Tô Dung vội vàng sắp xếp lại bản đồ án, chỉ một buổi sáng thôi cậu đã tiếp vài lần điện thoại, cấp trên chỉ biết thúc giục thúc giục thúc giục, hộ khách bên kia hôm nay cũng bỗng nhiên liên hợp lại làm phiền cậu, cậu bỗng nhiên nhớ tới lời của Cao Thịnh: Thật sự xem người ta như súc sinh không bằng.
Ngẫm lại thật là có đạo lý.
“Tô Dung, cậu làm gì mà cười đến ngoác cả miệng mồm ra như thế?”
Tô Dung nhận lấy ly cà phê trong tay Bạch Ngô Đồng, “Đại khái là do đã hoàn thành xong công việc.”
“Cậu ngày hôm qua không phải còn đau dạ dày sao, uống cà phê mà vẫn chịu được à?” Bạch Ngô Đồng nhíu mày trở mình cầm lấy tư liệu, ngón tay thon dài vẫn không ngừng gõ vào bàn phím.
“Không uống chắc tôi sẽ lăn đùng xuống đất ngủ mất, mà cho dù dạ dày xuất huyết nhập viện, tôi còn có thể lấy cái cớ mà nghỉ bệnh.” Cầm lấy ly cà phê uống hơn phân nửa, nói, “Uy, phải cho vào một ít đá, phải cho lạnh một tí chứ, cậu tính tình ôn hoà mà sao cà phê lại nóng đến thế, rất khó uống.”
“Pha cho cậu uống còn ở đó mà kêu ca?” Bạch Ngô Đồng quét mắt liếc cậu một cái, in từ máy tính ra bản thảo vừa mới vẽ xong, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra sơ đồ phác thảo có được do linh cảm ngày hôm qua.
Tô Dung hoàn thành xong đồ án, ánh mắt di chuyển tới trên thân nam nhân bên cạnh, “Uy, cậu hôm nay là ăn thuốc nổ?”
Bạch Ngô Đồng nhìn cậu liếc mắt một cái, “Ăn thuốc nổ không biết được là ai?”
“Tôi cũng không có biện pháp, cậu liền nhiều bao dung.”
“Để làm chi? Cùng anh ta có quan hệ?” Người làm Tô Dung không khống chế được, cho tới nay cũng chỉ có nam nhân kia.
“Anh ấy phải kết hôn.”
Bính, bính, bính! Tư liệu trên tay Bạch Ngô Đồng rớt hết xuống đất, khiến cho cả văn phòng dị thường im lặng ba giây đồng hồ, mọi người cười cười thả lỏng bộ mặt biểu tình, vài người ra tiếng trêu chọc mấy câu, tiếp theo lại hết sức chăm chú vào công việc. Kế tiếp là lễ tình nhân, đối với công ty thiết kế trang sức, ngày này so với ngày tận thế còn muốn trọng yếu hơn.
“Cậu ──” Bạch Ngô Đồng trừng mắt nhìn cậu ba giây, rồi lại quay đi bắt đầu vẽ thiết kế.
Tô Dung nhìn thấy bạn tốt liều mạng sửa chữa sai lầm, cũng biết tuy rằng người này rất muốn hoàn thành công tác, nhưng vẫn bị chính mình ảnh hưởng tâm tình, “Kỳ thật cũng không kém lắm, đây là chuyện sớm muộn thôi, dù sao anh ấy không giống với chúng ta. Hơn nữa anh ấy lại phi thường thích trẻ nhỏ, lần trước cùng anh ấy đi cửa hàng mua đồ, anh ấy lại có thể cùng một đứa trẻ xa lạ ngoạn nửa ngày.”
Vô luận cậu có thay đổi như thế nào, cho dù vì anh mà đi biến tính, nhưng cậu chung quy không phải phụ nữ, không thể có tử cung mà mang đến một sinh linh bé nhỏ cho anh.
Cho nên sau khi biết anh có bao nhiêu nhiệt tình yêu thương trẻ nhỏ, Tô Dung ít nhiều cũng buông tha cho hy vọng có thể bước chung một đường cùng anh. Bất quá, mặc dù chình mình đã nhận tri chuyện này là thật, nhưng thời gian dài ăn ở cùng nhau, khó tránh khỏi luôn phập phồng hy vọng, hy vọng có một ngày anh cũng sẽ yêu thương cậu, hiểu được tại sao đã nhiều năm như thế mà cậu cũng không tìm bạn.
Bất quá, hiện tại nên tỉnh mộng là vừa.
“Không phải, trọng điểm không phải. . . . . .” Bạch Ngô Đồng buồn bực dừng tay, “Tôi không tin anh ta không thích cậu, có người bạn nào giống anh ta đối với cậu chu đáo như thế? Phạm vi mà anh ta quản căn bản phải là. . . . .” Nhìn thấy sắc mặt cậu bạn tối sầm lại, hắn bĩu môi, không hề nói thêm nữa.
“Vậy thì sao chứ? Anh ấy chính là muốn kết hôn. Đêm qua anh ấy còn một mực khoe khoang cô gái kia có bao nhiêu hảo, lớn lên giống tiên nữ, cha là hiệu trưởng, mẹ là giáo sư quốc văn, anh ấy lại là cô nhi, đại khái cũng hiểu được chính mình trèo cao. Cho nên ngày hôm qua, anh ấy vừa giảng vừa lộ ra biểu tình khoái hoạt, giống như đã tìm được cái mà mình mong muốn từ lâu.” Tô Dung càng nói thanh âm càng nhỏ.
“Tìm được?” Bạch Ngô Đồng hừ lạnh, “Anh ta yêu cô gái đó không?”
“Biết được thì sao chứ?” Tô Dung thở dài, “Cho dù nhìn thế nào tôi đều cảm thấy anh ấy thích tôi, thế nhưng, đó chỉ là cảm giác của tôi chứ không có nghĩa là anh ấy cũng cảm thấy như thế.”
“Anh ta là thằng ngốc, nhưng cậu cũng gần như vậy. Tô Dung, chẳng lẽ cậu muốn trơ mắt nhìn anh ta đi cưới người phụ nữ khác?” Nếu đổi lại hắn là Tô Dung, hắn tuyệt đối phải cùng cái người không hiểu tình cảm của người khác còn muốn cùng nữ nhân khác kết hôn kia thổ lộ một phen, cho dù biết cơ hội sẽ như là chỉ mành treo chuông.
“Bằng không phải làm sao đây? Tôi cũng rất muốn hỏi anh ấy, đến tột cùng trong lòng anh ấy có tôi hay không. Thế nhưng tôi lại không đành lòng, hỏi ra nếu anh ấy không thương tôi, tôi sẽ chịu không nổi, nhưng nếu anh ấy là yêu tôi, tôi càng sợ tôi không xứng đáng với tình yêu của anh ấy. Anh ấy là cô nhi, cho nên phi thường khát vọng cảm giác gia đình, hàng năm sinh nhật đều nói với tôi một lần về kế hoạch sau này, mấy tuổi kết hôn, sinh mấy đứa con, anh ấy nhất định sẽ là một người cha tốt, một người chồng chung thuỷ, vân vân và vân vân…Cho dù anh ấy thật sự yêu tôi, nhưng những thứ đó tôi có thể cho sao?” Tô Dung chua sót cười cười, cậu cũng muốn nhận được đáp án từ Cao Thịnh, cậu cũng muốn Cao Thịnh thương cậu, thế nhưng cậu cũng sợ hãi không xứng đáng với tình yêu của Cao Thịnh.
Bạch Ngô Đồng im lặng một chút, “Nếu anh ta phát hiện anh ta yêu cậu sau khi đã kết hôn, cậu cho rằng như vậy sẽ tốt hơn sao?”
“Anh ấy sẽ không, cả đời cũng sẽ không phát hiện. Chỉ cần không ai nói với anh ấy, anh ấy cả đời cũng sẽ xem tôi như người em trai, từ khi mới bắt đầu quen biết tôi, anh ấy đã đem việc chiếu cố một người em trai như tôi là trách nhiệm, cậu nói đây là yêu sao? Kỳ thật tôi cũng sợ hãi, anh ấy đối tôi tốt như thế, phải chăng cũng chỉ là thân tình, anh ấy rất khát vọng gia đình, khát vọng đến nổi làm cho tôi sợ hãi.”
Sợ hãi tự mình đa tình, sợ hãi người kia cho cậu thân tình mà bản thân lại nhận sai là tình yêu.
“Tôi không tin, cho dù là anh trai của y cũng không quản y nhiều như thế.” Bạch Ngô Đồng đang nói tới anh bạn trai mình.
“Đó là bởi vì anh ta không phải cô nhi.” Tô Dung dừng một chút, “Chúng ta đều không thể lý giải, một người từ nhỏ không có gia đình, cảm giác sống ở cô nhi viện sẽ như thế nào.”
“Điều này tôi không thể phủ nhận.” Bạch Ngô Đồng đồng cảm thở dài, cho nên hắn mới không muốn đi ngạnh bức ra tâm của nam nhân kia, nếu thật chỉ đơn thuần là thân tình, vậy thì Tô Dung ngay cả ở bên cạnh anh ta cũng không thể.
“Cho nên, tôi nghĩ mấy ngày nữa sẽ đệ đơn xin từ chức.”
Bạch Ngô Đồng dừng lại công tác, “Cậu phải rời khỏi Đài Bắc?”
“Nếu anh ấy kết hôn, mẹ tôi sẽ không cho phép tôi tiếp tục ở lại Đài Bắc.”
Bạch Ngô Đồng cố gắng nặn ra một nụ cười khó coi, “Nếu tôi là mẹ cậu, thật sự sẽ bị hai người các cậu làm cho tức chết.”
Tô Dung cười cười, “Mẹ tôi nói tôi là chưa tới phút cuối chưa thôi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hiện tại cuối cùng vẫn là tới thời điểm nên buông tay thật rồi.”
“Bác gái thật không đơn giản, có thể lý giải tính hướng của cậu, còn có thể trơ mắt nhìn đứa con bảo bối đem thời gian lãng phí ở trên thân của một nam nhân ngu ngốc.” Có một người thân có thể thông cảm như vậy thật không thể cầu. Nếu theo lẽ thường, người nhà sẽ không tiếp thụ đứa con cùng nam nhân bên nhau, thật đúng là hiếm thấy người thân đã tiếp nhận rồi, đứa con lại không có biện pháp có được tâm của nam nhân đó.
“Tôi cũng hiểu được mẹ tôi cũng rất không vui.”
Tiếng di động vang lên đánh gảy cuộc đối thoại giữa hai người, Tô Dung cầm lấy di động, biểu tình trước là vui sướng, rồi mới lại chần chờ.
“Là anh ta? Sao còn không tiếp?”
Tô Dung cảm thụ được chấn động trong tay truyền tới rất nhỏ đau đớn, “Tôi nghĩ từ bỏ.”
Bạch Ngô Đồng lạnh lạnh nhìn cậu một cái, “Lần trước cậu cũng nói như thế, sau đó anh ta lại trực tiếp tìm đến công ty.”
Tô Dung quyết định thật nhanh tiếp điện thoại, lần trước thật sự là rất mất mặt.
“Uy? . . . . . . Vừa mới đi toilet. . . . . . Ân, không a, dạ dày đau sao có thể uống cà phê.” Câu này vừa thốt ra, khiến cho người bên người cạnh cười mỉa.
Tô Dung đỏ mặt, “Ác, tốt, buổi tối liền ăn chút gì đó. . . . . . Cái gì? Anh, anh. . . . . . Quên đi, tôi hiện tại đi xuống ngay.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Tô Dung cầm lấy di động, bóp tiền, “Anh ấy ở dưới lầu, sớm nói không phải hảo, còn dùng di động nói lâu như vậy, khó trách tháng nào tiền điện thoại di động cũng tiêu hao nhiều đến thế.”
“Anh ta tìm cậu?”
Tô Dung chần chờ một chút, “Đưa cơm hộp.” Một bộ dáng『 cậu có biết 』.
Bạch Ngô Đồng cười nhạo, “Thay em trai hai mươi mấy, cũng sắp đến ba mươi đưa cơm hộp?” Anh trai hắn cũng chưa đối hắn hảo như thế.
Tô Dung cầm di động, “Hay là tôi phải cự tuyệt? Còn tiếp tục như vậy sẽ không sao dứt ra được.”
Bạch Ngô Đồng bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, “Tô Dung, anh ta cũng mang cơm hộp cho bạn gái anh ấy?”
Tô Dung dừng một chút, “Chắc là có, ngay cả tôi còn mang cho, vậy thì vợ tương lai sao lại không thể? Hẳn là bảo bối cô ấy đến chết luôn ấy chứ.” Trong lời nói không phải không có ghen tuông.
Bạch Ngô Đồng còn muốn nói gì đó, di động Tô Dung lại vang, một khắc trước còn nói muốn cự tuyệt người này, một giây sau liền vội vàng cùng hắn phất tay, rời đi.
“Thật sự là một người nguyện đánh, một người nguyện chịu đòn.” Bạch Ngô Đồng lắc đầu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Yêu Em
Chương 2
Chương 2