Mai Nghiên Nghiên đã làm tốt tâm lý sẽ bị lơ đẹp, ai ngờ Kỉ Tiễu lại vô thanh vô thức giơ tay ra.
Mai Nghiên Nghiên vui mừng quá đỗi, vội vàng đưa sách qua: “Bài này này, nghe nói chiều nay sẽ thi…nhưng tớ làm tới đây liền không biết làm thế nào nữa.”
Thành tích lớp 3 tuy không được như lớp 1 nhưng không phải hoàn toàn không có cao thủ, tựa như Dương Khiếu môn lý cũng không tồi, lần thi trước là 1 trong 3 người được hơn 90 điểm, nhưng Mai Nghiên Nghiên lại không tới hỏi bạn trai tin đồn của mình mà lại chạy tới hỏi Kỉ Tiễu, nguyên nhân bên trong chắc chỉ có mình nhỏ biết.
Kỉ Tiễu cũng không quan tâm, cũng chẳng hỏi, trực tiếp đem quá trình giải đề viết ra cho Mai Nghiên Nghiên.
Mai Nghiên Nghiên nhìn lời giải bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt lập tức lộ ra tươi cười, thái độ cũng dễ chịu hơn nhiều, phảng phất muốn biểu đạt thân thiết hơn, nhỏ đối với Kỉ Tiễu nói: “Thi xong mọi người trong đội bóng sẽ cùng nhau đi chúc mừng, cậu có đi không?”
Kỉ Tiễu dừng một chút: “Không đi.”
Mai Nghiên Nghiên chỉ là thuận miệng hỏi vậy, cũng không phải thật sự để ý Kỉ Tiễu có đi hay không nhưng có một số việc nhỏ vẫn tò mò không thôi.
Nhỏ ra vẻ kinh ngạc: “Diêm Trừng không nói với cậu sao? Hay là cậu bận việc?”
Kỉ Tiễu làm việc của mình không đáp lại. Mai Nghiên Nghiên tươi cười cương chút, nhưng vẫn kiên trì tiếp tục hỏi: “Vậy…Kinh Dao có đi không?”
Kỉ Tiễu dừng bút, bỗng nhiên nhìn qua, ánh mắt kia không hề che dấu vừa thẳng thừng vừa sắc bén, Mai Nghiên Nghiên còn chưa từng bị người khác dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm bao giờ, trong ấn tượng của nhỏ, Kỉ Tiễu chính là người cho người khác cảm giác có cũng được mà không có cũng không sao, hướng nội sâu sắc như vậy hoàn toàn chưa bao giờ có trong phạm vi chú ý của nhỏ, thế nhưng nhỏ lại không biết, khi Kỉ Tiễu nhìn người trong mắt sẽ tản mát ra một loại tựa như ‘sát khí’ gì đó.
Mai Nghiên Nghiên có điểm ngốc lăng.
Kỉ Tiễu nói: “Cậu muốn biết cái gì?”
*******
Ba ngày thi tháng rất nhanh trôi qua, sau khi môn cuối cùng thi xong, không khí trong lớp rõ ràng tưng bừng hơn hẳn. Buổi sáng Kỉ Tiễu rốt cuộc cũng hoàn thành bản thảo đem nộp, mặc kệ bình thường có cố gắng chống đỡ thế nào, thừa dịp tiết 4 là tiết mỹ thuật vẫn nhịn không được ngủ gật một chút, một giấc ngủ này hiển nhiên liền ngủ say như chết, đến khi mở mắt ra thì đã qua giờ ăn trưa.
Trong lớp đã có không ít người lục tục ăn cơm xong trở lại, Kỉ Tiễu khởi động thân mình, nhìn thấy một chiếc bánh sandwich không biết lúc nào được đặt ở trên bàn của mình.
Bạn học chung quanh đều đang cười đùa, Ngưu Vân Hải bên cạnh thì đang đeo tai nghe ngâm nga theo điệu nhạc yêu thích, không ai nhắc nhở Kỉ Tiễu nên ăn cơm trưa, cũng không có bất cứ ai để ý tới cậu, tựa như chiếc bánh sandwich này tự dưng xuất hiện, không có dấu vết.
Kỉ Tiễu ngốc ngốc ngồi không nhúc nhích.
Một bài hát được vang lên, trong radio của trường vang lên thanh âm thoải mái của Lỗ Tú Ny, nhỏ là thành viên tích cực của đội phát thanh trường, trưa thứ 6 mỗi tuần tại trường Phụ Trung đều có khoảng thời gian giải trí phát những bài hát học sinh yêu thích, học sinh cũng có thể viết những tờ giấy nhỏ yêu cầu bài hát hoặc những lời chúc, hoặc là những đoạn tỏ tình, cũng có những tin tức bát quái đều có thể được đưa lên đài phát thanh trường, cho nên rất được học sinh trường hoan nghênh.
Lỗ Tú Ny nói: “Vừa rồi là bài hát của bạn xx lớp 10-6 gửi tới bạn Khương Chân lớp 10-1, chúc Khương Chân lần thi này may mắn….”
Ngũ Tử Húc vừa nghe liền đập bàn gào lên: “Ai? Thằng này là thằng nào? Thằng nhóc kia ngon thì mày ra đây đấu với anh.”
Hồng Hạo sung sướng khi người gặp họa cười ha ha: “Mày lạc hậu, ra tay chậm, không thể coi thường các học đệ bây giờ nha.”
“Đúng là không có giới hạn! Lời ca vừa rồi thực củ chuối, đồ ngốc mới nhờ radio phát bài hát, không có phẩm vị! Tiểu gia tao mà sợ nó à, xem xem lát nữa tao có tìm được cái thằng lỏi đó không!”
Hồng Hạo khó chịu, bạn gái cậu ta chính là bá chủ của cái đài phát thanh trường: “Là mày không có can đảm thôi.”
Ngũ Tử Húc vừa định phản bác liền nghe thấy Lỗ Tú Ny nói: “Lúc trước tớ còn thấy kỳ quái vì sao hôm nay tớ lại nhận được vô số các thiệp chúc mừng, sau mới nghĩ tới, nguyên lai ngày mai là sinh nhật của hoa khôi của khối 11, khó trách có rất nhiều lời chúc phúc từ bốn phương tám hướng gửi tới, tớ liền lấy một lá thư đại diện cực có phong tình đọc lên cho các bạn nghe, người này đã chọn một bài hát cực kỳ có ý nghĩa trong ngày này đó là bài Back At One gửi tặng Kinh Dao, hy vọng Kinh Dao có một sinh nhật thực khoái hoạt, về phần người này là ai…chúng ta đành phải dựa vào ca từ bài hát để tìm vậy.”
Lỗ Tú Ny nói xong, âm nhạc liền vang lên.
……
it’s undeniable that we should be together
Không thể phủ nhận, chúng ta sẽ ở bên nhau.
it’s unbelievable how i used to say that i’d fall never
Thực khó tin, anh vẫn cho là anh sẽ không lại rơi vào bể tình.
……
Nghe từng câu ca từ da diết, Ngũ Tử Húc lại mắng một câu, nhưng câu này nhẹ hơn rất nhiều.
“Fuck, là đứa nào a….”
Mắng xong, hắn lại nhịn không được hướng về chỗ Diêm Trừng nhìn qua. Cùng lúc đó, trong lớp cũng có không ít người nhìn về phía Diêm Trừng.
Diêm Trừng ngẩng đầu nghe, không lên tiếng.
Ngũ Tử Húc cẩn thận nói: “Diêm Vương… mày còn rất lãng mạn a.”
Diêm Trừng nhăn mi, trừng mắt lại lườm thằng bạn.
Ngũ Tử Húc tự động câm nín.
Kỉ Tiễu sờ lên chiếc bánh sandwich thế nhưng vẫn còn ấm, cậu cầm chiếc bánh trong tay một chốc, dường như muốn cảm thụ độ ấm trong đó, sau đó chậm rãi bỏ vào ngăn bàn…
******
Tan học, Diêm Trừng chậm rì rì thu thập đồ đạc.
Ngũ Tử Húc lại tới đẩy hẳn: “Đi thôi, không tới Berry nữa, lần này Hồng Hạo đã đặt chỗ ở khu Nam rồi, nghe nói có một quán rất lớn, tới xem thử.”
Diêm Trừng đem quyển sách cuối cùng bỏ vào balo, nghiêng đầu nhìn Kỉ Tiễu.
Kỉ Tiễu đang xốc balo lên vai muốn rời đi, hai người tầm mắt giao nhau, Kỉ Tiễu dứt khoát quay đầu đi, trực tiếp đi ngang qua bên người hắn, rời khỏi phòng học.
“A, Kỉ Tiễu không đi sao?” Ngũ Tử Húc kỳ quái.
Biểu tình Diêm Trừng thực khó coi: “Chúng ta đi thôi.”
Quán ở khu Nam thực không tệ, so với Berry thì nội dung giải trí càng phong phú hơn, lão bản phi thường khách khí chiêu đãi nhóm tiểu tổ tông này, hơn nữa Hồng Hạo cũng đã yêu cầu gọi vài chai rượu tới. trừ thành viên chủ lực của đội bóng ra còn không ít người mang theo người yêu, nên mọi người vừa chơi đùa ca hát vừa uống rượu, không khí có chút náo nhiệt.
Nhưng Diêm Trừng không có ý tứ gia nhập, hắn chỉ ngồi xem bọn họ chơi trò nó thật hay thử thách, cứ ngồi một chỗ uống rượu.
Kinh Dao cũng tới, ngồi bên cạnh hắn, nhỏ nhìn chằm chằm Diêm Trừng trong chốc lát, sau đó vươn tay cản lại Diêm Trừng lại tiếp tục nốc rượu.
“Hôm nay anh uống nhiều rồi.” Diêm Trừng bình thường rất ít uống rượu: “Tâm tình không tốt sao?”
Diêm Trừng nói: “Không có, chỉ là rượu nhẹ thôi, mọi người đều ở đây, cao hứng.”
Kinh Dao ‘hừ’ một tiếng: “Anh cho em là đồ ngốc à, anh nhìn nhỏ đi…” Nhỏ hất cằm hướng tới Mai Nghiên Nghiên ở đối diện: “Hoàn toàn cùng một trạng thái, người không biết còn tưởng rằng hai người đều bị thất tình ấy.”
Mai Nghiên Nghiên hôm nay đích xác uống nhiều, Mai Dục cũng khuyên không nổi nhỏ, nhỏ không chỉ nốc rượu như nước lã mà khi chơi trò chơi cũng rất nhiệt tình, vòng trước nhỏ thua, Mai Nghiên Nghiên chọn nói thật.
Người đối diện hỏi nhỏ: “Bà và Dương Khiếu là thế nào?”
Mai Nghiên Nghiên nói: “Tôi và cậu ta không có quan hệ gì, về sau cũng không.”
“Hai người chia tay?” người đối diện kinh ngạc.
Mai Nghiên Nghiên cười: “Chưa từng quen nhau nói gì tới chia tay.”
“Vậy lúc trước…”
Mai Nghiên Nghiên đánh gãy: “Tôi thích người khác.” Nói xong nhỏ thẳng tắp nhìn qua Diêm Trừng.
Loại hành vi gọn gàng dứt khoát này khiến cho người muốn hỏi nhất thời không biết nói gì, mọi người đều biết Diêm Trừng đối với Mai Nghiên Nghiên không có tí xíu tình cảm gì.
Diêm Trừng hiển nhiên cũng không cho nhỏ tiếp tục ý tứ, đứng dậy nói: “Tao đi toilet.”
Diêm Trừng ở bên ngoài đứng rất lâu, cũng không làm gì, chỉ đứng trước cửa sổ gió lạnh, sau đó cầm di động ra, hắn phát hiện hắn không có số điện thoại của Kỉ Tiễu, rõ ràng lần trước di động của cậu hắn đã cầm ở trong tay, vậy mà…
Miên man suy nghĩ một lúc lâu, lại trở về, buổi tụ tập đã đi gần tới kết thúc, quá nửa người đã say xỉn gục xuống, chỉ còn chờ Diêm Trừng nói giải tán mà thôi.
Diêm Trừng lắc đầu, vì thế lay tỉnh mấy người rồi cùng những người còn tỉnh táo đỡ những người gục không biết trời đất ra ngoài.
Diêm Trừng cau mày, nhưng cũng không thể bỏ mặc, Mai Nghiên Nghiên lảo đảo đi tới, Diêm Trừng không nhúc nhích, nhưng nhỏ tự mình dựa vào người hắn, nhỏ ôm tay Diêm Trừng miệng không ngừng lải nhải.
Đại bộ phận người đều thấy xấu hổ thay nhỏ, Kinh Dao cũng ngại phiền nên ra ngoài xe đợi, chỉ còn Mai Dục một bên lôi lôi kéo kéo.
Mai Nghiên Nghiên vô thức gọi tên Diêm Trừng, nghe Diêm Trừng sai Mai Dục đưa mình về, Mai Nghiên Nghiên lập tức giãy dụa.
“Diêm Trừng! Diêm Trừng! anh đừng như vậy…” vừa nói nhỏ vừa ủy khuất khóc nấc lên; “Anh đừng cùng Kinh Dao quen nhau…”
Diêm Trừng căn bản không muốn đáp lại nhỏ, nhưng nhớ tới chuyện giữa trưa liền đáp lại một câu: “Ai nói tôi sẽ quen với Kinh Dao?”
Mai Nghiên Nghiên nức nở: “Có người nói, có người nói…”
“Ai?” Diêm Trừng bỗng kéo tay nhỏ rít lên.
Mai Nghiên Nghiên thuận thế ôm chầm lấy hắn không buông: “Có người nói…anh tặng bài hát cho cô ta…hai người có phải lại làm hòa rồi không…ô…em thích anh lâu như vậy, vì sao anh không thích em…”
Diêm Trừng mày nhíu chặt vào nhau, lại hỏi một câu: “Là ai? Cô nghe ai nói?”
Mai Nghiên Nghiên lại chỉ khóc ồn ào không đáp.
Mai Dục ở bên cạnh vạn bất đắc dĩ: “Chị gái em uống say, em đưa chị ấy về, Diêm Vương anh đừng chấp chị ấy.”
Diêm Trừng không nói, yên lặng nhìn Mai Dục kéo Mai Nghiên Nghiên đi. Chủ quán đã an bài xe tới đón nhưng Diêm Trừng vừa đi ra liền lên một chiếc taxi gần đó rời đi.
Ngũ Tử Húc không hiểu gì: “Diêm Vương mày đi đâu đó?”
Kinh Dao nhìn chiếc taxi lướt qua mình trên mặt có chút đăm chiêu.
Cuối tuần như thường lệ Tôn Tiểu Quân đã tới thư viện ôn tập, đổi lại trước kia cậu ta khẳng định đã xách balo về nhà, nhưng hiện tại vì có Kỉ Tiễu ở cùng, Tôn Tiểu Quân rất nguyện ý lưu lại thêm một đêm, tiện chỗ nào không hiểu có thể hỏi, đương nhiên trước hết phải có da mặt thật dày, không có tinh thần ủy khuất sợ bị cự tuyệt.
Cậu ta đang bám riết không tha hỏi Kỉ Tiễu một đề toán, thì cửa phòng kí túc đột nhiên bị người dùng lực đập rầm rầm.
Tôn Tiểu Quân hoảng sợ: “Mấy giờ rồi, bệnh thần kinh à.”
Người đập cửa vẫn không chịu buông tay.
Tôn Tiểu Quân tức giận hùng hùng hổ hổ ra mở cửa: “Ai đó, làm cái quái gì vậy? không biết sẽ ảnh hưởng tới người khác học tập….” nói được một nửa liền ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy Diêm Trừng đang đứng ngoài cửa mặt đằng đằng sát khí.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Diêm Vương
Chương 39
Chương 39