Thời điểm xuất viện, hộ sĩ giao cho Cao Thịnh một phong thơ, nói là của một vị tiểu thư tóc xoăn dài gửi cho anh.
“Cám ơn.” Cao Thịnh lấy qua thư, nhìn nhìn, đối với người bên cạnh so với anh xem ra càng tò mò hơn, rồi lại làm bộ không chút nào để ý đến người yêu nói: “Anh nghĩ đây là của Tương Kì.”
Tô Dung tránh tay anh đang định choàng qua vai cậu, “Kêu cũng thật thân thiết a.”
Cao Thịnh cười đem thư đến trước mặt Tô Dung, “Cầm.”
“Để làm chi?”
“Em xem giúp anh đi.”
“Anh tự mà đọc lấy.”
“Tay của anh còn chưa hoàn toàn bình phục, dụng không ra lực.”
“Ai nói anh dụng không ra lực? Ngày hôm qua anh. . . . . .” Tô Dung bỗng nhiên dừng lời, nhìn nhìn ánh mắt tụ tập chung quanh, đỏ mặt hung tợn trừng mắt liếc anh một cái.
“Ngày hôm qua như thế nào?” Cao Thịnh cố ý chọc cậu.
Tô Dung không để ý tới anh, nghiêm mặt tiếp tục đi.
Cao Thịnh giữ chặt cậu, “Nói thật mà, em xem giúp anh đi, anh không hy vọng trong lòng em có gút mắc. Dù sao xem xong anh vẫn phải lặp lại một lần, không bằng chúng ta cùng nhau xem.”
Tô Dung rất muốn xem, nhưng lại thật do dự, “Cũng không phải nữ nhân, ai để ý cái này chứ.”
Nói cứ như chẳng thèm bận tâm, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.
Cho dù là nam nhân, cậu cùng Cao Thịnh cũng là người yêu, kỳ thật bất luận nam nữ, đối với tình địch vẫn phải đề phòng.
Cao Thịnh cười vì cậu khẩu thị tâm phi, không khách khí lôi kéo cậu đến ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, vừa cười vừa mở ra phong thư, rồi mới phóng tới trong tay cậu, hai người cùng nhau xem.
Đích thật là của Ngô Tương Kì viết, nội dung trong thư rất đơn giản. Lúc Ngô Tương Kì đến bệnh viện khám bệnh, nhìn thấy tên của Cao Thịnh, tò mò hỏi thăm, mới biết được Cao Thịnh nguyên lai gạt cô rất nhiều sự. Lại theo một vị Bạch tiên sinh hỏi thăm biết được, Cao Thịnh vì một người khác, ngay cả tính mạng cũng không màng. Cô một lần nữa kiểm tra tình yêu của hai người, phát hiện cho dù có kết hôn, Cao Thịnh đối với cô cũng sẽ không tốt như đối với người kia, cô vốn không muốn dễ dàng buông tay, thế nhưng khi nghe được chuyện Cao Thịnh cùng người kia sớm tối cận kề ân ái, cô cuối cùng nguyện ý buông tay chúc phúc.
Không đơn giản chính là, trên trang giấy, chữ viết lại có chút nhoè nhoẹt vì bị ướt, Tô Dung nhìn thấy dấu vết của nước mắt, nhẹ nhàng gấp thư lại, đem nó phóng tới trong tay Cao Thịnh.
“Này xem như nhân hoạ đắc phúc?” Cao Thịnh đùa với người yêu.
Tô Dung cười không nổi, “Em tình nguyện hai chúng ta dùng nhiều thời gian một chút cùng nàng chu toàn, cũng không phải chịu cái loại tội này.”
“Anh hiện tại tốt lắm.” Cao Thịnh cầm tay cậu, hơi hơi dùng sức, “Em xem, anh có thể siết chặt tay em.” Anh ghé vào bên tai cậu thì thầm, “Đừng quên chuyện tối hôm qua.”
Tối tăm giữa đôi mày Tô Dung phút chốc tán đi, nháy mắt đỏ bừng mặt bỏ anh ra, đứng lên tiếp tục đi ra ngoài, bên môi lại hiện lên nụ cười nhợt nhạt đầy hạnh phúc.
Cao Thịnh cười đuổi kịp cậu, “Từ từ chờ anh với.”
“Anh cứ ở đó mà cười đi, chờ một chút coi anh làm sao ăn nói với ba mẹ em.”
Cao Thịnh giữ chặt cậu, “Dung, bác trai, bác gái còn chưa chấp nhận anh sao?”
“Anh sợ hãi?” Tô Dung nhíu mày, “Ngẫm lại anh đối xử với em tệ như thế, ba mẹ em sao có thể dễ dàng bỏ qua cho anh.”
“Em sẽ không rời đi anh đó chứ?”
Tô Dung đứng ở trước mặt anh, nghiêm túc theo dõi ánh mắt của anh, “Nói không chừng.” Nhìn thấy anh biến sắc, cậu đắc ý mỉm cười, “Sẽ không, em sẽ không rời anh. Ba mẹ em vài lần đến bệnh viện, sở dĩ chưa vào thăm anh là do em đã ngăn cản lại. Bác sĩ nói anh tốt nhất nên bảo trì tâm tình ổn định, em sợ anh thấy ba mẹ em đến, rồi sợ ba mẹ em nói gì đó không hay với anh, tâm tình anh bị ảnh hưởng.”
Cao Thịnh nhìn thấy đôi mắt kia hiện ra ưu thương, lôi kéo cậu đi thẳng về phía trước, tìm được một góc bí mật, dùng sức ôm chặt cậu, “Không cần đối với anh lộ ra loại biểu tình này, anh hãy còn sống mà.”
“Em biết.” Tô Dung nhẹ nhàng thở ra, ở trong ngực anh nở nụ cười.”Được rồi, chúng ta về nhà nhanh thôi, mẹ em đã nấu một bàn đồ ăn thật ngon, còn hầm chân giò heo chờ hai ta trở về.”
Hai người thật vất vả tách ra, lên xe, Cao Thịnh ngồi ghế bên cạnh tay lái, “Dung, chúng ta nên đi mua chút gì đó thôi, anh về tay không thế này, không tốt.”
Tô Dung nhìn thấy Cao Thịnh đang thập phần nôn nóng, “Thần kinh, chúng ta là về nhà chính mình, chứ không phải về quê ra mắt ba mẹ em.”
“Nhưng mà, không được, ai, từ từ, nơi đó có siêu thị, em dừng xe một chút đi.”
Tô Dung mới không nghe anh, “Em cùng mẹ nói mười hai giờ chúng ta sẽ tới nhà, hiện tại đã muốn vượt qua thời gian rồi.”
“Cái gì? Chúng ta đây đến muộn rồi sao? Dừng, dừng, anh mở cửa xe.”
“Anh hoảng cái gì, ngay cả nhà mình anh cũng không nhận ra? Đã muốn tới rồi.” Tô Dung đem xe tiến vào bãi đỗ.
“Tô Dung, anh cảm thấy như thế này không tốt, anh thấy nên đến khách sạn ở trước, ngày mai đổi kiện tây trang, mua một ít đồ vật rồi hãy về.” Cao Thịnh thấy cửa thang máy vừa mở, nháy mắt định xoay người.
Tô Dung cười lớn đem người kéo vào thang máy, “Anh thật sự sợ hãi đến thế ư?”
Cao Thịnh quẫn bách đỏ bên tai, hung hăng trừng mắt liếc cậu một cái, “Không phải anh sợ hãi, đây là lễ phép.”
Cười không ngừng, Tô Dung thấy cửa thang máy vừa mở, trước đem người yêu có thể nhân cơ hội chuồn mất đẩy ra ngoài, “Trấn tĩnh một chút.” Cậu rất nhanh nhấn chuông cửa, rồi mới nhìn thẳng người yêu đang rục rịch.
Cao Thịnh hung hăng trừng mắt khi thấy người yêu giống như đang xem trò hay, lần đầu tiên quay về nhà chính mình lại câu nệ như thế, đang nghĩ đến như thế nào đối mặt, rồi khi cửa mở ra, anh nhanh chóng cúi đầu chín mươi độ, “Chào bác, con là Cao Thịnh, là bạn trai của con trai bác.”
Tô Dung sửng sốt, cậu thấy mẹ mình cũng kinh ngạc đứng ngẩn ra, rồi mới nhìn người yêu vẫn duy trì bộ dáng cúi đầu, không khỏi cười to, “Thịnh, anh doạ đến mẹ em kìa.”
Cao Thịnh nghe xong đỏ mặt, liên tiếp giải thích, “Bác gái, thật xin lỗi, thật xin lỗi, con quá thất lễ.”
Bà Tô nhìn Cao Thịnh, trừng mắt nhìn đứa con đang cười không ngừng, “Được rồi, vào nhà trước đã, đói bụng không? Bác cùng ba của Tiểu Dung đang lo lắng, định gọi cho hai đứa, vừa lúc hai đứa đã trở lại.”
Tô Dung vỗ vỗ Cao Thịnh, thấp giọng nói, “Đứa ngốc, chúng ta vào đi thôi.”
Cao Thịnh còn muốn nói gì đó, Tô Dung chủ động nắm tay anh, “Cùng nhau vào cửa?”
Cao Thịnh nắm chặt tay cậu, “Cùng nhau.”
Bà Tô nhìn hai người bọn họ, ánh mắt đầu tiên là phức tạp, cuối cùng hoá thành vui mừng sung sướng, đi vào trước chờ bọn họ.
Bà vốn đối với Cao Thịnh không có ấn tượng gì tốt, cho dù cậu ta vì con của bà thiếu chút nữa hy sinh tính mạng, nhưng cảm kích cũng không có nghĩa là có thể yên tâm đem đứa con giao cho cậu ta, dù sao nam nhân này cũng thương tổn con bà rất nhiều năm.
Thế nhưng, hiện tại nhìn thấy bộ dáng ngốc nga ngốc nghếch của cậu ta, cũng trực tiếp cho thấy quan hệ của chính mình cùng đứa con, bỗng nhiên giống như cái gì cũng không nói nên lời. Điều tối trọng yếu hơn cả đây là người mà đứa con yêu thích, cho dù bà có điều muốn nói, lại thấy đứa con cười đến hạnh phúc như vậy, bà không việc gì phải phản đối.
Lão nhân nói con cháu đều có phúc của con cháu, hiện tại xem ra bà không nên quá bận tâm nữa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Yêu Em
Chương 28
Chương 28