Khi Chu Vũ và Từ Trường Thiên tới nơi, cũng chỉ nhìn thấy thi thể Tống Húc Dương và Tống Tiêu Tiêu, Chu Vũ ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm dấu chân còn chưa bị xóa bỏ trên mặt đất, Từ Trường Thiên cùng những người khác thì nhìn chung quanh một vòng, làm sao có thể? Bọn họ sau khi phát hiện nơi này có người, liền cấp tốc đuổi tới, nhưng người cũng đã không thấy! Giống như ma quỷ dị biến mất.
“Thế nào?” Từ Trường Thiên thấy Chu Vũ đứng dậy, liền đi qua, ngưng trọng hỏi.
Chu Vũ chỉ vào dấu chân, trầm giọng nói, “Dấu chân đến nơi đây liền biến mất, xem ra bọn họ có người có loại dị năng có thể nháy mắt đem người mang đi!”
Vẻ mặt Từ Trường Thiên tối tăm, dị năng như thế không phải giống như Thẩm đại nhân sao? Chẳng lẽ trừ bỏ Thẩm đại nhân, còn có người có loại dị năng này?
Chu Vũ thấy vẻ mặt Từ Trường Thiên tối tăm, liền nói, “Nếu là có người có dị năng giống Thẩm Duệ cũng không phải việc lạ, dị năng thiên kì bách quái, không chỗ nào không có.”
Từ Trường Thiên thầm hít một hơi, đúng vậy. Nhưng vấn đề là, hiện tại những người có dị năng quỷ dị này tựa hồ muốn đánh chủ ý lên đoàn đội bọn họ!
“Binh tới thì đánh nước tới đất chặn!” Dương Sở Thuần đột nhiên lên giọng nói, mấy người Chu Vũ lập tức quay đầu nhìn Dương Sở Thuần, Dương Sở Thuần trừng mắt nhìn, lập tức hắc hắc ngốc nở nụ cười, gãi đầu nói, “Tôi nghĩ như vậy đó.”
Chu Vũ còn chưa mở miệng, Từ Trường Thiên lại đột nhiên cười ha ha, vỗ vai Dương Sở Thuần nói, “Không tồi! Nói rất đúng!”
Chu Vũ có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn Dương Sở Thuần hắc hắc cười ngây ngô, một ít nặng nề trong lòng cũng tiêu tán.
*******
Cùng lúc đó trong sơn động …
“Anh …” Thẩm An gắt gao nắm tay Thẩm Duệ, thầm hít một hơi, làm cho mình tận lực thoải mái, bình tĩnh, tươi cười, “Anh, anh đang giận?”
Ánh mắt Thẩm Duệ sâu thẳm khó dò, nhưng không có bất luận cảm xúc gì, trống rỗng làm tâm Thẩm An không khỏi đau đớn.
“Anh, anh nói gì đi.” Thẩm An sắp không cười nổi. Hắn gắt gao nắm tay Thẩm Duệ, nhưng Thẩm Duệ một chút phản ứng cũng không có, hắn căng thẳng, rốt cuộc, Anh hai bị làm sao vậy?
Ánh mắt Thẩm Duệ hơi hơi giật giật, cuối cùng, đôi mắt sâu thẳm nhìn Thẩm An, môi giật giật, lên tiếng, “An An?”
Thẩm An vừa nghe giọng Thẩm Duệ, nhịn không được ôm cổ Thẩm Duệ, giọng nói có chút phát run, “Anh!! Anh có ổn hay không?”
Ánh mắt Thẩm Duệ xẹt qua một tia mờ mịt, giật mình, phẫn nộ cùng sát ý, nhưng hương vị quen thuộc trong ngực, khí tức quyến luyến, làm trong mắt Thẩm Duệ bắt đầu chậm rãi chứa đựng ôn nhu cùng đau lòng.
Thẩm Duệ cúi đầu, đưa tay ôm lấy Thẩm An, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng lại cực kỳ ôn nhu, “An An, anh không có việc gì.”
Thẩm An gắt gao ôm Thẩm Duệ, ngay lúc vừa rồi, khi đôi mắt Anh hai Thẩm Duệ trống rỗng lạnh lùng nhìn hắn, trong đầu của hắn đau đớn, giống như bị đập vỡ, đau đớn gần như không thể hô hấp …
Thẩm Duệ ôm lấy Thẩm An, cảm giác thân thể Thẩm An đang phát run, Thẩm Duệ đau lòng, vội nhẹ nhàng vỗ lưng Thẩm An, ôn nhu trấn an, “An An, Anh hai không có việc gì, An An, anh cam đoan, tuyệt đối sẽ không có lần sau.”
Thẩm An chậm rãi cố gắng bình phục cảm xúc, đợi bình tĩnh trở lại, Thẩm An mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ, giọng nói vẫn có chút khàn khàn hỏi, “Anh, vừa rồi rốt cuộc anh làm sao vậy?”
Gần như hoàn toàn không tiếp thu cảm giác của hắn, xảy ra chuyện gì a.
Sắc mặt Thẩm Duệ trầm trầm, mở miệng nói, “Anh bị ám toán.”
Thẩm An mở to hai mắt, bị ám toán? Chuyện vào lúc nào?
Thẩm Duệ ôm Thẩm An ngồi vào kháng, ngưng mi nói, “Chúng ta đều đánh giá thấp dị năng của Tống Tiêu Tiêu, trong nháy mắt anh giết ả, trong đầu anh lại đột nhiên vang lên tiếng cười đắc ý quỷ dị của ả, sau đó, đầu óc anh không còn, lại đột nhiên cảm thấy mất đi cái gì.”
Thẩm An không khỏi nắm chặt tay Thẩm Duệ, Anh hai là bị Tống Tiêu Tiêu mê hoặc??
Thẩm Duệ phát hiện Thẩm An khẩn trương, cúi đầu nhu hòa mỉm cười, vỗ vỗ lưng Thẩm An, “Loại mê hoặc này hiện tại đã tiêu thất, An An, vừa rồi em túm lấy anh, đột nhiên anh liền nhớ lại.”
Thẩm An thả lỏng một chút, nhưng vẫn nghiêm túc nói, “Anh, như vậy không thể được, nếu lại có người thứ hai dùng dị năng như vậy để đối phó chúng ta, vậy quá nguy hiểm.”
Thẩm Duệ gật đầu, “Ừ, đúng vậy.” Nhưng lại cười cười, cúi đầu khẽ hôn một cái lên trán Thẩm An, dán trên trán Thẩm An thấp giọng nói, “Bất quá, An An, anh cảm thấy anh cũng được lời.”
Thẩm An di một tiếng, thiếu chút nữa Anh hai quên chính mình, còn lời được cái gì?!
“An An… Quả nhiên rất để ý anh a.” Thẩm Duệ thấp giọng cười, trong thanh âm tràn đầy sung sướng và đắc ý.
Thẩm An vừa nghe, 囧 囧, lập tức rầu rĩ mở miệng, “Anh… em vốn rất để ý anh a!” So với mạng của bản thân còn để ý hơn … Chỉ là bản thân hắn cho tới bây giờ chưa có phát hiện mà thôi.
Thời điểm Anh hai dùng ánh mắt trống rỗng lạnh lùng nhìn hắn, hắn mới giật mình phát hiện, nếu Anh hai vẫn luôn dùng loại ánh mắt trống rỗng lạnh lùng này nhìn hắn, đại khái, hắn sẽ sống không bằng chết đi?
Thẩm Duệ sửng sốt, lập tức bật cười, cái trán để sát và trán Thẩm An, ôn nhu nói, “Vậy về sau An An phải cho anh biết em để ý anh, vô cùng để ý.”
Thẩm An hừ nhẹ, Anh hai mơ đi. Nhưng nghĩ đến bộ dáng của Anh hai vừa rồi, Thẩm An nhịn không được lần thứ hai lên tiếng, “Anh, về sau anh sẽ không còn như vậy đúng không?”
Thẩm Duệ hơi hơi sửng sốt, lập tức nhẹ giọng nói, “Ừ, sẽ không.”
Thẩm An cúi đầu không nhìn thấy Thẩm Duệ sau khi nói xong, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sâu thẳm kiên định, giống như đã hạ quyết tâm.
******
Thẩm Duệ cùng Thẩm An nắm tay đi ra khỏi sơn động, thấy cha Thẩm cách đó không xa chắp hai tay sau lưng nhíu mày qua lại đi lại, Thẩm An vội buông lỏng tay bị Thẩm Duệ dắt, lại bước nhanh đi tới chỗ cha Thẩm.
Cha Thẩm đầu tiên là nhìn về phía Thẩm Duệ, thấy trên mặt Thẩm Duệ mỉm cười như thường ngày, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, thật sự là bị lão bà hù chết! Nói tiểu Duệ trở nên quái quái! Làm hại ông vội vàng tới, vốn muốn vào trong sơn động xem tình huống tiểu Duệ, nhưng tới cửa nghe thấy giọng tiểu An nói như sắp khóc, lại không khỏi dừng bước, nghĩ tiểu Duệ quan tâm tiểu An nhất, có tiểu An hẳn là không có việc gì đi, lại sợ vọt vào nhìn thấy một ít hình ảnh không tốt, đành phải đi qua đi lại trước cửa.
May mắn, may mắn, nhìn bộ dáng tiểu Duệ, chắc là không có việc gì.
“Ba, sao ba lại đây? Chị thế nào?” Thẩm An hỏi, nhớ tới chị Thẩm Uyển bị thương, vội hỏi.
“Bọn họ ổn rồi ” cha Thẩm trả lời.
Thẩm Duệ đưa tay vỗ nhẹ vai Thẩm An, cười nhẹ nói, “An An, em đi trước nhìn xem tình huống tiểu Uyển, anh cùng với ba nói chút việc, đúng rồi, nếu em không thấy anh cũng đừng lo, anh đi bế quan, nếu như có chuyện gì, để lão Chu cùng lão Từ suy nghĩ xử lý.”
Thẩm An sửng sốt, lập tức lo lắng nhìn Thẩm Duệ, chẳng lẽ là có di chứng gì sao?
“Anh không sao, đừng lo lắng.” Thẩm Duệ ôn nhu nói xong, ý bảo Thẩm An đi nhanh.
Thẩm An đành phải đi trước một bước.
Đợi Thẩm An đi xa, Thẩm Duệ xác định Thẩm An không tại phụ cận, mới quay đầu nhìn cha Thẩm, vẻ mặt thật bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại rất ngưng trọng, “Ba, con bị người ám toán, vừa rồi, con quên An An.”
Cha Thẩm chấn động, lập tức nghiêm nghị hỏi, “Vậy hiện tại thì sao?!”
Thẩm Duệ thấp giọng nói, “Hiện tại đã không còn việc gì, nhưng con phát hiện gần đây cảm xúc không đúng lắm. Ba, hiện tại con phải bế quan nghỉ ngơi, khả năng cần bốn năm ngày, An An cùng con có phương thức liên lạc đặc biệt, cho nên nếu có tình huống đặc biệt, bảo An An liên hệ con là được. Còn nữa, làm phiền ba trông chừng mẹ, tiểu Uyển và An An.”
Cha Thẩm gật đầu, nghiêm túc nói, “Con đi bế quan điều chỉnh một chút cho tốt, yên tâm, chuyện nơi đây còn có ba, tuy rằng ba không có dị năng, nhưng không vô dụng. Con yên tâm đi.”
Thẩm Duệ cười cười, liền xoay người biến mất.
Cha Thẩm nhìn nơi Thẩm Duệ biến mất hồi lâu, mới thầm hít một hơi, tiểu Duệ cũng không nói thật, tình huống của nó hẳn là rất nghiêm trọng, nếu không, nó sẽ không trong lúc này lựa chọn bế quan.
—— quên An An?
Nếu thật sự quên An An, vậy … Không phải là việc lúc trước ông vẫn luôn ngóng sao? Nhưng vì sao, ông vừa nghĩ tới hình ảnh tiểu Duệ quên An An, đã cảm thấy trong lòng chua xót khó chịu đâu?
Cha Thẩm không biết, sau khi Thẩm Duệ biến mất tiến vào không gian, tại sơn động cách đó không xa, Thẩm An rủ người, dựa vào vách động, mà tai nghe trong lỗ tai cũng chậm rãi lấy ra xuống, trong tai nghe truyền tới đúng là thanh âm cha Thẩm nhẹ nhàng thở dài. Vừa rồi, vì tò mò hắn đem máy nghe trộm lấy từ chỗ Dương Sở Thuần để vào túi áo cha Thẩm. Sau đó, Anh hai và ba nói chuyện truyền vào lỗ tai hắn không sót một chữ.
Quả nhiên, tình huống Anh hai không như hắn nói là đã không còn việc gì.
Thẩm An không khỏi nắm chặt nắm tay, âm thầm quyết định, không quan hệ, hắn sẽ không để cho Anh hai quên mình! Tuyệt đối sẽ không!
******
Lúc này, Thẩm Duệ tiến vào không gian chậm rãi đi tới hồ nước, nhìn viên ngọc màu đen trong hồ nước.
Đây là nguyên thần của hắn, thiên cơ bí quyết đã tiến giai đến tầng thứ sáu, Thẩm Duệ đã hiểu rõ rất nhiều việc.
Ví dụ như, không gian này vận chuyển kỳ thật dựa vào linh lực nguyên thần của An An, cho nên tử phủ không gian là An An, mà An An chính là tử phủ không gian.
Hắn, là trông coi tử phủ, cho nên nguyên thần gửi ở trong này, giống như đem bản thân và tử phủ không gian cột vào một khối, cũng chính là, hắn cùng nguyên thần của An An là không thể phân cách, vĩnh viễn gắn bó!
Cho nên, hắn sẽ không quên An An. Nhưng vẫn phải dự phòng vạn nhất đúng không?
Thẩm Duệ kéo khóe môi, tâm tình của hắn gần đây không thích hợp, nên dị năng quỷ dị của Tống Tiêu Tiêu sinh ra tác dụng với hắn, cũng là vì vậy, nhưng khi An An nắm tay hắn, một lần lại một lần gọi hắn, trong đầu của hắn lại đột nhiên đau đớn, ngay sau đó —— hai chữ “An An” liền xuất hiện trong đầu hắn.
Thẩm Duệ vuốt cằm, nhìn hòn bi, tâm tình của hắn gần đây không thích hợp vì nguyên nhân gì đây?
Là bởi vì thiên cơ bí quyết của hắn tiến giai quá nhanh?
Thẩm Duệ nhíu mày suy nghĩ sâu xa, nhớ tới lúc trước tu luyện thiên cơ bí quyết, câu đầu tiên của thiên cơ bí quyết là “Nóng vội thì không thành công, chấp nhất sẽ nhập ma”!
Có lẽ là bởi vì cái này?
Nhưng đã như thế, hắn cũng không còn cách nào, Thẩm Duệ nhìn hòn bi, trong mắt xẹt qua một tia yêu dị, nhập ma thì sao chứ? Có thể bảo hộ An An, có thể giúp hắn có đầy đủ thực lực cường đại là được!
Thẩm Duệ giơ tay lên, ở giữa hư không chậm rãi dùng ngón tay viết xuống hai chữ —— An An
Sau đó, nhẹ tay đem hai chữ lấp lánh ánh vàng giữa hư không thu vào lòng bàn tay, lập tức hướng hòn bi bắn ra, hai chữ liền bay vào trong hòn bi. Ngay sau đó, hòn bi tản mát ra tia sáng vàng, lại chậm rãi lắng đọng lại.
Thẩm Duệ tươi cười nhu hòa đắc ý, đem An An viết vào nguyên thần của hắn, như vậy cho dù tương lai hắn thật sự sẽ quên đi tất cả, nhưng tuyệt đối sẽ không quên, bảo vật hắn trân quý nhất quyến luyến nhất.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật
Chương 63: Nguyền rủa (2)
Chương 63: Nguyền rủa (2)