Ba người ngồi trước bàn cơm tối, Long Hành Thiên tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn, hương vị vô cùng ngon miệng.
Có lẽ là do thường xuyên ăn đồ mình làm đâm chán ngấy, Chu Châu cảm thấy bữa cơm đêm nay đặc biệt thơm ngon, Long Hành Thiên khách khí đưa cho anh đĩa rau, Chu Châu cũng khách khí mỉm cười dùng bữa, Long Diễn buồn bực cúi đầu húp cháo, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên gắp cho mình chút rau.
Chu Châu hiếu kỳ nói: “Tiểu Diễn, sao con chỉ ăn rau vậy?”
“Dạ do con cầm tinh con trâu.” Long Diễn cúi đầu đáp.
Bị nhóc chọc cười, Chu Châu cười khẽ gắp qua miếng sườn, “Ăn nhiều thêm nào, Tiểu Diễn đang tuổi phát triển cơ thể đó.”
Long Diễn ngẩng đầu nhìn cha, thấy Long Hành Thiên gật đầu, mới nhoẻn miệng cười gắp miếng sườn, nói cám ơn rồi gặm lấy gặm để, khiến Chu Châu ngẩn người, đứa bé này sao như dân chạy nạn đã mấy ngày không ăn rồi vậy?
Quay đầu nhìn Long Hành Thiên, chỉ thấy hắn cười sâu xa.
Một bữa cơm giữa bầu không khí kỳ quái đã xong. Long Diễn sau khi ăn xong thì chui vào phòng ngủ của mình, mở máy tính chơi game, còn Long Hành Thiên bắt đầu dọn dẹp bát đũa. Chu Châu có chút băn khoăn, muốn giúp hắn, lại bị hắn mỉm cười từ chối.
Chờ hắn dọn dẹp xong, đã là chín giờ tối, Chu Châu muốn trở về, Long Hành Thiên nói hay là đêm nay ở lại.
Nhớ tới lời đề nghị hắn bàn với mình hồi sáng, Chu Châu trong lòng có chút thấp thỏm. Tuy rằng ông chủ này chẳng ra vẻ ông chủ chút nào, lại cũng dễ chung sống, nhưng ở nhà ông chủ thì quả thật hơi kỳ quái
“Tôi nên trở về thôi.”
“Nơi này có phòng riêng, cậu thật sự không muốn ở lại sao?”
Long Hành Thiên cười hiền, Chu Châu lại kiên quyết gật đầu từ chối: “Em họ tôi còn ở nhà chờ.”
Tuy cái tên Văn Bân kia dù mình có ba ngày không về nhà thì cậu ta cũng không chút hoài nghi, càng miễn bàn vụ chờ người, nhưng gặp phải phiền toái gì, lấy cậu ta làm cớ rất được.
“Được rồi, tôi đưa cậu.” Long Hành Thiên cầm chìa khóa trên bàn, lái xe đưa Chu Châu về nhà.
Trên đường, Chu Châu nhịn đã lâu, cuối cùng vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Có phải dạ dày Tiểu Diễn không tốt không, buổi tối còn ăn cháo với rau…”
“Cậu rất quan tâm đến nó à?”
Nghe thấy thanh âm nhu hòa của hắn, Chu Châu nghiêng đầu sang chỗ khác, từ bên cạnh nhìn qua, Long Hành Thiên khóe miệng hơi cong lên, có vẻ như đang cười.
Có lẽ đang tự hào mình có đứa con đáng yêu như vậy nên cười chăng? Chứ không chẳng biết cớ gì lại cười? Chắc chắn không phải cười cái dạ dày của Tiểu Diễn rồi.
“Nhóc đáng yêu lắm, tôi sợ anh bận bịu công việc, xem nhẹ sức khỏe thằng nhỏ.” Chu Châu nhẹ giọng đáp.
“Cậu thích nó sao?” Long Hành Thiên đột nhiên hỏi, dường như cảm thấy mình đường ngột, nên bổ sung thêm: “Ý tôi là, nếu có đứa con như vậy, cậu sẽ thích chứ?”
“Ha ha…Rất thích.”
Chu Châu cảm thấy không khí rất ư quái dị, lời hắn nói hình như lệch khỏi quỹ đạo mất rồi, sao cứ thấy có điểm mập mờ, hệt như dắt theo đứa nhỏ tìm hỏi mẹ kế, đứa con như vậy em thích chứ?
Bị chính ý nghĩ của mình hù dọa, Chu Châu vội vàng nghiêm mặt nói: ” Đứa nhỏ đáng yêu như vậy, tôi nghĩ tất cả mọi người sẽ thích thôi.”
Long Hành Thiên mỉm cười.
Chu Châu không nói nữa, chỉ ngoảnh đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng thở hắt ra.
Không ngờ tới Long Hành Thiên kì này không có lạc đường, chạy rất thuận lợi, tuy rằng tốc độ xe hơi chậm, bên trong xe cũng cố ý chọn bản nhạc ấm áp nhẹ nhàng, sau khi trải qua hơn nửa giờ “lặn lội đường xa”, Chu Châu rốt cuộc về đến nhà.
Sợ hắn lại hôn tạm biệt, lần này Chu Châu chỉ mỉm cười làm động tác tay tạm biệt, vội vàng tự mình mở cửa xuống xe.
Long Hành Thiên lại theo ra, cười nói: “Về chuyện game, cậu không muốn chơi thì không cần miễn cưỡng, một thời gian ngắn nữa cậu sẽ tương đối vất vả, còn phải theo nó chơi game, tôi có chút áy náy.”
“Nói vậy sao được, anh đãi ngộ tôi quá tốt, áy náy phải là tôi mới đúng, hơn nữa, em họ tôi cũng chơi, vừa hay chơi chung với Tiểu Diễn.”
“Vậy sao.” Long Hành Thiên cười khẽ sờ sờ mũi, “Tôi đây thay nó cám ơn cậu.” Dừng một chút, lại nhẹ giọng: “Chuyện bàn mới nãy tôi không ép cậu, cậu cân nhắc một chút nhé. Công việc sau này bận bịu có lẽ cậu sẽ giúp tôi tăng ca đến tận nửa đêm, cậu ở quá xa, quả thật bất tiện.”
“Ừm, tôi sẽ suy nghĩ một chút nữa.”
“Được, ngủ ngon, sớm nghỉ ngơi.”
Chu Châu vốn định chờ hắn lên xe rồi mới vào cửa, thì đã thấy hắn bày ra tư thế mời, mỉm cười đứng tại chỗ.
Kết quả, Chu Châu da đầu run lên, xoay người, ánh mắt của hắn vẫn theo sát, vào phòng, đóng cửa lại, sau đó thở ra một hơi dài.
Có lầm hay không, ”lễ nghi” của hắn cũng quá chu đáo rồi, chu đáo đến mức khiến người ta rơi rớt ba tầng da gà.
Còn cái kiểu nhìn người ta về tới tận nhà, chẳng phải chỉ giữa những người yêu nhau mới hay có sao?
Chu Châu hơi nghi hoặc. Nếu hắn nói rõ là không chút hứng thú với mẫu đàn ông “dịu dàng” như mình, thì tại sao đối tốt với mình như vậy? Có lẽ giống như cái nguyên tắc ”Dùng người thì không nghi ngờ”, đó cũng là cách hắn đối xử với cấp dưới, tác phong lịch lãm và lịch sự của hắn chăng?
Có chút bất đắc dĩ cười cười, xoay người vào phòng tắm, lúc đi ngang qua phòng Văn Bân, chỉ thấy bên trong để ánh đèn mờ mờ.
Chu Châu mở cửa, thuận tay bật đèn, Văn Bân giật mình, xoay đầu lại, ánh mắt hung ác muốn giết người.
Chu Châu nhún vai: “Đừng nói là do hành động bật đèn của tôi mà cậu lại bị người ta giết nhé!”
Văn Bân ủ rũ kể lại: “Tôi vẫn bị giết đến tê tái.”
Chu Châu cười khẽ: “Cậu chơi game thì mở đèn đi chứ, bằng không hỏng mắt đấy, tôi có nghèo cũng sẽ trả được từng ấy tiền điện.”
“Chu ca, không phải tôi thay anh nghĩ tới tiền điện, mà là mò chơi game, sẽ có cảm giác, có không khí.”
Biết ngay cậu ta miệng chó không thể khạc ra ngà voi mà.
Văn Bân cào mớ tóc vốn đã rối bời, đứng lên, “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
“Ăn ở đâu ?”
“À…Anh ta mời tôi vào nhà ăn cơm.” Chuyển đề tài, mềm mỏng nói: “Cậu còn chưa ăn cơm nhỉ, tôi đi xuống lấy cho cậu bát mì.”
Chu Châu mỉm cười xoay người đi, Văn Bân phía sau anh thì lại cúi đầu như đang nghĩ điều gì đấy, đến mức ngón tay cái rớt xuống cằm, thật lâu sau, mới phun ra hai chữ: “Anh ta? Who?”
Gãi gãi đầu nghĩ hoài không ra, đành phải trở lại chỗ ngồi, tiếp tục tám chuyện với tên cầm thú “Túy Thanh Phong” ấy.
Kỳ thật hồi trước ở trong lòng Văn Bân, Túy Thanh Phong chỉ so với cấp bậc khốn nạn, khoảng cách với cầm thú hãy còn xa vời, nhưng hôm nay, sự khinh bỉ hắn tăng cao một tầng, trực tiếp chuyển từ tên mắc dịch bay tới cầm thú.
Lý do chỉ có một.
Có người tuôn ra tin, vào thuở đầu của game, hắn là phó bang chủ Vũ Lạc công hội, sau lại làm phản Vũ Lạc, lập Sát Lục công hội làm bang chủ.
Đương nhiên, nhiều người nói là hắn tạo phản không thành vì vậy lập môn hộ khác, cũng có người nói hắn vốn nhất kiến chung tình với người đẹp Tinh Thần lão Đại, kết quả không được đáp lại, quá buồn bã không thể không rời bang, yêu càng đậm hận càng sâu, nay mới khắp nơi đối nghịch với bang chúng chúng ta.
Bởi vì mọi người đều biết Tinh Thần không phải chỉ từ lãnh mỹ nhân là có thể hình dung ra. Người phụ nữ quyền lực đích thực, cả ngày đánh đánh giết giết không nói, có lời cầu hôn gửi , cô mỉm cười, một đao chém xuống, chấm dứt sinh mệnh của người nọ.
Nhưng số người theo đuổi người phụ nữ quyền lực ấy cũng chẳng hề ít, thường xuyên có kẻ nguyện ý đưa đầu mình cho cô chém chơi.
Vũ Lạc công hội kết thù kết oán quá nhiều, phần lớn đều là oan hồn dưới đao của người đẹp Tinh Thần.
Hôm nay, Túy Thanh Phong lại dẫn đầu đám người Sát Lục công hội thừa dịp bang chủ không ở nhà, đánh nhau với Vũ Lạc, trong bang acc nữ chết không ít, cuối cùng, đương nhiên với Vũ Lạc bang phái tỉ lệ acc nữ chiếm hơn 90% thì toàn quân bị diệt, chung quanh một mảnh tử thi chỉnh tề xếp thành hình đóa hoa, còn lại một mình Hào Hoa Phong Nhã mặc quần cộc đứng sững ở trung tâm, đón gió đung đưa.
Hào Hoa Phong Nhã giận quá, gửi tin chất vấn Túy Thanh Phong
“Mẹ, chúng mày ích kỉ quá đấy, một thằng đàn ông bị từ chối liền trở mặt thành thù, còn khí phách không hả? Còn làm lão Đại cái chó gì , tao thấy thẹn thay cho mày!”
“Bị từ chối? Ha ha, cậu nghe thấy tin đồn Tinh Thần hả, tôi cảnh cáo cậu, cậu tốt nhất cách người này xa ra.”
Văn Bân sửng sốt, xem ra hắn quả thật yêu người ta lắm? Bằng không mắc gì kêu người ta cách xa cổ ra?
Tuy hành vi hắn phản bội bang phái còn kéo người đến sát hại quả tình quá cầm thú, nhưng mảnh tình sâu ấy lại làm người ta cảm động…
Còn chưa cảm động xong, bên kia lại đá qua câu.
“Thực chịu không nổi, cái thằng yêu quái chết tiệt đó làm quỷ gì mà có nhiều thằng ngu thích vậy.”
“Hả?”
“Thế này, nhìn cậu rất ngốc nên nói cho cậu biết trước. Tinh Thần lão Đại của Vũ Lạc công hội mấy cậu, ID chính tên Hạ Phong, là lão Đại của Tiên Giới Thanh Phong Các. Lần này Tiên Giới tiến vào chiếm giữ Trong Mộng Giang Hồ, không chọn trúng bọn họ, cậu ta lại rất muốn chơi game này, còn mặt dày lập acc nữ lén lút đến nương nhờ tôi, tôi không để ý đến, cậu ta lập tức vũ nhục hãm hại, người vô tội chính là tôi, cậu hiểu không? Thằng đó mới là cặn bã.”
Văn Bân kinh ngạc há hốc mỏ, Túy Thanh Phong cư nhiên có tư cách mắng người khác là kẻ cặn bã? Chính hắn chẳng phải đã rất cặn bã sao?
Thật lâu sau, Văn Bân mới khụ một tiếng, bắt hắn nói trọng điểm, hỏi lại: “Tiên Giới công hội là cái gì?”
“Tiên Giới, một trong mười công hội võng du lớn trong cả nước, hội viên hơn vạn, chuyện này còn không biết, trách sao nhìn cậu vừa dốt vừa cùi bắp.”
“Ủa? Tiên Giới hả? Chẳng lẽ tui nhớ lầm? Rõ ràng là Quỷ Giới, nơi đó chẳng phải đều là yêu ma quỷ quái sao? Y chang anh vậy, cùng chữ Tiên nhưng chả chạm được đến mép nữa.”
Túy Thanh Phong trầm mặc chốc lát, gửi sang một hàng chữ, đằng trước bỏ thêm cái khuôn mặt cười thật to : “Cậu có biết tại sao tôi giết cậu nhiều lần không?”
“Biết, bởi do anh quá biến thái.”
“Tục ngữ nói rất hay, đánh là thân, mắng là thương, giết —— là yêu.”
“Thao.”
“Được rồi, đừng mắng tôi nữa, tôi biết em yêu tôi biết bao ~ Văn Bân yêu dấu, đừng mặc khố tung tăng chạy loạn, thân thể em không thể để người ta thấy được, tôi sẽ ghen ^_^” Tạm dừng, thấy Văn Bân chưa đáp, lại trêu đùa: “Vừa rồi sao không canxi oxit, trực tiếp vầy?”
“Dưới hoàn cảnh phẫn nộ quá mức, tui sẽ hay quên canxi oxit là cái gì.”
“Thế cơ? Cậu trong cảnh phẫn nộ quá mức mà sao trông bình tĩnh vậy? Tôi còn tưởng cậu sẽ chửi ầm lên chứ.”
“Tui đi ăn cơm, tạm biệt.”
Văn Bân bình tĩnh rời khỏi game, bình tĩnh để stand by máy tính, sau đó ngẩng đầu ngó trần nhà, hít vào một hơi thật sâu, thật dài, thở ra.
Chu Châu vừa lúc bưng tô mì bước vào, gặp cái điệu bộ đó của Văn Bân, khẽ cười nói: “Cậu đang luyện ếch công hả?”
Văn Bân lừ anh một cái, đoạt lấy mì ăn, vừa thong thả hỏi: “Anh biết Tiên Giới công hội không?”
“Không biết.”
“Anh hai lúa quá, Tiên Giới một trong mười công hội lớn cả nước mà cũng không biết.”
Chu Châu nhẹ nhàng cười: “Tôi chưa bao giờ chơi game online.”
Văn Bân xìu bả vai, than thở nói: “Anh cứ phối hợp chút đi, để tui có thể khinh anh một lần chứ? Tui gần đây sự tự tin bị đả kích vô số lần, bị người ta hồn nhiên xem như cải trắng mà chém. Chơi game online bao năm mà ngay cả Tiên Giới còn không biết, tui rất chán nản anh biết không?”
“Vậy đừng chơi.” Chu Châu nhún vai ra dáng chả sao.
Văn Bân lại nở nụ cười, lời thề son sắt: “Này không được, tôi muốn càng cản càng hăng, đã chết đứng lên vẫn là một hảo hán.”
Chu Châu gật gật đầu, mỉm cười nói: “Cho nên nói, cậu j-i-a-n.”
“Cái từ gì vậy, tôi không nhớ rõ.”
“Đó kêu ghép vần.”
“Chu ca, anh sao mắng người ta cứ hay lòng vòng, không nói thẳng tui ti tiện đi.”
“Tôi chưa nói, chính cậu nói.” Chu Châu mỉm cười, cầm lấy bát trong tay Văn Bân, vỗ vỗ vai cậu, ý vị thâm trường nói: “Cậu tiếp tục luyện công, tôi đi ngủ đây.”
Văn Bân hít vào một hơi thật dài, không thở ra, bị sặc.
Ho khan hồi lâu, Văn Bân mới chấn chỉnh tâm tình cho tốt, một lần nữa trở lại trước máy tính mở game.
Túy Thanh Phong gửi qua một tin nhắn, “Tôi mời cậu vào công hội bọn tôi, thế nào?
Dân Tiên Giới trong chơi game rất nhiều, cậu cảm thấy cô đơn, thì cứ đến bên tôi.”
Cậu cảm thấy cô đơn, thì cứ đến bên tôi?
Văn Bân cân nhắc mấy lời này thật lâu, dùng răng cắn chặt từng chữ một, rồi mới gửi hồi âm: ” Lúc tui cô đơn đến bên anh, chỉ có một tình huống, đó chính là —— chết già rồi hoá thành cô hồn.”
“Ha ha, muốn theo tôi làm bạn tới già, thành quỷ cũng luyến tiếc rời xa tôi, mảnh tình sâu đậm của em làm tôi rất cảm động.”
“Anh rốt cuộc không hiểu ý tôi hả?! Ý tôi là, tôi muốn hóa thành lệ quỷ xé xác anh.”
“Không có việc gì, chuyện thành quỷ chờ chết già rồi nói sau, trước lúc chết già cứ ở bên cạnh tôi nhé, thế nào?”
“Mắc gì kéo tui vào Tiên Giới?”
“Đâu còn cách nào, hội trưởng an bài nhiệm vụ mỗi lần vào phải mời gọi 50 người, tôi mời 49 người chưa xong được, kéo cậu góp đủ số.”
“……”
“Chấm nhiều vậy làm gì, bốn chấm chưa đủ, còn phải sáu chấm? Tuy rằng tôi háo sắc, nhưng tôi thích cậu rụt rè hơn.”
“Tui gia nhập công hội anh, có thủ tục gì?”
“Vào thiệt? Cậu không sợ trong đó là ổ sói sao?”
“Ha ha, tui ngay cả anh-tên cặn bã nhất thế giới đã gặp, còn há sợ thứ gì?”
“Được rồi, tôi đã sớm nói với bộ nhân sự, cậu có thể trực tiếp tới báo danh.”
“Không cần, nếu phiền toái như vậy, tui không vào nữa.”
Bên kia trầm mặc một lát, gửi sang câu: “Cậu chọc tôi?”
“Tui nào có chọc anh? Tui chỉ đang chọc khỉ mà thôi.”
Lúc sau, Túy Thanh Phong không còn hồi âm nữa.
Văn Bân nhìn cửa sổ đối thoại của hai người, ngây người thật lâu, không biết sao cảm thấy tâm trạng không ổn lắm.
Lên mạng gõ mười công hội võng du lớn, tìm ra một đống tư liệu.
Năm nay người chơi cả nước bình chọn ra mười công hội trung tâm, Long Tộc và Tiên Giới đều có tên.
Văn Bân thấy bất ngờ, xem ngày thành lập Long Tộc, có ít nhất ba năm, cái Long Tộc trong game, chẳng lẽ lại là chi nhánh Long Tộc công hội? Long Hành Thiên Hạ là loại người gì thế?
Tò mò, nhấp vào diễn đàn chính thức của Long Tộc, kết quả bên đó quản lý rất nghiêm khắc, ngoại trừ để người mới vào đăng kí thì còn lại không cho truy cập vào, phải có người đứng sau phê duyệt cấp tư cách hội viên.
Kỳ quái chính là, Tiên Giới cũng giống hệt vậy.
Còn đang nghi hoặc, thì thấy được một tin đồn trên mạng.
Nhiều tầng quản lý của Long Tộc với Tiên Giới thật ra quen biết nhau, thời đại học mê game, sau đó kiếm việc, có tiền, tự mình bỏ vốn sáng lập công hội, nhân tiện trao đổi với người chung sở thích, nhưng mà mới thuở đầu lập hồi, sinh ra ý kiến trái chiều, vì vậy lập thành hai hội.
Long Tộc không khí ấm áp, lấy tôn chỉ là chơi game trong hoà bình, thư giãn.
Còn Tiên Giới thì là tác phong bá đạo, người nếu phạm ta, một chữ —— giết.
Tiên Giới lão Đại thường xuyên thần long kiến thủ bất kiến vĩ, công hội phân ra nhiều bộ, bộ nhân sự, bộ tuyên truyền đều có người đẹp trông nom, người phụ trách bộ trò chơi chính là song Phong nổi tiếng, một người Túy Thanh Phong, một người Hạ Phong.
Tin đồn bảo rằng, hai người là bạn thời đại học, bạn tốt tri kỉ, thường xuyên ở trên IS đơn độc khóa phòng, lén lén lút lút không biết tám những chuyện gì, về chuyện này, rất nhiều người chơi của Tiên Giới có ý kiến, trách cứ nhiều lần “Lão Đại tự tiện rời cương vị trông coi”, kết quả Túy Thanh Phong đá qua câu “Bọn anh ở phòng của hắn, mắt có nhìn chằm chằm mấy chú đâu, mấy chú còn muốn thế nào nữa?”
Xem nhiều tin đồn như vậy, Văn Bân tâm trạng giờ mới tốt lên, nở một nụ cười gian.
Thật hay, hai thằng điên đó, rõ ràng có chuyện mờ ám, nếu không, cái tên Hạ Phong vốn bận rộn nhiều việc mắc gì chạy vào game này tìm tên Túy Phong kia, còn tên Túy Phong nói chuyện như phun phân mắc gì lại lén lút chui vào trên phòng IS của Hạ Phong, còn thần thần bí bí khóa lại?
Hay lắm, bắt được nhược điểm lớn của hắn, như vậy có thể cho hắn một kích trí mạng.
Nhưng Văn Bân không ngờ, cây gậy vung sai hướng, sẽ làm tổn thương ngược chính mình.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cho Tôi Một Bát Cháo
Chương 7: Tiên Giới công hội trong truyền thuyết
Chương 7: Tiên Giới công hội trong truyền thuyết