Vì thế, loại tình huống cần người không nhãn lực làm chuyện khờ dại thời khắc mấu chốt luôn có mặt Hồng Hạo, người khác thường tìm cách nói giảm nói tránh còn cậu ta trực tiếp thống khoái nói thẳng ngay ra miệng.
“Này, bà và Diêm Vương hai người…làm lành rồi à?” Hồng Hạo hỏi, khó trách hôm nay Diêm Vương lại xuống căn tin ăn cơm.
Diêm Trừng tay đang gắp đồ ăn dừng lại một chút, lại nhìn sang Kinh Dao, lại nhịn không được nhìn biểu tình của Kỉ Tiễu.
Kinh Dao cũng nhìn Diêm Trừng, sau đó cũng theo hắn nhìn sang Kỉ Tiễu.
Kỉ Tiễu phi thường nghiêm túc ăn cơm, cảm nhận được hai tầm mắt hướng về mình, cậu mới ngẩng đầu lên.
Kinh Dao lập tức đối với cậu lộ ra một nụ cười tươi, cùng Kỉ Tiễu chào hỏi: “Chào cậu.”
Kinh Dao tuy không quái gở như Kỉ Tiễu nhưng vị tiểu thư này mắt luôn để trên đỉnh đầu, người có thể khiến nhỏ tỏ ra hòa nhã trừ Diêm Trừng ra…cũng chỉ có Diêm Trừng. hôm nay lại bỗng nhiên đối với Kỉ Tiễu nhiệt tình như thế, trời nổi gió gì vậy?
Nhưng khiến mọi người mở rộng tầm mắt còn ở phía sau, Kỉ Tiễu thế nhưng cũng tự nhiên đối với nhỏ gật đầu chào, còn lên tiếng đáp lại: “Xin chào.” Sau đó câu tiếp theo khiến Diêm Trừng nhịn không được mà nhăn mi.
Kỉ Tiễu nói: “Khăn tay tôi giặt sạch rồi, nhưng hôm nay không mang.”
Kinh Dao xua tay: “Không sao, tặng cho cậu đó.”
Kỉ Tiễu không nhận lời khách sáo của nhỏ, nói: “Ngày mai trả lại cho cậu.”
Kinh Dao cũng không kiên trì, đợi nhỏ và Kỉ Tiễu nói xong, mới chậm rì rì trả lời vấn đề của Hồng Hạo.
“Tôi và Diêm Vương? Đâu có làm lành.”
“A?!” giật mình là bộ ba còn lại, cả ba đồng thanh kêu lên.
Kinh Dao nhún vai: “Chúng tôi nhìn giống như đã làm lành sao?”
Hồng Hạo ngốc lăng cùng Ngũ Tử Húc liếc nhau, hai người cùng lắc đầu không hiểu gì.
“Chính thế đó.”
Hồng Hạo vẫn hết sức ngốc tiếp: “Bà không phải trước đây có chết cũng muốn…” Nửa câu sau bị ánh mắt Diêm Trừng quét qua tắc nghẹn trong họng.
Kinh Dao ha ha cười, vô tình thay cậu ta nói nốt: “Ý ông là tôi lúc trước sống chết thích Diêm Vương, không ngờ lần này có thể sảng khoái chia tay vậy sao?”
Hồng Hạo đảo mắt, biểu tình cái gì tao cũng chưa nói.
Kinh Dao lia mắt nhìn quyển menu trên bàn, đối Diêm Trừng vươn tay, Diêm Trừng cầm quyển menu đưa cho nhỏ, Kinh Dao tự mình lật xem, tất cả mọi người nhìn nhỏ từng bước từng bước gọi xong đồ muốn ăn, sau đó mới lần nữa ngẩng lên.
“Tôi thích Diêm Vương.” Kinh Dao hào phóng thừa nhận: “Thích một người sao có thể thay đổi ngay được, chia tay cho tới hôm nay mới bao lâu chứ, tôi là loại người lang tâm cẩu phế sao, nhưng mà…” Nhỏ đem menu trả lại cho Diêm Trừng, Diêm Trừng tự giác đứng dậy thay nhỏ đi gọi đồ, Kinh Dao tiếp tục nói: “nhưng mà anh ấy không thích tôi, tôi có thể làm gì được?”
“Vậy bà hiện tại là…” Ngũ Tử Húc cũng nhịn không được.
“Làm bạn bè không được sao?”
“Bà nói thật?” Ngũ Tử Húc hoài nghi, nữ sinh có thể hào phóng như vậy á?
Kinh Dao trừng cậu ta: “Ánh mắt của ông là ý gì?”
“Ánh mắt bội phục.” Ngũ Tử Húc lập tức chân chó: “Vậy hai người có khả năng quay lại không?”
Kinh Dao ‘hừ’ một tiếng: “Hiện tại không có khả năng, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?” Vương Hi Đường truy vấn.
“Trừ Phi…” Kinh Dao nhìn Diêm Trừng đang đi lại: “Trừ phi có ngày anh ấy thật sự thích tôi, nhưng mà…” Kinh Dao lắc đầu, một câu nói thật nhẹ: “Tôi hiện tại bắt đầu hoài nghi, anh ấy có thể thật sự thích một người nào đó hay không?”
Mọi người nhất thời phát ra :”A ~~~~” “Vậy a!!” “Cảm tình tốt a~~~” “Nhất định có thể đợi tới ngày đó” .vv..vv.. âm thanh phiền nhiễu ồn ào, nhưng thực sự trong lòng bọn họ đều cho rằng, Kinh Dao là tâm không cam, lòng không nguyện, vẫn hi vọng xuất hiện nhiều nhiều trước mặt Diêm Trừng để gợi lên ý vãn hồi trong hắn. Về phần cái gì không yêu có thể làm bằng hữu, đồ ngốc mới tin.
Kỉ Tiễu lại lẳng lặng đánh giá Kinh Dao trong chốc lát, vừa vặn nhìn thấy xót xa bi thương trong mắt nhỏ.
Bữa cơm này từ đầu tới cuối không khí thực quái lạ, bề ngoài có vẻ gió êm sóng lặng, nhưng nội bộ bên trong lại cảm giác sóng lớn cuộn trào, nhưng mọi người đều cố gắng tỏ ra bình thường hết sức có thể.
Đêm nay quay về phòng ngủ, bọn Kỉ Tiễu mới phát hiện đồ đạc của Hà Bình đã bị thu dọn đi hết, giường cũng trống không.
Tiêu Kiện Thạc lập tức tỏ vẻ: “Thằng đó đại khái không còn mặt mũi ở lại cho nên mới rời đi.”
Tôn Tiểu Quân hôm nay nghe lớp trưởng nói đã có thông báo xử phạt Hà Bình, là lỗi lớn, đình chỉ học một tuần ở nhà xem xét, thế là đã nhẹ hơn so với trong tưởng tượng rất nhiều, ít nhất còn có thể tiếp tục đi học ở Phụ Trung, nếu Hà Bình có thể tự mình nỗ lực vươn lên không chịu thua kém, thì vẫn có cơ hội trở nên nổi trội, chỉ là việc gian lận đã khắc sâu trong lòng mỗi thầy cô và học sinh thì hình tượng phỏng chừng nhất thời khó có thể gạt bỏ. Chuyển ra ngoài kỳ thật cũng tốt, miễn cho bọn họ càng nhìn càng thấy ghét, còn ảnh hưởng tới tâm tình sinh hoạt và học tập.
Hôm sau Trì Xu Huyên gọi điện tới, nói bà phải trở về Pháp, hỏi Kỉ Tiễu có trở về nhà ăn cơm một bữa không.
Kỉ Tiễu không nói nhưng trong lòng kỳ thật đối với thái độ bám riết không tha tận sức muốn làm dịu đi quan hệ mỗi người trong nhà của Trì Xu Huyên có không ít lần kinh ngạc, không biết có phải người của Trì gia trời sinh cố chấp hay không mà rõ ràng nhiều năm nay sống chung với nhau đã ác liệt tới mức độ này, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng thấy khó chịu, bà ấy sao vẫn còn có thể kỳ vọng thay đổi cục diện biến thành một nhà vui vẻ hòa thuận tương thân tương ái được chứ?
Trì Xu Huyên đến cùng là không rõ hay là giả bộ không rõ?
Kỉ Tiễu sẽ không đi chọc phá, cậu có thể làm cũng chỉ dừng ở mức này.
Cơm không có khả năng đi ăn, cúp điện thoại… Kỉ Tiễu cũng không nguyện ý đi, Trì Xu Huyên luyến tiếc khó xử cậu, cuối cùng vẫn là xách vali một mình yên lặng ly khai, tựa như lúc bà trở về vậy.
Tiết thể dục, Diêm Trừng khó được thấy Kỉ Tiểu nằm úp sấp lên bàn ngẩn người, quyển vở bài tập lịch sử vẫn trống rỗng để trước mặt, Diêm Trừng theo dõi cậu trong chốc lát, mới nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Này~~~~”
Kỉ Tiễu đảo mắt sang nhìn hắn.
Diêm Trừng nói: “Vẽ tranh xong chưa?”
Kỉ Tiễu cầm bút lên bài tập.
“Cho tớ xem với!”
Kỉ Tiễu viết viết viết…
Diêm Trừng lại nói: “Phong cách tranh minh họa kia tớ vừa thấy liền biết là cái dạng gì.”
Kỉ Tiễu ngừng tay hỏi hắn: “Dạng gì?”
Diêm Trừng: “ngực lớn mông cong.”
Kỉ Tiễu coi hắn đang phóng thí.
Diêm Trừng vô tội: “Tớ nói không đúng sao?”
Kỉ Tiễu khéo sách lại, lấy sách toán tiếp tục làm bài.
Diêm Trừng hướng cậu vươn tay.
Kỉ Tiễu nhìn không chớp mắt.
Diêm Trừng vẫn không nhúc nhích.
Qua lúc lâu sau, Kỉ Tiễu cầm một quyển sách ném cho hắn, sau đó nhả ra câu: “Mông cũng lớn.”
Diêm Trừng sửng sốt, gục trên bàn ‘ha ha ha ha’ cười vang vui vẻ.
Thời tiết tháng 10, trời trong nắng ấm, chim ca hót líu lo, thật sự là thời tiết mùa thu điển hình rất đẹp, mà Phụ Trung mỗi năm đều có tổ chức một lần đi cắm trại.
Những chủ trương tào lao của ban lãnh đạo trường đến lúc này rốt cục cũng có đất dụng võ, học liền học, chơi liền chơi, đám học sinh mới có thể phục quản.
Ba ngày hai đêm, không tính là lâu, nhưng so với trường Nhị Trung, Ba Trung bên cạnh hay là Phân Hiệu ở ngoại thành luôn đi và về trong ngày thì chuyến đi này cũng là quá nhiều. Điểm tới là một công viên vui chơi giải trí lớn, ở Lâm Thị, sẽ được ở trong rừng, khu này cũng không ít học sinh đã từng tới nhưng lần này là đi cùng bạn bè nên ý nghĩa cũng khác, ngay cả một số thiếu gia tiểu thư dù đi nhiều biết nhiều nhưng cũng vì thế mà phấn khởi không thôi.
Kỉ Tiễu vốn tưởng rằng Thiết ca nói cậu có thể không cần tham gia các hoạt động bên ngoài trường học nên đã tính toán không đi, ai ngờ, một ngày trước đó, Thiết ca thông tri cho cậu là phải đi, nếu thật sự không muốn chơi hoặc thân thể không khỏe thì có thể ở trong phòng không cần ra ngoài, nhưng sau đó là thời gian chụp ảnh tập thể, cho nên, quy định mọi học sinh đều phải có mặt đầy đủ.
So với mấy người cùng phòng kí túc cơ hồ đem toàn bộ đồ trong siêu thị đều nhét vào balo thi Kỉ Tiễu cũng chỉ mang mấy cái bánh mì, một chút lương khô cùng hai bộ quần áo thay giặt, phi thường gọn nhẹ, cậu tới lớp mới phát hiện, cậu cũng không phải là người mang ít nhất, bọn Diêm Trừng mới gọi là siêu ít siêu nhẹ, trừ quần áo để thay thì cái gì cũng không mang.
“Mang tiền không phải là được rồi sao, mấy người là muốn di dân tới Phi Châu à?” Ngũ Tử Húc thực không hiểu nhìn cái balo to tướng của Ngưu Vân Hải.
Ngưu Vân Hải trong bụng phỏng chừng đã oán thầm cả trăm lần: bọn nhà giàu các người, dân nghèo bọn tôi có thể so được sao?
Lúc này, Thiết ca tiêu sái hoạt bát đi vào rống to: “Chia nhóm xong chưa? Chia xong thì lên xe!”
Lớp trưởng nói cho mọi người tự chia tổ với nhau, một tổ 6 đến 10 người, hai tổ trưởng, vừa để dễ quản lý vừa dễ dàng phân phòng ngủ cùng kiểm soát số lượng thành viên. Kỉ Tiễu không tham dự, cũng không ai tới hỏi cậu có muốn cùng tổ không, Kỉ Tiễu đang nghĩ đến cuối cùng bị ghép vào nhóm nào thì vào nhóm ấy, nếu thật sự không còn nhóm trống thì có thể không cần phải đi, càng tiện.
Xe khách 50 chỗ mà chỉ chở hơn 30 người, bên trong xe phi thường trống trải, bọn Ngũ Tử Húc vừa vặn ngồi kín dãy cuối cùng, ai tới cũng không cho ngồi, nhưng Kỉ Tiễu vừa lên liền nghe cậu ta hô to: “Kỉ Tiễu, ở đây ở đây, chúng ta một tổ~~”
Kỉ Tiễu sửng sốt, các học sinh khác cũng đều hướng cậu nhìn qua, có kinh ngạc, có kì quái, nghĩ thế nào mới mấy ngày, mà học sinh mới đã có quan hệ thân thiết như vậy với nhóm Diêm Trừng? Kỹ năng cũng thực xảo diệu.
Nhất thời mọi ánh mắt đều mang theo chút thâm ý phức tạp.
Kỉ Tiễu hồi thần rồi làm như không thấy, Ngũ Tử Húc gọi, cậu liền đi qua, dù sao thì ngồi chỗ nào cũng như nhau.
Diêm Trừng ngồi ở trong cùng, thấy Kỉ Tiễu liền hỏi: “Cậu say xe không?”
Kỉ Tiễu lắc đầu, Diêm Trừng hỏi: “Tớ cũng không, nhưng cậu vẫn ngồi cạnh cửa sổ đi.” Nói xong liền nhích sang vị trí bên cạnh nhường chỗ cho Kỉ Tiễu.
Kỉ Tiễu cũng không khách khí ngồi vào.
Xe bắt đầu chuyển bánh hướng tới Lâm thị, một đường ngựa xe như nước, hai bên đường ngoại trừ đồng ruộng thì cũng không có cảnh đẹp nào để xem, nhưng tâm tư đi du lịch tập thể hiện tại bất đồng, nên xem cái gì cũng thấy đẹp.
Một thoáng chốc Hồng Hạo liền từ phía trước ôm về một đống lớn đồ ăn, ngay từ đầu là bí thư đoàn Lỗ Tú Ny cho cậu ta, hai người họ sau một hồi dây dưa dai dẳng cuối cùng hai ngày trước Hồng Hạo rốt cục cũng đem người thu phục, hiện tại chính là thời kì lửa nóng. Mà biết Hồng Hạo là muốn chia sẻ với nhóm hảo huynh đệ, vì thế không ít nữ sinh đều lấy đồ ăn vặt của mình cống hiến cho hắn đem về, ngươi một túi ta một túi, đi một đường liền biến thành nhiều như vậy, mà đám con gái này cố ý làm vậy là vì cái gì, ai cũng biết nhưng chỉ là không muốn nói ra miệng thôi.
Diêm Trừng vốn không thích ăn vặt, nhưng khi Hồng Hạo đưa qua một túi, hắn vẫn tiếp nhận, sau đó đưa hết qua cho Kỉ Tiểu ngồi bên cạnh, hỏi cậu có muốn ăn không?
Kỉ Tiễu lắc đầu nói không ăn, vì thế Diêm Trừng cũng để đó, chả đụng vào.
Hết chương 32
Jeremy: từ chương này trở đi tác giả không đặt tên chương nữa nên tớ sẽ ghép 2 chương vào làm luôn 1 lúc ^^
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Diêm Vương
Chương 32
Chương 32