Kinh Đô.
Mùa thu.
Hàn Huyền Phi thì đã bị mỹ cảnh trước mặt làm kinh ngạc.
Sườn núi ở bốn phía, cành cây um tùm che đi núi non trùng điệp, khắp nơi trên đường đi của sườn núi trải đầy lá phong vàng đỏ, không một gốc cây hỗn tạp. Cành sơ nghiêng vẹo, lá phong chập chần khắp trên núi, cành lá cuồn cuộn như thuỷ triều, khí thế vạn thiên.
Mưa thu như sương khẽ rơi khoan thai, gió mát lượn qua, mang theo giọt mưa ướt át. Đình đài hành lang uốn lượn, đền miếu bị hơi nước như khói bao bọc, như một bức tranh màu phấn của Nhật Bản, mông mông lung lung không rõ ràng.
Hắn thần hồn say sưa đắm chìm trong tiên cảnh như mộng, mặc cho Kỳ Dịch nắm tay hắn, bước lên bậc thang, tiến vào tự viện.
Trong điện hương khói nhàn nhạt lượn lờ, tượng phật nghiêm trang mang theo nụ cười nhân ái nhìn xuống chúng sinh, Hàn Huyền Phi ngơ ngác cầm lấy cây nhang do Kỳ Dịch đưa cho, không biết nên làm sao. Hắn thấy Kỳ Dịch giơ nhang lên, thành kính cúi đầu nhắm mắt, không biết đang khẩu cầu với phật cái gì. Đứng một lúc lâu Kỳ Dịch lại đem nhang cắm vào trong lư hương, xoay lại cười với Hàn Huyền Phi một cái, nói: “Cậu không bái một cái sao? Ngôi chùa này ở Kinh Đô có tiếng là thần tự đấy, rất nhiều người đều đến đây kính thần.”
“Cậu tin Phật?“ Hàn Huyền Phi cảm thấy Kỳ Dịch cong người duy ngã độc tôn này, cùng với tín đồ thành tâm lễ phật thật sự là kém xa vạn dặm, rất không phù hợp.
“Tôi thà tin là có, còn hơn là không tin. Tôi khi thấy nhà thờ cũng sẽ vẽ hình chữ thập.” Kỳ Dịch vui vẻ cười lên. Hắn đi đến phía trước một bước, nói khẽ bên tai Hàn Huyền Phi: “Lại nói, tôi bây giờ bệnh cấp tìm loạn thầy, cái gì cũng phải thử.”
Hàn Huyền Phi nghe thấy rất khó hiểu, hắn nghiêng đầu, né tránh hơi nóng bên tai, cau mày, chuẩn bị đem cây nhang trong tay tuỳ tiện cắm vào trong lư hương.
“Đừng“ Kỳ Dịch nhanh hơn một bước cản lại “ Bái đi, tóm lại cũng không tổn hại gì.”
Hắn từ sau lưng đưa tay vòng qua người Hàn Huyền Phi, đưa tay ra đằng trước nắm lấy tay Hàn Huyền Phi, đưa nhang lên cao, thì thào nói: “Cầu Phật tổ phù hộ cho chúng con đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp tương thân tương ái, mãi mãi ở bên nhau ….” Không quản Hàn Huyền Phi đang khẽ giãy dụa, cứ đem tay của hắn, cắm nhang vào trong lư hương.
Hàn Huyền Phi hơi đỏ mặt, lặng đi một lát, mới bĩu môi nói: “Bồ Tát sẽ không phù hộ cho mối quan hệ loạn thất bát cảo này đâu.”
“Cái gì gọi là loạn thất bát cảo, Huyền, tôi thật sự yêu cậu đó, cậu bây giờ vẫn chưa hiểu sao?“ Kỳ Dịch nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Hàn Huyền Phi. “Tôi dùng toàn tâm yêu một người, tình yêu không có lỗi.”
Hắn ghì Hàn Huyền Phi vào lòng, lẳng lặng ôm lấy hắn.
Hàn Huyền Phi cảm thấy hơi thở hơi loạn của Kỳ Dịch phớt qua mặt, nghe thấy hắn nói thấp giọng: “Xin lỗi, Huyền, cậu tha thứ cho tôi, cho tôi một cơ hội, để tôi yêu cậu. Tôi sẽ dùng cả đời để yêu cậu, hãy thử chấp nhận tình yêu của tôi có được không?“ Hàn Huyền Phi ngẩng đầu, nhìn người yêu mình trước mắt, trên gương mặt bảnh bao đó ánh mắt như say đắm lưu luyến.
Màu đen trong mắt ẩn chứa tình ý thâm sâu, mặc cho Hàn Huyền Phi dù khinh thường thế nào, vẫn xông vào trong tim hắn . Tim hắn run lên, như một viên đá rơi vào, tạo nên một trận rung động, xáo động một vòng.
Cảm thấy bản thân đang dao động, ánh mắt Hàn Huyền Phi tối sầm lại, đẩy Kỳ Dịch đang ôm mình, đi ra ngoài đại điện.
Gió thu thoáng thổi qua, những giọt mưa trong suốt rơi xuống, khiến cái đầu đang mờ mẫn của hắn lập tức tỉnh táo lại. Hắn đứng trước lối đi nhỏ bên thềm điện, hít một hơi sâu, nhìn những hạt mưa lướt sơ sẩy rơi trước mặt, bị gió thổi đi, dạt vào trên mặt đá, trên mái hiên cong vòng, phát ra mấy tiếng rì rào.
Giọt nước run rẩy trong tán lá ẩm ướt, là tàn khô héo ngâm trong làn nước, tiếng chuông gió không biết từ đâu không ngừng vang lên.
Mưa làm trời đất trở nên hỗn độn, màu đen mờ mịt, mưa bụi như sương, sơn cảnh mơ hồ đằng xa.Thời tiết mưa dầm, làm tự viện trong núi không có khách đến viếng, trong viện yên tĩnh lộ ra một không gian trống trải.
Hàn Huyền Phi tẻ nhạt nhìn cảnh vật trước mắt, trong lòng bi thảm, cảm thấy bản thân lúc này như một mình ở giữa trời đất mênh mông , cô đơn bất lực.
Ở phương trời này, hắn cảm thấy khó dằn được bản thân, phân tranh đối kháng của thế gian, đau khổ triền miên, lại trở nên nhỏ bé tức cười đến vậy.
Gió lạnh mang theo mưa tuyết kéo tới, Hàn huyền Phi lạnh run, vô thức dùng hai tay ôm lấy mình.
Một chiếc áo khoác chườm lên người hắn, mang theo độ ấm của cơ thể. Lát sau, hắn bị kéo vào trong vòng tay ấm áp, đôi má nóng hổi chà xát lên khuôn mặt lạnh như băng của hắn. Chủ nhân của chiếc áo khoác không lên tiếng, cứ như vậy ôm lấy hắn, cùng hắn xem cảnh mưa, mặc cho hắn mơ màng hoảng hốt.
Cơ thể đông cứng của hắn dần được thả lỏng, dựa vào trong bờ ngực tinh tráng của người phía sau, cơ thể ấm áp sưởi ấm cho hắn, Hàn Huyền Phi vứt bỏ tâm tư hỗn mang, nhắm mắt lại, cảm nhận những giọt mưa mát mẻ rơi trên mặt hắn, ngửi không khí ẩm ướt cùng hương hoa khi ẩn khi hiện.
Trong đêm, mưa ngừng, ánh trăng trên cao như được nước mưa rửa sạch trong suốt trên bầu trời, sương mù mờ ảo nhàn nhạt vờn xung quanh nó. Ánh trăng khẽ chiếu xuống, làm cho cảnh vật trong tự viện như nhiễm một màu sáng trong. Gió đêm thấm dần vào trong xương cốt, mang theo mùi cỏ xanh thơm ngát sau cơn mưa, tràn vào trong.
Cùng ở trong phòng ngủ, ánh đèn như nến, cửa sổ mở rộng. Tấm đệm mềm mại ngăn chặn cảm giác mát mẻ trong đêm của đầu thu, cơ thề ấm áp.
Thế giới trong núi tường hoà và yên tĩnh, trấn an sự rắc rối trong lòng người.
Hàn Huyền Phi lúc này tâm tình trong sạch, rất hiếm khi không có bàn tay Kỳ Dịch dạo chơi trên người mình, mặc cho hắn hôn lên môi mình. Trực giác của hắn cho thấy lúc này Kỳ Dịch không có nhục dục chỉ là tràn đầy yêu thương nhẹ vỗ về hắn, không phải đang đùa giỡn, mà là biểu đạt tình ý. Hắn bây giờ không còn là một cung cụ để người ta tuỳ ý đùa bỡn, mà là một người được yêu say đắm. Bất luận như thế nào, biết mình được người khác dùng toàn tâm toàn ý yêu thương, cũng là một cảm giác rất hay.
Kỳ Dịch nhìn người trong lòng lơ đãng lộ ra một nụ cười nhạt, bất giác có chút say sưa. Dường như hắn đang phiêu du trong một giấc mộng không có thực, trong mộng có màu hoa hồng, tràn ngập mùi vị ngọt ngào …. Màu của hoa hồng? Ngọt ngào? Hắn không khỏi cười lên, lòng nghĩ, mình đúng là càng sống càng lùi lại rồi, bây giờ bản thân giống như một thiếu niên lần đầu rơi vào lưới tình, dùng toàn bộ nhiệt tình thiêu cháy tình yêu trong tim.
Hơn nữa có thể mãi mãi không cạn kiệt, có thể thiêu cháy cả đời, thiêu đời đời kiếp kiếp.
Tokyo.
Một ngày trên núi, như một năm ở thế gian. Đã ngẩn ngơ trong tự miếu ba ngày, Hàn Huyền Phi cảm thấy bản thân sắp xuất trần rồi, quên đi hình dáng thế gian, dục vọng của đời người, quên đi trách nhiệm.
Khi hắn đi đến Tokyo, đô thị hiện đại, vận hành cao tốc, khiến đầu hắn hơi choáng váng. Trên đường xe cộ đông đúc, tiếng xe tiếng người ầm ĩ, khiến hắn ánh mắt hỗn loạn nhìn hàng hoá bày bán trên cửa hàng, một tấm bảng quảng cáo rất lớn làm chói mắt, người đến người đi như thuỷ triều, không một gì nhắc nhở hắn đã về với hiện thực.
Hắn hơi băn khoăn nhìn người đi bên cạnh: Mặc bộ đồ vest cứng ngắc đi làm , những người trẻ tuổi trand điểm theo trào lưu, khẽ nhỏ tiếng nói chuyện, một bà nội trợ trong trong gia đình liên tiếp cúi người ………Một cuộc sống xa lạ tràn đầy sinh khí, nhưng thế giới lại cũ kĩ bảo thủ . Hắn từ trước giờ chưa từng ra nước ngoài, giống như một bà già vừa vào một công viên rộng lớn, cái gì cũng là mới mẻ thú vị.
Kỳ Dịch đi trên đường phố Tokyo, giống như đi trên một con đường quen thuộc trong thành phố sống từ nhỏ đến lớn, hắn bất chấp ánh mắt của người bên cạnh khi nắm tay Hàn Huyền Phi, đưa Hàn Huyền Phi đi dạp lung tung.
Hàn Huyền Phi cảm thấy hai người đàn ông cao lớn nắm tay nhau là một chuyện rất quái dị, muốn vẫy khỏi tay Kỳ Dịch, nhưng trước sau như một vẫn thất bại. Hắn phải cắn chặt răng cúi đầu nói nhỏ với Kỳ Dịch: “Cậu buông tay, mọi người đều đang nhìn chúng ta kìa!“
Kỳ Dịch không quan tâm, nói: “Đừng trách họ, họ hiếm khi được thấy người hoàn mỹ như chúng ta.”
Hàn Huyền Phi bị lời nói siêu cấp tự luyến của Kỳ Dịch làm cho không nói ra lời, nửa ngày mới nói: “Tôi không có biến thái mặt dày như cậu.”
Kỳ Dịch mỉm cười, bàn tay càng thêm siết chặt, không cho Hàn Huyền Phi nói nhiều, bước nhanh trên đường. Hàn Huyền Phi luôn mắng tên Kỳ Dịch ngu ngốc biến thái này, nhưng lại không thể tranh cãi ở giữa đường , đành phải mặc cho hắn nắm đi, ánh mắt quái dị xung quanh theo Kỳ Dịch mà loạn cuồng.
Trong một tiệm trang phục cực kì sang trọng, Kỳ Dịch chọn mấy bộ quần áo, kêu Hàn Huyền Phi thử, đối với một người dốt đặc cán mai về thời trang như Hàn Huyền Phi cũng không biết cái này là hiệu gì, theo thói quen lật nhìn mác tiền trên bộ y phục. Khi hắn biết bộ đồ này giá gấp mấy lần tháng lương của hắn, không khỏi giật thót kêu lên một tiếng.
Hắn vội vàng mang bộ y phục đặt lại về chỗ cũ, muốn đi ra khỏi tiệm, Kỳ Dịch liền kéo hắn lại, mắc cười nói vói hắn: “Làm gì vậy? Sợ tôi không có tiền? Cậu hận tôi như vậy, vừa đúng lúc có thể thừa dịp này mà trả đũa tôi đi.”
Hàn Huyền Phi bực bội nói: “Tôi không có hứng thú.” Lại muốn đi ra ngoài, nhưng bị Kỳ Dịch ôm lại.
Hàn Huyền Phi cả kinh, tuy ở đây không phải là đường lớn, nhưng trong tiệm cũng có mấy người, Kỳ Dịch lại cư nhiên ôm hắn trước mắt bao nhiêu người. Hàn Huyền Phi vội vàng giãy ra khỏi vòng tay Kỳ Dịch, thở hổn hển trừng nhìn hắn. Kỳ Dịch cười xấu xa, đưa bộ quần áo cho hắn: “Đi thử đi.”
Hàn Huyền Phi trừng nhìn Kỳ Dịch một lát, biết mình không làm lại hắn, hung hăng cầm lấy bộ đồ, xoay người vào trong phòng thay đồ.
Vừa ra khỏi phòng thay đồ, hắn thấy trong mắt Kỳ Dịch sáng lên. Vốn mấy cô nhân viên luôn tranh nhau nhìn hắn một cách phiền nhiễu, lại càng lộ ra một tia si mê kinh diễm . Sau đó thì nghe mấy cô luân phiên nhau hô lên: “Woa, đẹp trai quá a! Quá xinh đẹp rồi! Trước giờ chưa từng thấy người đẹp như vậy.”
Hàn Huyền Phi bị nhìn ngó đến ngượng ngùng, hơi giận dỗi nghĩ: Là các người quá xấu thôi!
Kỳ Dịch không dễ dàng gì mới khép miệng lại được, cố nuốt nước bọt trong miệng, không nhịn được nói với Hàn Huyền Phi: “Rất đẹp, cậu cứ mặc cái này đừng cởi ra.” Sau đó thì xoay sang nói với người phía sau: “Lưu Minh Trí, cậu ở lại trả tiền , mấy bộ y phục này lấy mỗi bộ một cỡ, trực tiếp đưa đến khách sạn . Bọn tôi đi trước.”
Hắn đích thân cắt đi các mác trên bộ đồ của hàn Huyền Phi, kéo Hàn Huyền Phi đang ngơ ngác vì lời nói của hắn đi.
Sau khi điên cuồng mua sắm ở khu trung tâm, Hàn Huyền Phi thấy Kỳ Dịch giống như có một xưởng in tiền, mua một đống đồ cũng không biết là hiệu gì, tử đồ lót, đồ ngoài đến đồng hồ, dây nịt, toàn là đồ cực kì mắc tiền. Buổi trưa cũng ăn cơm ở một nhà hàng sang trọng đến doạ người, tất cả những việc này khiến cho một người có gia cảnh khó khăn như Hàn Huyền Phi phải ngao ngán.
Đi đến khoảng ba, bốn giờ chiều, Hàn Huyền Phi không kiên trì được nữa, đặt mông ngồi lên băng ghế bên đường, chết cũng không đứng dậy. Hắn không biết nữ sinh trên đường đang bừng bừng hứng thú như thế nào. tóm lại hắn không chịu được nữa. Hắn có thể luyện quyền cả ngày, chạy bộ một cây số cũng không sao, nhưng dày vò như thế này thì hắn không cách nào chịu nổi.
Vì mua đồ cho người mình yêu nên Kỳ Dịch rất hứng thú, nhưng sao cũng không thể khuyên Hàn Huyền Phi động đậy , phải đành bỏ cuộc nói: “Được rồi, đi thêm một tiệm nữa, tiệm cuối cùng, sau đó chúng ta sẽ về. Ngoan ….. Tôi bảo đảm là tiệm cuối cùng ………… nếu thực sự cậu đi không nổi, vậy thì tôi bồng cậu đi.”
Hàn Huyền Phi vừa nghe, liền nhảy dựng lên, hắn biết chuyện này Kỳ Dịch tuyệt đối sẽ làm. Hắn giận dỗi trừng mắt nhìn cái tên đang cười vô sỉ, đành phải lại bị kéo đi.
Kì lạ nhất là, tiệm cuối cùng này là một tiệm sách! Còn là một tiệm bán truyện tranh!
Hàn Huyền Phi khó hiểu nhìn Kỳ Dịch, lại thấy hắn kéo mình vào trong một góc, bắt đầu lật xem mấy cuốn sách trên kệ.
Hàn Huyền Phi trong lòng khó hiểu cầm lấy quyển sách trước mặt ……. Hằn nhìn hình bìa, trong lòng cảm thấy có chút khác lạ, nghiêng nghiêng đầu, lại nhìn kĩ ………. Đúng rồi, Trên bìa là hai người đang dựa sát vào nhau lại đều là nam!
Đều là con trai?!
Hắn tiện tay mở ra một trang, lại kinh ngạc đến xém chút làm rớt cuốn sách trong tay xuống đất.
Cái gì đây …….
Bên trong là toàn là hình ảnh hai người con trai hôn nhau, làm tình, còn vẽ rất kĩ càng. Lưỡi đưa vào trong miệng đối phương, tư thế giao hợp, biểu hiện lúc cao trào, mặt đỏ ửng vì kích tình ……..còn phối hợp đủ loại câu nói dâm tà.
Hắn đem quyển sách trên tay ném xuống, lại cầm lấy một quyển khác có hình bìa tương đối trong sáng hơn, mở ra xem, càng đáng sợ hơn , là cảnh ba người đang làm tình . Hai người đàn ông đang đùa giỡn vật tính dục của một người mặt đang đỏ lên , còn có một ngón tay đút vào trong chỗ ẩn mật kia, nam nhân bị làm đó, trên mặt biểu hiện cực kì hưởng thụ ………….
Hắn lại ném quyển sách đi như ném một củ khoai lang nướng nóng phỏng tay, lại cầm lấy một quyển ……… đây là thể loại hành hạ …….
Chuyện này là sao! Sao lại có loại sách này? Còn bán công khai! Ai mua chứ! Biến thái như vậy!
Hắn đem ánh mắt hướng lên người Kỳ Dịch, nhìn thấy bộ dạng Kỳ Dịch đang lật cuốn sách cũng kinh ngạc. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, phi thường giật mình phát hiện, xung quanh hắn đều là nữ sinh!
Trên tay mấy nữ sinh đó cầm chính là loại sách khiến hắn vừa thẹn vừa kinh!
Nhưng họ bây giờ không xem sách, mà dùng toàn bộ ánh mắt kì quái nhìn hắn và Kỳ Dịch.
Đó là ánh mắt gì? Phấn khởi? Kích động? Sao lại là ánh mắt này? Hàn Huyền Phi không hiểu gì cả ……. Sau đó thì hắn đỏ mặt tía tai hiểu ra: Họ đang nghĩ mình và Kỳ Dịch là người trong sách ………..
Lúc này, các nữ sinh thì thầm nói chuyện, hắn cũng nghe được: “Bọn họ chắc chắn là một đôi, lúc nãy họ đã nắm tay vào đây!”
“Hai người rất đẹp, đều rất cao. Chỉ là công và thụ không rõ ràng lắm, không người nào có vẻ nhu mì!“
“Nhất định cái người cao hơn một chút kia là công, hắn trông mạnh mẽ hơn. Người kia xem ra cũng rất bảnh, có mùi vị đàn ông, nhưng bên trong đó lại có cảm giác yếu đuối, rất thích hợp được ôm vào lòng, nhất định là thụ!“
Hàn Huyền Phi cố gắng không nghe những lời đó, hắn cũng có thể đoán được công , thụ ở đây nghĩa là gì. Mặt hắn đỏ đến sắp bật máu ra, không dám ngẩng đầu lên , xoay người vội vàng bước ra ngoài.
Kỳ Dịch vội vàng bỏ quyển sách trên tay xuống , đuổi theo Hàn Huyền Phi.
Trong tiệm lại vang lên một tràng âm thanh, nghe thấy các nữ sinh đều nói: “Cậu xem, họ thực sự là một đôi đó, hôm nay thật là hạnh phúc, có thể thấy được một đôi đẹp như vậy!“
“Tiểu thụ đó mắc cỡ rồi! Mặt của hắn rất đỏ, ha ha.”
Kỳ Dịch cũng nghe thấy, hắn nhịn cười, nói với thủ hạ đang đứng trước cửa: “Số sách đó mua mỗi loại một cuốn.”
Kéo Hàn Huyền Phi lại, Kỳ Dịch cố tình ôm hắn vào trong lòng, quả nhiên lại làm các nữ sinh trong tiệm kêu lên một trận hứng thú.
Hàn Huyền Phi đẩy Kỳ Dịch ra, vội vàng chạy khỏi hiện trường. Hắn thấp giọng nói: “Cậu điên rồi! Làm cái gì vậy!”
Kỳ Dịch đắc ý nói: “Mọi người đều xem cậu là bảo bối xinh đẹp của tôi!”
Hàn Huyền Phi liếc Kỳ Dịch, mắng: “Biến thái!“
Kỳ Dịch vui vẻ: “Sao lại là biến thái? Cậu xem, số sách đó đều vẽ những việc này, lại rất được hoan nghênh. Chúng ta đi về cũng phải nghiên cứu mấy cuốn truyện này một chút, cũng phải học mấy chiêu.”
Hàn Huyền Phi mặt vừa mới đỡ một chút lại lập tức đỏ ửng lên, hắn nói thẹn cũng không phải, nói muốn chửi cũng không phải, đành không thèm để ý Kỳ Dịch, đưa tay vẫy tôixi.
Lên xe Kỳ Dịch vẫn nắm tay Hàn Huyền Phi, cười nhìn hàn Huyền Phi mặt đỏ bất kham. Kỳ Dịch biết lúc này không thể khích hắn thêm, cái tên này lúc mắc cỡ thì rất dễ thương, nhưng nếu khích thêm nhất định hắn sẽ phát hoả.
Kỳ Dịch cố nhịn cười: “Được rồi, được rồi, đừng giận. Tôi cũng lần đầu tiên thấy loại sách này, vốn chỉ nghe người ta nói. Ha …….. tôi thấy cũng giật cả mình. Nhật Bản thật là một quốc gia kì quái, cái loạn xạ gì cũng đều có.”
Hàn Huyền Phi nghiêng đầu nhìn cảnh ngoài cửa xe, không dám nhìn Kỳ Dịch ở bên cạnh. Lại cảm thấy tay Kỳ Dịch đang xoa tóc mình, mặt của hắn …… Hắn lại nhớ đến quyển sách vừa nãy, tay của người đàn ông nắm lấy cái đó của cậu trai, còn dùng ngón tay tiến vào ….. giống như Kỳ Dịch từng làm với mình ……..
Mặt hắn lại đỏ lên, nhưng lần này không phải là vì e thẹn, mà là vì dục hoả trong người hắn đột ngột thăng cao, cả người đều nóng lên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ràng Buộc
Chương 8
Chương 8