Diêm Trừng ngay từ đầu không nói gì, Kỉ Tiễu tự nhiên cũng sẽ không mở miệng, vì thế trong lớp tràn ngập một cỗ trầm mặc im ắng, chỉ có tiếng lá cây xào xạc lay động ngoài cửa sổ.
Cuối cùng vẫn là Diêm Trừng nhịn không được, hắn đột nhiên hỏi: “Cậu hy vọng Hà Bình sẽ nghỉ học sao?”
Kỉ Tiễu ngưng bút, quay đầu sang nhìn hắn.
Diêm Trừng vẫn không nhúc nhích nhìn lại cậu, trong ánh mắt bao hàm sự đánh giá, phảng phất xuyên qua đồng tử trong suốt kia có thể nhìn thấu tâm tư của Kỉ Tiễu.
Kỉ Tiễu đảo mắt một cái lại cúi đầu nói nhỏ: “Không hy vọng.”
Diêm Trừng nghi hoặc: “Vậy cậu hi vọng cậu ta làm sao?”
Kỉ Tiễu: “Cứ như bây giờ….”
Một lát, Kỉ Tiễu hỏi: “Cậu ta sẽ bị đuổi học sao?”
Diêm Trừng nhìn sắc mặt ôn hòa trầm tĩnh của Kỉ Tiễu, một lúc lâu sau mới nói: “Sẽ không….”
Kỉ Tiễu gật gật đầu.
Sau bữa tối, Diêm Trừng ở trong thư phòng làm bài tập, hắn mở ngăn kéo ra, cầm quyển truyện tranh lật ra xem, nhìn bức họa in trong đó hồi lâu, sau đó mở máy tính ra, gõ tên tạp chí ‘chòm sao xx’ lập tức hiện ra không ít tin tức, có các bài viết, có comment thảo luận.
Diêm Trừng chọn một đường link kích vào, người mở đầu chủ đề hỏi có nhận xét thế nào về tạp chí này, tiền nhuận bút thế nào, có phải lượng tiêu thụ tốt không?
Phía dưới có người đáp: Tạp chí này chủ yếu là dành cho nữ sinh học sinh tiểu học đến sơ trung xem, hình minh họa cũng là những hình đơn giản đi kèm với những thông tin cung cấp trong tạp chí, người có năng lực sẽ không làm ở đây, tiền nhuận bút cũng ít, nhưng quyết toán rất nhanh, một câu truyện đen trắng ngắn thì khoảng 500, còn có màu là 800, nếu là truyện dài kỳ sẽ cao hơn một chút, thế nhưng cũng không cao bằng những nơi khác, cũng chỉ đủ kiếm tiền tiêu vặt.
Diêm Trừng xem xong bài viết, lại đi thăm dò địa chỉ nhà sản xuất, sau đó tắt máy tính.
*******
Sau kì nghỉ dài, học chạy đuổi chương trình thực vạn phần thống khổ, nhưng nhắm mắt quên đi cũng liền trôi qua, mấy ngày nay, Diêm Trừng đã trở lại như trước đây ngồi yên trong lớp cả ngày không đi đâu, chỉ là muốn được ở cùng Kỉ Tiễu mà thôi.
Diêm Trừng cùng Kỉ Tiễu nói tốt cũng không tốt mà nói xấu cũng không xấu, giữa trưa Diêm Trừng sẽ mang cơm cho Kỉ Tiễu, mà Kỉ Tiễu sẽ trả tiền lại cho hắn, Diêm Trừng nhận thực sảng khoái, người ngoài nhìn vào thấy quan hệ hai người không lạnh cũng không nóng, nhưng thái độ đối đãi có chút khác biệt với các bạn học khác, ít nhất thì khi Diêm Trừng lên tiếng Kỉ Tiễu cũng có đáp lại.
Này đã là cố gắng lớn nhất rồi, vì thế Ngũ Tử Húc bội phục nhìn sang Kỉ Tiễu nói: “Thực đối xử bất công nha, có thể không thèm nể mặt Diêm Vương, bạn học mới về điểm này so với hiệu trưởng còn trâu bò hơn nha.”
Diêm Trừng đối với chuyện này từ chối cho ý kiến,
Thật vất vả một tuần học căng thẳng này mới trôi qua, mới nghỉ ngơi được 2 ngày lại nghênh đón một trong ba khảo nghiệm khác, đó chính là họp phụ huynh vào chiều thứ hai.
Thành tích thi tháng vừa rồi cũng đã được dán trên bảng thông báo ngay giữa hành lang đi lại cho mọi người đều có thể nhìn rõ xem con cái mình ở trường đến tột cùng có trình độ thế nào.
Đối với học sinh mà nói cái này chả khác nào xoa trước khi đấm, mà có một số học sinh thì hoàn toàn không để tâm chính là Vương Hi Đường, Ngũ Tử Húc, cha mẹ ở địa vị cao, thâm thể cao quý không có khả năng hạ mình tới tham gia loại hội họp bình dân thế này, đương nhiên bình thường trước khi thông báo họp phụ huynh thì các thầy cô chủ nhiệm lớp đã liên hệ với cha mẹ học sinh lớp mình, họp phụ huynh cũng chỉ là hình thức mà thôi.
Thế nhưng bà ngoại Diêm Trừng cũng là một đại nhân vật, là nhà giáo ưu tú, mỗi lần họp phụ huynh đều vạn phần coi trọng tự mình tới trình diện, còn nhớ rõ lần đầu xuất hiện dọa lãnh đạo nhà trường không nhẹ, hết an bài tiếp đón đến an bài đại tiệc chiêu đãi, người người xếp thành hàng dài nghênh đón, có thể so với việc nghênh đón thanh tra sở tới trường kiểm tra, cuối cùng bà mới nói là tới họp phụ huynh cho ngoại tôn, không phải tới để xem xiếc khỉ, những thứ này bà thấy còn không ít sao, đến chỗ nào cũng không thanh tịnh.
Bà ngoại đã bận tâm vì hắn như vậy, Diêm Trừng tự nhiên không thể thoát trách nhiệm, vì thế mỗi lần đều phi thường tri kỷ cùng bà tới trường, sau đó tới phiên các thầy cô giáo ca ngợi mình với bà ngoài, tìm một chỗ tạm rời đi, đợi những người đó nịnh hót xong, hắn lại xuất hiện đón bà ngoại rồi hòa hòa mĩ mĩ cũng nhau về nhà.
Hôm nay cũng như thế, chỉ cần Diêm Trừng không nói, bà ngoại từ trước tới nay cũng không chủ động hỏi thành tích của hắn, nhưng trước khi đi về, Diêm Trừng lại nói với bà ngoại: “Điểm thi tiếng anh lần này của con không tốt.”
Bà ngoại hơi kinh ngạc: “Bao nhiêu?”
“65.”
Bà ngoại nghĩ nghĩ: “Lão sư dạy không tốt sao?”
Diêm Trừng nói: “Bình thường.”
Bà ngoại gật đầu: “Ta đã biết, lát nữa xong việc ta gọi điện thoại cho con.”
“Dạ vâng.”
Lúc này đã hơn 7h tối, ngoài cổng trường đều là đám học sinh bị bắt phải hộ tống phụ huynh tới trường, trong đó Ngũ Tử Húc và Vương Hi Đường nhàn nhã nhất, đương nhiên là bởi vì bọn họ thuần túy ăn no rửng mỡ đến góp vui mà thôi.
Hồng Hạo bất mãn: “Ai nói trường Phụ Trung cơ sở vật chất đầy đủ chứ! Mẹ nó, đến một chỗ trống để ngồi trong chốc lát cũng không có.” Nói được một nửa, cậu ta bỗng nhiên chỉ vào phía đối diện nói: “Bọn mày xem ai kìa?”
Chỉ thấy các đó không xa trong một quán cà phê, một nam một nữ ngồi đối diện nhau, nữ sinh mi nhãn tú lệ, là Mai Nghiên Nghiên? Mà nam sinh ngồi đối diện thuộc dạng thư sinh nhã nhặn, mặt luôn mỉm cười, bộ dáng rất ôn nhu.
“Oa kháo, thằng chó Dương Khiếu, ăn một gậy của lão tôn đây!” Ngũ Tử Húc nổi đóa lên, thần kinh nói.
Hồng Hạo tặc tặc không ngừng lắc đầu: “Con gái a, luôn lẳng lơ ong bướm như vậy, dễ thay lòng đổi dạ, một khắc trước còn theo đuổi đằng sau Diêm Vương, một bộ không phải nó thì không lấy chồng, hiện tại thì lại vui cười với tân hoan, chậc chậc chậc….”
Diêm Trừng nhìn cũng không nhìn lấy một cái: “Đừng nói bậy, chúng ta đi thôi, về trường.”
“Về trường thì ngồi ở đâu?” Ngũ Tử Húc hỏi: “Phòng học đều bị các bô lão chiếm rồi.”
Hồng Hạo bỗng nhiên nói: “A, hay qua kí túc xá xem đi, tao còn chưa đặt chân vào đó bao giờ.”
Hà Bình hôm nay cũng không về, vốn chỉ có cậu ta ngẫu nhiên sẽ nói chuyện, hiện tại cả căn phòng ngoài trầm mặc vẫn là trầm mặc, trong im lặng lại ân ẩn rối loạn, tựa như Tôn Tiểu Quân, di động bị cậu ta cầm trong tay tung qua lộn lại hồi lâu, lần thi này điểm cậu ta không tốt lắm, Tôn Tiểu Quân từng cùng ba cậu ta khoe năm sau nhất định sẽ tiến vào lớp 1 thế nhưng giờ khả năng đạt thành đã bị loại gần một nửa, trừ phi có kì tích xuất hiện.
Cậu ta đang ở chỗ kia không ngừng lầm bầm: “Chắc mình lọt vào top 60 đi, vật lý mình thi không tệ, lịch sử cũng đã hơn lần trước 10 điểm, ngữ văn còn hơn điểm lớp trưởng….”
Tiêu Kiện Thạc bị cậu ta lầm bần muốn ong tai, trừng mắt lườm qua: “Mày mới đứng trong top 60 mà đã mơ được vào lớp 1 á, ít nhất mày cũng phải hơn người khác 100 điểm đi.” Tiêu Kiện Thạc điểm cũng không cao nhưng bởi vì kiến thức cơ bản chắc nên so với Tôn Tiểu Quân vẫn cao hơn mấy điểm, nhưng vẫn bị cao thủ các lớp 2 và 3 đánh bật nên cũng lo lắng vị trí trong lớp 1 của mình sẽ bị lung lay, tâm tình hắn cũng đang rất buồn bực đây.
Tôn Tiểu Quân có chút không phục: “Trước khi thi thì không phải ai cũng lợi hại như vậy, có trách thì trách điều kiện tiên quyết của bọn tôi không tốt như thế.” cậu ta vẫn cho rằng mấy người trong lớp 1 có cái gọi là giới hạn thi bằng không cậu ta cố gắng như vậy dựa vào cái gì mà vẫn kém hơn so với người khác nhiều như vậy, có mấy người đến từ Phân Hiệu điểm thi cũng cao hơn so với cậu ta.
Tiêu Kiện Thạc sao không nghe ra thứ mà cậu ta muốn nói, nga, nếu có giới hạn thi liền thi tốt, vậy cậu ta có giới hạn thi mà điểm thi còn trì trệ thế này thì phải nói là ngu tới mức nào đây?
Đang muốn nhảy dựng lên nổi giận, lúc này lại có người gõ cửa. Tiêu Kiện Thạc quay đầu ra rống lên: “Mẹ nó, gõ cái gì mà gõ, không có ai!” Tiếng đập cửa vẫn không dừng, không nhanh không chậm tiếp tục vang lên.
Tiêu Kiện Thạc hai bước đi qua, một phen dùng lực mở cửa: “Con mẹ nó, đã nói không…” Thô tục mắng một nửa liền nuốt trở lại.
Liền nghe thanh âm Hồng Hạo ngoài cửa không vui vang lên: “Sao? Hỏa khí lớn như vậy, mày lù lù một đống đứng trước mặt tao thế này không phải người chả lẽ là quỷ à?”
Tiêu Kiện Thạc tức khí đều bay biến mất, đặc biệt là khi cậu ta thấy nhóm Diêm Trừng đứng sau lưng Hồng Hạo. “Không không không, tao chỉ là… a, mày, bọn mày tới đây làm gì?”
Hồng Hạo một phen đẩy cậu ta ra bước vào trong phòng: “Tới đây còn có thể làm gì, thăm quan hậu cần kiến thiết của trường chứ còn làm gì, thuận tiện đến thăm kí túc của bạn học.”
Ngũ Tử Húc cùng Diêm Trừng cũng chậm rãi đi theo vào, Vương Hi Đường vừa đi vừa nói: “Phòng kí túc của các ông loại nào cũng có, ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, so với bà tám ngoài chợ còn ồn ào hơn, thế nhưng lại có thể dưỡng ra được một học bá, cũng thực không dễ dàng a.”
Bên trong phòng, Khổng Bân và thằng nhóc lớp 10 vừa thấy có người tự nhiên như ruồi đi vào đều ngây ngẩn cả người, mà Tôn Tiểu Quân cũng giật mình sợ tới mức suýt nữa lăn từ trên giường xuống đất. Hồng Hạo thấy bộ dạng của cậu ta nhịn không được ha ha bật cười, chỉ là đến khi nhìn thấy Kỉ Tiễu ở một góc, lập tức không còn biểu tình gì.
Diêm Trừng cũng thấy Kỉ Tiễu, cậu đang ngồi trước bàn học đeo tai nghe, tai nghe lớn bịt kín toàn bộ tai, không biết là thật sự chuyên tâm hay là không thèm để ý tới chuyện bên ngoài, tóm lại vẫn như trước vững vàng đưa lưng về phía bọn họ, không nhúc nhích.
Phòng kí túc không lớn một lúc chen chúc 9 đại nam sinh tiến vào, trong đó có 4 tên thuộc dạng ‘khổng lồ’ nên không gian lập tức như bị thu hẹp lại. Tiêu Kiện Thạc bận rộn lấy mấy cái ghế dựa ra cho bọn họ ngồi, Hồng Hạo cũng không khách khí, đặt mông xuống chiếm một chỗ.
“Nóng chết, sao đến điều hòa cũng không có vậy?” Ngũ Tử Húc vẩy vẩy vạt áo trước: “Điều kiện khổ sở thế này, bọn mày ở thế nào hả.”
Khổng Bân cẩn thận nói: “Tao có quạt điện, mày dùng không?”
“Sao còn không sớm lôi ra?”
Thừa dịp mấy người kia luống cuống tay chân tiếp đãi bọn hắn, Diêm Trừng đánh giá chung quanh, thành thật mà nói, so với kí túc nam trong tưởng tượng của hắn thì căn phòng này sạch sẽ hơn nhiều, ít nhất không có mùi lạ, cũng không có cảnh tất thối, quần lót bay đầy trời. ánh mắt Diêm Trừng dừng ở bóng lưng Kỉ Tiễu cách đó không xa, đây là lần đầu hắn thấy cậu trong bộ đồ ở nhà, dáng người vốn đơn bạc trông lại càng gầy gò, chiếc áo trông có vẻ rộng để lộ một mảng lớn da thịt, đặc biệt là cần cổ tinh tế, tuyết trắng tới chói mắt. Diêm Trừng cảm giác bản thân không thể rời mắt khỏi người này, mãi cho tới khi Hồng Hạo gọi hắn.
Hết chương 28
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Diêm Vương
Chương 28
Chương 28