Thành viên Hình Thiên nhanh chóng trở lại Bắc Kinh, mấy người bị thương nặng thì vẫn nằm lại bệnh viện, người còn lại thì trở về căn cứ, trên đường cơ hồ không ai mở miệng, không khí có chút áp lực. Tống Phong không về cùng bọn họ mà theo Tống Triết trở về đại trạch Tống gia, tiếp tục dưỡng thương. Kỳ thực, thương thể của hắn gần như khỏi hẳn rồi, chính là hắn không biết mình muốn làm gì cả.
Tâm Can vẫy vẫy cái đuôi, nằm úp sấp trên giường, duỗi móng vuốt lay hai cái, “Uông?”
“Tâm Can, ngày trước tao sống với người ấy, giờ lại chỉ còn lại chính tao.”
Tâm Can cọ cọ, “Uông!”
“Ân, tao còn có mày”, Tống Phong sờ sờ đầu nó, trầm mặc nhắm mắt.
Tâm Can nghiêng đầu nhìn, thấy tâm tình chủ nhân không tốt lắm nên không quấy rầy hắn nữa, chỉ ngoan ngoãn nằm bên cạnh.
Một ngày quá đi, vô luận chuyện gì xảy ra thì cuộc sống vẫn tiếp tục. Tang lễ của Tiêu Minh Hiên dề dà không tiến hành. Cho dù là Tiêu gia hay Hình Thiên đều không chấp nhận sự thực này, tựa như chỉ cần làm vậy thì người kia sẽ thực sự biến mất. Thành viên đi cứu hộ tại Địa Trung Hải cũng không trở về, mọi người vẫn còn hi vọng. Chỉ cần một ngày không thấy thi thể, người kia có thể vẫn còn sống nhưng thời gian trôi qua, hi vọng càng ngày càng mỏng manh, lại càng xa vời.
Tống Phong sau khi hoàn toàn khỏi hẳn đã đến Tiêu gia, hắn không bao giờ trốn tránh ai cả. Hắn nhìn Tiêu Quân Trường, mơ hồ nhớ rõ lần gặp mặt trước đây, người này còn thực tốt, giờ ánh mắt kia tràn đầy mệt mỏi, cả khuôn mặt cũng già đi vài chục tuổi. Hắn trầm mặc một lát, muốn nói nhưng lại không thốt lên lời.
Người của Tiêu gia cũng không tỏ vẻ gì cả. Lúc trước Tống Phong liều mình cứu Tiêu Minh Hiên, Tống gia cũng không nói gì, giờ thì lại đến lượt Tiêu Minh Hiên. Tiêu Quân Trường hiểu rất rõ tính cách con trai mình. Người đó, một khi đã quyết định thì không ai có thể thay đổi, cho dù sự tình có tái diễn trăm ngàn lần thì có lẽ hắn vẫn liều mình cứu Tống Phong.
Hắn nhìn người trước mắt. Trong ấn tượng của bản thân, lão Nhị Tống gia luôn cười tủm tỉm, hiện tại đều trầm mặc. Hắn từng cùng con trai mình nói chuyện, biết tâm tư của con trai với người này, cứ cho rằng là đơn phương nhưng hiện tại Tống Phong đối với con trai mình không phải không có tình. Hắn thở dài, vỗ vỗ vai Tống Phong, “Hảo hảo còn sống.”
Tống Phong hơi chấn động, không có mở miệng.
Tiêu Quân Trường nói đang có việc nên không lưu hắn lại.
Tống Phong lái xe vòng vo quanh thành phố, căn bản không định đi đâu. Hắn không định quay về quân doanh vì ký ức ở đó nhiều lắm, chỉ làm hắn thêm khó chịu. Hắn mờ mịt nhìn con đường đông đúc, cuối cùng bất đắc dĩ phải lái xe về nhà. Hắn trở về nhà thì nhìn thấy có một người đang ngồi nói chuyện phiếm với đại ca, tiến vào nhìn, là Thiệu Tu Kiệt. Tống Phong ngẩn ra, “Sao anh lại tới đây, thương thể thế nào?”
“Tốt lắm”, Thiệu Tu Kiệt nhìn hắn, “Em gầy.”
Tống Phong nhún vai không quan tâm, “Tôi bị thương, vừa mới khỏi.”
Thân thể tốt lắm nhưng còn những thứ khác...tốt không? Thiệu Tu Kiệt nhìn hắn, “Anh đã nghe qua tình hình.”
Tống Phong thản nhiên a một tiếng, nói lảng đi, “Anh lần đầu đến Bắc Kinh, tôi mang anh đi chơi.”
Thiệu Tu Kiệt không nói, khách sáo hai câu với Tống Triết rồi cùng hắn ra ngoài. Lúc này đã là chạng vạng, thành thị lúc này mới bước vào cuộc sống sôi nổi ban đêm. Tống Phong đút hai tay vào túi, “Phù Minh Sơn thế nào rồi?”
“Còn sống, đã chuyển viện.”
Tống Phong gật đầu, nhẹ giong nói, “Thật tốt.”
Thiệu Tu Kiệt thoáng nhướn mày, người này cảm thấy cao hứng khi Phù Minh Sơn còn sống? Hắn muốn hỏi một câu nhưng lại nhìn thần sắc Tống Phong, lập tức hiểu. Người này nói “Thật tốt” không phải nói Phù Minh Sơn mà là đơn thuần vì câu “Còn sống.”
---------- Còn sống, thật tốt.
Hắn bỗng nhiên thở dài.
Tống Phong nghiêng đầu nhìn hắn, con ngươi xinh đẹp tựa như không hề thay đôi, “Sao thế?”
“Không sao.”
Tống Phong liếc hắn, không nói gì.
Thiêu Tu Kiệt ở Bắc Kinh vài ngày, Tống Phong làm hướng dẫn viên du lịch, dẫn hắn đi ăn mỹ thực, ngày qua ngày nhàn nhã, giống như nhớ tới quãng thời gian tại Malaysia. Thiệu Tu Kiệt có thể nhận ra sự trầm mặc của hắn, muốn phân tán sự chú ý nhưng hiệu quả không cao. Tổ chức còn có việc chờ hắn, hắn không thể ở lại đây, đành phải rời đi. Ngày ra sân bay, hắn nhìn Tống Phong, trầm mặc hóir, “Tiểu Phong, nếu cho em thời gian, em sẽ yêu anh sao?”
Tống Phong trầm mặc, người này và Tiêu Minh Hiên giống nhau, đều có thể vứt bỏ tính mạng vì hắn. Ở cùng Thiệu Tu Kiệt có thể rất thoải mái nhưng người này không làm hắn cảm thấy an tâm. Đương nhiên, nếu không có Tiêu Minh Hiên xuất hiện, hắn có lẽ sõe ở chung cùng người này.
Nhưng trên đời không có nhiều nếu như vậy. Hắn chọn Tiêu Minh Hiên, hơn nữa hắn cảm thấy mình có thể khó sinh ra tình yêu với bất cứ ai hết. Vấn đề này, nếu là trước kia, hắn sẽ trả lời “Có thể” nhưng là hiện tại....
Hắn lắc đầu, “Thật xin lỗi.”
Mâu trung Thiệu Tu Kiệt rũ xuống. Tình yêu không theo thứ tự trước sau, chỉ trách hắn không nắm chắc. Hắn nhắm mắt lái, cưỡng chế tình cảm của mình, sờ sờ đầu Tống Phong, “Không sao, chúng ta vẫn là bằng hữu. Rảnh thì đến chỗ anh chơi.”
Tống Phong cười cười, “Tôi sẽ.”
Lúc này, loa phát thanh truyền đến giọng nói, Thiệu Tu Kiệt ôm hắn vào ngực, vỗ vỗ vai hăn, “Tiểu Phong, hảo hảo còn sống.”
Tống Phong ừ một tiếng, “Tôi biết.”
Tống Phong im lặng nhìn hắn, thẳng đến khi thân ảnh đi mất mới rời đi. Hắn lái xe về nhà, thấy một thiếu phụ dắt xen giúp đứa trẻ qua đường. Hắn nao nao, liếc một cái, đến nhà đại tẩu và Tiểu Lân.
Đại tẩu vừa mới tan tầm, nhìn thấy hắn thì nở nụ cười, “Đến, vào nhà đi”, cô nói xong, nhìn hắn, nhíu mày, “Cậu gầy đi a?”
“Vừa mới bị thương, đã khỏi rồi”, Tống Phong cười, giải thích, đem Tiểu Lân ôm vào ngực.
“Ngồi đi, để chị nấu cơm, ở lại ăn một bữa”, thiếu phụ quay vào phòng bếp.
Tống Phong không cự tuyệt, ôm Tiểu Lân một lát sau đó đi qua giúp. Hắn nhìn thân ảnh bận rộn, trầm mặc một lúc lâu, sau đó gian nan mở miệng hỏi, “Tẩu tử, lúc trước....Chị làm sao qua được?”
Thiếu phụ nao nao, nhẹ giọng nói, “Quá khứ thì vẫn là quá khứ thôi, tuy rằng miệng vết thương không thể chữa khỏi nhưng cũng không đau như lúc đầu. Khi đó chị cũng không chống đỡ được nhưng chị còn có Tiểu Lân nên phải gắng gượng chịu đựng. Cậu xem, hiện giờ không phải chị vẫn tốt hay sao?”
Đáy lòng Tống Phong căng thẳng, “Thực xin lỗi...”
Thiếu phụ bất đắc dĩ, “Chị đã nói với cậu rồi, không cần nói ba chữ kia nữa”, cô nhìn hắn, “Cậu sao thế, xảy ra chuyện gì rồi?”
Tống Phong lắc đầu.
Thiếu phụ xoay người tắt bếp, đem đồ ăn múc ra bát, “Có đôi khi chị nhìn thấy cậu, đã cảm thấy Hàng không chết vô ích. Vô luận chuyện gì phát sinh, hảo hảo sống tiếp đi, Tiểu Phong.
Tống Phong gật đầu, đem thức ăn bê lên, ở lại ăn tối. Sau đó, hắn lái xe trở về. Màn đêm buông xuống, gió đêm thổi vào người có chút lạnh. Hắn mở cửa xe, trầm mặc ngồi đó, đưa tay che mặt. Ai cũng nói hắn phải hảo hảo sống, hắn cũng biết, chỉ là...
-------- Đau...
--------- Rất đau.
Hắn trở về khi đại ca vẫn còn ngồi phòng khách uống trà. Hắn bỗng nhiên đi tới, “Đại ca.”
“Ân?”
“Nếu có một ngày đại tẩu vì cứu anh mà”, hắn dừng lại một chút, “mà...chết, anh sẽ ra sao?”
Tống Triết luôn thông minh, với chuyện gì cũng có thể bày mưu tính kế. Từ nhỏ đến lớn, chuyện làm hắn phiền não chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng lúc này, nghe được nhị đệ nói vậy, hắn không khỏi phiền não, “Em ấy, nếu thực sự làm như vậy, anh chết cũng nhắm mắt.”
Khóe miệng Tống Phong kéo kéo, “Đại tẩu vì sao lại ghét anh như thế?’
“Không biết”, Tống Triết thoải mái cười, “Có lẽ là anh từng ném em ấy vào lồng giam đi.”
Khóe miệng Tống Phong giật giật, “Em nói, hình như ngày trước đại tẩu gặp chuyện không may, anh thiểu chút nữa đã đi theo, đúng không?”
Tống Triết uống một ngum trà, ôn hòa nói, “A Phong, anh và em không giống nhau. Anh đời này chỉ yêu em ấy, em thì sao?”
Tống Phong trợn mắt, há miệng nói, “Em cũng...”
“Em mệt rồi”, Tống Triết ôn hòa cắt ngang, “Đi về nghỉ ngơi đi.”
“Em không...”
Một ánh mắt sắc bén đảo qua, “Ân?’
Tống Phong lập tức lui hai bước, đáng thương hít mấy cái, bả vai rũ xuống đi lên lầu. Tống Triết nhìn theo thân ảnh của hắn, trầm mặc. Có đôi khi hắn thậm chí có thể hiểu được nỗi đau của Tống Phong. Hắn lấy điện thoại ra gọi, “Thế nào? Tiếp tục tra, chính là du thuyền tư nhân đó, ân, có tin tức lập tức báo.”
Hắn cúp điện thoại rót một chén trà. Nếu người kia còn sống được cứu lên thì bất cứ tàu thuyền nào qua đó hắn đều tra hết.
Thiệu Tu Kiệt vừa đi, Tống Phong cả ngày lười biếng nằm trong phòng, ôm tiểu cẩu Tâm Can. Đến ngày thứ năm thì một đám Thái tử gia đến kéo hắn đi chơi. Tống Phong kinh ngạc, “Đêm nay có hoạt động? Sao lại đến đây hết thế?”
Mọi người nghĩ thầm, Tống đại công tử nói chúng ta đến giúp giải buồn, ai dám không theo? Họ cười cười, “Đúng vậy, nhị thiếu, chúng ta đi.”
Tống Phong bị bọn họ mạnh mẽ tha đi, cùng nhau tới câu lạc bộ, thê phòng. Quản lý mang đến một đám mỹ nhân, người người đều kiều diễm. Hắn ngồi trên so lon, uống rượu, trên mặt vẫn là bộ dáng cười tủm tỉm nhưng trong lòng lại trống rỗng. Hắn nhìn sự sôi động, ồn ào phía trước, bỗng nhiên thấy mình thật lạc lõng, chỉ có cô tịch và lạnh giá.
Mỹ nhân bên cạnh rót một chén rượu, cười duyên dáng đến gần hắn. Tống Phong cúi đầu không tỏ vẻ chán ghét. Khoảng cách hai người càng ngày càng gần, Tống Phong có thể ngửi được mùi nước hoa trên người, hơi đảo mắt có thể nhìn thấy bộ ngực no tròn. Hắn nhìn bờ môi đỏ mọng tới gần, bỗng nhiên nhíu mày.
Mỹ nhân lăn lộn ở đây, tự nhiên biết cách quan sát sắc mặt, lập tức rời xa hắn, tiếp tục cười.
Tống Phong có chút ngơ ngẩn. Nếu là trước kia, đối với nụ hôn như vậy hắn hoàn toàn không để ý, vì sao hiện tại lại chán ghét? Hắn suy nghĩ thật lâu, khách sáo một hai câu rồi rời đi.
Hắn lái xe như điện về nhà, nhanh chóng tìm Tống Triết, “Anh, em đã suy nghĩ cẩn thận, em chỉ yêu mình anh ấy, anh nói, em làm sao bây giờ?”
Tống Triết cúp điện thoại, ôn hòa nhìn hắn, “Vậy thì tự đi nói với cậu ta. Chúng ta tìm được cậu ta rồi.”
Đồng tử Tống Phong co rụt lại, chìa khóa trên tay rơi xuống.
Trong khi đội cứu hộ trước đó suýt nữa đem Địa Trung Hải lật lên trời thì Tiêu Minh Hiên đã được người cứu đi. Mặc dù trước khi nổ, hắn cố gắng bật ra xa nhưng vẫn bị ảnh hưởng. Nếu không phải được cứu kịp thời thì hắn đã chết. Hôm trước hắn vừa từ phòng cấp cứu vô trùng ra ngoài thì người của Tống Triết tìm thấy.
Tống Triết nhận được tien liền phái người đi đón, vì thế Tiêu Minh Hiên trở lại Bắc Kinh lúc chạng vạng. Thành viên Hình Thiên đứng tại sân bay, nghe tiếng cánh quạt gần đến. Tống Phong ngửa đầu, dưới ánh hoàng hôn, một chiếc trực thăng đang bay tới đây. Hắn chớp mắt mấy cái, trong lòng chợt ấm áp lên. Người kia...đã trở lại.
Phi cơ nhanh chóng hạ cánh, nhân viên y tế lập tức đem người bệnh cẩn thận đỡ xuống. Thành viên Hình Thiên cũng đi tới. Bạch Húc Nghiêu khóc lóc thảm thiết nhìn huấn luyện viên nhà mình. Tiêu Minh Hiên đã tỉnh, đảo qua bọn họ một vòng rồi nhìn Tống Phong, bàn tay đưa ra.
Tống Phong nhìn chằm chằm hắn, từng bước đi tới, run rẩy nắm lấy tay hắn, nắm chặt.
Bạch Húc Nghiêu lau nước mắt, “Huấn luyện viên, người cứu anh đâu? Vì sao không liên hệ với chúng tôi?”
“Đó là chuyện tốt”, Tống Triết cười nói, “Nữ nhân kia đâu, sao không cùng về?”
Tiêu Minh Hiên, “...”
Mọi người nhất tề quay mặt nhìn hắn, không thể tin được. Tống Phong yên lặng nhìn đại ca.
Tống Triết ôn hòa nói, “Người kia là Đại tiểu thư của thế lực nào đó, nhất kiến chung tình với cậu ta, tự mình chiếu cố, tình cảm không tồi. Nếu không phải chúng ta tìm đến thì cậu ta không biết khi nào mới trở về.”
Tống Phong chậm rãi rút tay ra, lặng lẽ rời đi.
“...Tống Phong, Tống Phong”, Tiêu Minh Hiên cảm thấy, nếu hắn có thể cử động, tuyệt đối sẽ đuổi theo. Hắn quay đầu nhìn chằm chằm Tống Triết, gằn từng chữ, thanh âm suy yếu, “Tôi vừa mới qua khỏi nguy kịch, cùng nữ nhân kia nói không quá mười câu. Tôi cũng muốn liên hệ mọi người nhưng cô ta không cho.”
Tống Triết cười nói, “Nhìn, đây chính là vấn đề. Theo tin tức của tôi, cô ta đối với cậu nhất kiến chung tình.”
Tiêu Minh Hiên, “...”
Biểu tình Tống Triết ôn nhu, “Trong khoảng thời gian này, Tống Phong đã khổ sở rồi, giờ đến lượt cậu.”
Tiêu Minh Hiên, “...”
Tống Phong đương nhiên không tin những lời đó. Hắn chỉ là không không chế nổi tâm tình của mình, sợ sẽ khóc lên, nên phải tạm thời rời đi. Hắn về nhà, thu dọn đồ đạc, lái xe đến bệnh viện. Khi hắn đến, Tiêu Minh Hiên đang ngủ, sắc mặt rất trắng. Hắn cúi đầu nhìn, ngồi vào ghế ở đầu giường nắm tay Tiêu Minh Hiên. Gần đây, hắn không thể ngủ ngon, lúc này đột nhiên lâm vào giấc ngủ, ngủ thật sâu, cho đến khi có cảm giác có người sờ đầu mới bừng tỉnh.
Tiêu Minh Hiên nhìn hắn không chớp mắt, thấy hắn nhìn mình liền dang tay ra.
Đáy lòng Tống Phong chấn động, “Anh còn đang bị thương.”
“Không sao, đến đây.”
Tống Phong chớp mắt, chậm rãi đứng dậy, cúi người nhào vào lồng ngực hắn, ấm áp quen thuộc bao quanh cơ thể, trong ngực truyền đến một cảm giác thỏa mãn, khiến mũi hắn chua xót, không thể không nhắm mắt. Hắn không dám dùng sức, chỉ gắt gao nắm lấy chăn, bả vai không ngừng run rẩy.
Ánh mắt Tiêu Minh Hiên ôn nhu, sờ sờ đầu hắn, vỗ nhẹ vào lưng hắn, ôm chặt hắn, âm thanh hơi khàn khàn, “Tống Phong, anh đã về.”
“...Ân.”
Trời sáng, ánh nắng xuyên thấu tầng mây, dịu dàng chiếu xuống mặt đất. Trên cây, tiếng chim nhỏ ríu rít hót ca. Một ngày mới lại bắt đầu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đặc Chủng Dong Binh
Chương 72: Sau cơn mưa, trời lại sáng
Chương 72: Sau cơn mưa, trời lại sáng