DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kinh Thuế
Chương 13

Họ Bạch này bị ngược đãi suốt như vậy mà cũng không rút lui, thật khiến người ta buồn bực.

Có điều chỉ vài ngày sau, một cú điện thoại của thị trưởng Bạch đã giải đáp giúp anh ta. Giờ Thường Thanh có quan hệ không tồi với thị trưởng, thỉnh thoảng còn có thể tán gẫu chuyện ngoài công việc.

“Đứa nhỏ này giở tính bướng bỉnh ra với tôi, tự mình xuất ngoại không tính, còn muốn tôi giúp bạn nó lo liệu chuyện xuất ngoại, không đồng ý nó thì nó làm loạn cả nhà lên. Chẳng có cách nào, tôi đành nói với nó, nếu con có thể làm thuộc hạ của giám đốc Thường trong ba tháng thì cha đồng ý với con. Thế là, nó đột nhiên đến chỗ cậu, khụ, khiến cậu thêm phiền phức rồi!”

Thường Thanh ngoài miệng đáp lời nhưng trong lòng lại quay ngoắt 180 độ. Xuất ngoại với ai? Dùng mắt rốn cũng nghĩ ra được.

Muốn vứt ông sang một bên để ra nước ngoài hú hí? Không có cửa đâu!

Chủ tịch Thường liền suy xét xem có nên cho họ Bạch chẳng được an nhàn không. Khiến người ta khó chịu cũng là một môn học, mấu chốt là để mình đứng ngoài.

Cách hiệu quả nhất chính là nói về gian tình giữa hai đứa nhỏ với thị trưởng đại nhân. Nhưng mà, nói hết ngọn ngành chuyện xấu trong nhà người ta ra thì chủ tịch Thường anh cũng chả có đường tốt mà đi.

Nào ngờ, không đợi anh ta phá ra, đôi tình nhân đã mò tới cửa!

Tối khuya, bảo vệ dưới lầu gọi lên khiến Thường Thanh giật mình. Đến lúc mở cửa, anh ta còn há hốc hơn.

Bạch Uy ôm một người lên lầu, nóng ơi là nóng mà trên đầu người kia còn phủ một cái áo khoác. Khi bỏ áo ra thì thấy một cái đầu chảy máu đầm đìa.

Thường Thanh bị doạ nhảy dựng, nhìn kỹ thì đó là Trì Dã, trên khuôn mặt thanh tú của cậu loang lổ vết máu.

“Sao vậy?” Thường Thanh hơi kinh ngạc, vội vàng cầm khăn ướt đến lau lau, lại thấy không ổn, bèn lấy điện thoại định gọi.

Bạch Uy nhanh tay giữ anh ta lại: “Không được gọi bác sĩ!”

Thường Thanh liền biết chuyện này không thể để người khác biết.

“Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bạch thiếu gia nghiêm mặt kể đầu đuôi. Thì ra hôm nay khi Trì Dã ra khỏi trường thì bị ba bốn người ném gạch, sau đó thì bị kéo lên xe thùng. Nếu không phải y tan ca, chạy đến đúng lúc thì không chừng nhóc kia đã bị đưa đi đâu đó rồi.

“Là ai làm?”

Miệng Bạch Uy giật giật, nhưng lại không nói gì thêm. Thường Thanh nghĩ: tiểu tình nhân của mi bị người ta chộp, mi không tìm cha lại chạy tới chỗ ta? Có ý gì? Xem chừng có nhiều bí ẩn bên trong đây?

Cuối cùng, Bạch Uy hạ quyết tâm, mở miệng nói: “Giám đốc Thường, vụ án của cha Trì Dã dính dáng đến rất nhiều người, tuy giờ đã tuyên án, nhưng vẫn có một khoản tiền lớn không biết đang ở chỗ nào, sợ rằng cha mẹ tiểu Dã cũng là làm thay người khác… Nhưng có người lại cho rằng tiểu Dã biết khoản tiền đó ở đâu, liền không tha cho cậu ấy. Giờ cậu ấy đang gặp nguy hiểm!”

Thường Thanh cười thầm một tiếng: còn một khoản tiền lớn nữa? Nếu hỏi Trì Dã thiếu gia sao không đến ngân hàng lấy tiền, vị này có thể mù tịt, trố cả mắt ấy chứ! Ai mà yên tâm giao tiền cho đứa nhóc ngố tàu thế này?

“Ôi trời, việc này cậu phải nói với thị trưởng Bạch chứ! Ông ấy có quyền lực hơn tôi nhiều!” Thường Thanh thử thăm dò.

Bạch thiếu gia lại bắt đầu cắn môi. Y quay đầu thoáng liếc Trì Dã đang ôm đầu ngồi trên sô pha, rồi kéo Thường Thanh sang phòng khác.

“Tôi muốn để tiểu Dã ở lại chỗ anh một thời gian. Nếu anh thật sự thích tiểu Dã… sẽ không nói chuyện của cậu ấy với người khác, kể cả cha tôi…”

Nói tới đây thì đã không cần phải hỏi thêm nữa rồi. Thường Thanh lăn lộn trên quan trường, thương trường, có thể không rõ sự phức tạp trong đó sao?

Vụ án của Trì gia đã tách tầng tầng sương mù ra, để lộ một hắc động u ám, vừa nhìn vào đã thần hàn khí bức người, ai bị cuốn vào đó đều chỉ có thể rơi vào kết cục xương cốt chẳng còn!

Thường Thanh do dự, mình có nên nhận củ khoai lang nóng phỏng tay này không? Tính đi tính lại một phen, liền thầm mắng họ Bạch, thằng nhóc này không làm quan thì quá tiếc!

Người trái đất đều biết anh ta và Bạch thiếu gia không hợp nhau, ai mà ngờ được Bạch thiếu gia lại giấu Trì Dã ở chỗ anh ta chứ? Y còn chọt đúng tâm tư nhớ nhung Trì Dã của mình, định lấy mình làm ô dù nữa chớ! Tiểu Trì ở bên cạnh anh ta, đương nhiên đầy nguy cơ trinh tiết phía sau khó giữ, nhưng so với tính mạng, chỗ đấy bị cắm một tí có tính là gì?

Hơn nữa trong lời nói, y vẫn cực lực nhấn mạnh khoản tiền lớn kia, cũng là để cám dỗ mình mắc câu. Tiền tài lại thêm mỹ sắc, thật sự quá đáng tin!

Họ Bạch có thể hạ nước cờ ngoan độc này, cũng không hề giống sự khôn ngoan mà một thằng nhóc vừa tốt nghiệp nên có.

Theo cửa phòng, có thể thấy Trì Dã đang vụng về lau đầu. Khăn mặt đã bị thấm đỏ một mảng, nhưng cậu vẫn chỉ lấy một chỗ để lau đi lau lại, cánh tay mảnh khảnh vì đau đớn mà hơi run run.

Thường Thanh lại nhớ tới con chó què kia, một xẻng là có thể đập chết nó rồi! Mà hiện tại, cái xẻng này đang nằm trong tay mình.

“Được! Tôi đồng ý với cậu.”

Tâm tư lại bay tới con phố phong hoa tuyết nguyệt nọ, kỳ thực ý nghĩ của Thường Thanh lúc này không hề xấu xa như Bạch Uy tưởng.

Bạch Uy thở phào nhẹ nhõm, lại bất giác nhíu chặt mày, sợ là đang nghĩ tới tác dụng phụ của chiêu này đây.

Thường Thanh lười phản ứng y, anh ta lấy hòm thuốc ra, thuần thục băng bó cho Trì Dã.

Tiểu Trì thiếu gia cũng không thèm nhìn anh ta mà nhắm chặt mắt lại. Mãi đến khi Bạch Uy đi, cậu mới cuống quít kéo tay y.

“Tiểu Dã ngoan, không phải chúng ta đã nói rồi sao! Em ở lại đây đi, mọi chuyện sẽ tốt thôi.”

Trong mắt Trì Dã chứa đầy nước mắt, thân mình cậu lại càng run hơn.

Đích thân Thường Thanh tiễn Bạch Uy xuống dưới lầu, đến cửa công ty còn cố ý nhìn đồng hồ một chút.

“Không biết giờ cửa hàng tiện lợi đóng cửa chưa? Trong nhà tôi không nhiều quần áo lắm!”

Bạch thiếu gia nghe vậy xong, gân xanh trên đầu liền nổi lên, tròng mắt như muốn lòi ra khỏi hốc mắt. Nhưng y lại cắn răng quay người đi ra đường cái.

Thường Thanh cười khổ thay y, tức đến vậy còn có thể nhịn được, rốt cuộc phía sau vị tiểu Trì thiếu gia kia là tai hoạ cỡ nào?

Trêu chọc Bạch Uy xong, xoay người lên lầu thì thấy Trì Dã đang sợ hãi nhìn mình, Thường Thanh bèn cố ý bày ra nụ cười bỉ ổi, thế là nước mắt tiểu Dã liền rơi lã chã.

Trên đầu nhóc con còn thương tích, dù chủ tịch Thường có cầm thú hơn nữa cũng chả có tâm tư làm lúc này! Kỳ thực anh ta cũng chỉ đùa một chút thôi, thấy doạ nhóc con khóc, liền thở dài: “Có ai biết, kỳ thực ta là một Lôi Phong(1) chính gốc không vậy!”

.

(1) Lôi Phong: là 1 anh hùng của Trung Quốc, là điển hình tiên tiến vì tấm gương tận tuỵ, nhiệt tình giúp đỡ người khác, từ những việc nhỏ như giặt đồng phục cho đồng đội hay quyên góp tiền lương cho người khó khăn.

Đọc truyện chữ Full