Trừ phi anh không cần em nữa
☆ ☆ ☆
Hai người gọi vài món ăn, Tiếu Lang giành lấy việc thanh toán tiền, Trương Văn Đình chỉ khẽ cười cười, cũng không cự tuyệt.
Sau đó cô nàng dẫn đầu phía trước tìm vị trí trống trong căn-tin, Tiếu Lang theo sau, khẩn trương giống như một cô vợ nhỏ vừa mới bước vào cửa nhà chồng.
“Anh sao thế, tại sao gương mặt lại đỏ hồng lên rồi?” Trương Văn Đình ngồi xuống ghế, nói.
Tiếu Lang kéo kéo cổ áo của mình, ngượng ngùng “…Hơi nóng.”
Trương Văn Đình đề nghị “Cởi áo khoác ngoài ra đi.”
Tiếu Lang rối rắm một chút, mới có chút ngượng ngùng cởi áo khoác ngoài ra, để lộ bên trong mặc là một chiếc áo len màu lam nhạt, bởi vậy lúc này thoạt nhìn bề ngoài, hai người có vẻ cực kỳ xứng đôi.
Lúc dùng cơm, Tiếu Lang thỉnh thoảng tò mò lén nhìn Trương Văn Đình, quả đúng là thiếu nữ, ăn cũng cái gì nhai chậm nuốt kỹ, cơm căn-tin mà bị cô nàng ăn cứ như là thức ăn cao cấp ở nhà hàng, riêng mỗi chuyện ăn uống cũng đủ thấy giáo dưỡng rất tốt…
Cũng giống Vương Mân ha, ăn cơm đều là không nhanh không chậm hệt vậy! Tiếu Lang cầm đôi đũa, vô ý thức chọt tới chọt lui trong chén của mình, nghĩ thầm, nếu như mình cũng có thể ung dung tao nhã như bọn họ thì tốt biết mấy…
Trương Văn Đình nhận thấy được tầm mắt của cậu, ngẩng đầu lên buồn cười hỏi “Anh làm gì mà cứ nhìn em hoài vậy a, mau ăn đi.”
Tiếu Lang nhìn lén bị đương sự nắm thóp, quẫn bách “ồ” lên một tiếng, lập tức cúi đầu bới cơm ăn.
Ăn ăn một lát, Tiếu Lang cảm thấy không khí có phần gượng gạo, liền chủ động tìm đề tài bắt chuyện “Bạn… bạn thích ứng với cuộc sống ở Hoa Hải rồi chứ?”
Trương Văn Đình nói “Cùng với tưởng tượng của em khác xa nhiều lắm, cứ tưởng là cuộc sống ở Hoa Hải chắc là muôn màu muôn vẻ lắm, không ngờ lại buồn tẻ tới như vậy, bình thường còn không cho phép học sinh ra khỏi trường, chả khác gì ngồi tù…”
Tiếu Lang nghe xong, cười nói “Em của tui cũng bảo Hoa Hải là cái ngục giam cỡ lớn…”
“Mới đầu còn nghĩ, những người có thể thi vào Hoa Hải có lẽ là khác xa so với mấy tên học sinh trung học khác, vào đây rồi mới biết, trong này quá trời con mọt sách luôn, mỗi ngày hết đi học rồi tới tự học, thiệt sự buồn chán muốn chết luôn.” ngữ khí của Trương Văn Đình có chút xem thường.
Tiếu Lang nghe cô nàng tố khổ, cười nói “Cũng bình thường thôi, trong phòng ký túc của tụi này có một tên ngày ngày đều coi việc học bài như mạng của nó nữa kìa, bất quá tên đó cũng rất thú vị, hiểu biết khá nhiều thứ, thường xuyên phổ cập khiến thức khoa học cho cả đám.”
Trương Văn Đình nhíu nhíu mày “Là Vương Mân?”
Tiếu Lang xua tay nói “Không phải không phải, Vương Mân làm gì có chuyện ngày ngày treo cái chữ học ngoài miệng chứ.”
Trương Văn Đình nở nụ cười “Ồ? Vậy Vương Mân thế nào? Mỗi ngày thường làm những gì?”
“Cậu ấy a…” nói tới Vương Mân, Tiếu Lang có thể coi như là hiểu rõ nhất “Rất hiếm thấy cậu ấy học bài vào buổi tối, thường thường chỉ ngồi xem tiểu thuyết thôi, nhưng là thành thích lại cực giỏi mới ghê chứ, làm cho người ta hận đến nghiên răng luôn!”
Trương Văn Đình cũng cười hỏi “Anh ấy lợi hại như vậy a?”
Tiếu Lang “Ừa, Vương Mân rất lợi hại, nhớ năm ngoái lúc thi giữa học kỳ đầu, cậu ấy thi đạt được thành tích hạng nhất toàn khối!”
Trương Văn Đình “Eh? Sao nghe bảo năm ngoái anh ấy chỉ đạt được hạng ba cả lớp mà?”
Tiếu Lang “Cậu ấy khiêm tốn thôi, chứ thực mà nói cậu ấy rất rất giỏi!”
Trương Văn Đình “Còn nghe người ta bảo anh ấy thể dục cũng rất giỏi, quán quân chạy 10,000m khối các anh, có phải cũng là anh ấy không?”
Tiếu Lang nghe thấy, cảm giác như người được khen là mình vậy, ngữ khí dẫn theo kiêu ngạo nói “Phải a, phải a, rất lợi hại đúng không!”
Trương Văn Đình mỉm cười “Hóa ra thực sự có nam sinh hoàn mỹ tới vậy sao, tính cách hòa nhã, thành tích lại giỏi, thể dục cũng giỏi, bộ dạng cũng không sai.”
Tiếu Lang cảm thấy lời đánh giá này của Trương Văn Đình rất khách quan. Bất quá, không biết bắt đầu từ khi nào, bản thân cậu cũng cảm thấy bộ dạng của Vương Mân cũng rất nổi bật hơn người.
Trương Văn Đình gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai một chút, lại như thuận miệng hỏi “Bạn gái anh ấy cũng ở Hoa Hải?”
Tiếu Lang “ừ” một tiếng, không chút phòng bị nói tuốt tuột “Bạn gái của cậu ấy cũng cùng khối với tụi này, ở lớp thực nghiệm, còn nhớ nữ xướng ngôn viên trên sân khấu cùng năm tụi này hồi đại hội thể thao văn hóa không?”
Trương Văn Đình bừng tỉnh đại ngộ, nói “À, là Liêu Tư Tinh hội trưởng bộ văn nghệ của trường?”
Tiếu Lang “Ừ, là nhỏ đó.”
Trương Văn Đình nói “Bạn gái cũng rất lợi hại ha.”
Tiếu Lang cười ha ha, coi như là đồng ý lời này của Trương Văn Đình.
Lúc gần ăn xong, Trương Văn Đình đột nhiên hỏi “Anh muốn uống gì hay không? Em hơi khát.”
Tiếu Lang nói “Tui không hát.”
Trương Văn Đình cười cười nhìn Tiếu Lang “Để em mời anh uống.”
Tiếu Lang lập tức đứng dậy “Không cần không cần, để tui đi mua cho.”
Trương Văn Đình “Lấy cho em Sprite.”
Tiếu Lang mua thức uống trở về, lúc cầm chai Sprite đưa cho Trương Văn Đình thì, ngón tay của hai người như có như không khẽ chạm vào nhau.
Trương Văn Đình hơi cúi đầu nhỏ giọng nói “Cảm ơn nha.”
Trong lòng Tiếu Lang đột nhiên có chút tung tăng : hình như… cảm giác… như là đang hẹn hò với nữ sinh a… hắc hắc.
Trương Văn Đình nhìn chai Cola trong tay Tiếu Lang, hỏi “Nam sinh mấy anh đều thích uống Cola nhỉ?”
Tiếu Lang mở nắp chai ra, uống một hơi “Làm sao em biết?”
Trương Văn Đình “Có lần kia lúc hết giờ học thể dục, em thấy rất nhiều nam sinh lớp anh mua Cola uống.
Tiếu Lang nghi hoặc hỏi lại “Hồi nào a?”
Trương Văn Đình “Tiết thể dục hôm thứ tư, giờ học của các anh trùng với giờ học của lớp tụi em, lần đó em cùng mấy nhỏ bạn ngồi trong căn-tin nghỉ giải lao, nhìn thấy một đám nam sinh lớp các anh chạy đến… Ha ha, anh cùng Vương Mân quan hệ chắc là tốt lắm nhỉ? Em nghe anh gọi anh lấy là anh.”
Trên gò má của Tiếu Lang thoáng hiện hai mạt đỏ hồng, cậu nói “Ừ, là anh trai kết nghĩa.”
Trương Văn Đình như hiểu rõ, nói “Trách không được hai người cứ như hình với bóng. Chơi với anh ấy thân như vậy, chắc là thành tích cũng sẽ được kéo lên nhỉ?”
Tiếu Lang gật đầu nói “Ừ, vấn đề nào mà tui cảm thấy không hiểu đều sẽ hỏi cậu ấy, cậu ấy rất tốt, rất hay hướng dẫn tui vài loại phương pháp học tập đặc biệt.”
Trương Văn Đình khẽ nghiêng đầu, chớp mắt hai cái, có chút ngây thơ nói “Vậy sau này em cũng có thể nhờ anh dạy cho em học chứ?”
Tiếu Lang đột nhiên cảm thấy giống như trời đổ mưa kẹo, rớt xuống đầu khiến cậu như muốn hôn mê, choáng váng cả não thốt lên “Không thành vấn đề… Có chuyện gì cần, cứ tìm tui là được!”
Trương Văn Đình vỗ tay một cái, cao hứng nói “Vậy thứ sáu tuần này được không? Chúng ta cùng đi thư viện!”
Tiếu Lang khó xử nói “Thứ sáu không được, thứ sáu tui phải tham gia hoạt động của hội mô hình nữa, có thể đổi sang bữa khác không?”
Trương Văn Đình “Vậy thứ năm?”
“Ngày mai?” Tiếu Lang suy nghĩ một chút, nói “Ừ, mai được.”
Hai người hẹn ra thời gian cùng địa điểm chính xác, mới tạm biệt nhau, Tiếu Lang lập tức chạy đến sân tập tìm Vương Mân.
☆ ☆ ☆
Lúc này đã là sáu giờ ba mươi, mọi khi đến giờ này Vương Mân cũng đã kết thúc buổi tập luyện, Tiếu Lang đến sân, mơ hồ nghe thấy từ trong vọng ra tiếng tâng bóng, bèn đi vào tìm, quả nhiên tìm được Vương Mân.
Toàn bộ sân bóng lúc này chỉ còn lại mỗi một mình Vương Mân, cậu mặc trên người áo thể dục màu trắng, trên tay đeo bọc cổ tay màu trắng, một mình nâng bóng, sau đó đưa bóng vào rổ, máy móc chuyển động tới lui.
Tiếu Lang nhìn một lúc, mới lớn tiếng hướng về phía Vương Mân hô “Sao còn mỗi mình anh ở lại vậy!”
Động tác trên tay Vương Mân chợt dừng, chuyển động bóng cũng chậm lại, Tiếu Lang phất phất tay, hướng về phía trong sân đi vào.
Vương Mân nhìn thấy cậu mặc đồng phục trên người, đưa tay lau mồ hôi trên trán, trầm giọng nói “Cởi đồng phục ra, chơi với anh một chút.”
“…” Tiếu Lang có chút không nói gì, đành phải cởi áo khoác bên ngoài ra lại, hỏi “Anh không thấy mệt sao?”
Vương Mân không nói gì, chuyền bóng sang cho Tiếu Lang, bảo “Em tới đi, anh cản lại.”
Tiếu Lang tiếp nhận bóng chuyền tới, từng cái từng cái chăm chú tâng bóng, đối mặt với Vương Mân có thể không dùng hết thật lòng để đối phó sao? Huống hồ lúc này đối phương hai mắt sáng rực, tựa như ánh mắt của lang của hổ, có một loại cảm giác bốc đồng như muốn hết mình một trận..
Tiếu Lang một tay tâng bóng, một bên lách người hướng về phía bảng rổ xông tới, vừa canh chuẩn thời gian, tập trung tinh lực muốn dẫn bóng vượt qua Vương Mân, nhưng chưa kịp đợi cậu phản ứng, đối phương đã đoạt bóng đi mất rồi.
Ngay lập tức, Vương Mân vượt qua Tiếu Lang, thoải mái dẫn bóng lên rổ, vào lưới.
Tiếu Lang “…”
Vương Mân lại chuyền bóng cho Tiếu Lang, Tiếu Lang lần này xắn tay áo lên, nâng trái bóng rổ mà da cam giữ chặt trong tay.
Cậu cảm giác được, hôm nay Vương Mân có gì đó rất lạ, thật lòng đến mức đáng sợ, giống như tùy thời tùy lúc có thể lao đến.
Tiếu Lang khẩn trương hơi khom lưng xuống, đầu gối co lại hạ thấp trọng tâm… Vừa mới tâng bóng được ba cái, Vương Mân liền áp sát lại gần. Tiếu Lang dẫn bóng lùi về sau hai bước, tiếp đó, trước mắt chợt nhoáng lên một cái, bóng trên tay cũng mất theo…
Tiếu Lang “…”
Vương Mân lại đưa bóng vào rổ.
Khinh người quá đáng a! “Lại lại!” Tiếu Lang mất bình tĩnh, giống như con mèo giương nanh múa vuốt lao tới giành bóng trong tay Vương Mân.
Vương Mân dẫn theo bóng tâng hết sức nhẹ nhàng, mắt nhìn thiếu niên làm mọi cách vây xung quanh mình chuyển đến chuyển lui, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ khoái cảm mãnh liệt.
Tiếu Lang bị Vương Mân ghẹo khiến cho xù cả lông lên, nhe răng nhếch miệng trừng, thoạt nhìn như rất khó chịu.
Vương Mân không chút dự tính thả cho Tiếu Lang có cơ hội, liên tiếp đưa bóng vào rổ, điểm của Tiếu Lang vẫn là số 0 tròn trĩnh như cũ, thậm chí càng về sau, ngay cả bóng cậu cũng không chạm vào được.
“A a a!!” Tiếu Lang hét to hai tiếng, nhào qua ôm lấy thắt lưng của Vương Mân, cưỡng chế đoạt lấy bóng rổ từ trong tay của đối phương, vẻ mặt như gà mái bảo vệ gà con ôm lấy bóng, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm Vương Mân.
Vương Mân vẻ mặt vẫn như cũ không chút biến đổi, nói “Em phạm quy.”
“…” Trong nháy mắt ấy, Tiếu Lang bỗng có ảo giác giống như mình đang bị Vương Mân khi dễ, trong lòng khó chịu vẫn đang không ngừng dâng lên, ngay cả tâm tình tốt đẹp khi ăn cơm lúc nãy cũng sớm biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
“Anh mắc chứng gì mà chơi nghiêm túc tới vậy chứ!?” Tiếu Lang ôm cầu hét lên.
Vương Mân nói “Rồi sao?”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “Khó chịu?”
Vương Mân bị câu hỏi của Vương Mân khiến cho chấn động, đại não trống rỗng, hoàn toàn không biết phải phản bác thế nào.
Vương Mân nhân lúc cậu đang ngẩn người, bước lên phía trước, nắm lấy thời cơ, bóng lại lần nữa rơi vào tay Vương Mân.
Tiếu Lang “…”
Vương Mân hơi nhíu nhíu lông mày, không nói lời nào.
Tiếu Lang tức giận đến cả người run lên : phải rồi, tui biết ông biết lợi hại rồi! Thành viên chính thức của đội bóng rổ chứ gì! Chơi bóng chơi rất giỏi chứ gì! Bảo tui chơi cùng là để chơi cho kịch liệt như vậy chứ gì, đùa giỡn người khác chứ gì!? Tui đây chơi không lại nên ông cảm thấy rất đã chứ gì!?
“Tui, tui…” Tiếu Lang xiết chặt nắm tay, trừng mắt Vương Mân, hét lên “Tui không chơi với ông nữa!”
Vương Mân “…”
Nói dứt lời, Tiếu Lang liền xoay người bước đi.
Vương Mân nhìn bóng lưng của cậu, liền từng bước từng bước máy móc dẫn bóng tâng bóng, ngay lúc Tiếu Lang gần bước đến cửa thì, Vương Mân dẫn theo bóng chạy đến bảng rổ ở hướng ngược lại.
Tiếu Lang chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến một trận “rầm rầm rầm” đầy vang dội, bất giác xoay người lại nhìn, liền nhìn thấy Vương Mân cả người lao lên úp rổ.
Lưới rổ vẫn còn đang chớp lên từng hồi, bảng rổ cũng bởi vì chấn động mà run lên, trái bóng rơi xuống đất, theo quán tính nảy lên lăn ra xa…
Vương Mân nhảy xuống, hai tay chống hông đứng dưới bảng rổ.
Lúc này, Tiếu Lang có thể dám khẳng định, tâm tình của Vương Mân… tựa hồ như rất rất kém…
Tiếu Lang kinh ngạc nhìn Vương Mân cúi người xuống nhặt bóng lên thả vào rổ đựng bóng, sau đó hướng về phía mình bước tới.
Tiếu Lang đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích cục cựa… vừa giận dỗi, lại ủy khuất, còn có chút sợ hãi.
Vương Mân đứng trước mặt cậu, hỏi “Cũng biết phát cáu lên, ha?”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “Cùng anh chơi một lúc cũng không chịu…”
Tiếu Lang “…Có đâu…!”
Vương Mân khoác lấy vai của cậu, nhìn chằm chằm một lúc, nói “Lại còn cãi cọ nữa.”
Tiếu Lang nghẹn khuất đến uất ức cả người, muốn phản bác, nhưng lại chẳng biết nói cái gì…
Sau đó, cậu chợt nghe thanh âm của lạnh lùng của Vương Mân vang lên bên tay “Có phải em không muốn gọi anh là anh nữa không?”
“…” Tiếu Lang bị Vương Mân chất vấn đến không nói nên lời nào, cậu lăng lăng nhìn Vương Mân, ánh mắt từ nổi giận đùng đùng chuyển thành khiếp sợ, sau đó chuyển thành run lên, phiếm chút đau xót…
Tiếu Lang đột nhiên dùng sức đẩy Vương Mân ra, quát to lên “Không biết anh đang nói cái gì nữa…!”
Một câu kia vừa thốt ra, trong lòng chẳng những không dễ chịu hơn chút nào, ngược lại từng trận từng trận chua xót ê ẩm dâng lên, cậu nhịn không được, lại quát lên một loạt như pháo “Mắc mớ gì tự dưng lại nói những lời như vậy! Có lúc nào không gọi anh đâu!!!”
Tiếng hét của thiếu niên ẩn theo giọng mũi nghẹn ngào, làm cho người ta nghe thấy được bất giác rung động đến tận tâm.
“Tại sao tự dưng lại phát hỏa với em chứ…! Tại sao tại sao tại sao tại sao chứ!? Em không gọi anh là anh hồi nào đâu! Anh nói đi!!?”
Vương Mân bị Tiếu Lang hét đến ù cả tai, cậu cũng không rõ vì lý do gì mình lại nói những lời như thế… Chưa bao giờ lại mất đi lý trí như bây giờ, chưa bao giờ bởi vì bản thân tâm tình không tốt mà lại giận chó đánh mèo trút lên người khác… huống hồ gì, người kia lại là Tiếu Lang…
“Anh…” Vương Mân còn chưa kịp nói lời nào, đã thấy hốc mắt của Tiếu Lang ngày càng đỏ lên, sau đó, hai giọt nước mắt từ khóe mắt tràn ra lăn dài xuống…
Bối rối không biết làm sao…
Giờ phút này đây, trong lòng Vương Mân chỉ có duy nhất ba chữ liên tục lặp lại : cậu ấy khóc… cậu ấy khóc… cậu ấy khóc…
Tiếu Lang oán hận dùng tay chà thật mạnh lau đi nước mắt, giọng nói đầy tức giận la lên “Anh cảm thấy như vậy rất vui đúng không… cảm thấy làm như vậy rất đắc chí có phải không!”
Vương Mân “…” Ai, tự làm bậy không thể sống a!
Tiếu Lang “Không được phép nhìn!”
Vương Mân bước về trước một bước, Tiếu Lang lập tức lui về sau một bước.
“…” Vương Mân lại bước nhanh lên, đưa tay kéo Tiếu Lang dúi đầu vào ngực mình, nói “Không thấy gì hết…”
Tiếu Lang “…”
Bị Vương Mân ôm vào lòng, Tiếu Lang càng thêm ủy khuất, cậu cảm giác bản thân mình như vậy giống như có tật xấu ấy, đang yên lành khóc cái gì mà khóc chứ, có khác gì đám con gái mít ướt đâu, có chút vậy mà cũng không nhịn được, ra thể thống gì nữa!
“Anh xin lỗi.” Vương Mân ôm cậu, nói.
Tiếu Lang nghe thấy Vương Mân xin lỗi mình, trong lòng thầm mắng : xin lỗi cái con khỉ a xin lỗi! Tát người ta hai cái rồi sau đó dỗ người ta! Có ai chơi cái trò thất đức như vậy không!?
Vương Mân thở dài một hơi, nói “Anh xin lỗi, em đừng khóc nữa…” tâm anh rất đau..
Tiếu Lang nghẹn lời, kêu lên “Cút cút đi! Tui khóc hồi nào chứ!!” rống xong, còn rất là vừa vặn… nấc lên hai cái.
“…” Vương Mân trong lòng tuy cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn là không yên, cậu trầm giọng giải thích “Anh xin lỗi, là lỗi của anh, là do hôm nay tâm tình anh không được tốt,”
Tiếu Lang níu lấy lưng Vương Mân, rống vào lỗ tai cậu “Tâm tình không tốt thì nói ra, nói ra không được sao! Làm như vậy để làm gì chứ!?”
Vương Mân không trả lời.
Tiếu Lang dụi dụi mặt lên người Vương Mân, chùi hết nước mắt nước mũi lên quần áo cậu, tiếc là lúc này Vương Mân chỉ mặc trên người chiếc áo thun thể thao khá mỏng, lại toàn là mồ hôi. Tiếu Lang ra vẻ ghét bỏ nói “trên người toàn mồ hôi, hôi muốn chết!”
Vương Mân nghe xong, ngẩn cả người, mới phát giác bản thân không thay quần áo cũng không tắm rửa, cứ như vậy ôm lấy nguyên con (?) Tiếu Lang màu xanh nhạt (?) sạch sẽ lại mềm mại xù xù như nhung (?) vào ngực.
Cậu toan buông ra, lại cảm giác được Tiếu Lang ra sức dùng lực ôm lấy mình thật chặt, khí thế giống như thà chết chứ không chịu buông ta.
Tiếu Lang ôm thật chặt Vương Mân, thấy mồ hôi của đối phương thấm vào áo len màu xanh của mình, sau đó nhanh chóng bị hấp thu, tức giận nói “Lát nữa phải giặt nó cho sạch!”
Vương Mân “…Ồ.”
Vương Mân vừa trả lời, cơn tức của Tiếu Lang lại lần nữa dâng lên, nói “Nói đi a, mắc gì mà tâm tình không tốt hả?”
Vương Mân bối rối một lúc, mới nói “Không biết.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “Những lời lúc nãy, em có thể xem như là chưa từng nghe thấy không?”
Tiếu Lang lại hít mũi hai cái, hừ một tiếng, nói “Câu không muốn gọi anh đó sao?”
Vương Mân cúi người ôm chặt Tiếu Lang, nhẹ giọng kêu “Tiểu Tiểu…”
Tiếu Lang mềm nhũn cả tâm, ôm Vương Mân dụi dụi, nhỏ giọng nói “Không đâu…”
Vương Mân “…Hử?”
Tiếu Lang thật lòng hứa hẹn “Em sẽ không bao giờ không gọi anh là anh, trừ phi… trừ phi anh không cần em nữa…”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Long Nữ Bất Nữ
Chương 61
Chương 61