Tống Phong khẽ nheo mắt nhìn. Đoàn xe đến với tốc độ rất nhanh, chỉ một lát sau là có thể sẽ đến chỗ họ. Mọi người lập tức đứng dậy, lấy vũ khí, nhanh chóng đề phòng. Tiêu Minh Hiên trở lại xe tải, lấy súng bắn tỉa, nhìn qua ống ngắm, trầm giọng nói, “Bốn chiếc xe, không có súng máy hạng nặng.”
Không có súng máy chứng tỏ không phải là người của căn cứ. Nếu những người đó quyết định truy sát họ thì tỷ lệ cao có thể sẽ bị chiếc xe việt dã làm mồi nhử dẫn đi nơi khác, cho dù có trở lại thì cũng không thể nhanh chóng như vậy vì trên cơ bản là chúng không biết đường mà họ đi.
Mọi người nghĩ đến đây không khỏi thở ra một hơi. Nhưng còn chưa kịp nhẹ nhõm thì lại nghe Tiêu Minh Hiên tiếp tục nói, “Trong đó chiếc xe đi đầu có một người quen ngồi.”
Đoạn Thanh đứng cạnh hắn quan sát nãy giờ cũng phụ họa gật đầu, “Ân, người này chính là người chúng ta vừa cướp xe lúc trước.”
Mọi người lại toàn bộ nhìn về phía ông chủ, người kia đẩy đẩy kính mắt, “Tôi nghĩ người Trung Quốc có một câu tục ngữ ‘Có quả tất có do’” (Có hậu quả tất có nguyên do dẫn đến nó.)
“…”
Ông chủ Khang thở dài, “Tôi có lẽ sớm nên nghĩ đến, theo đường người kia đi chính là đường đến Kim Tân Nguyệt. Hắn nếu đi từ đó ra thì cũng không phải hạng tôm tép gì, không bằng giết cho xong. Nhưng tôi đoán vừa rồi nếu bảo các cậu giết người thì có lẽ các cậu sẽ không chịu, đúng không?”
Mọi người im lặng, Bạch Húc Nghiêu ngước ánh mắt thuần khiết, hảo tâm nhắc nhở, “Ông chủ, kì thực ông có thể tự mình giết mà.”
“Vậy thì các cậu sẽ thấy tôi là người thể nào?”, Ông chủ Khang nói, “Thân là ông chủ, hình tượng cũng rất quan trọng.” (Really? Ông còn cái gọi là nhân phẩm và hình tượng????)
Bạch Húc Nghiêu lại nhắc nhở, “Ông đã sớm không còn hình tượng, cảm ơn.”
“Nhưng so với lạm sát người vô tội thì tốt hơn nhiều”, ông chủ Khang tiếp tục, “Lần này là sơ suất của tôi, tôi cảm thấy hắn không đơn giản nhưng không nghĩ lại có thể gọi người nhanh như vậy. Có điều, như vậy cũng tốt, chúng ta sẽ tiến lên cướp hết cả 4 xe kia. Dù sao thì họ cũng không phải thiện nam tín nữ gì, lần này phải giết sạch sẽ, không để lại phiền toái.”
Tiêu Minh Hiên và Đoạn Thanh lập tức động thủ, bọn họ sớm đã nhắm xong, hơn nữa hiện tại cũng không bị xóc nảy, tại khoảng cách như vậy là không thành vấn đề. Hai người nhanh chóng kéo cò súng, hai người lái xe việt dã phía đối diện bị găm một lỗ đạn giữa trán, máu tươi phun ra. Hai chiếc xe kia đang duy trì tốc độ cao chợt ngoằn nghèo, nghiêng ngả sang một bên. Tiếp theo là người phó lái. Tiêu Minh Hiên và Đoạn Thanh tiếp tục bắn, rất nhanh hạ thêm hai người nữa. Xe việt dã lúc này hoàn toàn mất khống chế, đụng vào nhau, trong đó có một xe theo quán tính lật nghiêng trên mặt đất, quay hai vọng mới dừng lại.
Còn lại hai chiếc xe khác nhanh chóng dừng lại, không quay đầu chạy mà người phía trên xuống xe, tìm chỗ kín nấp. Tiêu Minh Hiên và Đoạn Thanh quan sát thêm một lúc nữa. Sau đó, Tiêu Minh Hiên nói, “Không được, hoàn toàn không nhìn thấy người.”
Ông chủ Khang nhìn về phía xa, bọn họ giờ cách nhau khoảng 800m, bốn phía trống trải, giờ mà đột kích qua thì chẳng khác nào bia người cho người ta ngắm bắn. Đúng là phiền toái, chẳng lẽ cứ giằng co như vậy mãi sao?
Bạch Húc Nghiên chần chở hỏi, “Bọn họ đang đợi cứu binh?”
Tống Phong từ lúc Đoạn Thanh lên xe đã xuống dưới, đứng trên mặt đất nghĩ nghĩ, trong lòng đột nhiên cảm thấy không tốt, “Không, có lẽ không phải, anh cảm thấy phải là…”. Hắn còn chưa nói xong thì đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, mặt đất cách bọn họ không xa bị tạc lên cao ba thước, đất đá bay mù mịt.
Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì chợt một viên đạn pháo bay tới. Mặt mũi nhất thời biến sắc, nhanh chóng né dạt sang hai bên. Chỉ nghe một tiếng “oanh” vang dội, trên người ít nhất đã phủ một lớp đất dảy. Tống Phong lắc lắc đầu, “Con mẹ nó, quả nhiên là pháo cối.”
Những người khác trong nháy mắt sáng tỏ. Pháo cối, nói trắng ra là pháo có thêm một cái giá ngồi phía sau, chỉ một khẩu pháo cũng có khả năng tạc bay một thành trì. Ông chủ Khang đẩy đẩy kính mắt, quỳ rạp trên mặt đất, thấp giọng nói, “Pháo cối cấu tạo đơn giản, sức công phá lại lớn, vốn là căn cứ muốn mua mười khẩu nhưng tôi sợ họ lấy vũ khí đó đối phó với chính mình nên nói tạm thời thiếu hàng, không muốn thủ hạ giao đến.”
Mọi người nhất tề rống to, “Nếu trong xe không có thì không cần nói thêm nữa, cảm ơn.”
Âm thanh còn chưa dứt thì một viên đạn pháo lại bay tới, trực tiếp nổ cạnh xe tải. Chiếc xe tải ngay lập tức bị chấn nghiêng sang một bên, đổ nhào xuống đất.
Tống Phong rung động mãnh liệt, trong xe đều là súng ống đạn dược, với khối lượng này mà bị đè lên chắc chắn không chết thì cũng tàn phế. Hắn vội vàng chạy tới, “Tiêu Minh Hiên!”
Khắp không trung đều là cát bụi mù mịt, tầm mắt bị cản trở, Tống Phong chạy được hai bước thì bị Vệ Tiểu Nghiễn đuổi theo, ấn xuống đất. Ngay sau đó, một quả đạn pháo lại bay tới, nổ ầm ầm, trên người lại bị phủ thêm một tầng đất cát. Tống Phong ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói, “Tiêu Minh Hiên, con mẹ nó, anh nếu còn sống thì nói một tiếng xem.”
“Yêu tâm, anh không sao”, âm thanh trong xe vọng ra, không có sự bất thường nào cả.
Tống Phong thở phào một hơi, liếc nhìn Vệ Tiểu Nghiễn một cái rồi lại hỏi, “Đoạn Thanh thế nào?”
“Cũng không có việc gì.”
Cát bụi mù mịt trên không trung nhanh chóng tản ra, tầm mắt dần dần thấy rõ. Bọn họ nhìn thấy hai người kia (Tiêu Minh Hiên và Đoạn Thanh) nằm trên mặt đất, hiển nhiên là vừa kịp lúc xe tải bị nổ thì nhảy ra. Tầm mắt của Đoạn Thanh và Vệ Tiểu Nghiễn thoáng chạm nhau, người sau chỉ mấp máy miệng, không nói.
Tống Phong liếc mắt nhìn qua Tiêu Minh Hiên, thấy hắn không có việc gì nên nhanh chóng trở về bảo vệ ông chủ. Bạch Húc Nghiêu thì nhanh chóng lồm cồm bò dậy, miệng không ngừng rít gào, “Ông không phải nói chỉ là tiểu lâu la không thể tìm được ai giúp đỡ đúng không? Vậy thì đây là cái gì? Hả? Ông nói đây là cái gì? Lão tử thiếu chút nữa bị nổ thành thịt vụn!”
“Theo đạo lý thì hẳn là như thế, tại sao lại thế này?”, ông chủ Khang vuốt vuốt tay, quỳ trên mặt đất chờ đợi, “Đối diện ngừng?”
Tiêu Minh Hiên ngẩng đầu, liếc mắt nhìn một cái, chỉ thấy phía sau xe lộ ra mấy bóng người, hiển nhiên là đang quan sát. Hắn một lần nữa lại nằm úp sấp xuống, “Báo cáo thương vong.”
“Ba người, vết thương nhẹ.”
Tiêu Minh Hiên gật đầu, “Tạm thời cứ nằm yên đấy đừng nhúc nhích, bọn họ có thể muốn tiến tới, chuẩn bị chiến đấu.”
Tống Phong quay sang bên cạnh, thấp giọng hỏi, “Tôi đoán phía sau sẽ có người ở lại, nếu tình huống đột biến thì sẽ có thể tiếp tục nã pháo. Ông chủ, ông cảm thấy họ còn bao nhiêu viên?”
Ông chủ Khang nhẩm tính, Vừa rồi họ bắn bốn viên, mang không quá mười viên, vậy thì còn nhiều nhất là năm viên. Chúng ta bất quá chỉ là cướp xăng xe, bọn họ kỳ thực không tất yếu…”, hắn nói xong, đột nhiên nổi giận, “Mẹ nó, tôi hiểu rồi, bọn họ có thể nhắm tới mấy thùng vũ khí! Tôi còn thắc mắc tại sao một tiểu nhân vậy lại có thể gọi tới nhiều người như vậy, hơn nữa những người này còn không quản hao phí xăng với đạn pháo để đối phó chúng ta. Hóa ra là hắn nhìn thấy vũ khí sau đó báo cho họ biết.”
Một đám người “xoát” một tiếng nhìn hắn, bất khả tư nghị, Bạch Húc Nghiêu cả kinh nói, “Ông nói thô tục kìa! Ông lại có thể nói thô tục!”
Ông chủ Khang bất vi sở động, “Ai quy định người nhã nhặn không thể nói thô tục? Là quy định của ai?”
“Được rồi, câm miệng hết đi, bọn họ tới rồi”, Tống Phong nhắc nhở, nhìn hai chiếc xe việt dã đang từ từ đi tới, hai mắt nheo lại, bắn ra tia nguy hiểm.
Ông chủ Khang lạnh giọng phân phó, “Trong chốc lát nhanh chóng chạy ra đối chiến, tốc chiến tốc thắng, không lưu người sống!”
Mọi người mặc kệ hắn, chuyên chú nhìn vào hai chiếc xe đang tới gần. Tiêu Minh Hiên thấy người bên trong giơ súng, lập tức hạ lệnh, “Động thủ.”
Thành viên Hình Thiên nháy mắt đứng dậy, nổ súng phản kích. Ở khoảng cách gần như thế này, uy lực của súng được phát huy cực điểm. Tống Phong và Vệ Tiểu Nghiễn giơ súng tiến lên, một bên tấn công, một bên phòng thủ, nã súng liên thanh. Sức giật quen thuộc từ súng truyền đến khiến Tống Phong đột nhiên sinh ra một cảm giác thoải mái đến chết lặng người.
Đối với loại tình huống này, bọn họ có thể coi là không thể quen thuộc hơn. Hai người đứng chung một chỗ, khí thế, năng lực có thể nói là thần cản diệt thần, ma cản chém ma. Đạn pháo lại gào thét bay tới, đất đá phía sau chợt nổ tung nhưng hai người họ mí mắt cũng chưa từng nháy một cái, vẫn tiếp tục tiến lên, nhanh chóng giải quyết gọn hai chiếc xe việt dã.
Bạch Húc Nghiêu cầm súng tiến lên, hai mắt sáng như tuyết, “Bưu hãn a! Em về sau chỉ theo hai người lăn lộn!”
Ông chủ Khang đợi một lát, phát hiện phía trước đạn pháo đã im hơi lặng tiếng, lập tức nói, “Đừng để chúng chạy, miễn hậu họa!”
Tiêu Minh Hiên và Đoạn Thanh không đợi hắn mở miệng đã lắp ống ngắm, nhảy lên xe tải làm điểm tỳ bắn. Phía xa chỉ còn hai người, thấy thất bại liền xoay người bỏ chạy, bị Tiêu Minh Hiên và Đoạn Thanh mỗi người một viên đạn, giải quyết sạch sẽ.
Nguy hiểm được giải trử, mọi người thở phào nhẹ nhõm, tiến lên xem xét thương thể của đồng đội, phát hiện không có trở ngại gì lớn nên chỉ xử lý đơn giản. Bọn họ nhìn xe tải bị lật ngược, lại nhìn người nào đó, kiên nhẫn khuyên nhủ, “Ông chủ, chỉ dựa vào có từng này người thì không có khả năng lật lại nó. Ông vẫn là nên hết hi vọng đi.”
Ông chủ Khang đưa tay nhìn đồng hồ, “Ném ở chỗ này cũng được, người của tôi sắp đến rồi, lúc đó họ sẽ xử lý. Mọi người đem thi thể trên hai chiếc xe việt dã kia nem xuống, xem xe có dùng được không.”
Mọi người gật đầu, phát hiện lốp xe có nơi bị đạn phá, cho dù miễn cưỡng lái thì cũng không được nhanh. Bạch Húc Nghiêu xách thùng dụng cụ chạy tới, “Em đi xem, nếu như lốp xe tải còn dùng được thì sẽ thay vào hai chiếc xe này.”
Tống Phong gật đầu, “Anh và em cùng đi.” Hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi, “Ông chủ, tại sao thủ hạ của ông biết chúng ta ở chỗ này?”
“A, con đường đi đến Kim Tân Nguyệt này là…”, ông chủ Khang nói xong đột nhiên dừng lại, nhìn hắn.
Tống Phong cũng nhìn lại, “Chuyện này căn cứ có ai biết?”
“…Có mấy người, không nhiều lắm.”
“Như vậy là cho dù chúng không biết rõ ràng nhưng mà có thể đại khái đoán được chúng ta đi đường nào đi?”
Ông chủ Khang lại gật đầu.
Bạch Húc Nghiêu lại chạy đến hỏi, “Ca, vậy thì anh bố trí thế kia không lẽ vô dụng?”
“Vẫn là có chút tác dụng”, Tống Phong nói, “Nếu anh là họ, anh sẽ tách ra hành động, chia quân số ra làm hai phần, đuổi theo hai hướng khác nhau.”
Bạch Húc Nghiêu lại rít gào với người nào đó, “Ông là đồ ông chủ vô lương tâm, chạy chối chết cũng không tính sẵn nơi đến.”
“Này cậu nhóc lính đánh thuê, tôi nói cho cậu biết…”, Ông chủ Khang vừa nói được một nửa thì Tiêu Minh Hiên đã cắt lời, “Tống Phong”.
Tống Phong thấy hắn cầm lấy súng, nhảy lên xe việt dã nhìn qua ống ngắm, thấy xa xa là một đoàn điểm đen cuồng bạo lao tới, lập tức nói, “Bọn họ đến đây, nhanh lên, lên xe!”
Mọi người nhanh chóng ném thi thể xuống, bất chấp săm lốp, khởi động động cơ rời khỏi. Nhưng vừa rồi có viên đạn bắn trúng thùng xe nên dù thế nào cũng không đi được mà phía sau là cả một đoàn xe đang đuổi theo. Tống Phong nhanh chóng quyết định, “Mấy người bảo vệ ông chủ đi trước!”
“Rõ.”
Ông chủ Khang chấn động, lập tức cự tuyệt, “Tôi không thể bỏ mặc các cậu chỗ này.”
“Nhiệm vụ của bọn tôi là bảo vệ ông”, Tống Phong bất vi sở động, giương cằm nói, “Đem ông ta đi.”
Nhưng người khác nhanh chóng tiến lên, không để ý đến lời ông chủ Khang mà ấn hắn lên xe, mặc hắn giãy dụa. Nhưng người kia nhìn Tống Phong, “Anh dẫn hắn đi, chúng tôi lưu lại.”
Tống Phong liếc mắt, “Mấy cậu không thể so được với tôi.”
“Nhưng người mạnh nhất mới có thể bảo vệ ông chủ.”
“Không cần cãi”, Tiêu Minh Hiên trầm giọng nói, “Mọi người đi trước, đây là lệnh, Tống Phong, em…”
“Tôi ở lại”, Tống Phong nhìn thẳng vào mắt hắn, lặp lại, “Tôi ở lại.”
Tiêu Minh Hiên nhìn thật sâu vào hắn, định nói nhưng lại không thốt lên lời. Hắn trầm mặc hai giây, cuối cùng gật đầu, “Được.”
Những người còn lại cứng đờ, không tình nguyện lên xe, Bạch Húc Nghiêu phất tay, “Đi đường cần thận…Ngao! Ca, anh lại làm gì?”
Tống Phong mở cửa xe, đá hắn lên, “Ai cho em xuống, cút ngay cho anh.”
Bạch Húc Nghiêu ủy khuất nhìn hắn, “Là anh nói cho em đi theo mà. Anh và sư huynh đều ở lại, em không thể đi a.”
Tống Phong đóng sầm cửa lại, “Hiện tại không cần theo, cút ngay.”
“Mấy tên lính đánh thuê vô lương các cậu, tôi là ông chủ! Ông chủ!”, ông chủ Khang giãy dụa nhưng hiển nhiên không thể so với họ, “Buống tay.”
“Ông chủ, ông vẫn nên ngoan ngoãn rời đi thôi”, Tống Phong ném ra một câu, phân phó, “Đi.”
Lái xe hơi hơi chần chờ, sau dùng sức nhấn ga, xe lướt đi, chạy như bay.
Tiêu Minh Hiên và Đoạn Thanh vẫn không nhúc nhích, muốn tìm thời cơ thanh toán mấy tên bắn súng máy nhưng bọn họ còn chưa kịp nổ súng thì đầu kia súng máy đã bắn phá đến nơi. Hai chiếc xe việt dã đứng mũi chịu sào, ầm ầm nổ tung, tầm nhìn nhất thời bị che khuất. Bọn họ cầm súng, kiên nhẫn chờ đợi, rất nhanh thấy đoàn xe tiến tới. Hai người quyết định thật nhanh, đều giải quyết xong một người. nhưng lần này họ có đến ba cái súng máy, cái còn lại nhanh chóng phản kích. Vị trí của Tiêu Minh Hiên và Đoạn Thanh vô cùng lộ liễu nên phải buộc nhảy xuống.
Một chiếc xe việt dã khác lại phân ra hai người đứng ở chỗ súng máy tiếp tục bắn phá.
Từ nơi đứng nhìn ra, mỗi lần súng máy đảo qua căn bản không thể tránh, Tống Phong có thể nghe rõ ràng tiếng viên đạn sượt qua tai. Mọi người đang lâm vào khốn cảnh, thập tử nhất sinh. Ngay lúc chỉ mành treo chuông thì đột nhiên phía sau vang lên một loạt âm thanh phanh gấp của xe việt dã. Đi theo phía sau đoàn xe là một lượng lớn súng máy tương tự.
Phía trong đoàn xe còn có một chiếc xe quen thuộc, chính là chiếc việt dã bị bắn tan nát vừa rồi. Người nào đó ngồi phía trên xe, uy phong nói, “Thấy không, người của tôi đã tới rồi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đặc Chủng Dong Binh
Chương 58: Khốn cảnh
Chương 58: Khốn cảnh