DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Long Nữ Bất Nữ
Chương 14

Một túi sốt cà chua dẫn phát huyết án

☆ ☆ ☆

Buổi tối cơm nước xong xuôi, hai anh em đều tự trở về phòng, Tiếu Mông ngồi vào bàn mở máy tính.

Máy tính của Tiếu gia hiệu Lenovo, dạng máy để bàn, hệ điều hành Window98, là cái máy tính duy nhất được mua nhân dịp Tiếu Lang học sơ trung có tiết học về máy tính.

Mấy năm nay lĩnh vực thông tin điện tử phát triển nhanh đến chóng mặt, máy tính kiểu gia dụng rất dễ dàng bị đào thải bởi hàng loạt đời mới hơn. Nhớ lúc trước mua chiếc máy tính này, tốn của Tiếu gia hơn một vạn tệ, bây giờ cũng trở nên kém xa so với các sản phẩm mới sau này.

Hồi trước lúc Tiếu Lang còn ở nhà thì, đôi lúc cũng sẽ ngẫu nhiên lên mạng đọc tin tức, bất quá lúc ấy vẫn còn dùng kiểu lên mạng bằng đường dây điện thoại, xài chung một đường dây với điện thoại nhà, cho nên khi nào xài liền không gọi điện thoại được, hơn nữa phí lên mạng lại tính theo phút, thực sự rất mắc, thành ra Tiếu Lang rất hiếm khi dùng.

Hiện tại có hệ thống mạng rộng khắp, chủng loại cũng vô số kể, cho nên Tiếu gia liền đăng ký gói cước ngày lễ, để cuối tuần hay lễ lộc gì đó có thể lên mạng không hạn chế.

Tiếu Lang nhìn em trai mình bấm vào biểu tượng con chim cánh cụt trên desktop, hiếu kỳ hỏi “Đó là gì vậy?”

Tiếu Mông “QQ a, dùng để tán gẫu với nhau, này rất thông dụng a, trong lớp em đứa nào cũng xài nó, anh không có sao?”

Tiếu Lang lắc đầu, lần nào đi đến quán Net cùng Vương Mân, sau khi khởi động máy cũng có thấy trên desktop có cái biểu tượng này, nhưng là cả hai người bình thường đều trực tiếp bấm vào biểu tượng mở trò chơi, nên Tiếu Lang cũng không lưu ý lắm.

Tiếu Mông nói “Em đăng ký cho anh một cái nha, sau này anh lên mạng có thể tán gẫu chơi với em.”

Tiếu Lang “Được a.”

Tiếu Mông đăng ký xong, hỏi anh mình “Em giúp anh điền tư liệu cá nhân, anh muốn nickname gì?”

Nhìn đến nickname, Tiếu Lang chợt nhớ tới bản thân trong thế giới Hiệp Minh là Tiểu Long Nữ… dứt khoát bỏ cái này! Cậu cũng không muốn để em mình biết mình chơi game lại đi chơi nhân vật nữa…

Tiếu Lang hỏi “Mày tên gì?”

Tiếu Mông “Dạ Thần.”

Tiếu Lang “Ồ, vậy tao là ‘ Anh trai của Dạ Thần ‘ đi.”

“…” Tiếu Mông “Đừng gọi như vậy! Nghe ngu quá!”

Tiếu Lang “Vậy gọi là gì? Nhật Thần?”

Tiếu Mông rối rắm, đề nghị “Gọi Thái Dương Thần đi…”

Tiếu Lang “Ồ, cũng được.”

Điền xong tên tuổi một cách giản lược, đến phần giới thiệu bản thân thì, bên trên có một dòng mặc định “Người này thực lười biếng, cái gì cũng không chịu ghi hết.”

Tiếu Lang nói “Sửa một chút, sửa lười biếng thành thông minh đi.”

Tiếu Mông “…”

Rốt cuộc Tiếu Lang cũng có tài khoản QQ đầu tiên của đời mình, kèm theo bạn tốt duy nhất là em trai mình.

Sau đó, Tiếu Lang đang định xem Tiếu Mông làm cái gì thì, Tiếu Mông bắt đầu nhăn nhó cằn nhằn “Hai, hai đi xem TV đi!”

Tiếu Lang nhìn nhìn màn hình máy tính của em trai mình, màn hình hiển thị giao diện QQ, chỉ thấy trong danh sách bạn tốt một loạt biểu tượng cùng một màu biểu thị cho giới tính nữ, trong đó có một cái là “Băng” đang nhấp nháy.

Tiếu Lang chợt hiểu rõ, cười cười chế nhạo em mình “Sao hả, nói chuyện với bạn gái a?”

Tiếu Mông “…”

Tiếu Lang “Hai mày cứ việc tán gẫu đi, tao chỉ nhìn thôi, có quấy rầy gì mày đâu na.”

Tiếu mông thần tình hắc tuyến “Được rồi.”

Tiếu Lang nhìn Tiếu Mông mở ra biểu tượng của ‘ Băng ‘, tức thì một khung cửa sổ nho nhỏ màu xám hiện ra trên màn hình.

Băng : Có đó không?

Dạ Thần : Umh, mới onl. Cậu ăn cơm chưa?

Băng : Ăn rồi, còn cậu?

Dạ Thần : Umh, mới xong.

(Tiếu Lang “…”)

Dạ Thần : Đang làm gì đó?

Băng : Đang đọc sách, rồi tán gẫu với cậu. Còn cậu?

Dạ Thần : Mới nãy cùng anh hai nói chuyện phiếm một lúc.

Băng : Cậu có anh hai hả?

(Tiếu Mông tay gõ bàn phím, liếc mắt một cái nhìn sang phía anh hai nhà mình, chỉ thấy người nào đó hai mắt sáng lên, tựa như mới đào được vàng vậy, nhìn chằm chằm màn hình… Tiếu Mông sợ run cả người.)

Dạ Thần : Umh, hiện tại ổng đang đứng kế bên, xem hai chúng ta tán gẫu.

(Tiếu Lang : Uy, mày đừng nói cho nhỏ a~~~)

Tiếu Mông “…”

Qua một phút đồng hồ rồi mà Băng vẫn chưa trả lời lại, Tiếu Lang liền la lên “Mày thấy chưa, mày làm nhỏ sợ kìa!”)

Lúc này, Băng gửi sang một dòng “….”

(Tiếu Mông + Tiếu Lang “…”)

Dạ Thần : Anh tớ đi rồi.

(Tiếu Lang ở bên cạnh phản bác “Tao đã đi đâu…”)

Băng : Xin lỗi nha, mới nãy mẹ tớ kêu tớ đi làm chút việc, bây giờ không có gì, thay tớ chào anh cậu một tiếng dùm.

Dạ Thần : Ừ, được, cảm ơn cậu.

(Tiếu Lang “Mày thay tao gửi lời chào nhỏ luôn đi~”

Tiếu Mông “Em nói với nhỏ là hai đi rồi!!”)

Lúc sau, Tiếu Lang yên lặng đứng ở bên cạnh, nhìn hai người tiến hành một đống đối thoại không có dinh dưỡng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười hết sức quỷ dị, khiến Tiếu Mông ngồi đó kinh sợ lạnh run cả người.

Lại sau nữa, Tiếu Lang bị em mình đuổi ra khỏi phòng.

Tiếu Lang chán đến chết ngồi lì trong phòng khách xem TV, trong não vẫn tiếp tục thiên mã hành không mà nghĩ, hóa ra yêu đương là cái dạng như vậy~

☆ ☆ ☆

Lễ Quốc Khánh, Tiếu Lang ngày ngày đều ngủ đến lúc mặt trời lên cao…

Tiếu Mông sáng sớm đã rời giường, ra ngoài cùng bạn học chơi bóng, trở về tắm rửa sạch sẽ, thay xong quần áo, Tiếu Lang vẫn còn lười biếng nằm trên giường.

“Hai…” Tiếu Mông gọi “Hai ngủ ghê thật đó!”

Tiếu Lang ngủ một giấc no nê rồi, nhưng vẫn là lười biếng không muốn thức dậy, cuộn chăn lăn qua bên này nằm trong chốc lát, lại lăn qua bên kia nằm trong chốc lát, thi thoảng lại phát ra thanh âm rì rầm rì rầm.

Tiếu Mông rút một cái gối đầu ra, đập lên đầu anh mình “Heo, thức dậy, tới giờ ăn cơm rồi!”

Tiếu ba Tiếu mụ hễ cứ đến ngày lễ là việc làm ăn lại trở nên bận rộn hơn bao giờ hết, hai ngày này Tiếu mẹ để lại tiền ở nhà cho hai anh em, dặn dò hai anh em tự ra ngoài ăn uống.

Tiếu Lang “Hư~~~~ (thanh âm tỏ vẻ cự tuyệt không muốn thức dậy)”

Tiếu Mông lại chịu đựng anh mình thêm nửa tiếng lăn qua lăn lại, Tiếu Lang mới lưu luyến không nỡ mà ngồi dậy ——tinh lực dồi dào!

Cậu vừa rửa mặt súc miệng vừa cất cao cái giọng lạc điệu của mình hát một khúc nhạc tự chế “Em muốn ăn, ăn Kà-ép-xê~ Kà-ẹp-xê~~~ Kà-ẹp xê xê xê xê xê xê~~~~”

Tiếu Mông “…”

Nhắc tới KFC, đúng là không thể không nhắc tới một chuyện xưa———

☆ ☆ ☆

Lúc Tiếu Lang mới vào lớp một tiểu học, C thị mới có tiệm KFC đầu tiên khai trương, khi đó thức ăn nhanh Tây phương vẫn còn chưa thông dụng như bây giờ, mấy thứ như khoai tây chiên, hamburger… giá bán so với mấy món ăn Trung Quốc của mấy tiệm ăn nhỏ cao hơn ít nhất cũng hai ba lần, tính ra cũng là một loại thức ăn xa xỉ thời bấy giờ.

Tiếu Lang biết tới KFC, là bởi vì một bao sốt cà chua.

Khi đó, một dì hàng xóm ở trên lầu khu nhà bọn họ mỗi ngày đều để xe đạp ở ngoài cửa phòng trộm dưới lầu, một lần Tiếu Lang tan học về nhà, phát hiện trong cái giỏ xe đạp nọ có một cái túi màu trắng nho nhỏ đựng cái gì đó, trên cái túi màu trắng đó có in một cái mặt hình một ông già người ngoại quốc, bên trên còn mấy chữ KFC màu đỏ rực. Về phần ba chữ sốt cà chua thì… lúc đó Tiếu Lang vẫn còn chưa đọc ra.

Bằng giác quan thứ sáu mẫn tuệ của mình, Tiếu Lang cảm thấy được, này là thứ ăn dược!

Nhưng là, tiểu hài tử đối với những thứ không biết, chung quy luôn mang theo nỗi sợ hãi kèm với tò mò.

Tiếu Lang mau chóng chạy về nhà kêu em trai của mình xuống xem, hai anh em cùng nhau nghiên cứu.

Lăn qua lộn lại nhìn một hồi, Tiếu Mông đề nghị “Hai, em xé nó ra rồi nếm thử một chút xem sao ha!”

Tiếu Mông nhìn cái bao sốt cà chua trong tay anh mình, đã bắt đầu chảy nước miếng…. Ai bảo lúc ấy nhà họ nghèo như vậy, hai đứa bé nhưng một xu tiêu vặt cũng không có, muốn mua một túi khô sợi cũng không có tiền mua.

Tiếu Lang “Lỡ đâu là thứ không thể ăn thì sao? Ông già này nhìn rất kỳ quái!”

Tiếu Lang cầm bao sốt cà chua nọ bỏ lại vào giỏ xe đạp, quyết định mặc kệ nó không nghiên cứu nữa, do dự một hồi, chung quy vẫn là không thể chiến thắng lòng hiếu kỳ sai khiến, lại dùng hai ngón tay kẹp bao sốt cà chua nọ từ trong giỏ xe lôi ra lần nữa.

Tiếu Mông chớp hai con mắt to, nhìn anh mình, chờ mong bước hành động tiếp theo.

Tiếu Lang định xé cái bao nọ ra, nhưng lại cực kỳ sợ hãi bên trong đó chứa thứ gì đó không tốt, ví dụ như là acid sulfuric này kia, sẽ khiến đầu ngón tay bị ăn mòn…

Cuối cùng, Tiếu Lang đặt bao sốt cà chua lên nền gạch xi-măng.

Tiếu Lang “Chúng ta đạp nó xem thử!”

Tiếu Mông “…”

Tiếu Lang đạp một cái, bao bì đóng gói sốt cà chua chất lượng thật tốt, một chút cũng không bị hư hao gì, Tiếu Mông cũng học bộ dáng của anh mình lấy chân đạp a đạp, nhưng giày mà bé Mông mang là giày vải, càng không có chút lực tổn thương nào.

Thế là, hai anh em anh một cước em một cước… đạp đến hơn mười cái, Tiếu Lang buồn bực muốn chết, dùng sức đạp thật mạnh một cái lên trên cái bao nhỏ.

Chỉ nghe nhè nhẹ một tiếng “bẹp”… bao sốt cà chua bị đạp bung ra…

Tiếu Mông hoảng sợ kêu to “Nó chảy máu!!!”

Tiếu Lang sợ tới mức lui lại hai bước, chỉ thấy từ trong bao trắng chảy ra một dòng màu đỏ đỏ, giống hệt như màu sắc của ông già được in trên bề mặt…

Tiếu Lang “…”

Tiếu Mông “…”

Hai anh em ngồi chồm hổm cách ‘ hiện trường ‘ một khoảng xa, thật cẩn thận quan sát bao sốt cà chua bị đạp bẹp kia, tựa như đang gặp phải kẻ thù vậy.

Ngồi chồm hổm một hồi lâu, Tiếu Mông mới run rẩy mở miệng “Đó là gì vậy?”

Tiếu Lang “Không biết…”

Hai người nhích tới gần từng chút một, sau đó mới quan sát ‘ vật thể ‘ ở cự ly gần, Tiếu Lang tìm thấy một nhánh cây, cầm lấy khều khều cái bao sốt, lật cái bao qua một bên, ở bên dưới là một vũng “máu” nhỏ của “ông già”, Tiếu Lang dùng đầu nhánh cây quấy quấy một ít chất lỏng màu đỏ, rút lại đưa lên mũi ngửi ngửi thử.

Tiếu Mông “Mùi vị thế nào? Cho em ngửi với, em ngửi nữa!”

Tiếu Lang đưa cho em mình ngửi thử, Tiếu Mông bảo “Cảm giác mùi vị giống như rất ngọt a…”

Tiếu Lang “Ừ…”

Như vậy có thể kết luận, thứ nọ hẳn là thứ có thể ăn được. Nhưng là cảnh tượng sốt cà chua chảy từ trong bao ra một cách quỷ dị khắc thật sâu vào trong đầu hai anh em, lúc này ngược lại biết nhưng cũng không dám ăn, nhưng ngẫm nghĩ lại cảm thấy không cam lòng…

Vì thế hai anh em bèn cùng nhau nghiền cái bao sốt, khiến cho sốt cà chua bên trong một chút cũng không sót chảy ra ngoài, mỗi người cầm một nhánh cây, bắt đầu vọc… sốt cà chua….

Nửa tiếng sau, cả hai cảm thấy mỹ mãn, trở về nhà.

Tối đó, Tiéu ba Tiếu mụ trở về nhà, nhìn thấy trên nền đất xi-măng đầy rẫy những hình vẽ quái đản huyết tinh, trong đầu nhất tề nảy sinh ra cùng một ý nghĩ “Này không lẽ là do hai thằng quỷ nhỏ nhà mình làm ra…”

Ngày hôm sau, dì hàng xóm trên lầu đến giờ đi làm, xuống lầu thấy bên cạnh xe đạp, có một bao sốt cà chua KFC bị đạp bẹp dúm, bao bì đóng gói đáng thương hết sức cuộn mình nằm ở chân tường, một bộ bị hành hạ triệt để…

Trên nền đất xi-măng, là một đống những bức vẽ nguệch ngoạc bằng sốt cà chua.

Dì hàng xóm “…”

Mấy tháng sau, vào hôm sinh nhật Tiếu Mông sáu tuổi, Tiếu ba Tiếu mụ dẫn hai anh em đi KFC ăn, Tiếu Lang lại gặp được bao sốt cà chua có in hình ông già kỳ lạ… Hai anh em nhất thời vì một bao sốt cà chua bị đạp bẹp dúm kia mà đau lòng vô cùng! (Khi đó, KFC là thực vật thuộc dạng xa xỉ, sốt cà chua cũng ăn ké theo, thăng cấp trở thành thực phẩm mắc tiền.)

Tiếu Lang “Sớm biết như vậy thì không đạp nó rồi!”

Tiếu Mông “Ùa, lãng phí một bao.”

Tiếu ba Tiếu mụ “…”

Hai anh em cầm lấy khoai tây chiên chấm sốt cà chua ăn, chua chua lại ngọt ngọt, lập tức liền cảm thấy thích ngay. Tiếu mẹ lại đến chỗ phục vụ yêu cầu xin hai bao sốt cho hai anh em mang về ăn. Hai anh em về nhà, xé một đường nhỏ, mỗi ngày nặn ra một chút, ăn suốt hai ngày.

Từ đó về sau, hai anh em liền đối với KFC có một loại tình cảm khó hiểu, mỗi lần muốn ra ngoài dùng cơm, liền luôn đồng bộ với nhau cái thứ nhất nghĩ đến KFC, giống như là một loại bù đắp đối với hành vi tội ác thời còn bé….

☆ ☆ ☆

Ngày hôm đó, Tiếu Lang cùng Tiếu Mông ngồi xe bus đi đến tiệm KFC tọa lạc ở trung tâm thành phố, gọi một đống chân gà cùng khối gà ăn một bữa thật no nê. Buổi chiều lại cùng nhau đi dạo một vòng ở trung tâm điện máy.

Nam sinh hầu hết đều có một loại ưa thích đặc thù đối với các sản phẩm điện tử, dù là mua không nổi cũng thích đi xem cho thỏa thích. Mấy năm này, trên thị trường có cho ra đời một sản phẩm gọi là MP3, rất được ưa chuộng, bộ dáng nho nhỏ, vẻ ngoài được chế tác tinh xảo lại tân thời, mỗi một cái giá ước chừng ba trăm tệ, bên trong có thể mặc sức lưu lại các ca khúc mà mình yêu thích.

Tiếu Mông “Mẹ bảo nếu như thi giữa học kỳ mà em được hạng nhất, sẽ mua cho em một cái.”

Tiếu Lang “Tao cũng muốn!”

Tiếu Mông “Vậy anh đi nói với mẹ đi, bất quá… bên Hoa Hải mà lấy hạng nhất hình như rất khó a?”

Nghe em mình nhắc tới chuyện này, Tiếu Lang chợt nhớ đến trận cá cược giữa mình và Vương Mân, bất giác cũng nghĩ đến… hạng nhất? Nếu như có Vương Mân tọa trấn, hạng nhất làm sao tới phiên mình lấy chứ!

Tiếu Lang nản lòng ủ rũ cúi đầu.

Tiếu Mông “?”

Tiếu Lang “Thôi vậy, sau này mới nói đi…” dù sao em mình mua rồi, tới lúc đó mượn nó nghe một chút, sau đó liền len lén lấy theo về trường, ho ho!

Tiếu Mông “Hai, qua đây xem cái laptop này nè!”

Tiếu Lang bước qua xem, là một cái laptop IBM màu đen, đặt trên quầy triển lãm, giá niêm yết ¥12, 000

Tiếu Lang cảm thán “Mắc quá a!”

Tiếu Mông “Đợi đến lúc em thi lên đại học, nhất định phải mua một cái như vậy!”

☆ ☆ ☆

Chớp mắt một cái, Quốc Khánh đã trôi qua một nửa, còn có ba ngày nữa sẽ phải về trường, Tiếu Lang bắt đầu khẩn trương làm bài tập đuổi thời gian. Bởi vì đám học sinh ở trong nội thành hai ngày cuối cùng phải về trường học để luyện tập đi diễu hành, nhất là ở vị trí người dẫn đầu như Tiếu Lang, tuyệt đối không được vắng mặt.

Cũng ngay hôm đó, Vương Mân gọi điện thoại cho Tiếu Lang.

Vương Mân lúc ấy có xem qua tư liệu cơ bản của các học sinh trong tay Cố Thuần, nhất là của Tiếu Lang, vì thế theo bản năng liền nhớ kỹ số điện thoại liên hệ gia đình của cậu điền trong tư liệu.

Vương Mân gọi đến, đúng lúc là Tiếu Mông nghe, trên bàn học phòng Tiếu Mông có một cái điện thoại rời.

Vương Mân hỏi “Xin chào, cho hỏi đây phải nhà Tiếu Lang không ạ?”

Thanh âm của đối phương rất êm tai, lại mang theo từ tính đặc biệt chỉ có thiếu niên mới có, Tiếu Mông ngẩn người, trả lời “Đúng vậy, anh là…?”

Vương Mân “Là bạn học của Tiếu Lang, cho hỏi Tiếu Lang có ở nhà không?”

Tiếu Mông liếc mắt nhìn qua anh mình đang vùi người trong ổ chăn, tên anh này lười như heo ấy, buổi sáng rõ ràng thức dậy trễ tới vậy, bây giờ ngồi làm bài tập một xíu đã than mệt!

Tiếu Mông “Ảnh đang ngủ trưa, em là em của ảnh, anh tìm ảnh có việc gì không?”

Vương Mân “À, vậy để cậu ấy ngủ đi vậy, tối nay anh gọi lại sau.”

Tiếu Mông “Anh tên là gì a, đợi lúc ảnh thức dậy em bảo ảnh gọi lại cho.”

Tiếu Lang ngủ mơ mơ màng màng, nghe được tiếng em mình, liền hỏi “Ai vậy?”

Tiếu Mông “Bạn học hai gọi tới nè, nghe không?” nói xong, liền quay lại nói tiếp với người trong điện thoại “Ảnh thức rồi, anh nói với ảnh đi.”

Tiếu Lang mặc áo ngắn tay quần sóc, chui từ trong ổ chăn ra, run run đưa tay nhận điện thoại “Alô!”

Vương Mân “Làm ồn cậu thức sao?”

Tiếu Lang “Vương Mân!”

Tiếu Mông lập tức dựng thẳng hai lỗ tai lên.

______________________

Đọc truyện chữ Full