DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cho Tôi Một Bát Cháo
Chương 26: Phương pháp rửa miệng

Từ Phong rốt cuộc buông Văn Bân ra, “Y phục bẩn của cậu tôi để trong túi xốp.” Nói xong liền đưa cái túi qua, lạnh lùng nói: “Cầm.”

Văn Bân đối vị đàn anh này thật sự là không thể đánh giá, có đôi khi thực túm, làm cho người ta rất muốn hung hăng giẫm lên cái mặt hắn……

Nhưng lại rất cẩn thận, y phục bẩn như vậy đều được hắn chỉnh tề gấp lại, tìm túi xốp rất tốt, mà không phải nhào thành một cục phóng vào túi rác—— điều này làm Văn Bân có một chút cảm động nho nhỏ.

“Đến lúc gặp đạo sư cần chú ý, ít nói, ngoan ngoãn nghe, người không trung phi nhân (*) ấy bận rộn chỉ cho cậu thời gian 15 phút chuẩn bị nói chuyện.” Từ Phong nói xong, buộc Văn Bân ngẩng đầu nhìn chính mình, lúc này mới cười cười hài lòng: “Cậu gần đây phải làm luận văn tốt nghiệp đúng không, có vấn đề tìm tôi, tôi có thể giúp cậu.”

Văn Bân từ trong tay hắn tiếp nhận cái túi: “Thật cảm tạ đàn anh.”

“Ừm.” Từ Phong thản nhiên lên tiếng, “Đi ăn cơm đi, tôi mời khách.”

“Ách, này……”

“Không cần khách khí, muốn ăn cái gì?”

Văn Bân vừa bị hắn hỏi, quả thật có điểm đói bụng, “Kentucky đi?”

Từ Phong thiêu thiêu mi: “Cậu gầy thành như vậy, còn ăn thực phẩm rác rưởi này?”

Văn Bân có chút xấu hổ, mình quả thật là hơi gầy, cũng không phải ăn không tốt, mà là thời gian dài chơi game ngày đêm điên đảo, cho nên mới phải biến thành như vậy.

Nhớ tới chơi game, Văn Bân đột nhiên ngơ ngẩn……

Vừa rồi chính mình trực giác thanh âm này quen thuộc, không thể như vậy, thời điểm ở trên IS tán gẫu, tên Túy Thanh Phong kia cũng dùng loại ngữ khí ngạo mạn lạnh như băng này cùng mình nói chuyện.

Trách không được bản thân lại cảm thấy thanh âm này rất quen thuộc.

Bất quá, qua internet, cùng trong hiện thực chính tai nghe được, vẫn là có chút chênh lệch.

Cho nên Văn Bân cũng không thể xác định Từ Phong trước mắt cùng tên Túy Thanh Phong ấy có quan hệ hay không……

Hướng tới nhà ăn trên đường, Văn Bân vẫn rất nghi hoặc, nhưng không dám hỏi.

Người đàn ông ở trước mắt bộ dạng lạnh lùng ngạo mạn, tính tình lại khó có thể nắm lấy, tuy rằng mới vừa nói muốn giúp đỡ, khiến mình trong lòng dâng lên một chút được quan tâm lo lắng, nhưng cậu không quen, lại không giống trên mạng vậy không kiêng nể gì, vì thế Văn Bân đành phải đem nghi vấn đầy mình cấp nghẹn trở về.

Lúc cùng nhau ăn cơm, Từ Phong gọi một bữa thịnh soạn, Văn Bân trái lại không khách khí không coi vào đâu đem đồ ăn ăn hơn nửa, chiếc đũa chính là không dám với tới trước mặt hắn.

Từ Phong cau mày đem đồ ăn đẩy lại, thản nhiên nói: “Cậu sợ tôi?”

Văn Bân cười mỉa nói: “Không……”

“Về sau còn có thêm nhiều cơ hội ở chung, vẫn là cư xử thẳng thắn thành khẩn thì tốt hơn.” Từ Phong hơi hơi kiều kiều khóe miệng: “Có lời gì cứ việc nói, không cần âm thầm tính toán cò con, cậu mấy động tác và biểu tình ấy mà giấu diếm được tôi?”

Bị hắn vừa nói như thế, Văn Bân mới an tâm chút, sáp lại, thần bí hỏi: “Đàn anh, anh chơi võng du chứ?”

Từ Phong ánh mắt lạnh lùng vòng quanh mặt Văn Bân xoay chuyển, thản nhiên nói: “Người nhàm chán mới chơi võng du.”

Văn Bân yên lòng, đem vấn đề kế tiếp thu trở về —— còn tưởng rằng hắn lời này phải chẳng có ý tứ, mảy may không phát hiện, hắn căn bản không trả lời chính diện, mà là tha một vòng, đem mình cấp quẹo vào ngôn ngữ cạm bẫy của hắn.

Sau bữa trưa, Từ Phong mang theo Văn Bân đi gặp đạo sư, dọc theo đường đi, Văn Bân trong lòng tràn ngập nghi vấn, tỷ như đàn anh đang học tiến sĩ sao, tốt nghiệp đại học ở đâu a, đạo sư ở chung được không, giấy chứng nhận học vị có lẽ không dễ dàng nắm được linh tinh……

Nhưng nhìn tới phía trước người nọ tự cố tự đi đường bóng dáng thẳng tắp lúc sau, vẫn không có cách nào hỏi ra miệng, vì thế chỉ có thể mạnh nuốt nước miếng đem lời nuốt trở lại, có lẽ do nghẹn về nhiều lắm rồi, Văn Bân chỉ cảm thấy một cỗ hờn dỗi trướng đến ngực khó chịu.

Nhắm mắt theo đuôi đi phía sau hắn, giả bộ một dáng ngoan ngoãn, nghĩ thầm, chính mình mới đến không nên đem đàn anh đắc tội đi, bằng không về sau ba năm nghiên cứu sinh ngày cũng đừng nghĩ muốn sống khá giả, trong lòng mặc niệm: nói ít, làm việc nhiều.

Tới văn phòng đạo sư rồi, Văn Bân ngồi trên ghế bên cạnh, nơi đó còn có một người nam sinh rất đứng đắn đang ngồi.

Nam sinh nhìn thấy Từ Phong sau đó kêu một tiếng: “Đàn anh.” Sau lại quay đầu hướng Văn Bân cười cười: “Xin chào, mình gọi là Lưu Ba.”

Văn Bân phỏng chừng cậu ta cũng là nghiên cứu sinh đạo sư mới chọn, trong lòng không khỏi mừng thầm —— mệnh khổ không chỉ có một mình ta, đã chết còn có đứa chịu tội thay.

Hơn nữa người này nhìn qua ở chung rất được, tính tình tốt, thái độ tốt.

Văn Bân cười đến xán lạn, vươn tay bắt lấy, “Xin chào, tui tên Văn Bân.”

Đạo sư rất nhanh đi tới, nhìn qua thật rất tinh thần, một đầu tóc bạc đều không có, mặc tây trang tựa hồ mới từ cái gì hội nghị cao đến, bộ dạng vội vã như hỏa thiêu mông, vừa vào cửa liền vội vàng uống một hớp, sau đó ngồi ở trên ghế sa lon, tốc độ nói chuyện phi thường mau, tựa như người chủ trì tin tức giải trí, súng liên thanh bắn phá.

“Các em tới, tôi đây vài ngày thật sự là bận muốn chết, ngày mai còn phải đi X thị tham gia một cái nghiên cứu và hội thảo luận, cuối tuần còn phải đi Australia nói chuyện việc hạng mục hợp tác, tháng sau cũng vẫn không có khoảng trống……”

Bị hắn khủng bố an bài tiến trình nhiễu đến choáng váng đầu, Văn Bân trong lòng âm thầm sợ hãi than “Không trung phi nhân” kia hình dung chuẩn xác, ngẩng đầu, chỉ thấy Từ Phong mặt không chút thay đổi ngồi ở bên cạnh nghe lão sư nói.

“Các em trước an tâm làm xong luận văn tốt nghiệp.” thầy giáo uống một hớp, quay đầu lộ ra tươi cười hiền lành dễ thân, nói: “Vị này chính là Từ Phong, đàn anh các em, về sau cậu ta sẽ mang mấy em hiểu biết tình huống trước.” Nói xong cúi đầu mắt nhìn đồng hồ, mặt nhăn nhíu mày: “Tôi buổi chiều còn có một khóa tiết công khai, các em có vấn đề gì chứ?”

Hai người trăm miệng một lời trả lời: “Không có!”

Thầy giáo tán thưởng mỉm cười gật đầu, mang theo túi công văn đi đến phòng nghỉ cách vách lấy văn kiện, Văn Bân cùng Lưu Ba ở bên ngoài không dám thở mạnh, Từ Phong thì đứng dậy đi vào theo.

“Dư giáo sư, Văn Bân cư trú ở bên ngoài, liên lạc qua lại không thuận tiện, em nghĩ cho cậu ấy dọn lại đây cùng ở với em, có vấn đề gì thì thuận tiện thảo luận.” Từ Phong vẻ mặt đứng đắn nói xong.

“Hửm? Em cũng không phải ở bên ngoài sao?”

Từ Phong thản nhiên nói: “Em cũng muốn dọn tới ký túc xá trường, chỗ em ở cách nơi này xa, đi thư viện tìm tư liệu rất là phiền toái.” Dừng một chút, lại bổ sung nói: “Huống hồ, một người bằng hữu em về nước không có chỗ ở, chỗ của em đã cho cậu ta mượn, em hiện tại chính không nhà để về, mong thầy hỗ trợ.”

Dư giáo sư nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy cũng tốt, Văn Bân đứa bé kia nhìn qua rất ngoan, em chiếu cố em ấy nhiều một chút.”

Từ Phong gật đầu: “Thầy gần đây bận quá, chuyện dẫn dắt cậu ấy cứ giao cho em, yên tâm.”

“Uhm, giao cho em tôi đương nhiên thực yên tâm.”

Từ trong ngăn kéo xuất ra cặp văn kiện, lúc ra cửa, gặp Văn Bân với Lưu Ba ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, Dư giáo sư hiền lành mỉm cười nói: “Văn Bân a, em ở bên ngoài ở không quá thuận tiện, liền chuyển tới cùng trú với đàn anh em đi, em ấy ở căn hộ tiến sĩ điều kiện không tồi.”

Văn Bân há to mồm ba, chữ “A” còn chưa ra miệng, chợt nghe hắn tiếp tục nói: “Lưu Ba em cũng chuyển đi, ba người các em cùng nhau, vừa lúc cho nhau làm quen một chút.”

Lưu Ba mỉm cười gật đầu.

Văn Bân lúc này mới nhẹ thở thật dài ra, cho dù chết cũng kéo tên chịu tội thay, cảm giác ấy thật không sai, chung quy so với chính mình đan thương thất mã với đàn anh sâu không lường được này cùng chỗ thật là tốt. (đan thương thất mã: một người một ngựa)

Gặp đạo sư xong lúc sau, trên đường trở về Văn Bân cùng Lưu Ba bởi vì “Không cẩn thận” tán dóc tới game, lập tức anh hùng luyến tiếc anh hùng thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt.

Văn Bân lúc này mới phát hiện tên Lưu Ba kia cũng là mặt ngoài điềm đạm nho nhã thực tế thực dũng mãnh, tán gẫu tới game là miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt, cậu ta cư nhiên là á quân trên một cuộc đấu toàn thành ma thú tranh phách, nhưng bề ngoài nhìn qua, thấy thế nào cũng giống như bảo bảo ngoan ngoãn vùi đầu gặm sách.

Quả nhiên người không thể nhìn vẻ bề ngoài.

Lưu Ba là vùng khác tốt nghiệp trường học, đã sớm làm xong luận văn tốt nghiệp, sớm tới nơi này đưa tin, Văn Bân tán dóc với cậu ta thực ăn ý, dọc theo đường từ game cho tới trường học, từ trường học cho tới game, thao thao bất tuyệt, càng tán gẫu càng hưng phấn, đem đàn anh vẻ mặt âm trầm vứt qua một bên.

Tới chỗ quẹo rồi, Lưu Ba nói muốn đi thu dọn hành lý, bởi vì là vùng khác tới, không có chỗ ở, hành lý còn đặt tại kho chứa đồ.

Văn Bân phi thường trượng nghĩa nói: “Anh em cậu đêm nay cứ ở chỗ tui đi.” Đã sớm quên phòng kia của Chu Châu, bản thân cũng là con ký sinh trùng.

Lưu Ba còn chưa đáp ứng, chợt nghe Từ Phong thản nhiên đến đây câu: “Các cậu đã quên lời thầy giáo nói vừa rồi hử.”

Hai người quay đầu, phát hiện Từ Phong mặt lãnh nghiêm, Lưu Ba khẽ cười nói: “Đàn anh, tụi em khi nào thì dọn qua?”

Từ Phong nói: “Liền hôm nay, cậu đi lấy hành lý trước.”

Lưu Ba gật đầu tránh ra, Văn Bân cười mỉa nói: “Em đây hôm nay cũng dọn qua sao?”

“Đúng.” Ngắn gọn hữu lực trả lời.

“Ách.” Văn Bân nhức đầu: “em đang sống với một người, muốn chuyển nhà nên nói cho anh ấy biết một tiếng trước, kia…… em đi về chuẩn bị trước.”

“Ừ, đêm nay gặp.”

Văn Bân khi về nhà, Chu Châu cũng tan việc, đang ở kia nấu cháo —— cháo điện thoại.

Cười đến vẻ mặt ôn nhu, phỏng chừng đang cùng ba ba thằng cu Tiểu Long nọ nói chuyện phiếm đây mà.

Văn Bân vào phòng thu thập hành lý, sau một lát, Chu Châu nói chuyện điện thoại xong đã đi tới, thản nhiên nói: “Cậu phá phòng hả?”

Văn Bân khoát tay áo: “Tôi cảm thấy cùng luật sư ở bốn năm với nhau, tôi mẹ nó rất có dũng khí.” Dừng một chút, lại bổ sung nói: “Sau lại phải cùng đàn anh mặt bại liệt ở ba năm, tôi phỏng chừng là hy sinh hùng hồn.”

Chu Châu đi tới, cười cười: “Phải chuyển tới trường học?”

“Ừm, đạo sư nói chuyển qua tiện.”

“Thật tốt quá, cậu ký sinh trùng này rốt cuộc phải đổi cái ổ ký sinh khác.”

“Hừ, ước gì tôi đi đúng không?”

“Đúng vậy.”

Văn Bân thực tức giận, không khỏi quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn Chu Châu đang cười tủm tỉm một cái.

Thu thập một buổi chiều, rốt cuộc đem hành lý đóng gói tốt, Chu Châu nói muốn đưa Văn Bân, bị Văn Bân cự tuyệt, dù sao thì một thùng quần áo rách nát, còn có máy tính cũ nát —— đây mới là bảo bối.

Vừa vào trường học, liền nhận được cuộc điện thoại, điện báo dãy số xa lạ, tiếp lấy, bên kia thanh âm trầm thấp, cư nhiên là Từ Phong……

Văn Bân run run ngón tay, “Đàn…… anh……”

“Ừhm, hành lý thu thập xong rồi chứ?”

“Ách, tốt lắm.”

“Tôi tới đón cậu.”

“Không……” Chữ còn chưa nói ra, đã bị bên kia cắt ngang: “Ở đâu?”

“Cái kia…… cửa tiệm cà phê.”

“Được, tôi lập tức tới ngay.”

Điện thoại nháy mắt bị cắt đứt.

Một khắc kia Văn Bân thực cảm thấy được, Từ Phong người này, đôi khi cũng không tệ lắm.

Tuy rằng lúc ra cửa cậy mạnh không đưa cho Chu Châu, nhưng hiện tại một tay lôi kéo cái thùng lớn, một tay còn cầm buộc chặt cùng một chỗ cái vali với màn hình *chém chém >”

Đọc truyện chữ Full