DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Tam Phân Tử Thần
Chương 6

Icy đang ngồi trước bàn viết báo cáo, nội dung

báo cáo rất tỉ mỉ, bao gồm phạm vi dị năng của Ninh Thập Tam, sở thích sở ghét, đặc biệt là nỗi sợ chó vô biên của hắn.

Đang lách cách gõ bàn phím, tầm mắt Icy vô tình đảo qua chiếc điện thoại di động đặt bên cạnh, nhấn phím mở, trên màn hình lập tức hiện lên một đường cong hơi hơi đứt đoạn. Đây không phải tulip đen, mà cũng chẳng biết là hình gì, có lẽ đợi đến khi khám phá hết tất cả các màu sắc hắn mới có thể biết được.

Nghĩ như vậy, ngón tay Icy nhanh như cắt xẹt qua bàn phím, bản báo cáo dài dằng dặc lập tức biến mất. Icy bắt đầu bịa ra một đống những thông tin không liên quan, báo cáo rằng gần đây Ninh Thập Tam chưa có động tĩnh gì, không thể điều tra được năng lực của hắn, cần phải theo dõi thêm một thời gian, sau đó mới gửi tin đi.

Ngón tay hắn khẽ rờ lên khóe môi ban nãy hôn Ninh Thập Tam, chẳng hiểu sao trong lòng đột nhiên dấy lên cảm giác rung động khó tả. Hắn mơ hồ nghĩ lí do muốn khám phá màu sắc kia chỉ là cái cớ, chẳng qua hắn không muốn cho kẻ khác tiếp xúc với Ninh Thập Tam. Bí mật của Ninh Thập Tam chỉ mình hắn biết là được rồi.

Chuông cửa reo lên, Icy vung tay, bản báo cáo lập tức biến mất. Hắn đi ra mở cửa, thấy trước mặt là Ninh Thập Tam thì có chút sững sờ.

“Tôi có làm phiền anh không?” Ninh Thập Tam đưa tập kế hoạch bảo hiểm ra trước mặt Icy, “Anh nói rất hứng thú với bảo hiểm, mấy thứ này tôi vừa mới tìm, anh có thể tham khảo.”

Icy hơi nghiêng người, để Ninh Thập Tam tiến vào rồi mới đóng cửa nói: “Cảm ơn cậu đã có lòng.”

“Chỉ là tiện thể thôi.”

Chính xác là tiện thì giúp, hắn chỉ sắp xếp đống văn kiện lộn xộn trên bàn cẩn thận lại rồi mang sang đây. Ninh Thập Tam ngồi trên sô pha, đưa mắt nhìn khắp gian phòng, đây là lần đầu tiên hắn qua chào hỏi sau khi Icy dọn đến. Phòng khách bày biện rất ngay ngắn, bàn trà không dính một hạt bụi, chứng tỏ chủ nhân ưa sạch sẽ, có điều cách phối hợp màu sắc đồ đạc trong nhà hơi kì quái, việc này chắc hẳn liên quan đến chứng mù màu của Icy.

Icy đưa tách đồ uống cho Ninh Thập Tam, Ninh Thập Tam nhận lấy vừa nhấm nháp vừa quan sát Icy. Thanh niên trước mặt rất trầm tĩnh, gương mặt không biểu lộ cảm xúc, trước sau như một khiến Ninh Thập Tam không biết nên mở đầu câu chuyện như thế nào.

“Thực ra anh không phải dân thiết kế đúng không?” Suy nghĩ hồi lâu, Ninh Thập Tam quyết định hỏi Icy về điều mình luôn thắc mắc.

Icy sửng sốt, nhưng không đáp lại lời nào. Ninh Thập Tam vừa cười vừa nói: “Tôi rất muốn biết anh cố tình tiếp cận tôi là vì mục đích gì?”

Icy nhíu mày, nụ cười của Ninh Thập Tam khiến Icy có cảm giác như Ninh Thập Tam biết hết mọi chuyện. Nhưng Icy không rõ bằng cách nào hắn lại biết, vì thế thản nhiên hỏi vặn lại: “Sao cậu lại nghĩ như vậy?”

“Không phải anh luôn theo dõi tôi sao?”

Thấy Icy nghiêm túc trả lời, Ninh Thập Tam cảm thấy thú vị, liền muốn trêu chọc một chút. Cũng không phải đám thanh niên mới lớn luôn thích mơ mộng viển vông nữa, xã hội hiện nay việc gì cũng coi trọng hiệu suất, kể cả tình một đêm cũng phải tận hứng vui vẻ, những thứ phù phiếm không ý nghĩa thì mặc kệ đi.

“Tôi nghĩ cậu lầm rồi, tôi chưa từng theo dõi cậu.”

Ban đầu Icy còn thấy thắc mắc vì sao Ninh Thập Tam lại hỏi vậy, nhưng ngay lập tức hắn hiểu ra, kẻ gây ra chuyện này hẳn là Zero. Dị năng của Ninh Thập Tam quả thật lợi hại, cư nhiên có thể cảm ứng được cả tử thần đang theo dõi mình, xem ra nên đi cảnh cáo Zero ít nhúng tay vào việc của hắn thì hơn.

“Không phải anh sao?”

“Đương nhiên không phải.”

Icy phủ nhận nằm ngoài dự đoán của Ninh Thập Tam. Đối với mấy câu dò hỏi của hắn, Icy phản ứng rất lãnh đạm, hoàn toàn không có chút cảm xúc mãnh liệt như khi hôn môi ban nãy, khiến hắn cảm thấy quyết định sang thăm hàng xóm của mình sai lầm mất rồi. Tuy mấy lần tình cờ gặp gỡ đầy mờ ám kia chính là đầu sỏ gây nên hiểu lầm, nhưng bầu không khí lạnh lẽo lúc này khiến Ninh Thập Tam cảm thấy rất xấu hổ, còn tưởng rằng Icy có hứng thú với hắn, mà hắn cũng không ghét bỏ gì đối phương, cho nên mới chủ động vác mặt qua thăm. Ai dè người này giở mặt giống như giở sách, Ninh Thập Tam có chút khó chịu, rất muốn chất vấn đối phương, nếu như Icy không có hứng thú, vậy hôm nay hắn nói mấy câu mập mờ kia là có ý tứ gì?

Thế nhưng, Ninh Thập Tam sẽ không ngốc mà đi chất vấn loại chuyện này. Hắn thay đổi nét mặt, đứng lên nói: “Vậy chắc là tôi hiểu lầm, tôi về trước nhé, tư liệu anh cứ xem đi, nếu có chỗ nào không hiểu anh có thể liên lạc với tôi.”

“Thập Tam!”

Ninh Thập Tam vừa bước qua người Icy thì đã bị hắn nắm tay giữ lại. Icy đứng chặn trước mặt Ninh Thập Tam, vùng giữa lông mày nhăn lại, nói: “Tôi không thích nụ cười hiện giờ của cậu.”

Tuy không biết vì sao mọi thứ đột nhiên thay đổi, nhưng Icy tuyệt đối không thích nụ cười xã giao vừa rồi của Ninh Thập Tam. Ấm áp hiền hòa, nhưng không hề chất chứa một chút tình cảm nào, thậm chí còn mang theo mơ hồ xa cách khiến người khác không cách nào tiếp cận, hoàn toàn khác với nụ cười khi Ninh Thập Tam bước vào nhà.

Tay bị giữ lấy giằng không ra, Ninh Thập Tam hơi phát cáu,có điều hắn vẫn duy trì thái độ tươi cười thường ngày, không

bộc phát cơn giận dữ của bản thân, hắn không muốn cho đối phương thấy sự bất lực của mình.

“Kì lạ nhỉ, tôi cười thế nào còn phải theo ý anh ư?”

“Cậu đang tức giận.” Icy nhìn Ninh Thập Tam, chêm vào một câu, “Hơn nữa còn rất tức giận là đằng khác.”

Câu từ chắc như đinh đóng cột, Ninh Thập Tam kì lạ không hiểu làm sao Icy dám chắc chắn như vậy, “Đâu có, Hàn tiên sinh…”

“Icy.”

“Được, Icy, tư liệu tôi đã gửi anh rồi, tôi có thể đi được chưa.”

“Không được.” Tay Icy lại nắm chặt thêm chút nữa, không những không cho Ninh Thập Tam giãy ra, trái lại còn bước tới đằng trước, ôm lấy thắt lưng Ninh Thập Tam kéo hắn vào trong lồng ngực, “Bởi vì tôi sẽ khó chịu.”

Bốn phía vốn đang dần dần tràn đầy màu sắc rực rỡ đột nhiên một lần nữa quay trở về âm u mờ mịt. Đối với thế giới từ lâu đã trở nên quen thuộc này, Icy chợt có cảm giác chán ghét, hắn thích những sắc màu tươi tắn kia, mà những màu sắc này, dường như chỉ có Ninh Thập Tam mới có thể mang đến cho hắn.

“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Giãy giãy vài cái mà không thoát ra nổi, đầu Ninh Thập Tam thật muốn bốc hỏa, “Nếu như anh không có hứng thú với tôi, vậy đừng lúc nào cũng tình cờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, cũng đừng có nói mấy lời không rõ ràng. Nếu như anh thích tôi, thì cứ nói thẳng ra, tôi không quen chơi mấy trò cút bắt tình yêu gì đó, OK?”

“Tôi đối với cậu vẫn luôn rất hứng thú.” Icy lập tức khẳng định.

Bằng không hắn cũng sẽ không cố ý nhận nhiệm vụ đi điều tra Ninh Thập Tam. Tuy rằng cái loại hứng thú này không phải thứ hứng thú mà Ninh Thập Tam nói, nhưng hiện tại đây không phải việc đáng quan tâm, đáng quan tâm chính là khi Ninh Thập Tam nổi giận, hai má ửng hồng trông rất đáng yêu, đáng yêu hơn dáng vẻ tươi cười nghiệp vụ của hắn rất nhiều. Ôm Ninh Thập Tam trong lòng, Icy cảm giác u tối xung quanh chậm rãi tan biến, những sắc thái khác bắt đầu nhạt nhòa hiện ra, tuy vẫn chưa thể trở thành bảy màu rõ rệt, nhưng cũng đã đủ khiến Icy ngạc nhiên thán phục rồi. Đây quả là là một cảm giác kì diệu, hắn nghĩ.

“Biết rồi.” Ninh Thập Tam hậm hực nói: “Đúng là đồ trong ngoài bất nhất.”

“Trong ngoài bất nhất?”

“Đúng thế.”

Ninh Thập Tam tiến tới đặt một nụ hôn lên môi Icy. Nụ hôn lần này so với nụ hôn lướt qua lúc nãy hoàn toàn khác biệt. Dù đã hôn xong nhưng hắn vẫn không chịu rời đi, còn khẽ cắn đôi môi Icy, nhẹ nhàng đẩy lưỡi vào thăm dò, câu dẫn đầu lưỡi của đối phương, thỏa thích mút vào. Icy sửng sốt, nhưng ngay lập tức ôm lấy thắt lưng Ninh Thập Tam, nhiệt liệt đáp lại, môi răng quấn quít không rời.

“Rõ ràng rất thích, nhưng lại cố tình giả bộ rụt rè chờ người khác tự dâng tới cửa, không phải trong ngoài bất nhất thì là gì.” Nhiệt tình hôn xong, Ninh Thập Tam cười chế giễu.

“Tôi vẫn luôn muốn bước qua cửa nhà cậu, là cậu không cho.” Icy phản bác, vươn tay khẽ chạm lên môi Ninh Thập Tam, kết luận: “Rất ngọt.”

“Bởi vì vừa mới uống nước ngọt xong.”

Ninh Thập Tam vừa dứt lời, bờ môi lại bị cướp lấy. Icy ôm Ninh Thập Tam, hôn xuống. Đây có phải cảm giác yêu thích không hắn cũng không rõ ràng lắm, bởi từ trước đến nay hắn chưa trải qua bao giờ. Nhưng khi hai bờ môi quấn lấy nhau, Icy chợt hiểu vì sao Zero và các tử thần khác luôn muốn dừng chân ở nhân gian tìm kiếm niềm vui, đây quả thực là một trải nghiệm không tồi.

Sô pha đặt ngay bên cạnh, vì thế hai người thuận theo tự nhiên ngã người xuống ghế. Ninh Thập Tam ôm lấy thắt lưng của Icy. Tuy thắt lưng Icy trông có vẻ mảnh mai nhưng lại tràn đầy sức mạnh, có điều khuy cài thiết kế rườm rà gây trở ngại đến hành trình khám phá của hắn, Ninh Thập Tam bất đắc dĩ lên tiếng: “Sao ở nhà mà anh cũng ăn mặc nghiêm túc như vậy.”

“Thói quen.”

Icy do dự một chút, không ngăn cản Ninh Thập Tam giúp mình cởi khuy. Tuy hắn biết bản thân là tử thần, không nên nảy sinh tiếp xúc thân mật với đối tượng mình đang điều tra, nhưng lí trí đã hoàn toàn đại bại trước dục vọng, hơn nữa hắn cũng rất thích cảm giác tiếp xúc thân mật này. Nếu đã thích, vì sao phải khước từ?

Khuy cài màu bạc rốt cuộc cũng được cởi ra, tay Ninh Thập Tam luồn vào bên trong vuốt dọc theo thắt lưng Icy.

“Vóc người đẹp ghê.” Hắn khen tặng.

Quần áo nhanh chóng bị cởi xuống, đến khi tiếp cận Ninh Thập Tam mới biết thân hình Icy tuyệt đến mức nào. Cơ bụng căng cứng, hai điểm trước ngực vì hưng phấn mà khẽ ửng hồng, làn da trắng ngần không tì vết, duy chỉ có một điểm chưa hoàn mỹ, đó chính là nhiệt độ cơ thể hơi lạnh lẽo, tựa như hơi lạnh đã ngấm sâu vào tận xương cốt cơ thể. Cho dù đang đắm mình trong dục vọng thì biểu cảm trên mặt vẫn đơn điệu, thật khiến người ta có chút mất hứng.

“Cười lên chút được không?” Ninh Thập Tam thành thục rời khỏi đôi môi của Icy di xuống dưới cằm, rồi lại cắn nhẹ lên bờ vai của hắn. “Nét mặt anh lúc này trông như thể tôi đang cưỡng bức anh vậy.”

“Tôi có cười mà.” Icy phản bác, tay cởi phăng áo của đối phương, ném sang bên cạnh.

Lần này đổi lại là Ninh Thập Tam không cười nổi nữa, đây là cái áo sơ mi hắn vừa mua xong, mới mặc được một lần. Nhìn cái áo rách nằm dưới đất, hắn khóc không ra nước mắt. Thật không nghĩ Icy bình thường lạnh như băng, cư nhiên lại thích mấy trò bạo lực này, biết thế hắn mặc đồ ngủ tới.

“Nhớ kĩ lát nữa phải đền tôi cái áo sơ mi đó.”

“Tôi có thể thiết kế cho cậu.” Về phương diện thiết kế Icy rất tự tin, có điều hắn chưa bao giờ chủ động thiết kế vật dụng cho người khác, Ninh Thập Tam chính là người đầu tiên.

Giữa những lần tiếp xúc nóng bỏng, đồ cả hai nhanh chóng được lột sạch. Sofa hơi chật chội, Ninh Thập Tam đơn giản kéo Icy lăn xuống sàn nhà, nhờ tính khiết phích của Icy, sàn nhà sạch bóng không có nửa hạt bụi, khiến sự tình hai người chuẩn bị tiến hành càng thêm thuận lợi. Hai người dính chặt một chỗ nhiệt tình hưởng thụ thân nhiệt đối phương, nhưng chỉ chốc lát sau Ninh Thập Tam liền cảm thấy có điều kì quái. Phản ứng của Icy rất ngây ngô, tuy hắn đang bừng bừng hưng phấn, phân thân cũng đã ngẩng cao đầu, hơi thở gấp gáp xen lẫn chút rên rỉ, nhưng lại bối rối không biết phải làm sao. Kinh nghiệm lâm trận của Icy giống như mới trải sự đời, mặc dù kích thích đã lên tới đỉnh điểm, nhưng lại không biết làm thế nào để trút ra.

“Anh…không phải là lần đầu tiên đấy chứ?” Ngồi khóa chân trên đùi Icy, Ninh Thập Tam thở dốc hỏi.

Biểu tình khô khốc của Icy cùng với phản ứng của hắn hoàn toàn đối lập nhau, cho dù cơ thể hưng phấn, nhưng trên mặt chẳng hề có biểu cảm đặc biệt gì. Nếu không phải động tác của Icy trúc trắc, Ninh Thập Tam đã cho rằng Icy chỉ coi mình là thứ giải quyết dục vọng.

“Chắc là vậy.” Icy đáp.

Thời gian đối với tử thần mà nói không hề có ý nghĩa gì, khái niệm về tuổi tác lại càng không có, dục vọng ân ái vốn là thứ Icy cảm thấy rất nhạt nhẽo. Tử thần vốn không cần cảm xúc, nhất là tử thần ngay cả bảy màu cũng không nhìn thấy được như hắn. Bởi nhận biết được càng nhiều màu sắc, cũng có nghĩa là nảy sinh càng nhiều ham muốn hơn. Icy không biết các tử thần khác như thế nào, nhưng hắn chưa bao giờ khao khát theo đuổi dục vọng.

Về phần hiện tại hắn bỗng dưng nảy sinh dục vọng với Ninh Thập Tam, hắn nghĩ là vì hắn bị thế giới bảy sắc màu kia cám dỗ, mà một khi hắn chiếm được thứ hắn muốn, hắn sẽ không bao giờ buông tay. Giống như thuốc phiện, biết rõ là sai trái, nhưng vẫn không kìm lòng được mà sa vào.

“Cậu thì sao?” Icy hỏi vặn lại Ninh Thập Tam.

Bị cặp mắt đen như mực nhìn, Ninh Thập Tam có phần xấu hổ.

Nên trả lời như thế nào đây? Hắn đã từng chinh chiến rất nhiều, ban đầu đều là xuất phát từ tình cảm chân thật, nhưng sau chỉ là trò giải trí đơn thuần trong lúc cô đơn. Đủ mọi hình thức ân ái hắn đều đã trải qua, nhưng nói với hắn đây là lần đầu tiên, Icy chính là người duy nhất. Trực giác cho hắn biết Icy không nói dóc, phản ứng của Icy lúc này chính là minh chứng vô cùng rõ ràng. Việc này hoàn toàn không nằm trong dự liệu của Ninh Thập Tam, hắn vẫn luôn cho rằng loại con cháu nhà giàu có cho dù không chơi bời phóng đãng, thì ít ra cũng đã từng có kinh nghiệm tình trường. Cho nên dù có thiện cảm với Icy, hắn cũng sẽ không trao tình cảm của mình cho đối phương. Hắn đã quen cảnh tình đến tình đi, thế nhưng lần này, hắn phát hiện có lẽ bản thân đã phán đoán lầm rồi.

Hắn không nên đùa giỡn tình cảm với một người chưa biết đến tình ái như vậy, lựa chọn này không ổn tí nào.

“Tôi nghĩ, hay là chúng ta nên bình tĩnh lại một chút.”

Ninh Thập Tam tự thuyết phục bản thân, đang định rời khỏi người Icy, lại bị đối phương giữ lấy kéo xuống, thân thể lộn nhào, áp hắn xuống nền nhà.

“Tôi muốn làm.” Từ trên nhìn xuống gương mặt Ninh Thập Tam, Icy rất nghiêm túc nói, “Muốn hiểu rõ con người cậu.”

Không phải là Icy thích hắn thật đó chứ?

Bị đè trên mặt đất, Ninh Thập Tam mông lung suy nghĩ. Mặt đối mặt với Icy, Ninh Thập Tam đột nhiên căm ghét cái vẻ mặt băng tuyết ngàn năm không đổi này vô cùng, bởi có cố thế nào đi nữa, hắn cũng không dò ra nổi bất cứ manh mối gì trên mặt Icy.

Đối với Ninh Thập Tam mà nói, “cảm thấy hứng thú” và “thích” là hai khái niệm cách nhau rất xa, mà « thích » với « quan hệ thể xác » thì còn xa hơn thế rất rất nhiều. Lúc này hắn không biết cái Icy gọi là “muốn hiểu rõ” rốt cuộc có ý tứ gì. Nhưng biểu tình nghiêm túc của Icy khiến Ninh Thập Tam rất thỏa mãn, dường như những băn khoăn ban đầu của hắn đều đã bay biến hết.

“Nếu đã như vậy, sao chúng ta không tiếp tục?” Ninh Thập Tam cười câu dẫn.

Thấy khuôn mặt lạnh như băng của đối phương lộ ra chút vẻ câu nệ hiếm hoi, Ninh Thập Tam cười nói, “Vì đây là lần đầu của anh, để tôi hướng dẫn vậy.”

Vừa nói chuyện vừa rướn người lên ôm lấy cổ Icy, mút lấy khóe môi cùng cằm, cùng lúc với tay xuống dưới cầm lấy phân thân của Icy cao thấp xoa nắn, nghe thấy đối phương thở dốc dồn dập, Ninh Thập Tam hỏi: “Cảm thấy thế nào?”

Icy không đáp, chỉ là bắt chước động tác động tác của Ninh Thập Tam, nhiệt tình hỗ trợ cọ xát, chẳng mấy chốc cả hai cùng tiết ra.

“Tiếp đến, cho anh hưởng thụ một thứ kịch liệt hơn.”

Ninh Thập Tam đẩy Icy xuống nền nhà, ngồi khóa lên hông hắn, ngón tay đùa nghịch hai khỏa tròn nhỏ trước ngực, cảm nhận được bụng dưới Icy vì kích động mà phập phồng lên xuống. Nét mặt vẫn cứng nhắc trước sau như một, có điều tóc mai lúc này sớm đã ẩm ướt, con mắt chớp mở nhiệt tình tiết lộ cảm xúc hiện giờ của hắn. Hai tay Icy giữ lấy hông Ninh Thập Tam, bộ vị nơi hai cơ thể tiếp xúc chuyển động cọ xát, rõ ràng là dấu hiệu muốn đi vào, muốn chiếm lấy Ninh Thập Tam. Cho dù Icy không nói lời nào, Ninh Thập Tam vẫn có thể cảm nhận trọn vẹn khao khát mãnh liệt của hắn.

Ninh Thập Tam thở dài, đành tạm dừng ý định trêu đùa lại, hơi nâng thắt lưng lên đưa ngón tay vào khe nhỏ phía sau dò xét, mang theo chút dịch thể ban nãy tiết ra để mở rộng thêm, tránh cho lát nữa bản thân bị đau. Ninh Thập Tam vốn thuộc phái hưởng thụ, mấy việc này luôn là người ta chăm sóc, nhưng tình huống đêm nay đặc biệt, hắn chỉ có thể chủ động mà thôi.

Chờ khe nhỏ thích ứng với vật lạ, Ninh Thập Tam mới cầm phân thân của Icy đặt ở phía sau, chầm chậm ngồi xuống. Tính khí thô to hoàn toàn khác xa với vóc người mảnh khảnh tuấn tú của Icy. Chờ Ninh Thập Tam ngồi xuống hoàn toàn, nó lập tức đâm thẳng vào chỗ sâu nhất, tựa như dòng nước xiết tìm được chỗ khơi thông, thoáng cái đã chiếm trọn bên trong của hắn.

Ninh Thập Tam thở hắt một tiếng thỏa mãn, nhưng lập tức thắt lưng mềm nhũn, eo bị Icy giữ chặt chuyển động lên xuống, tốc độ vừa thô bạo vừa liên tục không ngừng, không hề tuân theo nhịp điệu.

Ninh Thập Tam đã lâu chưa cùng người khác ân ái, trong giây lát không kịp thích ứng với dị vật nên co rúm lại, hắn đặt hai tay lên vai Icy, nói: “Chậm một chút.”

Không hề có lời đáp lại, nhưng động tác của Icy dịu dàng hẳn, Ninh Thập Tam hài lòng với sự phối hợp của Icy. Tên này tuy bộ dạng trông lạnh lùng miệng lưỡi lại cay độc, nhưng thực tế khi tiếp xúc sẽ phát hiện ra hắn còn chưa đến mức hết thuốc chữa. Vì thế Ninh Thập Tam liền mở miệng nói: “Anh nằm yên, tôi sẽ giúp anh biết vui vẻ là thế nào.”

Vừa nói đầu gối vừa quỳ xuống sàn nhà, nửa thân trên nằm sấp lên mình Icy vặn vẹo. Tuy tình nhân của Ninh Thập Tam trước kia không nhiều mấy, nhưng cơ bản hắn cũng được coi là người có kinh nghiệm, thi thoảng xem tí phim người lớn coi như bù đắp, cho nên phương diện này hắn lão luyện hơn Icy nhiều lắm. Ninh Thập Tam vốn là người thích hưởng thụ, hôm nay chủ động như vậy cũng bởi đây là lần đần tiên của Icy, hắn không muốn Icy có ấn tượng xấu về nó.

Icy quả thực không chống đỡ nổi sự khiêu khích thành thục, chỉ chốc lát màn mơn trớn của Ninh Thập Tam đã không đủ để thỏa mãn hắn nữa, hắn dùng sức chuyển động phân thân. Lúc này Ninh thập Tam đã hoàn toàn quen với sự tiến nhập của dị vật, dù Icy có trở nên thô bạo Ninh Thập Tam cũng không cảm thấy khó chịu nữa, trái lại còn rất thỏa mãn. Vách tràng sâu kín được săn sóc trọn vẹn, mỗi lần dị vật di chuyển, thần trí Ninh Thập Tam lại như bay lên mây.

“Anh hùng hổ như vậy, định làm chết tôi sao?” Thắt lưng nâng lên hạ xuống vừa mỏi vừa mềm nhũn, Ninh Thập Tam hoàn toàn chìm vào vui sướng, mơ mơ màng màng nói.

“Yên tâm, cậu vẫn còn sống lâu lắm.” Ôm lấy Ninh Thập Tam, Icy khẳng định chắc nịch.

Động tác phối hợp hoàn toàn ăn ý, khiến người ta có cảm giác rung động khó tả. Cơ thể Ninh Thập Tam rất mềm dẻo, đây chính là kết quả tập luyện chăm chỉ suốt một thời gian dài, trên người hắn còn có mấy vết sẹo nhỏ không nhìn rõ, Icy nhẹ nhàng hôn lên đó, hưởng thụ cảm giác tiếp xúc thân thể. Thế giới vốn tối tăm xung quanh dường như càng lúc càng nhiều màu sắc, Icy không biết đó là những màu gì, chỉ biết rằng chúng rất dễ nhìn, ấm áp, rực rỡ, giống như cảm giác Ninh Thập Tam đang mang lại cho hắn vậy. (xxx thật là thần thánh *v*)

Kích thích rốt cuộc lên tới đỉnh điểm, phân thân Icy tiết ra, Ninh Thập Tam cúi đầu hôn lấy đôi môi Icy, cùng

hắn lăn lộn trên nền đất. Icy đáp trả lại, vừa nóng bỏng, vụng về lại có chút đáng yêu.

“Sau này đừng nghĩ đến chuyện tự sát nữa. Trên đời này đâu có chuyện gì không thể giải quyết?” Hai người dựa sát vào nhau, ngón tay đan xen, Ninh Thập Tam nói.

“Tôi không tự sát.”

“Anh không thể thành thật nói một tiếng được sao?” Ninh Thập Tam ngẩng đầu, không vui nhìn Icy.

“Được.”

Ninh Thập Tam hài lòng, lại tựa vào vai Icy, nhẹ giọng bảo:”Chí ít trong lúc chúng ta hẹn hò đừng có nổi hứng tự sát, tôi không thích cảm giác tử vong.”

“Cảm giác tử vong?”

“Chính là một loại cảm giác rất bi thương, trên người anh luôn toát ra cái cảm giác đó.”

Ninh Thập Tam có chút mệt mỏi, thuận miệng lầu bầu.

Icy nhíu mày, trên người tử thần dù ít hay nhiều đều có khí tức bi thương, bởi nơi bọn họ đi đi về về đều là chỗ có chết chóc, người nào có linh cảm nhạy bén sẽ phát hiện được khí tức ấy. Tử thần thường hay dạo chơi nhân thế như Zero đều phải học cách che giấu khí tức, nhưng hắn khác bọn họ, hắn ghét che giấu, cũng chẳng thèm che giấu.

Bên cạnh truyền đến tiếng ngáy nho nhỏ, Icy biết Ninh Thập Tam ngủ rồi, vì thế liền bế hắn lên giường. Icy không bật đèn, nương theo ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ mà ngắm nhìn nét mặt điềm đạm khi ngủ của Ninh Thập Tam.

Trong lòng chợt tràn ngập cảm xúc kì quái, Icy vươn tay chạm khẽ hai má đối phương, mở miệng nói: “Tử vong không đáng sợ như cậu nghĩ, nếu như ngày đó tới, tôi đồng ý đích thân tới đón cậu.”

Đọc truyện chữ Full