Cuộc sống của Bạch Uy trôi qua rất thoải mái.
Mọi việc đều ‘có mất tất có được’.
Tuy bị đập vỡ đầu nhưng lại trộm được ‘Phù sinh bán nhật nhàn’ (tên 1 quyển bút ký, nhưng chắc đại ý vẫn là có được nửa ngày nhàn nhã). Tuy quấn riết không thôi, cộng thêm không biết xấu hổ, nhưng đổi được Thường Thanh đã không còn hiềm nghi mình.
Thường Thanh dù người thô kệch nhưng khi chăm sóc người khác lại cẩn thận không gì sánh được. Bởi vì đang trong thời gian theo dõi, Bạch Uy phải ở lại bệnh viện một tuần, mà chuyện y bị thương lại không nói cho người nhà nên ngày ba bữa cơm đều do Thường Thanh lo. Cái người mấy tháng không xuống bếp lại bắt đầu đeo tạp dề nấu canh, chay mặn kết hợp, sắc hương đủ cả.
Bạch thiếu gia ăn thịt cá không tính, còn muốn thêm cả cơm nữa!
“Buông tay, đừng có không biết xấu hổ chứ! Đây là bệnh viện đó!” Lúc nói lời này, mông lão Thường đã lộ ra, hai người đang không ngừng cố giành giật cái thắt lưng.
“Vừa nãy bác sĩ đã kiểm tra rồi, hơn nữa cửa phòng bệnh cũng khoá, anh sợ cái gì?” Bạch Uy quấn băng trắng trên đầu như người Ấn Độ, ngồi khom vội vàng cởi quần.
Lão Thường cấm dục thời gian dài rồi, nói không muốn là giả. Nhưng lão Thường không muốn trong lúc đang mơ hồ như thế này lại bị thằng nhãi kia thượng.
Tục ngữ nói người nghèo chí ngắn. Trước kia lão Thường có tiền, nhường trẻ con thì nói lên bản thân rộng lượng, nhưng giờ mua tí xương lợn cũng phải lấy từ ví Bạch Uy, khiến cho tự tôn đàn ông cứ mỗi lần móc 10 tệ 20 tệ ra là lại một lần bị đả kích đến chỉ còn lại vách nát tường xiêu.
Cho nên chuyện trên giường, giống như chút gia sản cuối cùng còn lại của mình. Lão Thường nghẹn đỏ mặt không phối hợp với Bạch Uy.
Bạch Uy tức mình, y chẳng ngờ Thường Thanh lại cự nự như vậy. Từ sau khi vào bệnh vệnh, hai người luôn sớm chiều ở chung, nhưng khổ nỗi người đến người đi, chả thể nào thân thiết. Đến nỗi về sau, y cảm thấy mỗi một luồng khí trong phòng bệnh đều tràn ngập mùi của Thường Thanh, chúng thấm qua lỗ chân lông, ngấm vào khắp người mình, cứ như vạn mã, kéo sâu tới dục vọng.
Hôm nay, cuối cùng cũng đợi được cơ hội, đương nhiên phải tận dụng triệt để, cho lũ cuốn đi rồi!
Thấy Bạch Uy ấn mình lên giường, Thường Thanh liền dùng sức đẩy Bạch Uy sang một bên. Cái đầu thường gặp tai nạn đập “cốp” vào tường. Không đợi Bạch Uy kêu đau, Thường Thanh đã kêu trước.
“Đầu!”
Bất chấp mông còn đang lộ ra bên ngoài, Thường Thanh lập tức nhào qua, khẩn trương kiểm tra xem vết thương vừa khâu có vỡ không.
“Thế nào? Có đau không?”
Bạch Uy híp mắt, méo miệng không nói, rồi thuận thế ngã vào lòng Thường Thanh. Lão Thường dùng bàn tay dày của mình, tránh đi vết thương, nhẹ nhàng xoa cái trán hơi sưng của y. Hai người cứ vậy đầu tựa đầu.
Cuộc sống suốt ngày phơi nắng phơi gió khiến da lão Thưởng trở nên hơi thô ráp, khoé mắt cũng bắt đầu có vài nếp nhăn mảnh. Nhưng Bạch Uy lại cảm thấy lão trai già này có thêm nếp nhăn thì bớt đi lệ khí, mà thêm vào đó là chút gì đó không nói nên lời.
Vươn tay chạm vào nếp nhăn ở khoé mắt Thường Thanh, ngón tay trượt xuống bờ môi dày. Thường Thanh hé miệng, khẽ cắn, dùng đầu lưỡi mút một chút.
Bạch Uy bỗng không muốn làm nữa.
Trước đây y luôn cảm thấy Thường Thanh là một con buôn trơ tráo, nhưng chỉ có người tục ơi là tục như vậy, mới có thể sau khi khiến cuộc sống của mình loạn cào cào thì lại ăn mòn vào lòng mình từng chút một.
Về điểm ấy, Bạch Uy vẫn luôn kháng cự. Đàn ông trên đời này nhiều lắm, y có thích ai cũng không nên thích Thường Thanh.
Ông trời đúng là trêu đùa mình, vốn tưởng rằng là ẩn trong địch doanh, nằm gai nếm mật, không ngờ mật đắng già cũng có thể mút ra mùi vị, Bạch Uy thật muốn ăn như vậy suốt.
Đáng tiếc, đĩa rau này không chỉ một mình mình ăn, họ Thường không có tiết tháo, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi. Khi mình thấy màn trong toilet kia, e rằng chỉ có trời mới biết, lúc đó suýt tí nữa y đã tiến lên, tát cho cô kia mấy cái rồi.
Nói thật thì, lúc đó Bạch Uy bị chính mình doạ sợ, cho nên y phải làm điều gì đó để bóp chết cảm giác quái dị vừa nảy sinh này.
Nên làm, y đều đã làm. Thường Thanh rớt đài, y thắng lợi toàn diện. Nhưng khi đứng trên miếu đường, y lại thầm muốn nếm một ngụm mật đắng kia.
Vì thế, Bạch Uy biết mình đã thua, thua không cam lòng, thua thật hồ đồ.
Y thật hy vọng mình có một khởi đầu bình thường, nhẹ nhàng với Thường Thanh, không có ân oán, không có trả thù. Có thể tình cờ gặp trong quán ăn, cũng có thể ngẫu nhiên thấy trên phố, thậm chí có thể đụng xe hoành tráng nhưng không nguy hiểm ở góc đường. Như vậy, y có thể mở rộng lòng mình tiếp nhận người đàn ông thô tục thẳng thắn đến đáng yêu này.
Nhưng có một số chuyện không thể nào coi như chưa từng có gì. Thường Thanh dù sao cũng đã bị mình làm tổn thương, cho dù tha thứ cũng không thể không có vết rạn. Sự chống cự khi nãy chính là chứng cứ.
Bạch Uy sợ, y sợ Thường Thanh không chịu tha thứ cho mình, sợ anh ta kết hôn với một người phụ nữ nào đó.
Thường Thanh không biết sự đấu tranh tư tưởng trong đầu Bạch Uy, anh ta đang suy nghĩ, đây hình như là lần đầu tiên hai người dựa vào nhau mà không làm tình. Tuy hai người đàn ông ôm ôm ấp ấp, không nói lời nào giữa thanh thiên bạch nhật có hơi khó coi, nhưng cảm giác này thật tinh tế, khiến người ta làm biếng, không muốn động.
“Bạch Uy.”
“Ừ?”
“…Không có gì.” Kỳ thực Thường Thanh muốn nói: cậu tốt với tôi, có phải chỉ là muốn làm chuyện đó. Nhưng lời vừa đến miệng đã rút về.
Trước kia cũng có bạn gái hỏi Thường Thanh như vậy, khi nghe mấy lời thế này, Thường Thanh đều bực mình trừng hai mắt, “Nói thừa! Tìm em không làm việc này thì nói chuyện phiếm à? Nếu thế thì đến gặp bác sĩ tâm lý đi, đảm bảo trò chuyện thoải mái!”
Cho nên, tên chết tiệt họ Lâm nói không sai, nhân quả là có báo ứng!
Bạch Uy cảm giác được Thường Thanh muốn nói lại thôi, liền thẳng người nhìn vào mắt Thường Thanh, suy nghĩ một chút rồi nói rành mạch từng chữ: “Thường Thanh, tôi nghiêm túc với anh.”
Lòng lão Thường liền nở hoa. Đừng lạ là sao phụ nữ cứ thích nghe lời ngon tiếng ngọt, dù là đàn ông bảy thước nghe xong cũng nhũn cả chân ra ấy chứ.
Anh ta đột nhiên cảm thấy sự kiên trì vừa nãy của mình, đúng là ra vẻ.
Không cọ xát thì ái dục như lửa đến được à? Là đàn ông thì nên cởi quần làm chuyện thực tế!
Bạch Uy thấy Thường Thanh đột nhiên đứng dậy, bắt đầu cởi quần mình thì hơi trợn tròn mắt.
Thường Thanh rất ghét người khác làm việc không có năng suất, anh ta trừng mắt: “Mau lên chứ? Chờ bác sĩ tới để người ta quan sát hiện trường à?”
Bạch thiếu gia bị miếng bánh rơi từ trên trời xuống đập cho không phân biệt được phương hướng, tát mạnh cái vào mồm, hai mắt đờ đẫn nhìn túi mật già bắt đầu hiện lên dâm quang.
Thường Thanh gấp ơi là gấp, dứt khoát vểnh mông trần giúp Bạch thiếu gia cởi quần lót.
Ngay khi dục vọng bùng cháy, cánh cửa vốn nên khoá kỹ lại bị người mở ra.
Không đợi Thường Thanh ngẩng đầu, phía sau đã vang lên tiếng thét chói tai. Ngay sau đó, cùng với tiếng “lưu manh”, một cái bình đập lên đầu Thường Thanh.
Khi đầu bắn máu ra, Thường Thanh lại nhớ tới lời tên chết tiệt họ Lâm kia.
Nhìn đi! Nhân quả là có báo ứng đấy!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kinh Thuế
Chương 47
Chương 47