…..Hầy, dùng nguyên một chương kỷ niệm truyện đã đến chương XX tiện thể tuyên thệ thề sẽ không làm trym (gay) không lãng phí à?
Dù sao mọi người cũng biết, đến giờ 20 chương cộng lại cũng chỉ hơn 10 nghìn chữ. Mà hình như luật của Tấn Giang là 30 nghìn chữ đổ lại là truyện ngắn, muốn vác đi đâu thì vác. Thôi đừng lừa dối bản thân nữa! Chị không biết viết gì nên cứ bôi chữ ra cho nhiều nhiều thôi chứ gì. Đằng nào cũng chả lết được đến mốc 30 nghìn. ╮(╯▽╰)╭
Tác giả à, chúc truyện nào của chị cũng qua vòng gửi xe.
Và truyện nào cũng đều không qua được vòng lấy vé……
—–
Trở về truyện chính.
Em y tá sau khi mang giường đến thì cứ lần lữa ở đây mãi. Không thay băng, cũng không tiêm chích gì, chỉ nhìn chủ nhân chằm chằm ậm ừ không biết định nói gì.
Tim gan phèo phổi mình cứ nhảy loi choi. Chẳng lẽ em y tá đã rung động trước khí thế ngời ngời tỏa sáng của mình, từ nay về sau muốn quỳ gối dưới thân mình ……
Ai da quê chết được! Mặc dù em y tá trông rất dễ thương nhưng đừng chủ động thế chứ em. Người ta là người ta bảo thủ lắm à……
Chủ nhân: “Em không còn việc gì à? Sao cứ nhìn anh chằm chằm vậy?”
Em y tá giậm chân dỗi: “Người ta ngượng mà!”
Chủ nhân: “…… = =?”
Em y tá cắn cắn móng tay: “Có chuyện này muốn hỏi anh…… nhưng người ta là con gái mà, ngại chết được……”
Chủ nhân: “Em cứ hỏi đi……”
“Em hỏi được không?” Em y tá thấy chủ nhân gật đầu, liền bắn như súng liên thanh: “Chuyện là thế này. Phòng bệnh của viện bọn em cách âm tốt lắm. Phòng của anh lại chỉ có hai người các anh. Với lại… trong bệnh viện cũng có bán một số đồ dùng sinh hoạt thường ngày nên… Anh có mua bao cao su không?”
Chủ nhân: “……=口=”
Vẻ mặt em y tá như thể ‘ngượng chết được’ : “Hàng Durex đó anh.”
Chủ nhân chấm chấm, chấm chấm, lại chấm chấm.
Chủ nhân chán nản đáp lại: “Không… không cần đâu…”
Y tá: “Không cần?… Á… chẳng lẽ… chẳng lẽ bác sĩ mới là top nên giờ các anh không cần bao?”
…… Quí vị độc giả, lúc này mình có nên vui sướng hay không khi em y tá tưởng rằng chủ nhân mới là top. Cặp đôi kiểu thế OK không nhở?
Cả bác sĩ lẫn chủ nhân đều ói máu: “Không cần đâu! Thật đó!”
Em y tá tiếc nuối ra khỏi phòng. Trước khi đóng cửa, em còn quay lại nghiêm túc nhắc nhở: “Vì đạo đức nghề nghiệp của y tá, em phải nhắc các anh, quan hệ mà không đeo bao sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đó.”
Chủ nhân lệ rơi đầy mặt.
Em y tá… em càng nói thì độc giả càng nghĩ anh bác sĩ mới là thằng top chính thức! Thế thì fan của sếp với Trần Trym Nhỏ biết phải làm sao!
Nửa phút sau.
“Cộc cộc cộc”
Chủ nhân: “… Y tá, anh không cần Durex thật mà…”
“Thế em muốn JissBon không?”
Chủ nhân: “…… = =”
Đệt! Đó không phải là giọng của em y tá! Là Trần Trym Nhỏ!
Trần Trym Nhỏ lại gõ cửa: “Tình yêu à…. Kỳ thật anh cũng không thích mặc áo mưa một ngón làm đâu.”
Chủ nhân: “……”
Tâm trạng mình vô cùng nặng nề. Không chỉ bởi vì thằng Trần Trym Nhỏ biến thái đã tới, mà còn vì dạo gần đây, tần suất sử dụng cái emo “= =” của chủ nhân đã bằng số lần dùng “……” rồi. Điều này chẳng những nói lên rằng mắt chủ nhân hai mí không phải một mí, cũng dự báo sau này, comment đa số sẽ là ‘= =’ thôi.
CMN! Dù là ‘chấm chấm, chấm chấm, lại chấm chấm’ hay ‘Há há há há… há há há há…’ hay ‘= =’, đều tạo cmn thành bệnh sợ đám đông đó!
Liếc mắt nhìn đống comment, rặt như nhau. So với ‘A a’, ‘tung bông’, ‘cố lên’ còn kinh khủng hơn. Ai không biết còn tưởng rằng Tấn Giang, Trường Bội lại lên cơn tưng tửng nữa rồi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuyện Cái Tờ Rym...
Chương 21
Chương 21