DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đi Tìm Cung Điện Cát Vàng Mộng Ảo
Chương 3

Thôn Ifta cũng ở không xa, cách thành Hamra ba mươi dặm, dựa vào bên nhánh sông do tuyết núi Mielpa tan ra, bên cạnh thôn có rừng bạch dương, lão cha trong miệng ngốc ở đó chăm sóc vườn quả hạnh của lão.

Hớn ha hớn hở kéo Archi đi tìm người, ngốc la như khoe đồ quý. “Lão cha, lão cha, ta tìm được vợ rồi!”

Lão già râu trắng trên đầu quấn khăn trắng, mặc áo trùm dài tới mắt cá đứng trong vườn, nhìn ngốc kéo một cô gái dơ bẩn phía xa, cười trộm.

Từ khi biết thằng ngốc này, y suốt ngày nhốn nháo, chính là muốn lấy một cô vợ đẹp mang về nhà, hiện tại tìm được, lại cũng là một cô gái ngốc.

Archi bị kéo, hoàn toàn là miễn cưỡng, ngốc còn khăng khăng la chữ “vợ” vang dội rung trời đến chết người.

“ Phải chào hỏi lão cha, bằng không người ta sẽ cho rằng ngươi không lịch sự.” Ngốc tự tin giáo dục.

Archi mắt trợn trắng.

Hắn từ nhỏ đến lớn lễ nghi đoan chính tốt đẹp, chưa từng có người dám nói hắn không lịch sự, lúc này lại bị một thằng nhà quê dạy bảo, tức chết rồi! Hừ một tiếng quay đầu, giả bộ không nghe thấy.

Lão cha lại có thêm một lời bình ở trong lòng, cô gái này vừa lỗ mãng vừa xấu xí vừa dơ bẩn, thằng ngốc nhất định là bị ép cưới nàng.

“Thằng ngốc này, ngươi đến thành Hamra, bên trong thành đảo chính, ta sợ ngươi ngốc nghếch gây ra phiền phức.” Lão cha thật sự rất lo lắng.

“ Cái đó gọi là đảo chính? Ta chỉ biết trong thành kêu loạn ầm ĩ, binh lính vừa quấy phá vừa ồn ào.” Ngốc nói xong lại quay đầu hỏi. “Vợ này, ngươi nói coi đúng không? Họ hình như đang tìm ai đó!”

Cái này làm Archi xác minh ngốc là ngốc thật, còn không biết người binh lính đuổi bắt là ai, thông cáo treo thưởng ngoài cửa thành là dán cho đẹp thôi sao?

Lão cha gật đầu nói. “Trước hôm qua, nơi này còn bị quân lính chiếm đóng, mới rời khỏi hôm nay, nói phải truy bắt hoàng tử Saichi theo hướng Hành lang Cẩm thạch xanh, trong thôn còn dán tranh hoàng tử, treo thưởng giá cao…”

Archi không muốn tiếp tục đề tài mẫn cảm này, đá ngốc một cái, nháy mắt nói. “Ngươi không phải nói muốn lấy hành lý sao? Mau lấy đi, ta phải gấp rút lên đường.”

Ngốc bị đá cũng không tức giận, gật đầu rất nghe lời. “Ờ, lão cha, ta phải theo vợ đi Bageke, đến lấy hành lý.”

“ Vậy cũng đúng lúc, ngài Rinehart đặc biệt dặn, muốn ngươi đến Bageke bắt kịp thương đội của hắn, mười ngày sau thương đội phải vượt qua sa mạc lên hướng bắc, chờ có một mình ngươi.”

Archi khó hiểu hỏi. “Thương đội có kinh nghiệm nhất mới dám xuyên qua sa mạc Tatenuric, tên ngốc này ở đâu có bản lĩnh đi qua sa mạc?”

“ Cái gì, thằng ngốc này là bị cướp qua cướp lại giữa các thương đội, chỗ nào trong sa mạc có ốc đảo, khi nào nổi lên bão cát, nó đều rất rõ ràng, y như nhà của nó.” Lão cha nói.

“ Thật sự?” Archi liếc xéo, không quá tin tưởng.

Ngốc như muốn chọc vợ vui, khoa tay múa chân nói gấp. “Thật sự, sa mạc chính là nhà ta, ta còn có một cái sân thật lớn cùng đài phun nước…”

Archi cười ra tiếng, nói. “Đồ ngốc này nằm mộng, nếu có cái sân lớn như vậy, ngươi sao còn đi tới đi lui trong sa mạc? Về nhà ngâm mình trong đài phun nước không phải mát mẻ hơn sao?”

Ngốc nghe hỏi thế, lại ngẩn người, gãi gãi đầu nói. “Ta muốn lấy vợ, liền chạy ra…”

Lão cha lúc này cũng xen mồm vào. “Ta quen biết thằng ngốc này đã nhiều năm, nó suốt ngày đều nói muốn tìm vợ, giới thiệu ai cho nó nó cũng không chịu, tưởng là mắt nó quá cao, kết quả còn không phải tìm một…”

Không nói tiếp, lại chỉ nhìn Archi lắc lắc đầu.

Archi đương nhiên biết mình bị hạ thấp bao nhiêu trong cảm nhận của lão già, hắn lười để ý, kéo ngốc nói phải đi, ngốc không có cách đối phó khí thế cường hãn của Archi, không dám làm trái, chạy vào trong nhà lão cha lấy hành lý, lại ném chút tiền, vơ vét tất cả lương khô nhà lão rồi mới rời khỏi.

Đi mấy bước đến chợ bên cạnh giếng trong thôn, người không có nhiều, ngốc đầu tiên là cầm túi da dê đổ đầy nước vác lên vai, thấy không ai chú ý, lén xé thông cáo dán trong thôn xuống, chính là bức tranh hoàng tử Saichi.

Archi không ngăn cản, muốn nói chiêu này của ngốc không tồi, lấy bức tranh đi, tính an toàn của mình cũng được nâng cao, ra khỏi thôn phải mở miệng khen y mấy câu, lại thấy đối phương vừa đi vừa ăn vừa cười ngây ngô nhìn bức tranh, mấy lần vấp đá thiếu chút nữa té ngã cũng không để ý.

Người trong tranh là bản thân Archi, hắn chung quy cảm thấy ánh mắt thằng ngốc nhìn bức tranh rất ghê tởm, miệng há ra, nước bọt tràn bên miệng, bất cứ lúc nào cũng có thể nhỏ ra, như muốn nuốt bức tranh vào trong bụng, hắn nhịn không được nổi da gà.

“ Không được nhìn nữa!” Lớn tiếng la.

“ Nhưng, nhìn rất đẹp…” Mắt chàng ngốc căn bản không nỡ rời khỏi bức tranh.

Cho tới khi Archi tức giận, đoạt lấy bức tranh dùng sức vò mấy cái, ném qua bên đường rồi bước thật dài đi về phía trước.

Ngốc gần như sắp khóc ra, nhưng cũng không dám nói gì xấu với Archi.

Y nhút nhát chờ Archi rời xa mấy bước, lại nhẹ bước chạy tới nhặt cục giấy, vuốt phẳng mặt giấy bị vò nhăn nheo, trân trọng bỏ vào trong ngực.

Archi hừ nhẹ một tiếng, tưởng mình không thấy được hành động mờ ám của y phải không? Quên đi, niệm tình đối phương một vai khiêng tất cả hành lý cùng túi nước, bức tranh kia coi như thưởng cho đi.

Đi vài chục bước, nhịn không được cười: có người si mê tướng mạo của hắn, hoặc ít hoặc nhiều vẫn có thể mang đến cho mình một chút cảm giác thỏa mãn, dù người kia là một tên ngốc.

Hai người chính thức tiến vào Hành lang Cẩm thạch xanh.

Đó là một con đường dài hẹp kẹp chính giữa sa mạc Tatenuric hiểm ác cùng núi thần Mielpa hiểm trở, liên kết đại lục đông cùng đại lục tây, đi qua mấy quốc gia quan trọng, Bageke cũng ở trong đó.

Để tránh nắng nóng trên đường, họ sửa hành trình mỗi ngày, đi vào buổi sáng cùng chạng vạng, lúc mặt trời treo cao đỉnh đầu, sẽ hóng mát dưới bóng cây dâu tằm hay cây ô-liu mọc sẵn gần đó.

Một đường tiến tới, bên trái là núi thần cao lớn hiểm trở, bên phải gần sát sa mạc, trước mắt hoang vắng gập ghềnh, lúc gần chạng vạng tới điểm dừng đầu tiên, là một ốc đảo bốn phía mọc chà là và dâu tằm dày đặc, hẳn là hình thành do tuyết trên núi tan, chảy nước tới khu vực thung lũng.

Ngốc rất hưng phấn, kéo Archi muốn đi tắm rửa.

Archi không dám, ốc đảo là chỗ tụ tập nhiều gia súc lữ hành, ngoại trừ cái đó, còn rất nhiều binh lính vương quốc Pima kiểm tra kẻ khả nghi lân cận ốc đảo, hắn sợ nếu tắm sạch, ngụy trang bị tiêu trừ, chắc chắn sẽ bị bắt về vương quốc Pima.

Ngốc không đợi Archi, ùm một tiếng nhảy vào hồ nước ốc đảo cỏ lau vây quanh, cởi y phục trong nước để trên bờ, tìm một hòn đá chà nhẹ ở trên người, còn lấy dao cạo râu ngắn tích lũy mấy ngày, chơi trong nước cực kỳ vui vẻ.

“ Có cá! Vợ này, ta bắt cá nướng cho ngươi ăn!” Trong tay nắm chặt một con chiến lợi phẩm, ngốc ngửa đầu, hớn hở kêu la.

Cá nướng? Archi trái lại thật sự đói bụng, hơn nữa mấy ngày nay trốn đông trốn tây, chưa hề được ăn uống đàng hoàng, ngày xưa ăn sang mặc quý, hắn rất muốn ăn thịt…

Gì?

“ Tên ngốc ngươi tuy đần độn thật, nhưng diện mạo rất đẹp!”

Archi mở to mắt, nhìn đến ngẩn người.

Vẫn chưa phải đẹp bình thường, tóc y trước kia dính bẩn, rũ thật dài trên trán, che khuất trán rộng cùng khuôn mặt tuấn tú, hiện tại y toàn thân ướt đẫm, đương nhiên vuốt tóc hơi dài mang bọt nước ra sau, làm gương mặt hiện rõ ra.

Râu ngắn đều được cạo sạch sẽ, đường nét khuôn mặt trở nên rõ rệt, hoàn mỹ từ giữa trán vẽ đến má, hoàn mỹ phối hợp cùng sóng mũi cao kiên quyết, đó là một dung nhan trầm tĩnh đủ để so sánh với thần.

Khiến người ta khó có thể chống cự dung nhan hấp dẫn này, miếng bịt mắt đen vốn gây ác cảm lúc này lại cho y thêm chút lực hấp dẫn thất thường, đó là sắc thái nguy hiểm…

Archi vẫn chằm chằm nhìn ngốc.

Hắn từng thấy rất nhiều người uy nghi lẫm liệt, lại không ai hơn được tên ngốc trong nước này, phát hiện ngoại trừ tướng mạo, thân thể y cao thẳng càng uy nghiêm và áp bách hơn người bình thường, làn da nhiều năm bị ánh nắng đốt thành màu sậm càng làm y có sự chín chắn từng trải gió sương.

Không ngờ người này lại có bộ dạng như thế…

Ngốc thấy vợ nhìn mình, nhếch miệng ha ha cười đắc ý, nói. “Tất cả mọi người đều nói ta đẹp, đáng tiếc chính là ngốc… Hazz! Cá chạy mất rồi, chúng ta chờ chút bắt lại, trước giặt y phục cái đã!”

Một cái cười ngây ngô này của y, khí khái anh tuấn bức người lập tức tan mất hơn phân nửa, cầm y phục chà chà xát xát trong nước, lại phơi trên đá bằng, rất thỏa mãn, một lần nữa vào lại trong nước bắt cá.

Archi nhìn ngốc bộ dạng thoải mái, rất hâm mộ, hắn đã chạy một ngày đường, ngâm mình trong nước mát lạnh là sự hấp dẫn lớn lao.

Phía trên hồ ốc đảo truyền đến tiếng ngốc đập nước, còn tiếng gió thổi qua cỏ lau yên bình…

Cúi đầu nhìn mình, vẫn đang mặc y phục cung nữ lúc chạy ra khỏi cung.

Chui qua đường bí mật dưới thần điện, chạy trốn như chuột cống, làm cả mặt mày hắn dính dầy bụi bặm, nhưng cũng bởi vậy mà giấu được binh lính lùng bắt.

Thật sự rất muốn tắm rửa một cái, thay đồ nữa…

“ Vợ này, xuống giúp ta bắt cá!” Ngốc vẫy tay gọi hắn dưới nước.

Archi căn bản không có tâm tư bắt cá, mũi giật giật, hazz, ngay cả hắn cũng không chịu nổi mùi bản thân, mà nước hồ màu xanh đậm đang hấp dẫn hắn…

Hắn nói với mình: mặt trời sắp xuống núi, bên hồ đã không có bao nhiêu người, tắm rửa một cái sau đó tìm một nơi bí mật nghỉ ngơi, chờ bình minh tới lại bôi chút đất cát lên mặt, hẳn là không sao.

Sau khi quyết định liền không cố kỵ gì nữa, hắn cũng ầm một tiếng nhảy xuống nước, cởi hết y phục trong nước ném lên bờ, vốn nghĩ gặp nạn ở ngoài, không thể chiều chuộng bản thân quá mức, đi học ngốc, đặt quần áo ướt sũng trên tảng đá lớn, lộn trái lại chà xát, nhưng vò nhẹ mấy cái liền không có tính nhẫn nại, ngay sau đó hô to gọi ngốc.

“ Giúp ta giặt quần áo.” Vênh mặt hất hàm sai khiến, bày ra khí thế hoàng tử.

“Ờ!” Ngốc lên tiếng trả lời, sau đó cảm thấy bất thường, nói. “Trong nhà người ta đều là vợ giặt quần áo… Ngươi mới phải giúp ta giặt quần áo…”

“ Ta không biết giặt.” Archi nói rất hợp tình hợp lý. “Ngươi giặt, ta bắt cá, nhà ta đều như vậy.”

“ Như vậy à, được rồi.”

Ngốc gãi gãi đầu, thật sự rẽ nước qua, y đứng trong nước ngoan ngoãn giặt quần áo thay vợ, còn hỏi. “Vợ này, ngươi là nam, tại sao lại mặc y phục nữ?”

Archi lườm y một cái, hai người cũng đã sóng vai đi một ngày đường, ngốc đến bây giờ mới nghĩ tới vấn đề này, không phải quá trễ chứ? Lười trả lời, hắn lập tức xối ướt đầu tóc mặt mũi, cũng làm mình thanh tỉnh một chút.

Nước hồ trong đến mức có thể nhìn thấy cá nhỏ thong dong trong đó, hắn đi vài bước về phía trước, chân liền gần như không đạp đến đáy, ngay sau đó lặn xuống nước, cảm thấy nước hồ sâu không lường được, không dám mạo hiểm bơi tiếp về phía trước, đành phải trở lại chỗ nước cạn gần bờ.

Cẩn thận tẩy rửa bản thân, trong tóc đều là cát bụi, làm tắm rửa trở thành công trình hạng nặng.

Lúc này, ngốc đã giặt xong y phục đem phơi, nhiệt độ sa mạc khô nóng, dù là hoàng hôn, y phục cũng sẽ nhanh chóng khô.

Archi nhớ tới lời hứa vừa rồi, lặn xuống nước muốn bắt cá, không ngờ ngốc bắt cá rất dễ dàng, tới lượt hắn xuống nước, lại ngay cả đuôi cá cũng sờ không được, tức giận.

“ Vợ này, ngươi bắt cá được không?” Ngốc không biết phân biệt, lúc này vẫn cứ hỏi.

“ Cá khó bắt chắc chắn ăn không ngon.” Hắn vung tay, thở phì phì nói. “Ta không muốn ăn.”

“ Không đâu, đây là cá Rokfu, rất béo, không có xương dăm, thịt lại mềm…”

Ngốc vừa nói vừa cúi đầu, vừa vặn có một con cá bơi tới bên chân, y vươn tay nhanh chóng chụp lấy đập lên bờ, liên tục đập mấy cái, mấy con cá mập mạp liền giãy giụa nhảy nhảy trên đất trống bờ hồ, y lập tức trần trụi lên bờ, khoác y phục gần như đã khô lên, bắt giá làm cá nướng, động tác liền mạch lưu loát lại thuần thục.

Archi hơi nghiêng đầu nhìn, ngốc ở phương diện nào đó lợi hại hơn hoàng tử hắn đây, muốn sống dã ngoại hoàn toàn không có vấn đề… Cúi đầu, lại một trận thở dài.

Cúi đầu nhìn túi da dê nho nhỏ treo trên cổ, bên trong chứa một viên đá kỳ diệu, lấy tay nắm chặt, nhớ lúc tướng quân Yage đảo chính, phụ vương bất kể thế nào cũng bắt hắn mang viên đá này chạy trốn, đẩy hắn tiến vào đường bí mật chỉ con cháu hoàng gia trực hệ mới thông hiểu, sau đó…

“Phụ vương, ta không tin có đại thần Thương Ưng tồn tại…” Hắn thì thào nói.

“ Vợ gọi ta à?” Ngốc thính tai, nghe tiếng hắn, vội hỏi.

“ Không có!” Quay đầu lại nhíu mày, lúc này lại ngửi được mùi khét, hắn mắng. “Chuyên tâm cá nướng đi, ta không ăn đồ khét!”

Hắn đang đau thương nhớ tới phụ vương mẫu hậu, lo lắng họ cùng em gái có thể bị tướng quân Yage ngược đãi hay không, lại bị chen ngang thô lỗ, cả tâm tình lo âu đều bị đánh tan.

Mắng xong quay đầu lại, lại tìm mấy con cá đáng thương trong hồ trút giận, không chú ý tới ngốc nướng cá trên bờ, ngốc bị một cái liếc nhìn vừa rồi của hắn làm chấn động ngây người, cá sắp bị nướng khét cũng không chú ý.

Ngốc vốn ngồi xổm trên đất, cả tâm tư đều đặt trên mấy con cá bên cạnh đống lửa, y cách một lúc liền trở thân cá, để tránh thân cá bị nướng khét.

Thỉnh thoảng liếc nhìn vợ mình đứng trong nước, cảm thấy có chút oán giận, lưu lạc rất nhiều năm bên ngoài, cũng quen biết rất nhiều người, vợ của bạn đều sở trường lo liệu việc nội trợ, sẽ chủ động giặt đồ nấu ăn, tại sao vợ y lại lười như vậy?

Bất quá, bóng dáng vợ đứng bên nước rất dễ nhìn, tuy là nam, nhưng da thịt vàng mật lại non mềm hơn phụ nữ, dáng người mảnh dẻ, xương sống lại mềm mại, đường cong từ eo đến mông như được điêu khắc, hại y vừa nướng cá vừa nhìn, nhìn đến phân tâm, da cá cũng khét đen một mảnh.

Vội vàng lột da cá khét xuống, tránh bị người vợ xấu tính mắng mỏ.

Lại nhìn lén, nước vừa vặn ngập tới thắt lưng vợ, lộ ra một chút khe mông, dẫn người ta mơ tưởng chết người, ngốc nhịn không được nuốt nước bọt, không phải vì bụng đói còn ngửi được mùi cá nướng, mà là…

Thật muốn ôm vợ quá…

Á, không xong rồi, cá sắp khét!

Lúc này nghe vợ ở trong nước lẩm bẩm, y còn tưởng rằng vợ gọi mình, hóa ra không phải, bất quá, chuyện cá nướng khét lại bị vợ biết, vợ quay đầu lại trừng mắt nhìn y, nửa khuôn mặt rửa sạch bụi bẩn sáng mờ ánh chiều tà, rực rỡ khắc rõ, mỹ lệ kinh người.

Cả đầu ngốc trống rỗng, ngực hưng phấn muốn phát nổ.

Archi không biết tai vạ đến nơi, cúi đầu muốn tìm con cá xui xẻo trút giận, nghe thấy ngốc phía sau lại nhảy vào trong nước, cho rằng y là vì nướng khét cá, muốn bắt thêm cá lập công chuộc tội, cũng không để tâm.

“ Đồ ngốc, trời cũng sắp tối rồi, không thấy cá đâu… Ngươi… Ngươi làm gì!” Archi đột ngột hô to hoảng sợ.

Ngốc từ phía sau ôm chặt lấy hắn, miệng ồn ào lung tung lộn xộn. “Hóa ra vợ cũ chính là vợ mới, không cần bỏ!”

Archi nghe không hiểu lắm, chỉ tức, tên ngốc này sao lại cởi sạch y phục xuống nước, còn không phân bua gì đánh lén một cái, nói cái gì vợ cũ vợ mới, bệnh ngốc phát tác sao?

“ Buông ra! Không được làm càn!” Hắn vặn vẹo thân thể, muốn tránh thoát hai cánh tay gấu ôm trước ngực.

“ Ta vừa rồi còn nghĩ bỏ Archi thật đáng tiếc, hiện tại không cần bỏ nữa, vì Archi cũng là vợ mới của ta, ách, hoàng tử Saichi trong bức tranh kia…” Vui mừng đến muốn lên mây.

Archi nghe ngốc kêu tên hắn, toàn thân run lên, cũng quên giãy giụa, hoảng loạn cúi đầu nhìn chăm chăm bóng nước, thấy một gương mặt tuấn tú, nghĩ thầm hỏng bét.

Hắn một lòng chỉ nghĩ sáng mai ngụy trang lại, giấu những người khác, lại quên tên ngốc bên cạnh có ý nghĩ kỳ quái đối với hoàng tử Saichi, hẳn là bị bề ngoài vô hại của y lừa gạt, bất cẩn tháo phòng bị.

“ Mau thả ta ra, không được ôm!” Hắn dùng sức xoay người, trợn mắt mắng. “Ai cho ngươi làm như vậy? Nếu không thả, ta chắc chắn sẽ giết chết ngươi!”

Hai thanh niên thân mật ôm dưới nước, còn trần trụi mà ôm, nghĩ như thế nào cũng thấy khó chịu, khó trách Archi thật sự nổi lên sát ý với ngốc.

“ Vợ, ngươi chính là vợ ta, ta đương nhiên phải ôm ngươi… Quá tốt, ngươi theo ta trở về, quay về nhà trong sa mạc, hành trình kết thúc…” Ngốc chỉ cực kỳ cao hứng nói.

Archi thấy y không buông, lại cố gắng vặn vẹo vùng vẫy, tạo nên từng vòng gợn sóng khuếch tán ra trong nước, sóng nước cuồn cuộn, ào ào ào, ngay cả chim nước sống gần đó cũng kinh hãi bay lên, hốt hoảng bay về phía mặt trời chiều.

Càng vặn vẹo càng bất thường, nhiệt độ cơ thể ngốc sau lưng lập tức lên cao như lò lửa, cảm thấy má y kề sát cổ mình, hơi thở trầm loạn, nóng cháy như gió thổi tới trong sa mạc, phỏng da đau đớn.

“…. Ta lưu lạc đã lâu, chính là muốn tìm kiếm ngươi…” Ngốc ghé vào tai hắn thầm thì, tràn ngập mệt mỏi bất ngờ.

Archi giật mình, người phía sau trong phút chốc biểu lộ ra mệt mỏi cùng tang thương, khiến người ta dao động.

Sau đó…

Mặt phát xanh.

Tên sau lưng kia ôm hắn không buông thì thôi đi, thân mật dán mặt ở cổ mình phả khí nóng cũng thôi đi, bây giờ lại còn có thể, còn có thể…

Chính vì hai người đều trần trụi, càng có thể rõ ràng cảm giác tên ngốc phía sau lại có thể động dục, phát hoàn toàn, vật cứng nóng chống giữa khe mông hắn, lớn mật biểu đạt tình dục không chút tô vẽ.

Archi đương trường đông cứng, cũng không dám lộn xộn nữa, cảm giác ma sát cái cứng cứng kia thật sự rất ghê tởm, ghê tởm đến muốn ói, hắn nghiến răng nghiến lợi nói. “…. Đây là sỉ nhục lớn nhất đối với một hoàng tử…”

Đáng tiếc, tên ngốc người cũng như tên, nghe không hiểu, chỉ biết ôm chặt mới có thể biểu đạt tình yêu của y đối với hoàng tử.

“ Ôm thật đã… Ngươi thật mềm… Vợ à, ta thật sự rất vui…” Liều mạng nói, liều mạng khóa chặt eo Archi, không cho người trốn thoát.

Archi phát cáu, biết thứ phía sau càng nở lớn, lại tức giận mắng to. “Ta sẽ giết ngươi… Ta thề, ta nhất định giết… Ngươi rốt cuộc có nghe ta nói không? Không được cọ! Không được cọ bậy!”

Archi nóng nảy, ngốc cư nhiên cọ cọ chỗ mông Archi, cái loại cảm giác đặc thù này…

“ Ngưng!” Archi một chút khí thế cũng không có, hoảng loạn kêu la. “Ta ra lệnh cho ngươi ngưng! Ngưng…”

“ Ngưng… Ngưng không được… Vợ à, chỗ đó của ta, bỗng nhiên…”

Miệng mũi người phía sau hít thô thở gấp, khí nóng kéo ra từ cổ tràn lên mặt phía trước, mặt nước gợn sóng, biên độ cao thấp quỷ dị, làm ảnh ngược trời chiều bị xé rách hỗn loạn.

Cả người Archi đều rơi vào vòng kiềm cặp của ngốc, hắn liều mạng muốn chạy trốn, đột ngột, thân thể nóng cháy dán phía sau run lên, tiếng gầm nhẹ cuồng vui như dã thú truyền tới, chỗ eo mông có thêm chất lỏng dính dính nóng nóng vẩy lên…

Biết ngốc làm ra chuyện gì, cả người Archi cũng bỗng chốc trống rỗng, không thể phản ứng, cho đến khi đối phương ở phía sau lên tiếng.

“ Thật sự ngưng không được, cho nên… Vợ à, ta thật thoải mái, ngươi có muốn cũng… Ta trước giúp ngươi rửa…”

Lòng tràn đầy vui mừng và thỏa mãn, ngốc thả người ra, hắt nước lạnh lên lưng Archi, giúp hắn rửa sạch vật dính dính này.

Bỗng nhiên, Archi xoay người, một đấm hướng tới mũi y, ngốc lập tức ngã ngửa ra sau, bắn lên một đống bọt nước.

“ Ngươi dám! Ta đánh chết ngươi, ta đánh ngươi thằng ngốc này!” Archi rống to, xấu hổ biến thành tức giận.

Lại xoay người bắt lại đối phương từ trong nước, tay năm tay mười, chát chát cho y hai cái tát. Đây còn chưa hết giận, Archi tiếp tục muốn đánh, ngốc thấy thế liền chạy lên bờ, Archi đuổi theo như phát điên, nắm đấm tiếp tục đánh y như mưa trút.

“ Vợ sao lại đánh ta?” Ngốc đỡ trái hở phải, quác quác kêu to.

“ Ta là kẻ ngươi có thể tùy tiện chạm vào sao? Chuyện hôm nay nếu bị truyền ra ngoài, người khác sẽ nhìn hoàng tử ta như thế nào?” Không phải nói giỡn, Archi muốn giết người ngay tại chỗ.

Ngốc vẻ mặt vô tội lại bất đắc dĩ, ủy khuất nói. “Không phải cố ý, ta chạm tới vợ, thân thể liền nóng… Ta không sai à, lão cha từng nói có thể làm loại chuyện này với vợ…”

“ Loại chuyện gì? Chuyện gì cũng không được làm, không được sờ ta, không được đụng ta, lại càng không được làm với ta cái… Cái…”

Archi nhắc tới chân lại đạp, còn đạp nặng. Hắn tuy nhìn có vẻ thanh tú, nhưng dù sao cũng là hoàng tử, từng theo thầy học văn học võ ở cung đình, lại thường hay cùng con cháu quý tộc ra ngoài săn bắn, không yếu đuối đến mức mặc người ta ăn hiếp.

Chân đạp xong còn chưa đủ, nắm tay tiếp tục hạ xuống, ngốc chỉ có thể bảo vệ mặt ngồi xổm trên đất, kêu rên như con chó nhỏ bị giẫm lên đuôi.

“ Đừng đánh, vợ….” Y kêu ô ô. “ Ta một chút cũng không đau, nhưng tay ngươi chắc chắn rất đau… Đừng đánh…”

Archi sửng sốt, dừng lại, trời ạ, một trận giáo huấn tay chân như vậy, hắn chẳng những thở hồng hộc, hơi trước không tiếp được hơi sau, tay chân lại mơ hồ phát đau, tên ngốc này rốt cuộc làm từ thứ gì?

Ngốc thấy hắn bất động, tưởng vợ cuối cùng hết giận, y ngồi xổm trên đất liền ngẩng đầu, cái nhấc đầu này thật khủng khiếp, Archi vừa khéo đứng bên cạnh y, còn cách chưa tới một tấc, có thể nghĩ ra ngốc hiện tại đối diện loại phong cảnh tươi đẹp nào.

Vừa rồi bị tát hai cái, mặt y cũng không đỏ không sưng, nhưng hiện tại y mặt nổ đỏ, hô hấp dừng lại, toàn thân khí huyết cuồn cuộn, hai hàng máu mũi chảy xuống…

Archi mở to mắt, không rõ đối phương tại sao đột ngột chảy máu mũi, lại phát hiện một con mắt của y nhìn đăm đăm, đóng đô ở hạ thể mình, khoảng cách hai người rất gần, gần đến mức đủ làm hắn nổi da gà.

“ Không được nhìn!” Hét lớn, hét xong, đầu gối Archi lập tức thúc lên, trúng ngay cằm ngốc, lại thô bạo đánh người ta ngã ra phía sau.

Tìm y phục ngốc giặt sạch, mới khô được một nửa, không mặc được, hắn chuyển qua đi lục hành lý đối phương, lấy quần áo y ra mặc vào, đáng ghét, người này vóc dáng cao hơn hắn, còn có cơ thịt hơn hắn, cho nên y phục rộng lớn, hại Archi phải xăn ống quần lên, tránh đi đường vấp té.

Mặc y phục xong liền cảm thấy đói bụng, nhìn đống lửa đã tắt, cá nướng hơ lửa kia cũng cháy đen một mặt, hắn nhíu mày, lúc này ngốc đã đứng dậy, dùng nước rửa máu trên mặt mới chạy tới bên cạnh Archi, lúc này y học ngoan, ngồi xa chút, bảo trì khoảng cách hơn một cánh tay.

Giành lột da cá cháy đen, cười cười đưa qua, nói. “Vợ, ăn này.”

Archi luôn quen trà đến đưa tay, cơm đến há miệng, nhận lấy liền gặm, rất kinh ngạc, thịt con cá này quả thực rất ngon, ngốc trước đó còn thoa muối lên, làm hương đặc thù cùng vị non mềm của cá được tôn lên, ngon hơn đầu bếp cung đình làm.

Ăn một cái chưa đủ, lại mong đợi tìm kiếm bên đống lửa, ngốc biết ý hắn, lại cầm một con cá khác cho hắn như lấy lòng.

Archi nhìn y một cái, không nói, tiếp nhận lại ăn.

Thừa dịp tro tàn chưa tắt, ngốc lại lần nữa làm lửa bùng lên, từ trong hành lý lấy ra lò sắt nấu nước, còn cầm một bó gì đó đốt trong lò lửa, chỉ một thoáng, khói trắng lượn lờ tràn ra.

Trong sương khói trộn lẫn hương nhựa thông và chanh, Archi ngửi ra là hương liệu trân quý nhất dùng để tế thần, dù ở trong cung đình, đây cũng là hương liệu thượng đẳng không thể tùy ý phí phạm, tên ngốc này lãng phí như thế, hình như căn bản không hiểu được giá trị của thứ này.

“Hương trầm… Trong Hành lang Cẩm thạch xanh, thứ này còn đáng giá hơn vàng, ngươi sao lại có…” Hắn nhịn không được hỏi.

“ Ta theo thương đội đi khắp nơi, băng qua rất nhiều quốc gia, có một con đường hương liệu đặc biệt vận chuyển hương liệu này, ta đi mấy chuyến, mang về được rất nhiều…”

“À, nghe nói hơn một ngàn năm trước có một thành thị ốc đảo, được đại thần Thương Ưng bảo trợ, dựa vào buôn bán hương trầm, vàng kiếm được chất cao như núi, đáng tiếc đã biến mất trong sa mạc, ngươi có từng nghe qua chưa?” Archi bị gợi lên hứng thú, hỏi.

Ngốc có chút mê muội, nghĩ nghĩ trả lời. “A, thành Moye? Hình như có chuyện như vậy. Vợ này, ta nói với ngươi, người trong thành kia càng lúc càng không kính trọng thần, lấy hương cây cỏ thấp kém dâng hương cúng tế, thật hôi, nên ta cho bão cát nổi lên diệt sạch…”

Archi liếc y, nói. “Nói giỡn, đồ ngốc, truyền thuyết nói tiêu diệt cái thành kia chính là thần sa mạc, sao lại là ngươi được?”

Ngốc nhếch miệng cười, vợ tâm tình tốt, hẳn sẽ không đánh y nữa.

Hương trầm y đốt có thể khiến tâm tình người ta bình lặng, trấn an lấy lòng người, khi sa vào quá khứ không thể kiềm chế, hay tinh thần căng thẳng buồn bực, hương trầm có thể giúp người ta thoát khỏi khốn cảnh.

Chỉ cần vợ cao hứng, ngốc cũng liền vui vẻ, nhựa hương trầm trân quý hay không, hay là trị giá bao nhiêu, hoàn toàn không ở trong lòng y.

Đọc truyện chữ Full