DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngôi Sao Lớn Quả Cam Nhỏ
Chương 25: Phiên ngoại 2

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chuyện kể rằng, có một nữ sinh trường tui bị giết ở phía sau trường X…

Bởi vì trường học giữ bí mật cho nên không biết đấy có phải là sự thật không, nhưng trong ban tụi tui hoảng loạn vô cùng, không ai dám ra ngoài buổi tối.

Cho nên buổi tối tui cũng không thể ra ngoài, ngoại trừ tối cuối tuần… Thiệt là khủng khiếp!

Cứ vào mồng 3 tháng 5, gần trường trung học sẽ có nữ sinh bị giết… Thiên hạ gần đây thật không thái bình.

Chuyện kể rằng, sáng hôm qua, tui dùng di động xem chuyên mục, phát hiện lượng comment tăng gấp đôi, hân hoan vui mừng

Đến giờ ăn cơm trưa thì lại không thấy gì, thật nuốt không trôi.

Lại vào ngó lần nữa lúc buổi trưa đi học, phát hiện lại có, mừng rỡ.

Hôm nay lại nhìn, lại không có … Tui nói nè, mấy chị em đang giỡn chơi với tui hả, khóc ròng…

Còn một chuyện buồn bực nữa, cái kịch nói không tham gia diễn tập trận bán kết của tụi tui bị chuyển diễn xuất sang tối thứ sáu.

Thần ơi… lần này thật quá dọa người rồi …

——

Kí sự trưởng thành của Giang Cẩu Đản lúc 2 tuổi rưỡi

Mọi người biết, có chơi game thì sẽ có PK, có PK thì khó tránh khỏi có người chửi má nó:Hôm nào đó, bạn học Phương Phi đang trong trạng thái chiến đấu kịch liệt, Giang Cẩu Đản đang chơi trò điều khiển xe lẹp bẹp chạy tới, mặt mày nghiêm túc nói, “Con mẹ mẹ!”

“Cái gì … Con con con, con con con nói cái gì!” Phương Phi chấn kinh, quay đầu điên cuồng gào thét về phía Giang Tĩnh Viễn đang ngồi trên ghế salon xem TV, “Giang Tĩnh Viễn, con anh nói năng thô tục kìa! A a a! Nhất định là tên nhóc Ngô Vũ Thụy dạy! Em đã biết để cục cưng nhà mình chơi với thằng nhóc đó không phải là chuyện tốt mà! Không được, sau này phải tránh xa nó ra, bla bla bla …”

Rõ ràng là cậu chửi bới người khác bị ai đó nghe được cho nên học theo.- -

Giang Tĩnh Viễn bước qua dỗ dành, “Không sao không sao, anh sẽ dạy dỗ nó từ từ, ngoan nào… Con nít thôi mà, nó có hiểu từ đó có nghĩa là gì đâu!”

Thấy mẹ muốn bắt mình tránh xa Thụy Thụy, Giang Cẩu Đản cuối cùng phát giác ra có cái gì đó kì kì, cẩn trọng giật nhẹ tay áo mẹ, “Mẹ, con không phải nói con mẹ mẹ… là con mẹ con …”

“…” Hiện trường im lặng hai phút, Giang Tĩnh Viễn nhấc bổng Giang Cẩu Đản, đem vào phòng ngủ, “Trẻ không ngoan cần được dạy dỗ!”

Phương Phi giật mình, nhanh chóng đuổi theo phía sau, “Ấy … Giang Tĩnh Viễn, nó chỉ là một đứa trẻ, không hiểu được từ đó nghĩa gì …”

Kí sự trưởng thành của Giang Cẩu Đản lúc 3 tuổi rưỡi

Vì để nâng cao tố chất của Giang Cẩu Đản đồng học, lúc đi dạo phố, Phương Phi đặc biệt mua cho bé giấy vẽ bút vẽ khung giấy hộp bút chì màu, chuẩn bị cho thằng bé rảnh rỗi không chuyện làm tự học thành tài một phen.

Khi mới mua, Giang Cẩu Đản khá hưng phấn, cầm bút vẽ tới vẽ lui trên giấy, trông rất có dáng.

Ngày đầu tiên, Phương Phi đứng kế bên nhìn tờ giấy ngập đầy những đường cong vô nghĩa, tự nhủ với bản thân, đừng nản lòng, dần dần sẽ tốt thôi.

Ngày hôm sau, Phương Phi chứng kiến đường nét xoay chuyển chỗ có chỗ không, vì thế bắt đầu nghiêm túc, ngồi bên cạnh Cẩu Đản như một bà địa chủ giám sát dân tình xem bé vạch nét.

Giang Cẩu Đản đã hết nhiệt tình với việc vẽ vời như lúc đầu, lại không dám phản kháng bà địa chủ thuộc thế lực tà ác, chỉ có thể chu cái miệng nhỏ nhắn, tiếp tục gạch nét vẽ lung tung trên giấy.

Vẽ tầm một tiếng, Phương Phi định từ bỏ chuyện này thì, đột nhiên con mắt lóe sáng, “A! Cẩu Đản nhà chúng ta biết viết ‘tôi’ rồi! Không ngờ viết được chữ ‘tôi’! Cẩu Đản, khoe với papa rằng, con biết viết ‘tôi’ rồi !”

Cẩu Đản cũng bị cảm xúc của cậu lây nhiễm, lạch bạch lạch bạch chạy vào phòng sách tìm được papa, thần tình hưng phấn nói, “Papa! Con biết viết ‘mẹ’ rồi! Con biết viết ‘mẹ’ rồi!”

Kí sự trưởng thành của Giang Cẩu Đản lúc chưa lên 4 tuổi rưỡi

Phương Phi tốt nghiệp, làm việc trong một trường học, thuận tiện đóng gói mang Cẩu Đản theo, sân bóng rổ lúc này đang diễn ra trận đấu giữa hai khoa, bên cạnh đứng đầy người cổ vũ.

Phương Phi dắt Cẩu Đản đi ngang qua, đúng lúc đó, một anh đẹp trai đang nổi tiếng toàn trường bị phạt bóng, Phương Phi tựa hồ nhìn thấy toàn bộ các MM ở đây nín mạnh một hơi, trong lòng lặng lẽ cổ vũ anh ta một phen.

Chỉ thấy anh chàng kia tiếp nhận quả bóng từ tay trọng tài, đập bóng trên mặt đất vài cái, cầm lấy, ném rổ, sau đó ——

Giang Cẩu Đản chỉ vào anh đẹp trai hưng phấn hô to, “Không vào! Không vào! Ha ha! Không vào!”

Trên trán Phương Phi toát ra n giọt mồ hôi lạnh, dưới ánh mắt giết người của các MM, ôm lấy Giang Cẩu Đản chạy trốn…

Kí sự trưởng thành của Giang Cẩu Đản lúc 7 tuổi

Chuyện kể rằng, Phương Phi gần đây thích trồng hoa, vì thế Giang Tĩnh Viễn mua một chậu Magnolia trắng tặng cậu, Phương Phi mỗi ngày mỗi ngày đều chăm sóc tưới nước, sáng sáng yêu thương tối tối không quên, rốt cuộc hoa Magnolia cũng đâm chồi nảy lộc, cậu lại càng thêm chịu khó.

Sáng sớm hôm nay, Giang Cẩu Đản đối với cậu dị thường nhiệt tình, lại còn đem bữa sáng đến cho cậu, Phương Phi không khỏi cao hứng một phen, đứa con này thật sự rất đáng yêu!

“Mẹ, hôm nay con muốn đi tìm Thụy Thụy chơi…” Giang Cẩu Đản xin xỏ.

“Hả? Hôm nay không phải con muốn Thụy Thụy tới đây chơi sao?” Phương Phi cúi đầu.

Giang Cẩu Đản ngây ngô cười, “Nhưng hôm qua ba Thụy Thụy mua cho bản đồ chơi mới, bản muốn con qua chơi cùng…”

Còn chưa nói xong, chuông cửa đã reo vang, Giang Cẩu Đản biến sắc, bình bịch bình bịch chạy ra mở cửa, đè thấp giọng nói với người bên ngoài, không ngờ Phương Phi vẫn nghe rõ mồn một, “Sao lại tới đây? Không phải tớ đã nói sẽ qua tìm cậu sao?”

“Tớ tới đón cậu … Tớ sợ mẹ cậu sẽ đánh cậu!”

“Shh…”

Phương Phi càng nghe càng khó hiểu, còn chưa bước ra ngoài, Giang Tĩnh Viễn nhoài người xuống ban công, “Quả Cam Nhỏ, hoa Magnolia của em sao rơi rớt hết rồi? Khắp nơi toàn là đất cát.”

Vừa dứt lời, chợt nghe Giang Cẩu Đản ở bên ngoài hô nhỏ, “Chạy mau!”

Sau đó chính là tiếng chân chạy bình bịch xuống lầu, Phương Phi thở gấp, cũng chạy xuống lầu đuổi theo, túm lấy Giang Cẩu Đản, “Con mau thành thật khai báo! Magnolia của ông đây đắc tội với con hả?”

Giang Cẩu Đản tèm lem nước mắt nước mũi, “Ô ô… Con, con, thầy con bảo, trồng hoa cần phải xới đất…”

“…”

Kí sự trưởng thành của Giang Cẩu Đản lúc 12 tuổi

Mối tình đầu của Giang Cẩu Đản!

Sáng sớm, Giang Cẩu Đản lén nói với Ngô Vũ Thụy, tối hôm qua có người trộm nhét thư tình vào quyển sách toán của mình.

Là ai? Đương nhiên là cái Vu Mỹ Mỹ xinh xắn nhất lớp rồi? (không biết mọi người có còn nhớ đây là một trong những bé gái được Cẩu Đản hôn ở nhà trẻ không…)

Cô bé còn hỏi Giang Cẩu Đản sẽ thi trường trung học nào, còn hỏi muốn quen với mình không, đối Giang Cẩu Đản từ nhỏ đã háo sắc của chúng ta mà nói, đó tuyệt đối là một bước nhảy bay vọt về chất a!

“Cậu nói xem, tớ nên trả lời như thế nào đây ? Làm sao có thể tỏ vẻ tớ vừa lãnh khốc vừa ôn nhu đồng ý bạn ấy?” Giang Cẩu Đản đồng học thực buồn rầu.

Ngô Vũ Thụy đồng học nghiến răng nghiến lợi, “Có muốn tớ giúp cậu viết hồi âm không?”

“Được được!” Giang Cẩu Đản gật đầu thật mạnh, “Tớ biết Thụy Thụy nhất định có cách mà!”







Đến buổi tối, Giang Cẩu Đản khóc lóc về nhà, Phương Phi chạy vội ra đón, “Làm sao vậy Cẩu Đản, sao lại khóc?”

Giang Cẩu Đản thút tha thút thít đáp, “Oa… Thụy Thụy giúp con viết hồi âm, ô… Trong phong thư, bên trong là viết thư tỏ tình với bạn gái khác, cho, cho nên, Mỹ Mỹ mắng con lưu manh…”

Phương Phi phốc một tiếng bật cười, bị Giang Cẩu Đản ai oán nhìn, đành phải thu liễm lại, nghiêm túc trả lời, “Ừm … Sao lại có thể thành một bạn khác? Chẳng lẽ là Thụy Thụy cố tình viết để bạn gái kia hiểu lầm?”

Giang Cẩu Đản bật người trừng lớn mắt, tiếp theo ô oa một tiếng bật khóc nức nở

Ô… Thụy Thụy hóa ra thích bạn Tiểu Hà mặt tèm lem đầy nước mũi!

Kí sự trưởng thành của Giang Cẩu Đản lúc 18 tuổi

Giang Cẩu Đản gần đây thật buồn rầu, thật sợ hãi, thật áy náy, thật luống cuống!

Bởi vì gần đây cậu thường hay bị mộng tinh, hơn nữa, hơn nữa, đối tượng mộng tinh lại là thằng bạn thân từ nhỏ —— Ngô Vũ Thụy!

Trời ơi, đất ơi, vũ trụ ơi! Sao chổi Halley mau mau đến đâm chết mình đi!

Vì thế, tâm tình rối rắm của Giang Cẩu Đản đồng học tạo thành cục diện rối rắm hiện giờ, phía trước hai mươi thước xuất hiện nhân vật nguy hiểm, vọt lẹ!

Nhưng hồng hộc chạy không được vài bước đã bị người nào đó đuổi kịp, túm lại cánh tay kéo vào trong lòng.

“Giang Cẩu Đản!” Ngô Vũ Thụy nghiến răng nghiến lợi, “Tớ cuối cùng đã làm gì khiến cậu khó chịu?”

“Ai, ai ai ai giận dỗi cậu chứ!” Giang Cẩu Đản không có tâm tình tranh luận, mặt mày đỏ bừng, hôm qua, mộng tinh ngày hôm qua cũng bắt đầu bằng cảnh Thụy Thụy ôm mình như thế này…

Hấp tấp giãy dụa, nhưng lại càng bị siết chặt hơn, “Vậy sao cậu lại trốn tớ? Không được nhúc nhích!”

Giang Cẩu Đản nghe lời, cứng ngắc đứng im.

“Nói! Rốt cuộc là sao?!” Ngô Vũ Thụy cúi đầu.

Giang Cẩu Đản ậm ừ, “Không, không gì hết… Thật đó!”

Ngô Vũ Thụy không giận ngược lại còn cười, ghé vào lỗ tai cậu thì thầm: “Nhưng nghe chú Phương bảo cậu tối hôm qua liên tục nói mớ gọi tên tớ, sáng sớm còn lén giặt quần lót…”

Khuôn mặt Giang Cẩu Đản nhất thời bạo hồng, “Nói, nói bậy! Tớ chắn chắn không hề kêu ra tiếng!”

“…”

Cho nên nói, Giang Cẩu Đản đồng học thật là một tiểu bạch thụ nha, còn phúc hắc công chính là Ngô đồng học á!

Tô Biệt Tự

Đọc truyện chữ Full