Đoàn người khách khí cùng nhau chào hỏi, bước vào trong phòng cùng ngồi xuống. Ngôi nhà gỗ này cũng không lớn lắm, ngoại trừ ông chủ thì đội Hình Thiên và bảo tiêu chỉ lưu lại một nửa, số còn lại tản ra ngoài canh gác. Tống Phong sợ kẻ biến thái nào đó (a.k.a Phù Minh Sơn =))) làm ra chuyện gì đó khác người nên chỉ có thể lựa chọn ở lại. Tuy nói là nhà gỗ, lại có bề ngoài hơi cũ nát nhưng thực ra bên trong cảnh trí cũng không đến nỗi tệ. Thảm trải phòng màu đỏ sậm, phòng khách kê một bộ sofa cao cấp. Bên trong và bên ngoài quả là khác nhau một trời một vực.
Thủ lĩnh nơi này đại khái tầm bốn mươi tuổi, mặc một thân áo choàng lam sắc, ngồi trên ghế salon nói chuyện phiếm vui vẻ. Phù Minh Sơn cùng với ông chủ Khang địa bàn chính đều ở Châu Á nên tất nhiên đã sớm có qua lại với nhau.
Ông chủ Khang cùng với thủ lĩnh cũng từng có một vài sinh ý với nhau, giao tình không tồi. Vì vậy vụ hợp tác này lão đại Mafia muốn thông qua đây giảm bớt giá thu mua ma túy. Ma túy được sản xuất tại Kim Tân Nguyệt có độ tinh khiết lên tới 80%, giá cả không tồi nhưng sau khi qua nhiều khâu trung gian vận chuyển, tỉ giá cứ như vậy bị đội lên gấp nhiều lần, lợi nhuận thu được chắc chắn không bằng mua trực tiếp tại nơi sản xuất.
Thủ lĩnh vùng sản xuất thuốc phiện ngày trước được gọi là Ngân Tam. Trước đây, hắn cùng với Ngân Tam xảy ra mâu thuẫn nội bộ, không thể tiếp tục hợp tác được nữa. Hắn không muốn phụ thuộc vào Ngân Tam nên muốn tự mình xây dựng con đường riêng của bản thân. Vừa hay, ông chủ Khang tìm tới nên hắn cũng không ngại bắt tay hợp tác làm ăn.
Tống Phong nhìn chằm chằm Phù Minh Sơn. Ngay cả Thiệu Tu Kiệt còn có thể tra được thân phận của bọn họ nên không lý nào người này lại tra không ra, hơn nữa nhất định có thể tụ mình suy đoán ra mối quan hệ giữa ông chủ Khang và chính phủ Trung Quốc. Ông chủ muốn đạt được vị trí như hiện tại rõ ràng là phải vô cùng gian khổ, tuyệt đối không thể bại lộ thân phận của hắn được. Vì vậy, biện pháp tốt nhất để giải quyết chuyện này đó là thừa dịp Phù Minh Sơn còn chưa làm lộ chuyện này ra thì xử lý hắn luôn để triệt hậu họa.
Tiêu Minh Hiên âm thầm cân nhắc hai mặt lợi hại, tự hỏi cho đến khi nào mới có thể hoàn toàn loại bỏ cái tai hoạ ngầm này.
Phù Minh Sơn lẳng lặng ngồi nghe mọi người nói chuyện, khóe miệng vẫn cong lên cười cười. Hắn rút điện thoại nghịch nghịch rồi nhướn mày nhìn Tống Phong, không nói.
Tống Phong và Tiêu Minh Hiên trong lòng đồng loạt lộp bộp một cái – Tên này đã có chuẩn bị sẵn, chỉ sợ không giải quyết êm đẹp được.
Ông chủ Khang nói chuyện cũng không lâu lắm, rất nhanh đã xong xuôi. Trong lúc đợi giao hàng tới, hắn quyết định sẽ lưu lại đây một ít lâu, muốn dùng chính thủ hạ của mình nhận hàng rồi cùng trở về để đảm bảo an toàn cho chuyến hàng. Hắn quay đầu lại, mời vị lão đại Mafia ở lại chơi vài ngày, tất nhiên, người kia liền nhanh chóng đồng ý.
Thủ lĩnh nhiệt tình gọi thủ hạ đưa bọn họ đến chỗ nghỉ. Vì thế đoàn người nhanh chóng leo lên xe việt dã, hướng phía trước nhanh chóng lao đi. Chỉ nửa giờ sau đã dừng lại ở một thạch động cao chừng bốn tầng, có lẽ là dùng sơn động để làm phòng ở. Từ nền nhà, gạch ốp cho đến cầu thang đều sử dụng đá tự nhiên để xây nên, kiến trúc vô cùng độc đáo.
Mọi người nhanh chóng đi lên tầng 3. Lớp thảm lót chân mềm mại trải lên phía trên nền đá bước đi vô cùng thoải mái. Thủ hạ mang bọn họ tới ngay lập tức liền rời đi. Phù Minh Sơn cùng với bảo tiêu của hắn nhanh chóng tiến vào trong phòng, hắn cười cười tựa vào ghế salon, vuốt vuốt cằm, “Ông chủ Khang, đây là bảo tiêu của ông?”
Ông chủ Khang gật gật đầu, “Phải, là người mới thuê gần đây, thân thủ cũng không tệ.”
“Có thể tạm thời cho tôi mượn dùng một hai ngày có được không?”
Ông chur Khang đương nhiên rõ ràng tính hướng của người này, thoáng nhướn mày, “Ý của ông chủ Phù là?”
“A, gần đây phải di chuyển nhiều nơi, bả vai có chút mỏi, muốn tìm người xoa bóp. Những thủ hạ của tôi nhìn qua đều là hạng thô lỗ cao to, chỉ riêng có người bên ông chủ Khang là thanh tú”, Phù Minh Sơn cười cười, “Muốn mượn một chút sau sẽ trả lại ngay, mong ông chủ Khang đồng ý.”
“Tất nhiên là không”, Ông chủ Khang nói xong, chưa kịp tùy tiện chọn một người thì chợt nghe Phù Minh Sơn nói, “Có nghe thấy không? Ông chủ đã không phản đối, tốt nhất nên nghe lời một chút, còn không mau ngoan ngoãn đến đây?”
Ông chủ Khang vô cùng kinh ngạc, thành viên đội Hình Thiên cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng mọi người nhanh chóng biết được đáp án. Tống Phong yên lặng tiến lên, dáng vẻ tội nghiệp đi qua. Ông chủ Khang ngạc nhiên, “Ông chủ Phù, hai người có quen biết?”
“Phải, cậu ta từng làm ở đội lính đánh thuê tại Mỹ, có một thời gian được thuê làm bảo tiêu của tôi nhưng sau đó cậu ta bỏ việc rồi đi mất. Tôi không nghĩ lại có thể gặp được cậu ta ở đây”, Phù Minh Sơn nhích đến bên cạnh Tống Phong, “Bảo bối, thật có duyên a. Có nghĩ như thế không?”
Tống Phong khóe miệng co giật, không nói.
Phù Minh Sơn cũng không ngại, chỉ chỉ bả vai, “Đến, xoa bóp một chút.”
Tống Phong vì thế lại phải nhận mệnh bóp bả vai cho hắn, nghiến răng nghiến lợi nói, “Nơi này là Afghanistan, tín giáo đảng phái nhiều vô kể. Mày con mẹ nó thu liễm lại đi. Mày bị người ta tha ra ngoài thiêu sống hoặc bị hòn đá đập vào đầu mà chết thì cũng thôi đi, đừng có liên lụy tao. Nếu nói cho bọn họ biết mày là đồng tính luyến ái thì việc làm ăn coi như đổ bể hết. Bọn họ còn không buộc mày vào cột thiêu chết luôn sao?”
“Ân?”
“Không có gì.” Tống Phong cúi đầu, tiếp tục bóp.
“Bọn họ làm sinh ý nhiều, tự nhiên cũng tiếp xúc nhiều loại người, tín giáo khác nhau đương nhiên nhìn nhận cũng khác nhau, nhưng...”, Phù Minh Sơn cười nói, “Trên đời này chưa có ai đối nghịch với tiền tài đâu, đúng không?”
Tống Phong bĩu môi, không hề hỏi tiếp.
Ông chủ Khang liếc qua bọn họ một vòng, đáy lòng kinh ngạc. Người này thực sự đã từng là lính đánh thuê? Cấp trên cử đôi người như vậy cho hắn là có ý gì chứ? Mà đối với quan hệ của hai người này, tốt nhất là nên hỏi rõ ràng một chút, miễn cho sau này bại lộ thân phận.
Thành viên đội Hình Thiên đồng loạt quay sang nhìn Tiêu Minh Hiên. Bạch Húc Nghiêu chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, “Huấn luyện viên, kia là ai? Tình địch của anh?”
Tiêu Minh Hiên trầm mặc một lúc, thấp giọng nói, “Phù Minh Sơn.”
Vệ Tiểu Nghiễn, Bạch Húc Nghiêu và Đoạn Thanh cả kinh, ánh mắt xoát xoát liếc nhìn Tiêu Minh Hiên lại quay qua Phù Minh Sơn, trong đầu toàn dấu hỏi. Tống Phong đã từng kể, hai người này đã từng chơi SM, sao tình huống hiện tại lại thành ra như vậy? Vệ Tiểu Nghiễn cũng biết khi trước Tiêu Minh Hiên dịch dung nhưng hắn lại không hiểu rõ mối quan hệ của lão đại nhà mình với Phù Minh Sơn nên cũng lựa chọn yên lặng nhìn.
Tiêu Minh Hiên thấy vợ mình bị gọi qua như vậy, nhất thời bất mãn nổi lên, không ngừng tự hỏi, cho tới bao giờ mới có thể xử lý hoàn toàn tên kia, đoạn tuyệ hậu họa.
Phù Minh Sơn nhận được tầm mắt của hắn, thoáng nhướn mày. Hắn lúc trước từng gửi bom đến quân doanh, đương nhiên đã từng điều tra, bởi vậy có xem qua ảnh chụp của Tiêu Minh Hiên, tất nhiên là có nhận thức. Hắn đối Tiêu Minh Hiên cười một cái, mỹ mãn hưởng thụ phục vụ, “Đợi chút, sang bên trái đi. Đúng, thực ngoan.”
Tống Phong, “...”
Tiêu Minh Hiên tức giận, chỉ hận không thể đem Phù Minh Sơn chém ra mấy đoạn.
Ông chủ Khang chú ý tầm mắt của Phù Minh Sơn, hơi nghiêng nghiêng đầu, phát hiện hắn đang nhìn Tiêu Minh Hiên, không khỏi lại thêm kinh ngạc. Người này cùng với Tiêu Minh Hiên cũng là người quen cũ? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Hắn vẫn tiếp tục nhẫn nại chờ sau khi ăn cơm trưa xong mới có cơ hội hỏi gút mắc với Phù Minh Sơn, cũng biết được mình đang gặp nguy hiểm. Hắn nhíu mày, “Giết hắn.”
Tống Phong thở dài, “Tin tưởng tôi, hiện tại giết hắn cũng vô dụng. Hắn khẳng định đã chuẩn bị hết tất thảy mọi thứ rồi. Nếu bây giờ giết hắn, thân phận của ông cũng bị tuôn ra. Hơn nữa, ông cũng đã từng lăn lộn tại Châu Á, giết hắn rồi ông sẽ phải đối mặt với thế lực của hắn trả thù. Vậy thì có khác gì đâu?”
Ông chủ Khang thoáng trầm ngâm, “Tôi đi tìm hắn nói chuyện.”
Phù Minh Sơn đi ra ngoài thạch động, hứng thú nhìn ra xa, nhàn nhã tự đắc. Nơi này bốn phía đều trống trải, hoàn toàn không cần lo lắng có người ám sát hay nghe lén. Ông chủ Khang chậm rãi đi qua, “Ông chủ Phù, thật hăng hái.”
Phù Minh Sơn quay đầu lại, cười nói, “Nói trắng ra, thân phân hai người kia tôi cũng biết, đương nhiên ông chủ Khang cũng có thể nói ông cùng bọn họ có qua lại sinh ý với nhau, không sao cả, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi quả thực từng hoài nghi ông cùng chính phủ Trung Quốc có quan hệ nhưng hồ sơ của ông sạch sẽ vô cùng. Tôi một là không có chứng cứ, hai là nếu nói ra đối với tôi cũng chẳng có lợi ích gì cả, không tất yếu. Dù sao thì bằng năng lực của ông chủ Khang đây thì một vài lời đồn nho nhỏ bên ngoài có thể nhanh chóng giải quyết, đúng không? Đương nhiên nếu ông chủ Khang muốn mạng của tôi thì lại là chuyện khác...”
“Tôi đi theo con đường hắc đạo, lúc trước làm giàu tại trong nước có hai người kia chiếu cố nên lần này xuất ngoại cũng muốn mang họ theo. Đương nhiên, ông chủ Phù có lẽ cũng sẽ không quan tâm điều này. Về phần những gì tôi nói, ông tin hay không thì cũng không sao cả”, ông chủ Khang nhìn hắn, “Tôi chỉ muốn biết mục địch thực sự của ông chủ Phù mà thôi. Ông nhìn thấy bọn họ liền quyết định lưu lại, rốt cuộc là muốn gì?”
“Rất đơn giản”, Phù Minh Sơn nheo mắt, “Tôi muốn hàng.”
Ông chủ Khang cũng nheo mắt lại, nở nụ cười, “Như vậy, ông chủ Phù, tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác.”
Hai người ở bên ngoài cao hứng nói chuyện một hồi lâu đều thực vừa lòng, cùng mĩ mãn đi vào nhà. Phù Minh Sơn cười nói, “Tôi có chút mệt nhọc, muốn ngủ trưa. Mới vừa rồi được xoa bóp thật thoải mái, ông chủ Khang sẽ không phiền nếu tôi mượn thêm một lần nữa chứ?”
Ông chủ Khang cười gật đầu, “Ông chủ Phù, cứ tùy ý.”
Tống Phong, “...”
Vì thế, Phù Minh Sơn cũng chỉ khách sáo qua lại thêm mấy câu, mang theo Tống Phong vào phòng, nhanh chóng đóng cửa lại. Thủ hạ của hắn thấy vậy liền đứng canh ở cửa, làm hết chức trách bảo vệ.
Mọi người trong đội Hình Thiên giương ánh mắt đồng tình nhìn Tiêu Minh Hiên – Huấn luyện viên, anh giữa ban ngày còn bị người ta cắm sừng! Tiêu Minh Hiên hít một hơi thật sâu. Lý trí của hắn cho biết, Tống Phong đương nhiên không phải hạng dễ chọc nhưng hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu. Hắn xoay người đi qua, dù sao Phù Minh Sơn cũng không băn khoăn nghi ngờ gì hắn cả.
Thủ hạ của Phù Minh Sơn nhanh chóng ngăn lại nhưng Tiêu Minh Hiên đã xuất thủ, thoải mái thoát khỏi sự kiềm chế của bọn họ, mở cửa vào phòng. Chỉ một lát sau, bảo tiêu vội vã ra ngoài, có lẽ là bị Phù Minh Sơn bảo quay ra.
Hình Thiên đội nhất thời khó hiểu lại thêm bất khả tư nghị. Bạch Húc Nghiêu cắn cắn ngón tay, “Sư huynh, là 3P...có phải hay không?”
Vệ Tiểu Nghiễn gật gật đầu, rối rắm một lát rồi nhanh chóng chạy qua, dán tai vào cửa chuẩn bị nghe thì bị bảo tiêu bên cạnh nắm lấy, ném đi.
Bạch Húc Nghiêu nhân cơ hội cũng chạy đến, cũng muốn nghe trộm, bảo tiêu nhanh chóng quay ngược trở lại, đồng dạng nắm cổ áo ném đi. Mà lúc này, Vệ Tiểu Nghiễn lại thừa cơ tiếp tục trở lại nghe trộm. Bảo tiêu khóe miệng co rút kịch liệt, lại túm lấy, lại ném đi, thuận tiện lại nhìn ông chủ Khang. Ông chủ Khang biểu tình cứng đờ, rốt cuộc mới nói, “Các cậu, tôi mới là ông chủ của các cậu. Các cậu đang nhìn đi đâu vậy?”
Bạch Húc Nghiêu vừa bị ném ra, nằm lăn lộn trên thảm rồi nhanh chóng đứng dậy an ủi, “Chúng tôi sẽ bảo vệ tốt, ông chủ cứ yên tâm.” Dứt lời, lại nhanh chóng bật lên trở lại nghe lén.
Ông chủ Khang, “...”
Bên trong gian phòng trải một tấm thảm thực dày, ba người cởi giày, ngồi lên trên. Phù Minh Sơn liếc nhìn Tiêu Minh Hiên một cái, “Tiêu Thành?”
Tiêu Minh Hiên không đáp. Mục đích của hắn là ở cạnh Tống Phong, tên kia một chút cũng không liên hệ.
“Xem ra tôi đoán đúng”, Phù Minh Sơn nhìn gương mặt tuấn lãng mà xa lạ trước mặt, ánh mặt hiện lên hứng thú.
Tống Phong giật giật khóe miệng, vì tránh cho mưa bom bão đạn lại xảy ra, hắn thức thời đổi chủ đề, “Tại sao lại đến Kim Tân Nguyệt?”
Phù Minh Sơn lười biếng nằm, chỉ chỉ bả vai, “Đến, xoa bóp.”
Tống Phong lại chuẩn bị đi qua lại bị Tiêu Minh Hiên chế trụ thắt lưng, ôm vào ngực, nói, “Em ấy là của tôi.” (Đọc ngót 2/3 quyển mới thấy anh có tuyên bố chủ quyền)
“Tôi biết, hai người sớm không phải đã làm tình rồi sao? Cũng là do dược mà tôi hạ”, Phù Minh Sơn câu ngón tay với Tống Phong, “Lại đây, bảo bối” hắn dừng một chút, liếm liếm môi, “Hoặc là Tiêu Thành lại đây cũng được, không sao cả.”
Hai người nhất thời đau đầu, chỉ hận không thể làm thịt cái tai họa này nhưng lại không thể động thủ.
Tống Phong lười biếng dựa vào ngực Tiêu Minh Hiên, “Tại sao mày lại tới đây?”
“Hỏi Tiêu Thành đi. Hành động lần trước của hắn khiến cho sản lượng thuốc phiện ở Tam Giác Vàng giảm mạnh, tao đương nhiên phải tìm nguồn cung khác. Mà ở Kim Tân Nguyệt có rất nhiều tổ chức đảm bảo nguồn hàng. Tao cũng không phải chỉ đi có một nhà nhưng lại gặp nhau ở đây. Dùng thành ngữ Trung Quốc thì đây gọi là gì?”, Phù Minh Sơn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, phải không?”
Tống Phong không nói gì, lảng sang chuyện khác, “Mày vừa nói gì cũng với ông chủ?”
Phù Minh Sơn chậm rãi cười rộ lên, nghiền ngẫm nói, “Đương nhiên là chuyện tốt. Bảo bối, với thực lực của mày, khẳng định sẽ sống sót về nước.”
Sau hai tuần liền lặn mất tăm mất tích do laptop bị hỏng mà chưa sửa được, chủ nhà đã trở lại (và ăn hại gấp 3) ~(‾▿‾~)
Dù sao thì do đã bùng của các bạn tận 2 chương nên chủ nhà sẽ up bù trong tuần này và tuần sau nhé. Thân ◕‿◕
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ a~~~~ Ta lại lặn tiếp đây ( ̄ε ̄*)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đặc Chủng Dong Binh
Chương 53: Hợp mưu
Chương 53: Hợp mưu