Kỉ Tiễu đỡ Diêm Trừng vào phòng tắm rồi muốn rời đi, Diêm Trừng đứng đó thành khẩn nói; “Có thể lấy giúp tớ bộ quần áo sạch không?”
Kỉ Tiễu do dự một chút cuối cùng vẫn dựa theo lời hướng dẫn của hắn mà lấy đồ, sau đó từ trong khe cửa đưa quần áo qua. Kỉ Tiễu vốn không ngu, sao không biết được Diêm Trừng có tâm tư chứ, nhưng có lẽ là do cậu làm phòng bị không đủ toàn diện, cũng có thể là do không đủ kiên quyết, tóm lại mỗi lần đều có thể bị hắn kéo vào chỗ trống, a không…không cẩn thận kéo vào phòng tắm.
Cởi trần, hạ thân chỉ quấn bằng một cái khăn tắm, Diêm Trừng đem Kỉ Tiễu vây vào một góc tường, sau đó nhanh chóng kéo cửa lại, vòi hoa sen phía sau vẫn đang phun nước rào rào, khiến cho phòng tắm một mảnh sương mù bốc hơi càng làm không khí đốt tới lửa nóng.
Kỉ Tiễu bị Diêm Trừng giữ lại, đồng phục tự nhiên cũng bị ướt, Diêm Trừng vốn tưởng rằng cậu nhất định sẽ phản kháng nhưng Kỉ Tiễu lại chả có động tĩnh gì, chỉ yên lặng nhìn hắn. Diêm Trừng dán sát vào cùng chóp mũi cậu chạm nhau, khàn giọng hỏi: “Sao hôm nay ngoan vậy?”
Kỉ Tiễu liếc mắt qua cũng biết hạ thân người nào đó dù quấn khăn tắm bên ngoài nhưng cũng có thể nhìn ra được đang bừng bừng phấn chấn, thản nhiên nói: “Hữu dụng sao?”
Diêm Trừng cũng không tránh, hào phóng triển lãm ưu điểm của mình, sau đó gật đầu nói: “Thái độ như vậy mới đúng…”
Tâm tình của Diêm Trừng có thể nhìn ra được từ hành động hấp tấp nóng nảy của hắn, hắn dùng lực hôn sâu Kỉ Tiễu, nụ hôn kia phi thường sâu cùng bá đạo, ép Kỉ Tiễu dán sát vào tường, ót có chút đau đau. Diêm Trừng vừa hôn vừa cởi quần áo của Kỉ Tiễu.
Bình thường chỉ ấp ấp ôm ôm Kỉ Tiễu đã có thể quen thuộc nhưng hôm nay hành vi cùng loại đã tiến thêm một bước, tâm tình cậu nhất định không vững vàng như bề ngoài, áo bị lột tới ngang lưng, quần bị tụt xuống đầu gối, nhận thấy tay Diêm Trừng đang dần trượt một đường đi xuống, mơn trớn thắt lưng rồi xoa bóp ở mông. Kỉ Tiễu hơi hơi né tránh động tác này, nhưng Diêm Trừng lại không có khả năng buông tay.
Diêm Trừng cảm thấy từ sau khi gặp Kỉ Tiễu, hắn có rất nhiều biểu hiện mà ngay chính hắn cũng thấy xa lạ. Mỗi ngày đều bị vây trong một trạng thái gần như là ‘khát vọng’, khát vọng nhìn thấy Kỉ Tiễu, khát vọng được cùng cậu bên nhau, chẳng sợ Kỉ Tiễu lườm mình, chỉ cần Kỉ Tiễu hừ một tiếng Diêm Trừng đã thích tới không nói nên lời, hắn trước nguyên bản nghĩ rằng cảm xúc sẽ theo việc tiếp xúc lâu ngày với Kỉ Tiễu dần phai nhạt đi, dù sao người ngay trước mắt ngày nào cũng nhìn, tạm thời không cần gấp gáp, hơn nữa một người như thế cũng không thể nói gì nhiều với người khác, vì sao lại không thể diễn tả được càng ngày càng thấy thuận mắt.
Hắn lôi kéo tay Kỉ Tiễu ôm lấy hắn, hắn ôm được Kỉ Tiễu lại càng muốn hôn cậu, thật giống như đầu óc và thân thể như bị trúng độc không thể khống chế nghe chỉ huy, Diêm Trừng không hiểu đây rốt cuộc là ở hắn hay đơn thuần là do hắn đang trong thời kìa sinh lý hưng phấn? Nếu đổi thành người khác chẳng lẽ cũng như thế?
Diêm Trừng thật không dám suy nghĩ tới vấn đề này.
Hắn chỉ biết là, Kỉ Tiễu đối với hắn ảnh hưởng càng lúc càng lớn, ví dụ như một ngày không nhìn thấy thì lý trí dường như mất đi phán đoán thường ngày. Đó cũng không phải điều Diêm Trừng để ý, hắn cảm thấy mình cũng không quản nhiều như vậy, cứ như hiện tại là được rồi.
Tay Diêm Trừng lưu luyến trên mông Kỉ Tiễu, ánh mắt lại theo dõi dây chuyền mã não trên cổ cậu, đỏ rực như ngọn lửa nổi bật trên da trắng tuyết của Kỉ Tiễu, thực rất chói mắt. Diêm Trừng nhịn không được nhẹ nhàng xoa bóp mông Ki Tiễu, thành công đổi lấy một cái nhìn căm tức của đối phương, lập tức ngực và bụng đau nhức đều hóa thành một mảnh tê dại. hắn dọc theo cần cổ Kỉ Tiễu hôn dần xuống, lại đi liếm sợi dây tinh tế mình đeo cho Kỉ Tiễu, liếm điểm mẫn cảm khiến cậu phát run.
Tay Diêm Trừng không quên tiếp tục tại phòng tuyến cuối cùng của Kỉ Tiễu, trong quần lót sờ soạng một phen, vừa trầm giọng nói: “Không biết vì cái gì.. mới vừa ở khán đài thấy cậu xuất hiện, tớ đã muốn như vậy…nghĩ tới cậu đang nhìn tớ, tớ liền hứng thú phấn chấn…”
Hạ thân yếu ớt bị Diêm Trừng một phen nắm chặt, Kỉ Tiễu nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, nhưng cậu vẫn cắn răng ngẩng đầu phun một câu: “Tớ chỉ xem bóng…”
Diêm Trừng nắm tay Kỉ Tiễu đặt lên dục vọng vốn đã không nhẫn nại nổi nữa của mình, động tác cao thấp lên xuống an ủi, khóe miệng thì ngọt ngào cười mỉm: “Đúng…xem bóng, cũng là nhìn tớ…”
Kỉ Tiễu còn muốn nói gì nữa nhưng bị động tác linh hoạt của Diêm Trừng triệt để bao phủ suy nghĩ, bất đồng với lần đầu bài xích, lần này Diêm Trừng phi thường thoải mái khơi mào tình dục của Kỉ Tiễu, đắm chìm trong khoái cảm khiến biểu tình lãnh đạm thường ngày trên mặt Kỉ Tiễu hoàn toàn biến mất, mặt mày bị dục vọng như thủy triều dâng lên dần nhuộm đỏ, mâu quang thủy nhuận, thấy Diêm Trừng cơ hồ giữ không nổi nữa.
Hai người liền như vậy dựa sát vào nhau an ủi thân mật, thể lực Kỉ Tiễu không tốt như Diêm Trừng, chờ tới hết thảy đều kết thúc, chân cậu dường như vô lực tới phát run, đều dựa hết vào Diêm Trừng một phen bế cậu trở lại căn phòng bên ngoài.
Y phục của hai người đều ẩm ướt, Diêm Trừng chỉ có thể để Kỉ Tiễu mặt đồng phục trượt tuyết dày còn hắn mặc đồ thể thao sau vận động chống rét.
Kỉ Tiễu phải đi về, Diêm Trừng lại nói: “Đi ăn cơm với tớ đã, trước không phải đã nói mời cậu một bữa sao?”
Kỉ Tiễu hướng lồng ngực hắn nhìn lại, rõ ràng hoài nghi vừa rồi có người kêu ai ai đau đớn mà hiện tại lại sinh long hoạt hổ như vậy?
Diêm Trừng cũng không che dấu, mỉm cười nắm tay Kỉ Tiễu ra ngoài: “Bác sỹ nói không sao rồi, thư giãn thích hợp đối với bất luận loại ốm đau gì đều nhanh khôi phục hơn.”
Kỉ Tiễu không thích đi xa, nhưng hiện tại đúng giờ cơm tối, cho nên các hàng quán xung quanh lân cận trường đều rất đông, hai người đi một vòng khó khăn lắm tại một phòng trà Hongkong tìm được một vị trí trống ngồi xuống, còn là vị trí bàn đôi sát cửa sổ.
Diêm Trừng cầm menu, gọi món nào đều đưa cho Kỉ Tiễu xem trước, khi cậu đồng ý mới đi order. Đủ loại món Á món Âu trên bàn, Kỉ Tiễu cũng đói bụng, không khách khí gắp một ít thịt cua ở súp vào trong bát, vừa muốn ăn lại bị Diêm Trừng ngăn lại.
Diêm Trừng hỏi: “Khoan đã, mới vừa không chú ý đã gắp hải sản, cậu không thể ăn cái này.” Nói xong liền gạt hết cua đi, sau đó đem sủi cảo hấp gắp cho cậu: “Ăn cái trước, đủ chất.”
Kỉ Tiễu liếc mắt nhìn sủi cảo trong bát, chiếc đũa vẫn hướng trong bát súp tìm kiếm thịt cua, Diêm Trừng một phen kéo tay cậu lại, sau đó đem hết mọi đồ lạnh kéo tới phía hắn, còn đem mọi đồ nóng để trước mặt Kỉ Tiễu, nói: “Đó, mỗi người một nửa, cậu vì sao cứ ho liên tục không khỏi là do ăn uống không chú ý, cứ như vậy sẽ bệnh thành cái dạng gì.”
Nói xong, còn đem sprite Kỉ Tiễu vừa uống đổi luôn, gọi cho cậu một chén trà ấm.
Kỉ Tiễu chậm rãi thu tay, yên lặng ăn hết sủi cảo Diêm Trừng gắp cho.
Diêm Trừng cười nhìn cậu: “Có phải lại chê tớ phiền nữa không?”
Kỉ Tiễu không để ý tới hắn. Diêm Trừng bỗng nhiên vươn tay sờ soạng một phen ở hai má cậu, Kỉ Tiễu sửng sốt, đưa tay muốn đánh, Diêm Trừng đã nhanh tay thu vuốt heo của mình lại.
“Được rồi, nhanh ăn đi, nguội hết giờ.”
Hai người vì thế nghiêm túc tiêu diệt mỹ thực trên bàn, bên ngoài gió lạnh rít gào ngược lại với không khí ấm áp tốt đẹp bên trong, mặt đẹp, tuổi đẹp, mỹ thực, khiến những người đi đường bên ngoài nhịn không được phải ngoái lại nhìn. Đương nhiên cũng bao gồm cả một người đã đứng ở phố đối diện nhìn sang bên này rất lâu….Kinh Dao.
Trước đại kiếp nạn thi cuối kì, vì điểm thi lần này có ảnh hưởng quan trọng tới điểm tổng kết toàn khóa nên trước khi thi các thầy cô giáo đều ra rất nhiều bài tập cho học sinh củng cố kiến thức, mỹ danh là: vừa làm vừa ôn tập kiến thức. Kỉ Tiễu bình thường muốn đọc sách, nghỉ ngơi cũng không được, vì thứ 7 còn bị lão ngốc đầu bồi dưỡng thêm, phần lớn thời gian đều dựa vào bàn vùi đầu làm bài, khó được cảm thấy xương cốt cả người đều có điểm đau nhức, hơn nữa cậu cảm mạo cũng chưa khỏi hẳn, cho nên bức thiết phải tham gia vận động thể dục một chút, mà vừa vặn bọn Diêm Trừng phải tham gia huấn luyện không có ở đây nên thừa dịp ánh dương quang không mạnh, Kỉ Tiễu sáng sớm dậy làm thể dục, làm xong đang lên lầu thì bị giữ lại, Kỉ Tiễu ngẩng đầu vừa thấy là Kinh Dao.
Kinh Dao đối với Kỉ Tiễu dừng 2 giây mới nói: “Sao hôm nay lại xuống dưới vậy?”
Kỉ Tiễu: “Rèn luyện.”
Kinh Dao: “A….”
Dĩ vãng Kinh Dao không lên tiếng thì Kỉ Tiễu cũng không chủ động mở miệng, nhưng hôm nay cậu phát giác trạng thái của Kinh Dao không tốt lắm.
“Có việc?” Kỉ Tiễu khó được sẽ chủ động quan tâm người khác.
Kinh Dao cố nặn ra tươi cười: “Có chút mệt, thi cuối kì sắp vắt kiệt sức, lại thêm thi tháng cũng thực phiền toái.”
Kỉ Tiễu nghĩ nghĩ hỏi: “Môn nào không tốt?”
Kinh Dao ngừng một chút: “Vật lý…” nhỏ tiểu tâm đánh giá mặt Kỉ Tiễu, sau đó nói: “Cậu có thể phụ đạo thêm cho tớ không? Trước kia… trước kia đều là Diêm Trừng phụ đạo cho tớ.”
Kỉ Tiễu không do dự gật đầu.
“Vậy trưa nay nhé, tớ tới tìm cậu, chúng ta tới phòng học không người.” Kinh Dao quyết định.
Kỉ Tiễu: “Ân.”
…..
Nghỉ trưa vừa tới, Kinh Dao đã có mặt ở cửa lớp 1, khi đó Diêm Trừng cũng đang ở đó, hai người đang nghe Ngũ Tử Húc cầm tờ tạp chí truyện tranh bình luận loại Loli nào xinh đẹp.
Tạp chí là khi Diêm Trừng tới phát hiện trong ngăn bàn, Ngũ Tử Húc hì hì chọc: “Không ngờ Diêm Trừng thích loại khẩu vị này, để tao nhìn xem loại nào đẹp nhất mà khiến Diêm Vương phải nhớ thương.”
Diêm Trừng không lên tiếng, Kỉ Tiễu ngược lại rất nghiêm túc nhìn Ngũ Tử Húc.
Ngũ Tử Húc: “Cái này không được, mặt quá gầy, mỏng chết người, cái này cũng không được…ngực quá lớn cứ như bơm khí vậy.” Cậu ta ào ào lật tờ tạp chí, cuối cùng chỉ vào một bức ảnh nói; “Tao thấy người này không tồi, chân dài, dáng người cân xứng, mặt cũng thanh tú, muốn tìm cũng phải tìm người như vậy!”
Diêm Trừng cười cười nhìn Kỉ Tiễu.
Hồng Hạo lại xỉa đểu: “Loại hình đó trong thực tế làm éo gì có cho nên mới phải rúc đầu vào đống truyện tranh, mày cứ tìm loại con gái diện mạo bình thường cũng được nhưng ngực và mông phải lớn, càng lớn càng tốt, nhìn đủ thích.”
Ngũ Tử Húc không cao hứng, lôi kéo Diêm Trừng tìm đồng cảm: “Diêm Vương mày nói xem, loại con gái nào mới có cảm giác?”
Kinh Dao vào đúng lúc lên tiếng lạnh nhạt nói: “Ông hỏi hắn có rắm dùng?!”
Khẩu khí phi thường lớn thậm chí còn nghe được có chút chua ngoa, nhất thời đem mấy người đều giật mình, không rõ nhìn qua.
Kinh Dao cũng ý thức được mình giống như bị kích động, nhỏ dĩ vãng tuy rằng thực độc mồm độc miệng, thường đem Ngũ Tử Húc và Hồng Hạo nghẹn tới không nói ra lời nhưng thái độ của nhỏ với Diêm Trừng vẫn luôn thực tốt, tốt quá mức cẩn thận, đừng nói chi khách khí rõ ràng như thế, mà ngay cả cùng loại hiểu lầm Kinh Dao cũng không nguyện ý sinh ra.
Nhỏ cũng sẽ không làm cho Diêm Trừng có nửa điểm khó chịu, một chút khả năng cũng không có.
Hết chương 57
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Diêm Vương
Chương 57
Chương 57