến Thanh Vân sơn, tính cùng Trùng giết vượn và khỉ xả giận.
Thực ra ở game bị giết tới giết lui cũng là bình thường, đặc biệt tới bây giờ khi mọi người cấp bậc đều cao, không giết người, không bang chiến, game cũng chẳng có gì vui.
Nhưng Văn Bân bực bội, mặc dù mình thừa dịp Long Hành Thiên hạ không chú ý đánh lén hắn, còn lấy bọc trang bị rơi ra, hành vi quả thật không quang minh lỗi lạc gì, có điều, tên khốn Túy Thanh Phong kia nói chuyện cũng thật quá đáng, hạ lệnh truy nã nhanh như vậy, cũng chẳng chừa cho chút lối thoát…
Rốt cuộc đành phải theo chân bọn họ liều chết.
“Trùng, tao đến giúp mầy giết vượn và khỉ.” Gửi qua tin nhắn, bên kia hồi âm rất nhanh, nói: “Cám ơn huynh đệ, tao một mình đang nhàm chán đây.”
Tổ đội một lúc, ở Thanh Vân sơn giết khỉ con, Văn Bân cấp bậc cao, trực tiếp tự động mở kỹ năng quần công giúp Trùng làm nhiệm vụ, trong lòng lại suy nghĩ, kiện trang bị kia nên xử lý như thế nào?
Ngày mai sẽ đối mặt với vận mệnh bi thảm bị đuổi giết bởi toàn bộ Sát lục công hội, mỗi lần tử vong, trong bọc đều rụng trang bị, tỷ lệ y phục trên người cũng rơi xuống, kho tàng đã sắp ra đi hết…
“Trùng, tao với mầy thương lượng chuyện này đi.”
“Ừ, nói.”
“Có kiện trang bị, cho cất nhờ ở kho tàng của mày vài ngày được không, tao đây không chứa được.”
“Không thành vấn đề.”
Sau khi giao dịch, đem kia kiện y phục quý ném cho y, “Nếu có giá thích hợp thì bán đi, tiền hai ta chia nửa.”
Nếu Túy Thanh Phong đã hạ lệnh phải đuổi giết đến cùng, trang bị chắc chắn phải trả lại.
“A, chia nửa nha! Thành giao, tao giúp mầy bán, đến lúc đó cho 5 kim phí thủ tục cho tao mua thuốc là được.”
“Thôi chia nửa đi, mầy bây giờ vẫn là tân thủ, đang thiếu tiền, tao không thiếu. Đúng rồi, mầy nhiệm vụ xong rồi chứ?”
“Xong rồi. Sắp cấp 30.”
“Thế được rồi nhé, tao đi ngủ trước, mai gặp.”
Sau khi Văn Bân logout, Trùng trên kênh giới phát tin tức con.
” Quần áo cấp 95 [ long tường Cửu Thiên ], ai muốn pm.”
Rất nhanh, đã có một người gửi tin tại tư trò chuyện, tên là “Rầm rầm”
“Này, bán cho tôi đi, tiền không là vấn đề.”
Trùng nội tâm kích động, xem ra người nọ là người giàu có, như vậy mình có thể thừa nước đục thả câu chém giá cắt cổ.
Có điều Trùng vẫn là tân thủ, đương nhiên không rõ lắm giá cả y phục này, vì thế, làm bộ dáng như là rất lão luyện, nói câu, “Ngươi ra giá đi, không được giá không trở về.”
Người nọ cũng rõ ràng, “100 kim, thế nào.”
Trùng chơi game đến tận bây giờ, trên người tổng cộng mới có 5 kim tệ, sau lại vì mua thuốc hoa rớt một ít, hiện tại có thể nói người không có đồng nào.
100 kim, so với tiền dược mà bản thân vừa mới có thể thanh toán mà nói, là một con số không hề nhỏ.
“Được rồi, 100 kim, tôi ở tuyến 15 cửa Thiên Âm chờ cậu.”
Trùng không biết, người trước máy tính bên kia, tên Rầm Rầm, đang nhìn hồi âm của cậu, run rẩy khóe miệng, run rẩy làm động tác tay, xóa bỏ hàng chữ đánh nhanh vừa rồi.
Dòng chữ kia là: “Ngại quá, thiếu một số 0, ý tôi là 1000 kim.”
Sáng sớm hôm sau, Văn Bân vừa online đã nhận được tin của Trùng ở tư trò chuyện, “Huynh đệ, y phục tao bán rồi, tiền cho mầy.”
“Không vội, mày giữ đi đã.”
Văn Bân đi Đầm Lầy Tử Vong luyện cấp, sau khi vô duyên vô cớ trong vài giây đã bị giết năm lần, mới biết được, mình thật sự đã đánh giá thấp năng lực tên khốn nào đó.
Mới đầu, đột nhiên bị ai đó một đao giết, Văn Bân nghĩ đây chỉ là nhân sĩ cấp bậc cao nhàm chán đùa dai, cũng không để ý kĩ. Mặc dù lòng hơi đau vì tổn thất điểm kinh nghiệm với bị oánh rơi mũ, nhưng không cẩn thận lại chọc phải phiền toái lớn, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Văn Bân đành mặc tính mạng nhắm mắt lại trực tiếp trở về thành.
Chỉ là, trong một buổi sáng luyện tiếp, tự nhiên lại lăn ra chết mấy lần, có vẻ hơi kì quái thì phải.
Đành phải đổi server con khác, mà lúc nào cũng thế, chỉ cần không ở khu an toàn, dường như đi tới chỗ nào cũng chết mà chưa kịp hiểu tại sao lại chết.
Lần đầu tiên cho là trùng hợp, lần thứ hai cho là ngoài ý muốn, lần thứ ba cho là xúi quẩy, lần thứ tư, lần thứ năm…
Văn Bân cho dù có ngốc, cũng biết là Sát Lục bang bắt đầu hành động, Túy Thanh Phong quả nhiên lời nói rất chi có “uy tín”, quả nhiên thật sự giết cho trang bị mình rơi sạch sẽ, chỉ còn một cái “khố”.
Văn Bân vào thời điểm lần thứ mười “ngoài ý muốn”, đứng tại chỗ, không có trực tiếp trở lại thành thị phụ cận, mà đánh nhanh một hàng chữ.
“Thằng nào giết ông mày? Đồ lén lút, lăn ra đây cho tao!”
Sau đó, thực sự có một cô gái theo bên cạnh chạy tới, tên gọi “Lão nương”.
“Tui giết.”
“Chị mắc gì giết tui?”
“Tui cũng không biết.”
Giọng điệu hết sức vô tội.
Văn Bân nhìn trời đảo cặp mắt trắng dã, chuột chuyển qua đỉnh đầu của người kia nhìn tư liệu.
Chị ta cấp bậc ít nhất 60, kỳ quái chính là trang bị tất cả đều là bạch trang rác rưởi, không có tăng thêm thuộc tính gì.
“Là ai trả tiền cho chị giết tui?”
“Thật xin lỗi người anh em, tụi tui đây làm việc theo quy cũ, không thể bán cố chủ.”
Hừ, giả bộ thanh cao cái gì.
“Chắc Long Hành Thiên hạ chứ gì.”
“Em giai à, với cậu tui cũng là người đi trước, chị gái đây cho cậu chút lời khuyên. Cậu sai cái gì thì thấp đầu nói lời xin lỗi đi, mâu thuẫn gì mà không thể giải quyết. Kỳ thực lão đại của tụi tui cũng là bất đắc dĩ, phải cả ngày đi giết người, đặc biệt, ảnh tuyệt không muốn giết cậu.”
Liên tục bị giết nhiều như vậy lần, hóa ra là bởi vì hắn “Đặc biệt không muốn giết tui”? Văn Bân tức giận nắm chặt con chuột.
Cô gái kia còn nói: “Ngại quớ, bang chủ có được món làm ăn, tụi tui cũng không còn cách nào khác, mấy ngày nay, tụi tui cơ sở ngầm trải rộng thiên hạ, cậu vẫn nên cẩn thận một chút.”
“Tui biết rồi, chị đi đi.”
“Ha ha, thật ra tui cũng buồn bực lắm chớ, không yên thân mà luyện cấp được, từ nơi xa lắc xa lơ chạy tới giết cậu như thế cũng nhàm chán lắm chứ bộ.”
Nói xong, người phụ nữ kia cũng đã biến mất.
Văn Bân theo menu cừu nhân tìm ra Túy Thanh Phong, gửi tin đến.
“Tao chỉ còn thừa lại mỗi cái khố, mày vừa lòng chưa ?! Có muốn đến nghiệm thu thành quả không??”
Bên kia rất nhanh đã trả lời lại, nói: “Phải không? Người tôi phái đi cấp bậc toàn sàn sàn cậu, hơn nữa tất cả đều mặc trang bị rác rưởi, cậu cứ vậy mà chết?”
Bị hắn nói trúng tim đen vạch ra PK không giỏi, Văn Bân không khỏi cảm thấy mặt có chút nóng lên.
“Cơ bản là do tao muốn chết, được chưa?”
“Đương nhiên được, tốt nhất để cậu mặc cái khố cuối cùng, chết ở trong lòng tôi.”
Văn Bân không khỏi chửi ầm lên: “Shit! Canxi oxit!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cho Tôi Một Bát Cháo
Chương 5: Văn Bân xúi quẩy bị người đuổi giết
Chương 5: Văn Bân xúi quẩy bị người đuổi giết