Hẻm Bồ Câu, được gọi như thế là do hai bên đường trồng toàn cây chim câu[1] xanh rì rậm rạp, mỗi khi đến mùa hoa nở thì từng đóa hoa trắng muốt thật to phủ khắp đầu cành, đôi khi sẽ theo gió bay bay, tựa như một con bồ câu vừa nhẹ nhàng đáp xuống. Thời dân quốc, nơi này là chỗ ở của một số vị quí nhân tai to mặt lớn, còn có một trường học của nhà thờ, vì vậy bên cạnh những bức tường cao lớn của đại viện với mái ngói đen tuyền theo kiểu Trung Quốc, còn hòa lẫn một ít mái vòm bằng đá theo phong cách kiến trúc tây phương, do con ngõ mang trên mình phong cách đặc biệt của khoảng thời gian ấy nên sau khi mọi thứ đều đua nhau rầm rộ cải cách sửa chữa, nơi này vẫn được bảo lưu đầy đủ. Hẻm Bồ Câu cách trung tâm thương mại phồn hoa náo nhiệt một con phố, xem như có sự yên lặng an phận thu mình trong một góc, ngăn cách với sự ồn ã náo động bên ngoài, con ngõ dài chưa tới 400 thước này tràn ngập một loại phong thái e lệ rụt rè, dưới bầu không khí ấy nơi đây dần xuất hiện một số quán bar đa phong cách, Eden là một trong số đó, qui mô tuy không lớn nhưng danh tiếng lại chẳng nhỏ, nhất là tại nơi biệt lập ít người trong chốn đô thành này, Eden quyết không phụ cái tên “chốn ăn chơi” của nó.
Mấy tháng trước, bên cạnh chốn ăn chơi đột nhiên xuất hiện một cửa hàng nho nhỏ, tuy rằng phía trước cửa hàng là một mình độc lập, nhưng hậu viện phía sau lại thông nhau. Thiết kế phía trước của cửa hàng thực mộc mạc, ngay bên cạnh cửa chỉ đặt một tấm bảng hiệu bằng gỗ thô, trên mặt khắc bốn chữ - Lạc Vũ Thính Trúc. Trên cửa treo nửa miếng mành trúc, cuối mành điểm xuyết vài cái chuông gió bằng trúc, khi có người vén tấm mành thì sẽ vang lên tiếng leng keng thanh thúy dễ nghe, xuyên qua tấm thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy bên trong có một chiếc giường nho nhỏ, cạnh đó là một cái bàn, trên mặt bàn đặt một chiếc đồng hồ điện tử, ngoài ra chẳng còn gì khác. Về sau mọi người mới biết, nguyên lai cửa hàng be bé đó là một tiệm mát xa, mà cậu chủ của tiệm mát xa đó là bạn của ông chủ bên chốn ăn chơi, là một chuyên viên mát xa tuổi còn trẻ, dung mạo thanh tú.
Vị chuyên viên mát xa này tên gọi Đường Hoa, năm nay còn chưa tới 23 tuổi, bởi vì một sự cố ngoài ý muốn mà bị mù, người thân lại không ai ở trong thành phố nên phải đến sống tạm ở chỗ ăn chơi này, nhờ sự giúp đỡ của ông chủ A Kiệt mà mở được một cửa hàng. Đây là chuyện mọi người ai cũng biết, còn thứ người ngoài không ai biết chính là, người thanh niên này từng là cảnh sát.
Thiên chức của cảnh sát chính là bắt tội phạm, mà bọn tội phạm kia lại không phải đồ ngốc, bọn chúng sẽ không ngồi yên chờ người ta tới tóm cổ, bọn chúng sẽ phản kháng, có khi còn chủ động tấn công, cho nên người thi hành công vụ vì công lý mà tàn phế hay thậm chí hi sinh tính mạng cũng không phải chuyện lạ. Sau khi gặp chuyện không may, Đường Hoa chỉ bình tĩnh chấp nhận sự thật rằng bản thân đã mù, đối với sắp xếp của cả đội cũng không có dị nghị gì, theo thường lệ, đãi ngộ đối với những cảnh viên khi bị thương luôn là đại đồng tiểu dị, cậu vốn sẽ được phân đến cảnh cục làm những chuyện hậu cần, bất quá tình trạng của Tiểu Đường không làm được công việc bàn giấy nên chỉ có thể giao cho cậu một việc bên đơn vị phúc lợi, mọi chuyện dường như cứ thế mà giải quyết xong.
Nhưng mà lại có kẻ bất chấp quyết định trên, đó là tham mưu Giang Vĩ, người luôn gắn bó với đội trưởng đại đội hai. Thu xếp như vậy còn không phải quăng Tiểu Đường ra đó chờ chết sao! Giang Vĩ sau khi nghe quyết định trên xong thì thiếu chút nữa đập nát luôn cái bàn làm việc của Mã cục trưởng.
Nhà Đường Hoa ở một trấn nhỏ nghèo nàn tại Quý Châu, cha cậu trước kia vì tai nạn mà đánh mất năng lực lao động, chỉ có thể dựa vào chút tiền trợ cấp eo hẹp mà sống, sinh hoạt của cả nhà chỉ dựa vào công việc làm nhân viên vệ sinh của mẹ cậu để duy trì, cả nhà cố gắng cuối cùng chờ được đến ngày Đường Hoa tốt nghiệp trường cảnh sát, nhận việc xong mới có chút khởi sắc, hơn nữa thầy thuốc còn nói, một mắt của Đường Hoa nếu được trị liệu phù hợp thì vẫn có hi vọng hồi phục thị giác, nhưng mà nếu chỉ dựa vào thu nhập ít ỏi của công việc xếp giấy trong đơn vị phúc lợi, tia hi vọng đó nhất định cũng chẳng còn!
Mà theo một phương diện khác, Giang Vĩ đối với Tiểu Đường cũng luôn vô cùng áy náy, ngày đó nếu không phải do hắn dẫn theo Đường Hoa tách khỏi đội hành động một mình, cả hai sẽ không rơi vào bẫy của bọn tội phạm, Tiểu Đường cũng sẽ không bị thương. Cho nên, Giang Vĩ cho rằng bản thân có trách nhiệm vì Tiểu Đường thu xếp một cuộc sống thật tốt, với chủ ý này hắn liền từ chối sự sắp xếp của đội cho Tiểu Đường, mang cậu giao cho người bạn mà bản thân tin tưởng nhất.
Thời gian đã chứng minh, quyết định lúc trước của Giang Vĩ là hoàn toàn chính xác. Ở chốn ăn chơi này Tiểu Đường được săn sóc rất tốt, dưới sự giúp đỡ của đám bạn bè này mà thuận lợi nhận được giấy phép cho nhân viên mát xa, hiện tại thu nhập hàng tháng còn cao hơn lúc trước đi làm cảnh sát.
Cuộc sống, tựa như mưa gió qua đi, nơi chân trời dần dần xuất hiện cầu vồng.
Trước kia, Tiểu Đường thích nhất là phác họa lại chân dung của nghi phạm, khi rảnh rỗi liền đi sang khoa kĩ thuật chơi một chút, chỉ cần tướng mạo có vài nét đặc trưng liền có thể họa ra được tám, chín phần, khiến tất cả chuyên viên chủ chốt trong khoa kĩ thuật đều cam bái hạ phong. Hiện tại, hàng ngày thú vui lớn nhất của Tiểu Đường là nghe radio, sau đó buổi chiều nếu trời trong thì sẽ dẫn theo Tiểu Cẩu loanh quanh ở hẻm Bồ Câu đi hai vòng, Tiểu Cẩu là giống Labrador Retriever, từng được huấn luyện để trở thành chó dẫn đường cho người khiếm thị, do Lâm Tẩm mua từ nước ngoài về cho cậu.
Lâm Tẩm là bạn của Giang Vĩ, cũng là một trong những cổ đông của chốn ăn chơi, sở hữu một công ty chuyên lên kế hoạch về doanh thu tiêu thụ sản phẩm, bởi vì là một người cực kì chú trọng vẻ ngoài nên hắn dù đã qua ba mươi tuổi nhưng thoạt nhìn chỉ như hai lăm hai sáu. Tiểu Đường vẫn còn nhớ rõ ấn tượng sâu sắc lưu lại trong cái nhìn lướt qua năm ấy – người đó ngồi ở một góc tối trong quầy bar, khi thấy khách không mời là bọn họ đột nhiên xông vào thì chỉ hơi nheo mắt lại, bề ngoài nho nhã, khí chất khôn khéo, mang đầy đủ đặc thù của loại tội phạm nguy hiểm mà thông minh. Cũng không thể trách Tiểu Đường suy nghĩ như vậy, bởi vì năm đó cậu đi theo đội trưởng đến khu ăn chơi càn quét bọn đồi trụy bại hoại, hiển nhiên đối với những người bên trong sẽ không có hảo cảm, bất quá Tiểu Đường cũng không có nghĩ oan cho Lâm Tẩm, người này quả thực so với định nghĩa truyền thống về quân tử cách xa cả khúc. Thương nhân trọng lợi, so với loại người thiên tính thiện lương như A Kiệt chính là hoàn toàn bất đồng, Lâm Tẩm cũng không bao giờ bỏ ra mà không có mục đích, điểm này ai ai cũng thấy, bởi vì hắn căn bản là khinh thường chuyện phải che giấu lang tính của bản thân, hơn nữa tên gian thương này thích đem người khác phân thành ba bảy loại, trừ mấy người bạn ở chốn ăn chơi ra, trong mắt hắn thì kẻ khác luôn bị chuyển đổi sang loại hàng hóa giá trị bao nhiêu, giá cả thế nào.
Nhưng một người như vậy, đối với Tiểu Đường bình thủy tương phùng lại đặc biệt dụng tâm, phương diện tài chính đương nhiên không cần nói đến, mà ngay cả một vài chi tiết nhỏ nhặt chẳng đáng quan tâm hắn cũng chú ý tới
Tục ngữ nói chí phải: Vô sự hiến ân tình, phi gian tức đạo. Mấy tên loi nhoi trong chốn ăn chơi dường như chỉ sợ thiên hạ không loạn, bình thường một tên gian thương vốn luôn nhìn tiền với nhìn mặt, bộ dáng cao cao tại thượng chỉ chờ con mồi tự mình phủ phục dưới thân, hắn không bao giờ chủ động tấn công, lại còn thường xuyên châm chọc những kẻ khác hễ thấy người nào dễ nhìn thì lập tức lên cơn “đào hoa phong”*, lúc này hắn lại đối với Tiểu Đường ân cần dụng tâm một cách hiếm thấy, tất cả mọi người liền rửa mắt chờ xem cảnh hắn đụng phải tường sắt, dù sao Tiểu Đường là “thẳng”, nếu Lâm Tẩm hi vọng cậu có thể vì tình mà cảm động thì dù Tiểu Đường chưa học qua nghệ thuật rút xương lóc thịt, cũng nhất định không đem bản thân toàn vẹn dâng lên.
*Đào hoa phong: Lên cơn bệnh đào hoa, dạng vậy đó, “phong” trong này nghĩa là bệnh, giống “giật kinh phong”
Đám người bên ấy làm ầm ĩ khí thế ngất trời, còn đương sự Tiểu Đường lại vô cùng thản nhiên, đối với phán đoán lung tung của nhóm người Đồng Diêu bất quá chỉ cười trừ, bởi vì cậu cũng từng tò mò hỏi Lâm Tẩm vì sao lại đối xử với mình tốt như vậy, có vay thì phải có trả, cậu chỉ sợ lúc Lâm Tẩm hứng lên chạy đến đòi nợ còn cậu thì trả không nổi, sau đó Lâm Tẩm nói với cậu: “Đừng suy nghĩ lung lung, tôi giúp cậu, cũng chỉ vì muốn Tiểu Vĩ trong lòng dễ chịu hơn một chút thôi.” Giang Vĩ vì chuyện Tiểu Đường bị mù vẫn luôn canh cánh trong lòng, tuy rằng Tiểu Đường nhiều lần tỏ vẻ chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, nhưng cậu lại không thể nhìn thấy sự áy náy hằn sâu trong đôi mắt Giang Vĩ mỗi lần hắn nhìn cậu, cho nên Tiểu Đường phải sống thật tốt, đó cũng là cách duy nhất để Giang Vĩ giảm bớt cảm giác tội lỗi.
Nghe Lâm Tẩm nói như vậy, Tiểu Đường dường như đã hiểu, nhưng nghĩ nghĩ một hồi, vẫn nói thêm: “Tham mưu chỉ thích đội trưởng của chúng tôi thôi.” Tuy rằng Tiểu Đường cũng tin giữa những người đồng tính vẫn tồn tại tình bằng hữu trong sáng thuần khiết, nhưng rõ ràng Lâm Tẩm mới nãy không phải muốn hiệp ân báo đáp để chiếm cảm tình của Giang tham mưu sao, cậu chỉ là giúp đội trưởng của mình bảo vệ hậu phương thôi, tuy rằng hiện giờ đội trưởng đã theo tham mưu tới đại đội nơi biên cảnh, Tiểu Đường cũng không còn là cảnh sát, nhưng đội trưởng vĩnh viễn là đội trưởng của cậu, là người một nhà.
Lâm Tẩm nghe xong nhịn không được cười lên, nói: “Tiểu cảnh sát, suy nghĩ lung tung cái gì vậy, tôi chỉ xem Tiểu Vĩ như anh em thôi. Hơn nữa cậu rất đáng yêu, tôi làm mấy việc này cũng thấy rất vui, cậu đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa.”
Tính cách Tiểu Đường quả thật khiến nhiều người yêu thích, nghe lời khen tặng như thế cũng không phải lần đầu tiên, vậy mà khi lời khen ấy từ chính miệng Lâm Tẩm nói ra lại mang đến một cảm giác được xem trọng khác hẳn trước kia, muốn trách thì phải trách Lâm gian thương ở phương diện tình cảm luôn không đi con đường bình thường, mà Tiểu Đường lại là đứa nhỏ đáng thương chẳng có đến một mảnh tình vắt vai, cho nên dù biết người kia không có ý gì khác, tim vẫn bất ngờ nhảy loạn vài cái.
“Vậy, Lâm đại ca, sổ sách anh cứ ghi rõ, sau này tôi nhất định trả đủ.” Tiểu Đường cũng không làm kiêu, cậu hiện tại thật sự cần tiền, mà người thân và bạn bè đều chẳng ai có tiền dư dả, sự xuất hiện của Lâm Tẩm không còn nghi ngờ gì chính là một tia sáng bình minh cho cậu, tuy rằng bệnh tình của bản thân đến giờ vẫn như đường hầm tối tăm không thấy lối ra, bất quá Tiểu Đường tin, tin rằng cậu còn trẻ như thế, chỉ cần cố gắng thì nhất định sẽ có cách trả lại tiền cho Lâm Tẩm.
“Uhm, cậu cũng đừng quá bận tâm chuyện tiền bạc, tôi không gấp, từ từ rồi trả.”, Lâm Tẩm hào phóng nói. Kỳ thật số tiền hắn dùng để giúp đỡ Tiểu Đường đối với người thường mà nói là con số không nhỏ, bất quá với hắn chỉ như chín con trâu rụng mất một sợi lông, chẳng có gì đáng kể, từ cái năm mà hắn đem thủ hạ của mình đi trợ giúp Giang Vĩ đến Myanmar để dẫn xà xuất động thì đã mơ hồ có tính toán, nếu không đủ hấp dẫn thì sao tên độc trùng giảo hoạt này có thể dựa trên cảm tính mà thực hiện loại giao dịch mạo hiểm như vậy? Bất quá hắn không nói ra, nếu hắn nói tiền này không cần trả, tám chín phần là sau này tiểu cảnh sát sẽ không dám tiếp tục nhận giúp đỡ của hắn. **
Cứ như vậy, Tiểu Đường và Lâm gian thương hình thành mối quan hệ hài hòa giữa chủ nợ và con nợ.
**X_chan: có thể là vầy, bạn gian thương ra tay giúp Giang Vĩ điều người qua Myanmar bắt tội phạm, xem như trả 1 cái giá rất lớn, thực ra trong bụng cũng tính toán hết rồi, đại ý là dụng tâm bất chính của bạn gian thương. Sau đó bạn ý không dám nói thật cho Tiểu Đường là bạn ý có dụng tâm lương khổ, nếu ko tiểu Đường sẽ ko chịu nhận giúp đỡ nữa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Cơn Mưa Thấy Cầu Vồng
Chương 1: Tự chương
Chương 1: Tự chương