DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Long Nữ Bất Nữ
Chương 21

Đừng đánh chủ ý lên cậu ấy

☆ ☆ ☆

Buổi sáng thứ tư, Tiếu Lang bởi vì yếu tố chiều cao cơ thể bất lợi, thành ra vô duyên với bán kết môn nhảy cao.

Vương Mân chạy 200m lại đạt được hạng nhất toàn khối, giống hệt như lời cậu chàng thuận miệng nói trước đó, 100m với 200m chạy kiểu gì cũng được 2 cái huy chương… Nói cứ như đúng rồi ấy!

Chạy đường dài 10,000m đầy man rợ cũng diễn ra trong ngày hôm đó, sân thể dục 400m, chạy liên tục 25 vòng.

Cố Thuần bởi vì lần chạy đường dài này mà từ sáng tới giờ không thèm ăn cái gì vào bụng.

Trước lúc bắt đầu, Triệu Vu Kính không ngừng đi WC, miệng lẩm ba lẩm bẩm “Đi chết, đi chết, đi chết hết đê…”

Trận đấu bắt đầu một lúc, 5 vòng đầu tuyển thủ vẫn còn có thể dựa theo tốc độ bình thường mà chạy, ước chừng vòng thứ 6 thứ 7 thì bắt đầu kéo dài khoảng cách chênh lệch, bốn năm tuyển thủ chạy nhanh vẫn luôn luôn dẫn đầu chạy trước, trung gian một đám người chạy trong giãy dụa đau khổ, đám cuối cùng chạy hết nổi bắt đầu đi bộ. Vòng thứ 10 coi như một chốt dừng, ai chạy không nổi nữa trực tiếp bỏ cuộc, cũng có vài người cố sức chạy đến vòng thứ 11 rồi té một cái oạch, nằm một lát bất động, đứng lên không nổi… phải dùng cáng cứu thương khiêng lại điểm y tế sơ cứu.

Vòng thứ 15, Triệu Vu Kính vẫn còn tiếp tục chạy trong đám người dẫn đầu, đại khái là ở vị trí số 5 hay 6 gì đó. Cố Thuần vốn dĩ chạy ở đám giữa, lúc này đám người phía sau bắt đầu bỏ cuộc dần, thành ra đám giữa biến thành đám chót.

Toàn thể học sinh lớp C1 đều đứng ở hai bên đường băng cổ vũ hai vị anh hùng cố gắng chạy, vòng thứ 16… vòng thứ 17… vòng thứ 18… Người đưa nước, kẻ dâng khăn, tuyển thủ đang chạy ở vị trí thứ nhất hình như là nam sinh ở lớp C4, người nọ nhận lấy chai nước suối mà bạn cùng lớp đưa cho, ngửa đầu uống ùng ục một hơi, còn lại cỡ nửa chai thì xối lên đỉnh đầu, không ít học sinh đứng gần đó trầm trồ khen ngợi.

Đám người Tiếu Lang cũng muốn đưa nước cho Triệu Vu Kính, nhưng là Triệu Vu Kính nhìn một cái cũng không thèm, hai mắt chăm chú ngắm về phía trước, hơi thở ổn định vững vàng, đầu gối cũng không hề run rẩy, hai chân chạy một cách máy móc.

Tiếu Lang nói “Triệu Tiểu Quy tính ra cũng lợi hại ha!”

Vương Mân “Hồi sơ trung cậu ta học ở trường thể dục, cậu không biết sao?”

Tiếu Lang “…không biết thiệt.”

Vương Mân “Có điều trung học là tự cậu ta dùng thực lực thi vào.” bởi vì Hoa Hải không tuyển học sinh ưu tú thể dục.

Tiếu Lang “Ồ ~” lên một tiếng, nhìn về phía bóng dáng Triệu Vu Kính, đầy mắt đều là khâm phục. Chai nước suối trong tay đưa mà người ta không lấy, nên đành để dành cho đồng chí lớp trưởng vẫn còn đang chậm hơn người ta nửa vòng vậy!

Thể lực của Cố Thuần rõ ràng không bì được Triệu Vu Kính, lúc cậu chàng chạy đến gần chỗ đám người Tiếu Lang thì sắc mặt đã tái nhợt đi, cả người mồ hôi tuôn như suối, chỉ lo mỗi chuyện thở hồng hộc…

Tiếu Lang nhìn Cố Thuần bước đi xiêu vẹo, đồng tình nói “Thuần Thuần ~~ ông có sao không?” tui thấy bây giờ tui đi bộ còn nhanh hơn ông chạy a…

Cố Thuần lắc lắc tay, cố xả ra một nụ cười có chút gượng gạo, nhưng cũng không nhận lấy chai nước suối Tiếu Lang đưa.

Tiếu Lang bước theo vài bước, vừa đi vừa cổ vũ “Có chạy về chót cũng là thắng lợi đó, cố lên nha~~~”

Cố Thuần “…”

Tiếu Lang trên tay cầm chai nước suối Nông Phu Sơn Tuyền đưa mãi mà chả ai lấy, đành thả lỏng tay khoác lên lan can bảo hộ, hơi nghiêng nghiêng đầu tán gẫu đôi ba câu với Vương Mân, nói chuyện trong chốc lát, đột nhiên trên tay cảm giác nhẹ hẫng.

Là tên nam sinh lớp C4 đang chạy ở vị trí thứ nhất, vượt qua chỗ Tiếu Lang cư nhiên giật lấy chai nước suối của cậu luôn!

Mà nam sinh C4 lúc nãy là do thấy ở đằng trước có người đang cầm trên tay chai nước suối, ngón tay, cổ tay, cánh tay của người nọ nhìn rất đẹp… nhưng mà quan trọng nhất là trên tay người nọ cầm chai nước a! Mình sắp chết khát rồi, không rảnh bận tâm mấy thứ khác nữa…

Tiếu Lang hồi thần lạ thì, gấp đến độ kêu lên “Chai nước của tui bị giật mất rồi!! A a! Cái tên C4 giật chai nước của tui!!”

Vương Mân kéo cậu chàng trở lại “Bỏ đi, một chai nước suối thôi mà, người ta chạy cũng vất vả lắm…”

Tiếu Lang “Cái đó tui cố tình cầm để dành cho Triệu Tiểu Quy đó! A! Quỷ sứ mà!!”

Vương Mân bất dắc dĩ đưa tay cầm lấy một chai nước suối do bạn học đang cố nén cười đưa sang, nhét vào tay Tiếu Lang nói “Đây, cho cậu!”

Tiếu Lang “Giật chai nước suối của tui rồi, hic…”

“Ba vòng cuối rồi! Ba vòng cuối rồi!…” mọi người đột nhiên ồ lên, đồng loạt cổ vũ những người vẫn còn đang tiếp tục chạy.

“Hai vòng cuối! Hai vòng cuối cùng! Vận động viên cố lên!…” trên sân khấu phát khúc quân hành vận động, trên loa phát thanh, xướng ngôn viên bắt đầu lặp lại hô to những lời cổ vũ.

“Một vòng! Một vòng! Cố lên! Cố lên!….” khán giả bên này hô một vòng cuối cùng, mà Cố Thuần chỉ mới bắt đầu chạy vòng thứ 24, cậu chàng bị bỏ lại suốt 1 vòng chẵn. Nhưng mà vậy cũng coi như khá lắm rồi, đa phần người chạy vẫn là còn lẹt đẹt ở vòng thứ 20.

Đến nửa vòng cuối cùng, bên cạnh đường băng vây một đống người, mọi người đẩy Tiếu Lang về phía trước, xúi giục “Mau! Dùng mỹ nhân kế của cậu cổ vũ Triệu Tiểu Quy đi!”

Tiếu Lang “Thao, lão tử đây không có mặc váy, làm sao xài mỹ nhân kế a?”

Nhạc Bách Kiêu sờ sờ cằm, nói “Đùi! Lộ đùi đi!”

Những người khác cùng nhau ồn ào, bắt Tiếu Lang lộ đùi…

Tiếu Lang đành phải cuộn cuộn ống quần thể dục của mình lên, nhưng là vì kích cỡ quần nhỏ lại có hơi bó sát, thành ra chỉ cuộn được tới chỗ đầu gối… thế là, Tiếu Lang một bộ như… nông dân làm ruộng, ống quần bên xắn tới gối, bên thì phủ xuống tới đất đứng ở gần đích đến, không ngừng vẫy tay “Tiểu Quy! Tiểu Quy cố lên! Tiểu Quy!…”

Triệu Vu Kính “…”

100m cuối cùng trên đường băng, Triệu Vu Kinh đột nhiên dồn hết sức, mạnh mẽ vung tay pặc pặc pặc một hơi vọt từ hạng sáu lên hạng tư!

Còn 50m!

Tiếu Lang “Cố lên!! Tiểu Quy hạng ba! Tiểu Quy hạng ba!!!”

Triệu Vu Kính làm gì nghe được tiếng hô của Tiếu Lang, cậu chàng lúc này chỉ chăm chú vọt lên phía trước. Nhưng Triệu Vu Kính không có nghe, nam sinh lớp C4 chạy ở vị trí thứ nhất lại nghe, đồng thời còn nhìn thấy hình tượng… quái dị của Tiếu Lang.

Cậu ta giật bắn người một chút, sắp đến đích thì đột nhiên vấp chân… còn hơn 10m, cà lết cà lết giãy dụa từng bước hướng về phía đích đến, 3m cuối cùng bị tên chạy thứ hai vọt lên đá xuống, 1m cuối cùng suýt chút là bị Triệu Vu Kính đạp xuống, cậu chàng nghẹn một hơi xuất ra sức lực nhào một cái về phía đích đến.

Dưới sự khiếp sợ của mọi người, giáo viên trọng tài tuyên bố “0129 cùng 0408 đồng hạng ba!”

“Yaa!!! Yaaa!!!” Toàn bộ đám C1 cất tiếng hoan hô rầm trời, đối lập với đám học sinh bên lớp C4 đầy hụt hẫng… Hầy da, cứ tưởng là lấy được hạng nhất chứ…

Tên nam sinh lớp C4 kia hung hăng nhìn chằm chằm Tiếu Lang cùng Triệu Vu Kính xen lẫn trong đám người reo hò ăn mừng, Tiếu Lang cảm giác được tầm mắt của cậu ta, xoay đầu lại trừng mắt đối mặt với cậu ta, biểu tình trên mặt chỉ có thể nói một câu, cực kỳ đê tiện! Giống như đang nói : ai kêu ngươi giật chai nước của ta chi!

Nam sinh C4 : AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!

Ba phút sau, Cố Thuần mới chậm chạp chạy đến, một mình một thân ngồi chồm hổm ở trong góc vẽ vòng tròn “Bị coi như không khí…”

“Muốn uống nước không?” một lọ nước suối đột nhiên chia ra trước mắt, Cố Thuần ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt tươi cười sáng lạn của Dương Sùng Kiệt, trên trán còn có hai khỏa thanh xuân đậu lấp lánh “Vất vả, quý ở chỗ tham gia thôi!”

Cố Thuần yên lặng rơi lệ “…”

Ba người đứng đầu chạy 10,000m ngoại trừ được cộng thêm điểm còn có tiền thưởng riêng, hạng nhất được 300 tệ, hạng hai được 200 tệ, hạng ba được 100 tệ. Triệu Vu Kính vừa mới nhận được tiền thưởng, đã bị cả đám chia nhau đi mua kem ăn.

☆ ☆ ☆

Dùng cơm trưa xong rồi, Vương Mân cùng với Tiếu Lang đi xem thi đấu bước cà kheo 100m, học sinh thi đấu xong rồi tới giáo viên thi đấu, trong số đó khá nhiều là giáo viên bộ môn của lớp Tiếu Lang.

Giáo viên dạy hóa thân hình béo tròn, vừa mới bước lên cà kheo đã đạp gãy cái chân cà kheo, trực tiếp bị đào thải. Chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên dạy văn thường ngày nhìn một bộ văn nhã yếu ớt, nhưng lúc bước lên cà kheo thì chạy như bay, giống hệt con kangaroo. Giáo viên dạy lý bộ dáng rất cao, rất khó giữ thăng bằng, vất vả lắm mới bước tới được đích đến, lại té một cú chụp ếch đau điếng.

Tiếu Lang vui vẻ cười ha ha giống một tên ngốc, Vương Mân đứng cạnh cũng cười theo, cảm thấy rất vui vẻ.

Buổi chiều, lớp C6 có trận thi đấu bóng rổ, rút thăm ngẫu nhiên đấu với C5, C1 rút thăm được tiến thẳng vào trận chung kết, cái gì cũng không cần làm liền được cộng 10 điểm.

C5 lại một lần nữa cực kỳ hoa lệ tiêu diệt C6. Cuối cùng còn lại trận chung cực quyết đấu giữa hai cựu địch thủ C1 cùng với C5, ấn định cử hành vào lúc 1 giờ 30 chiều thứ năm!

Triệu Vu Kính vỗ vỗ ngực nói “May mắn được tiến thẳng, không thì ta đây một thân xương cốt chắc rụng đầy đất quá…”

Buổi chiều cùng ngày hôm đó, vị trí của lớp C1 năm nhất vẫn như cũ nằm ở vị trí thứ nhất của bảng xếp hạng, điểm số lên đến 196, lớp C5 được 146 đứng thứ hai, hai lớp hơn kém nhau đến 50 điểm!

Nhạc Bách Kiêu nói “Ha ha, dù cho trận bóng ngày mai lớp mình thua lớp nó, tụi nó cũng không vượt qua được tụi mình!”

Tiếu Lang đấm cho tên kia một quyền, gào lên “Sống an ổn phải nghĩ đến lúc gian nguy có biết không hả!? Điểm càng cao tất nhiên là càng tốt, khiến cho tụi nó vĩnh viễn cũng đừng hòng rượt theo mới đúng!”

Mọi người “Đúng vậy, đúng vậy!”

Buổi tối trở về ký túc xá, Vương Mân tra lại lịch thi đấu của ngày thứ năm, trận bóng rỗ diễn ra lúc 1 giờ 30, mà thi chạy tiếp sức 100mx4 lại diễn ra lúc 3 giờ, khoảng cách ở giữa chỉ có tối đa nửa tiếng để nghỉ ngơi, nếu như lại đấu hòa thêm giờ này kia, lúc đó thời gian càng thiếu!

Tiếu Lang nói “Lỡ đâu thi đấu lố giờ làm sao đây?”

Vương Mân “Hoặc là phải bỏ thi, hoặc là lâm thời thay đổi người dự thi, giải thích rõ tình huống với trọng tài.”

Tiếu Lang “Ồ…”

Ngày hôm sau, buổi chiều diễn ra thi đấu bóng rổ, bên phía đám cổ động viên của lớp C5 hầu hết toàn là con gái… Tiếu Lang trong nháy mắt đột nhiên nhớ đến cái ba cô nàng khiêu vũ tung chân tự xưng là “Rukawa Ouendan” trong anime Slam Dunk, chợt cảm thấy được tên Ứng Trì này, quả thực có chút giống giống nhân vật trong anime a…

Nêu như C5 là Shohoku, vậy C1 lớp mình là ai ta? Không lẽ là đội phản diện đối địch với mấy tên vai chính, cái đội Kainan cực mạnh đó sao?!!

Nếu vậy Dương Sùng Kiệt là Maiki, Vương Mân là Jin, Triệu Vu Kính là Kiyota… há há há! Đúng là hình tượng quá chuẩn mà!!!

Tiếu Lang tự mình miên man bất định suy nghĩ vẩn vơ : nếu mà Vương Mân có thể cười nhiều hơn một chút thì, cũng đẹp trai lắm chứ…

Đột nhiên, Vương Mân tựa như là có cảm ứng với Tiếu Lang vậy, đứng trên sân bóng liếc mắt nhìn một cái, bắt gặp thân ảnh của Tiếu Lang rồi, nhìn cậu mỉm cười.

Tiếu Lang ngây ngẩn cả ra…

Thao! Nhất định là do hiệu ứng đèn chiếu ở trong sân gây ra!!

Trận đấu bắt đầu, lớp C5 cư nhiên lại áp dụng chiến thuận kèm người một một! Mà khiến mọi người ngạc nhiên nhất chính là, Ứng Trì phụ trách kèm không phải chủ lực Dương Sùng Kiệt hay Triệu Vu Kính, mà là Vương Mân!

Tổng thể mà nói, Vương Mân dáng người so với Ứng Trì thấp gầy hơn một chút, nói dễ nghe là linh hoạt, nói khó nghe một chút chính là không đủ tư cách! Ứng Trì hai tay vươn ra, phạm vi hoạt động của Vương Mân đã bị hạn chế.

Ứng Trì chặn trước mặt Vương Mân, ngay lúc mọi người nhìn không rõ động tác của Vương Mân thì, cậu bật người khỏi mặt sân hướng về phía trái làm một động tác giả, sau đó lại lui về phía sau một chút, nhảy lấy đà, nhẹ nhàng ném rổ, một cú ném ba điểm cực kỳ xinh đẹp.

“…”

Một trận trầm mặc quỷ dị kéo dài hồi lâu, tiếp theo đó là tiếng thét chói tai liên hồi của đám học sinh C1, vừa đoạt bóng là ném một cú ba điểm, coi như ra oai phủ đầu với đám C5, khiến cho mọi người kích động đến mức không nói nên lời, Tiếu Lang thậm chí suýt chút nữa nhảy bật ra khỏi ghế ngồi của mình.

“Vương Mân! Vương Mân! Vương Mân!… Ha ha ha!!!”

Mọi người vẫn còn chưa kịp phản ứng, bóng đã được chuyền tới tay Ứng Trì, cậu chàng nhanh chóng vòng người vượt qua khỏi Vương Mân, hết sức thoải mái thực hiện một cú lên rổ, được 2 điểm!

Đám người C5 cũng hoan hô ầm ĩ, Ứng Trì giống như không chịu ảnh hưởng giơ tay lên khỏi đầu, một tay xoa xoa mặt, tiếp đó khom lưng hạ thấp người nhìn thẳng Vương Mân, ánh mắt tràn ngập khiêu khích.

Vương Mân “…”

Trận đấu tiếp tục diễn ra được mười phút, Vương Mân không còn chạm vào bóng lần nào nữa, lúc nãy động tác giả đã bị Ứng Trì nhìn thấu, nếu làm lại lần nữa kiểu gì cũng bị phản đòn. Ngược lại, lớp C5 dưới sự yểm trợ của Ứng Trì liên tiếp ghi điểm.

C1 không có được sự yểm trợ từ phía sau của Vương Mân, lúc này đã là lực bất tòng tâm, nửa trận đầu sắp sửa hết giờ, mà cả năm cầu thủ của C1 cả người đều là mồ hôi như suối, điểm số vẫn duy trì ở 19 điểm, trái lại C5 lúc này đã là 26 điểm…

Khán giả C1 lần đầu cảm nhận được cảm xúc sốt ruột khó nhịn được, 7 điểm! Cái tên Ứng Trì đáng ghét kia cứ gắt gao kèm chằm chằm Vương Mân, điểm số làm sao mà san bằng được chứ?

Vương Mân bởi vì tránh né Ứng Trì kèm mình, thể lực đã tiêu hao khá là nghiêm trọng. Cậu thở lấy thở để, vừa mới chạm vào cầu, Ứng Trì lại áp sát tới gần.

Đối phương nhìn cậu, còn dư thời gian khẽ cười một tiếng, hỏi “Cậu ấy đang nhìn cậu thi đấu nhỉ?”

Vương Mân “?”

Ứng Trì “Tiểu Long Nhân.”

Vương Mân “…”

Ứng Trì “Cậu là sao?”

Vương Mân “??”

Trọng tài “Số 9 của C5, trong trận đấu không được phép nói chuyện, nếu không tôi sẽ phán em quấy nhiễu cầu thủ đối phương!”

Ứng Trì “…”

Vương Mân nhân cơ hội này lướt qua Ứng Trì, chuyền bóng cho Triệu Vu Kính đứng đợi đã lâu, Triệu Vu Kính lập tức vọt tới một cú lên rổ ——2 điểm!

“A a a a! Triệu Tiểu Quy vạn tuế!! C1 cố lên!! Còn thua 5 điểm nữa! 5 điểm!!…”

Vương Mân lau mồ hôi, xoay người lại hỏi Ứng Trì “Cậu là?”

Ứng Trì sửng sốt, đáp “Phải.”

Vương Mân nói “Tớ không phải.” sau đó xoay người đi chỗ khác.

Ứng Trì “…”

☆ ☆ ☆

Nửa trận sau, điểm số C5 bị C1 đuổi sát sao, chỉ còn kém nhau 1 điểm, hai đội bắt đầu kịch liệt quyết đấu với nhau. C5 luôn luôn dẫn trước C1 3 điểm hoặc 1 điểm, mãi cho đến lúc Vương Mân lại đưa bóng vào rổ từ xa ăn một cú 3 điểm, lúc này tỷ số mới được san bằng.

Khán đài lại một lần nữa sôi trào, tiếng hoan hô tận trời.

Vương Mân đứng trước Ứng Trì, thản nhiên mở miệng nói “Đừng đánh chủ ý lên cậu ấy.”

Ứng Trì “?”

Vương Mân “Cậu ấy là của tôi.”

Ứng Trì một đầu đầy hắc tuyến : thao, tự nói mình không phải đồng tính luyến, lại còn bảo người ta là của ngươi, ngươi có ý tứ gì hả!!

Bởi vì lý do thể lực, nửa trận sau C1 đấu có phân vất vả, Ứng Trì kèm Vương Mân càng chặt hơn, hai mắt hừng hực ánh lửa giống như muốn đốt cháy đối phương vậy.

Trận đấu còn lại ba phút cuối cùng, tỷ số giữa C1 và C5 là 41 : 45, mọi người vẫn mong chờ có thể san bằng vượt lên dẫn trước.

Hai phúc cuối, 41 : 45, mọi người cùng nhau cổ vũ

Một phút cuối, vẫn là 41 : 45, trong lòng mọi người lúc này chỉ còn lại một cảm giác : đại thế đã định!

Kết quả, ngay tại 30 giây cuối cùng, Vương Mân vào một cú ném rổ xa ghi 3 điểm, Ứng Trì phòng thủ phạm quy, đẩy Vương Mân té ngã trên mặt đất, trọng tài phán Vương Mân được một cú ném phạt! Hi vọng của C1 lại bắt đầu dấy lên.

Hòa đi! Hòa là có thể thi đấu thêm giờ!!!

Vương Mân đứng dậy, cảm giác chân bên phải có chút đau nhức, lúc đi thì hơi khựng lại, Tiếu Lang thấy được…

Vương Mân không phụ sự mong đợi của mọi người, ném bóng vào rổ, được cộng thêm 10 phút.

Đáng tiếc trong thời gian đấu thêm giờ, Vương Mân bởi vì chân phải bị thương, không phát huy được thực lực, cuối cùng C1 thua 5 điểm.

Tiếu Lang tức giận đến nổi trận lôi đình : tên Ứng Trì chết tiệt! Ỷ vào bản thân chân dài vai rộng liền đi đẩy người ta như vậy, bộ tưởng mình là khỉ đầu chó hả! Thao! Nếu như vết thương của Vương Mân mà nghiêm trọng, ta đây liền giết ngươi trước nhất, mặc xác ngươi là hot boy hay hot dog!!

Tiếu Lang chẳng những tức giận Ứng Trì, còn giận cá chém thớt tức luôn tên Nhạc Bách Kiêu.

Nhạc Bách Kiêu bị Tiếu Lang trừng mắt, cảm thấy rất là mạc danh kỳ diệu : thua trận đâu phải lỗi của ta đây, trừng ta làm chi a…

Vương Mân chậm rãi bước trở lại, Tiếu Lang nhào đến hỏi “Ông sao rồi a? Có khi nào tàn phế luôn không?”

Vương Mân “…Bắp đùi phải hơi hơi bị rút gân thôi.”

Tiếu Lang thấp giọng lẩm bẩm “Đều tại tên Nhạc Bách Kiêu mỏ quạ đen kia, tối hôm qua nói cái gì thua trận, hôm nay thua thiệt luôn…”

Vương Mân phải an ủi ngược lại Tiếu Lang, nói “Đừng khó chịu nữa, thi đấu thắng thua là chuyện bình thường.”

Dứt lời, Dương Sùng Kiệt đứng gần đó cất giọng gọi “Vương Mân, Tiếu Lang, Trình Hoa, Sử Lệ! Mau mau tập họp đi kìa! Cõng chạy tiếp sức 15 phút nữa bắt đầu rồi!!”

______________________

Đọc truyện chữ Full