“Ta có chuyện quan trọng, muốn vào phòng ngươi nói.”
Ồ ồ ồ, y cũng đang muốn đưa hắn vào phòng, bởi vậy đương nhiên lập tức đáp ứng, hai người bước vào phòng, Trấn Lan Ưng lập tức đóng cửa, Võ Duyệt Dương nhẹ giọng nói: “Ta lúc đó làm bảo chủ bị thương…mấy….mấy ngày hôm nay khổ cực tìm biện pháp, mong muốn giúp đỡ ngươi.” Nghe thấy mấy lời này khiến Trấn Lan Ưng há hốc mồm chảy nước miếng, qua những giọt mưa lất phất, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, Võ Duyệt Dương cởi bỏ y phục của mình, thả dưới đất, Võ Duyệt Dương lõa thể đứng đó, thân thể như bạch ngọc không tỳ vết, cơ thể lấp lánh nhớ ánh trăng rọi vào, đẹp như trong mộng.
“Duyệt…Duyệt Dương!”
Hạ thân của y đã muốn đau nhức, Võ Duyệt Dương tựa đầu vào lòng y, kéo y ngồi xuống giường, nhẹ nhàng cởi bỏ khố hạ của y, hạ thân của y đã cương cứng, Võ Duyệt Dương hai tay ma sát hạ thân của Trấn Lan Ưng, nhỏ giọng nói: “Ta…ta chưa từng làm qua, có lẽ làm được nhưng chắc không tốt lắm, thế nhưng ta nhất định sẽ tận lực.”
Nói xong, Võ Duyệt Dương liền hé mở đôi môi đỏ mọng, ngậm lấy hạ thân cực nóng của y, Trấn Lan Ưng điên cuồng hét lên một tiếng, thiếu chút nữa là xuất ra, cái miệng nhỏ nhắn của hắn…cái miệng đáng yêu nhỏ nhắn của hắn lại đang giúp mình thỏa mãn dục vọng.
Này…rốt cục là mộng hay là do y vì quá ham muốn mà tự huyễn tưởng? Như thế nào lại có chuyện này? Thế nhưng cảm giác nơi hạ thân nói cho y biết hiện tại là thực.
Hắn không chỉ ngậm phần trên mà còn dùng đầu lưỡi liếm hai tiểu cầu của y, dùng môi ngậm lấy, Trấn Lan Ưng cả người run rẩy, y sớm đã chuẩn bị dược bôi trơn, thế là lấy một cái hộp gỗ từ trên đầu giường ra, lấy chút dược vào đầu ngón tay, ngón tay mềm nhẹ đi vào nơi mềm mại cực nóng của Võ Duyệt Dương.
Thật chặt! Chăm chú hấp thụ ngón tay y, tùy y luật động, Võ Duyệt Dương gần như ngậm lấy toàn bộ hạ thân y, mỗi một lần tay y co lại, tiểu mông nhỏ nhắn của Võ Duyệt Dương lại tự chủ không được mà giật nảy lên, giống như không chịu nổi kích thích âu yếm, nhưng miệng vẫn tận sức hàm tiến toàn bộ hạ thân của y.
Trấn Lan Ưng một tay luật động nơi mật động mềm mại, một tay lần xuống nhéo nhéo nhũ tiêm hồng hồng của Võ Duyệt Dương, khiến hắn khẽ rên nhẹ một tiếng, tiếng kêu thật mê người, Trấn Lan Ưng đỡ lấy Võ Duyệt Dương, đặt hắn nằm trên giường, hắn tựa hồ có chút chống cự, còn muốn tiếp tục hôn hạ thân rực lửa của y.
“Để cho ta hầu hạ ngươi.” Hắn nói tới đây sắc mặt lại càng hồng, “Cho tới khi nơi đó phun trào.”
“Để ngươi tiếp tục làm vậy, ta chịu không nổi.”
Trấn Lan Ưng cúi xuống, cắn lấy nhũ tiêm của Võ Duyệt Dương, Võ Duyệt Dương phối hợp nâng thân dậy, để nhũ tiêm mẫn cảm của hắn ở trong miệng Trấn Lan Ưng, bị y day ngậm, dùng đầu lưỡi đùa bỡn, thậm chí còn dùng răng khẽ cắn.
“Cái đó thật lớn”, hắn không thể dùng miệng hầu hạ y, thế nhưng tay hắn rời tới bộ vị của y âu yếm, trong miệng nói ra lời này khiến Trấn Lan Ưng thiếu chút nữa đông cứng, nói: “Rất cứng, hơn nữa lại còn cứng lâu tới vậy.”
Hỗn đản, hắn học đâu những lời nói này! Điều này khiến Trấn Lan Ưng nhẫn nhịn không được, y rút ngón tay ra, để bộ vị của mình nơi cửa động, dù mới chỉ đặt ở bên ngoài, y vẫn cảm nhận được nhiệt hỏa nơi đó, đốt cháy hạ thân y tới tận xương.
Y chậm rãi đi vào, Võ Duyệt Dương nín thở, dù sao nơi đó vẫn thực non nớt, mới bị Trấn Lan Ưng làm có vài lần mà thôi, hơn nữa cách đây đã lâu như vậy, Võ Duyệt Dương lộ vẻ đau đớn khẽ cắn tay Trấn Lan Ưng .
“Thả lỏng, ta sẽ rất ôn nhu.”
Trấn Lan Ưng còn chưa nói xong, chỉ thấy Võ Duyệt Dương nâng người lên nói: “Vào…vào sâu thêm chút nữa, ta còn muốn ngươi vào sâu thêm chút nữa.”
Lúc này tất thảy lí trí đều không cánh mà bay, cái gì ôn nhu sớm đã bị y vứt lên tận chín tầng mây, Trấn Lan Ưng thiếu chút nữa phát cuồng, ai bảo Võ Duyệt Dương khả ái quyến rũ tới vậy, y lập tức đi sâu vào, hổ rống vài tiếng, phi thường thống khoái rút ra đâm vào, Võ Duyệt Dương toàn thân hư nhuyễn, nũng nịu thở dốc, Trấn Lan Ưng ngậm lấy môi hắn, Võ Duyệt Dương cũng vươn đầu lưỡi nghênh đón.
Võ Duyệt Dương lay động thắt lưng, Trấn Lan Ưng đè lại thân thể hắn: “Đừng nên cử động, ta chịu không nổi.”
Võ Duyệt Dương lại lay động thắt lưng, khiến Trấn Lan Ưng không khống chế nổi, nâng lên thắt lưng của hắn, thật sâu thâm nhập vào bên trong, thậm chí còn nghe thấy thanh âm khi y va chạm vào cặp mông tuyết trắng, đôi môi đỏ tươi của Võ Duyệt Dương khẽ mở: “Chỗ đó…chỗ đó cảm giác thật thích.”
“Chỗ này sao? Chính là chỗ này?”
Trấn Lan Ưng đã mất đi lý trí, cuồng liệt sáp nhập, Võ Duyệt Dương nức nở khóc, y ôm lấy thân thể của Võ Duyệt Dương, áp sát vào thân thể mình, khiến toàn bộ thân thể hắn ở giữa không trung, cũng chính là để hắn đi vào càng sâu, càng mạnh, bên trong Võ Duyệt Dương vừa mềm mại vừa nóng bỏng hàm trụ y.
Bên trong ướt đẫm nghênh đón y, y liên tục mạnh mẽ đi vào, tới tận gốc mới rút ra, chợt Võ Duyệt Dương thấp giọng vừa khóc vừa cắn vai y van xin: “Ta…ta chịu không nổi…chịu không nổi nữa rồi, Lan Ưng, tha ta.”
Trấn Lan Ưng đôi mắt ưng thần nhìn đăm đăm, y mới là cái kẻ chịu không nổi, Võ Duyệt Dương như vậy mê mị động lòng người, khiến y tiến nhập sâu thế nào cũng không thấy đủ, y đẩy nhanh tốc độ, khiến hạ thân sảng khoái như có dòng điện chạy qua rồi lan tỏa khắp toàn thân, mỗi một lần hung hăng cắm vào bên trong liền nghe Võ Duyệt Dương nhỏ giọng khóc la.
Y bắn ra, tràn đầy bên trong Võ Duyệt Dương, Võ Duyệt Dương cũng hét lên một tiếng, sau đó mềm mại không xương nằm úp sấp trên người y.
Y chưa từng sảng khoái tới vậy, từ tinh thần tới hạ thân, Trấn Lan Ưng thở hổn hển, Võ Duyệt Dương ghé vào bên người y, cái mông vẫn áp chặt bộ vị đã mềm lại vì phát tiết của Trấn Lan Ưng .
Y ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn của Võ Duyệt Dương, Võ Duyệt Dương đôi mắt phủ mờ sương, một tay choàng lên ngực y, một tay tiếp tục âu yếm y, hắn nâng thắt lưng lại, hơi uốn éo, khiến nước miếng của y lại nhanh chảy xuống.
“Ta…ta muốn cưỡi ngươi, có thể chứ?” Đương nhiên, y cầu còn không được.
Trấn Lan Ưng lập tức có phản ứng, miệng há to thở dốc, bởi Võ Duyệt Dương đang mềm mại xoay tròn cái eo, khiến y lại cảm thụ bộ vị bên trong của hắn, làm y lại lập tức cương cứng.
Thuốc bổ dạo gần đây y uống hảo hữu hiệu, hơn nữa tối nay cũng vừa dùng, Trấn Giáp thực sự là bồi bổ cho y rất tốt, ngày mai y lập tức tăng lương cho y lên gấp đôi.
Võ Duyệt Dương thân thể lên xuống, phun ra nuốt vào hạ thân của y, hơn nữa ở bên tai y, nhẹ giọng yêu mị nói:
“Ngươi cái đó thật lớn, khiến cho ta rất thoải mái.”
Trời ạ! Đây là những lời Võ Duyệt Dương nói sao? Trấn Lan Ưng vô cùng kinh ngạc, cảm giác hạ thân y càng thêm trương lớn, hơn nữa khuôn mặt Võ Duyệt Dương lập tức xuất hiện biểu tình cứng ngắc, hình như hắn không thích ứng lắm với hạ thân cực đại của y, nhưng vẫn rưng rưng mềm nhẹ ngồi xuống, tiếp tục phun ra nuốt vào hạ thân của y.
“Cứng như đá vậy, ta chưa từng thoái mái đến thế, nam nhân khác đều kém ngươi.” Những câu trước khiến nội tâm y vô cùng sảng khoái, thế nhưng nghe tới câu cuối cùng, Trấn Lan Ưng sắc mặt liền thay đổi.
“Nam nhân khác?”
“Ta…ta lần đầu tiên có cảm giác như vậy.”
Võ Duyệt Dương tiếp tục nói, thắt lưng tiếp tục xoay tròn, thế nhưng nhiệt tình của Trấn Lan Ưng cũng bị hạ hơn đi phân nửa, y xoay người đặt Võ Duyệt Dương nằm phía dưới, tức giận tới đầu óc liền nhanh bốc hỏa, y chưa từng tức giận tới vậy, nếu ban nãy hỏa khí khiến hạ thân y rực lửa tới tận xương thì hiện tại hỏa khí đốt sạch ham muốn của y.
Y lạnh lùng nói: “ Cái gì nam nhân khác? Ngươi cùng nam nhân khác đã thử qua?”
Võ Duyệt Dương kinh ngạc nhìn y, hình như không rõ vì sao y tức giận, rõ ràng y làm tất cả theo lời lão bản kĩ viện nói, hơn nữa Trấn Lan Ưng đích xác cũng đã rất hưởng thụ, hiện tại sao đột nhiên thay đổi thái độ?
“Làm sao vậy?” Hắn vẻ mặt không hiểu.
Y ghé vào tai hắn điên cuồng hét lên: “Cái gì nam nhân khác? Lập tức nói rõ cho ta, ngươi cùng nam nhân khác làm qua chuyện này rồi? Ngươi giúp hắn liếm, còn cưỡi hắn nữa sao?”
“Nam nhân đều thích như vậy, không phải sao?” Lão bản kĩ viện còn bảo chứng với hắn nữa.
Trấn Lan Ưng cả mặt đều đen, y đẩy Võ Duyệt Dương ra, còn rút hạ thân khỏi mật động của hắn.
Võ Duyệt Dương vừa khẩn trương vừa kinh ngạc, còn mơ hồ cảm thấy ủy khuất.
Hắn không hiểu mình làm sai cái gì, rõ ràng hắn đã cố hết sức, trước đây hắn tuyệt đối không làm cái chuyện này, mà hiện tại, để hạ thân của Trấn Lan Ưng bình phục, hắn đã gạt bỏ tự tôn, ép buộc chính mình hoàn thành, hơn nữa Trấn Lan Ưng rõ rõ là đã rất hưởng thụ a.
“Ngươi về đi.”
Trấn Lan Ưng mặc lại y phục, nhãn thần lãnh đạm cầm quần áo trả cho Võ Duyệt Dương, Võ Duyệt Dương vừa kinh ngạc vừa thẹn tới mức muốn độn thổ, hắn nhìn vào trong mắt y…hình như y rất chán ghét hắn.
“Làm sao vậy? Lan Ưng..có….có cái gì sai sao?”
Ánh mắt y cho hắn biết, y thấy hắn dơ bẩn, không có khát cầu như trước, Võ Duyệt Dương dùng y phục che lại lõa thể của mình, trong phút chốc, hắn biết Trấn Lan Ưng chán ghét hắn.
“Ngươi quay lại, ta không muốn thấy ngươi nữa.” Võ Duyệt Dương đôi môi run run, lão bản kĩ viện không có dạy hắn gặp phải tình huống này thì phải làm sao, Trấn Lan Ưng quay người lại, hắn cũng mặc xong y phục, nhưng y phục một mảng ẩm ướt, Võ Duyệt Dương liền lập tức lau mặt, hắn biết hắn khóc khiến y phục bị ướt, chân tay hắn run run.
“Ta…ta làm cái gì sai?” Nước mắt rơi như mưa, Võ Duyệt Dương ủy khuất hỏi, hắn chỉ là tận lực muốn y hồi phục bình thường.
“Không làm sai cái gì mà làm quá tốt là đằng khác.” Trấn Lan Ưng lạnh lùng nói.
Cái loại lạnh lùng này khiến tâm Võ Duyệt Dương đông lạnh, quả nhiên y chỉ muốn Võ Duyệt Tâm, cho dù hắn làm tới mức này, y cũng không cần.
“A Giáp, đưa Võ trang chủ quay về trang!”
Y hướng ra ngoài quát to, ý tứ tiễn khách rõ ràng, Võ Duyệt Dương nức nở vài tiếng, quay người chạy ra ngoài, Trấn Lan Ưng đứng bất động, bàn tay siết chặt.
Trấn Giáp đi tới trước cửa, thiếu chút nữa bị Võ Duyệt Dương đụng vào, hơn nữa cũng bị Võ Duyệt Dương dọa tới ngây người, không hiểu vì sao, cái kẻ ác bà bà Võ Duyệt Dương lần này lại khóc tới lê hoa đái vũ, mà chủ tử nhà mình trước giờ luôn sợ Võ Duyệt Dương lại bày ra bộ mặt tàn khốc.
“Đưa Võ trang chủ trở về trang!”
“Dạ…dạ”
Trấn Giáp không hiểu vì sao mà bầu không khí hiện tại trở thành thế này, y cũng không dám hỏi vì sao, mà Võ Duyệt Dương hiện tại khó có thể tự cưỡi ngựa, bởi vậy Trấn Giáp mướn một cỗ kiệu đưa Võ Duyệt Dương ra khỏi bảo.
Trong kiệu mơ hồ truyền ra thanh âm nức nở đè nén, Trấn Giáp chưa từng thấy Võ Duyệt Dương khóc thảm tới vậy, đến Duyệt Dương sơn trang, y dìu hắn ra khỏi kiệu, hắn nước mắt lưng tròng, khiến Trấn Giáp thiếu chút nữa quỳ xuống chân hắn.
Đẹp, tuy rằng vẻ đẹp thê lương nhưng vẫn rất đẹp, y thiếu chút nữa ý chí muốn bảo vệ Võ Duyệt Dương cả đời bừng bừng tới tận trời cao.
Hắn là Ác bà bà, Ác bà bà a! Trấn Giáp không ngừng cảnh cáo chính mình, cố gắng bứt ra khỏi sự si mê, Võ Duyệt Dương khóc thực sự rất thảm, mũi hắn sưng đỏ, hai mắt sưng to như quả hạch đào, khuôn mặt bày ra vẻ nản lòng thoái chí, tâm như tro nguội, khiến Trấn Giáp nhìn không đành lòng, bèn lên tiếng an ủi.
“Nhất định là xảy ra hiểu lầm gì đó, ta trở về sẽ hỏi lại bảo chủ, giải thích một chút, nhất định sẽ không có việc gì đâu.”
“Không….không cần, ta sẽ không gặp lại bảo chủ của ngươi nữa.”
Hắn nức nở vài tiếng rồi xoay người chạy vào trong trang, Trấn Giáp ngạc nhiên, nhìn dáng vẻ của hắn thật giống nữ nhân bị nam nhân ruồng bỏ, nói một câu không gặp mặt là coi như xong…không phải là rất kì quái sao?
Việc kì quái còn chưa kết thúc, ngay khi y trong đêm trở về Thiên Ưng Bảo, còn chưa tới cửa, mấy tôi tớ đã cả người run rẩy chạy tới trước mặt y, lên án bảo chủ xử sự kì quái.
“Bảo chủ bị rồ rồi! Y đập bể rất nhiều đồ, toàn bộ đồ trong phòng đều bị đập bể…cả…cả giường cũng bị y lật tung.”
“Nghiêm trọng như vậy sao? Ta trước khi rời đi còn thấy y bình thường, chỉ có tâm tình không tốt mà thôi.”
“Thật sự, Giáp ca, thật là khủng khiếp, nếu không phải không thể giết người trong nhà, bảo chủ nhất định rất muốn giết vài người để hả giận.”
Trấn Giáp liền mắng bọn chúng, bảo chủ đâu phải loại người này!
“ Nói bậy, cẩn thận ta cắt lưỡi ngươi!”
Trấn Giáp lòng tràn đầy không tin đi vào, nhưng thấy trong bảo đồ đặc đổ ngổn ngang, hơn nữa còn có mười cái bàn lớn bị đánh vỡ ở ngoài sân, mồ hôi lạnh liền chảy ròng ròng, nếu ai chứng kiến cảnh này hẳn tưởng rằng Thiên Ưng Bảo bị huyết tẩy.
Trấn Giáp đi vào, Trấn Lan Ưng đang đứng trước một đống đã nhìn không ra là cái gì, quay lưng về phía y, y nuốt nuốt nước miếng, mơ hồ cảm giác được bạo khí trong ngực Trấn Lan Ưng chưa tiêu tán hết, trái lại còn càng ngày càng mãnh liệt.
“Bảo…bảo chủ, ta đã trở về.”
Y từ trước đến nay vẫn tự hào rằng lá gan mình lớn, nhưng hôm nay y thực sợ muốn chết, nhát gan tựa như một con tiểu chuột nhắt.
Trấn Lan Ưng quay đầu trừng mắt với y, ánh mắt vô cùng hung ác khiến y thiếu chút nữa thụt lùi ba bước, Trấn Lan Ưng hỏi: “ Tiễn hắn về chưa?”
“Đã đưa về sơn trang…”
Y sợ tới mức thiếu chút nữa nói không ra lời, tưởng chừng như Trấn Lan Ưng giờ chính là hung thần ác sát, tùy thời có thể một chưởng đánh tới, lấy cái mạng nhỏ của y.
“Hắn…hắn…”
Trấn Giáp dỏng tai nghe xem Trấn Lan Ưng muốn nói gì, thế nhưng Trấn Lan Ưng nổi giận một cước đá văng thứ đồ ở gần chân y.
“Không có việc gì, cút, cút hết cho ta! Để ta một mình!”
Trấn Giáp lập tức ù té chạy ra ngoài, đêm này Thiên Ưng Bảo tĩnh lặng như nghĩa địa, không ai dám nói một câu, tới bước chân cũng nhẹ nhàng không một tiếng động, chỉ sợ chọc giận bảo chủ tâm tình không tốt.
Võ Duyệt Dương cố nén đau thương, hắn khóc một đêm, sau đó quyết định phải quên đi tất cả, nam tử hán có thể cầm, cũng có thể buông tay, không…thể tiếp tục mộng tưởng hão huyền này nữa.
Hắn chờ Trấn Lan Ưng tới cưới Võ Duyệt Tâm, có điều đợi đã một tháng, Thiên Ưng Bảo cũng không có tin tức, Võ Duyệt Dương sai người lén tìm Trấn Giáp, Trấn Giáp thoái thác nửa ngày, cuối cùng nói:
“Chuyện kết hôn với Duyệt Tâm, quý bảo chủ không phải đã đồng ý sao, sao lại chậm chạp không tới đưa sính lễ?”
Thật là một câu hỏi hay a! Trấn Giáp sầu mi khổ kiểm (mặt nhăn mày nhó), chủ tử nhà y tâm tính đại biến, hiện tại chỉ cần nghe tới ba chữ Võ Duyệt Dương, y sẽ phát cuồng.
Bởi vậy, hiện tại, bàn tới công phu, không được nói tới “võ ” công, lúc vui vẻ không được nói tới sung sướng (chính là chữ Duyệt ạ T__T), ban ngày cũng không được nhắc tới thái “dương”, chỉ cần chạm vào cấm kị này, Trấn Lan Ưng lập tức thay đổi sắc mặt, Võ Duyệt Dương có thể khiến người hào sảng như bảo chủ tức tới như vậy, hiện tại đứng nói là làm thông gia, tới làm bằng hữu còn không thể được.
Trấn Giáp xoa xoa bàn tay, này…không thể tiếp tục kéo dài, chi bằng nói rõ ràng ra, để Võ Duyệt Dương khỏi chờ việc cầu thân của bảo chủ.
“Bảo chủ hiện tại không có tâm tư cưới vợ, hơn nữa Võ tiểu thư không còn là cô nương bảo chủ muốn.”
Võ Duyệt Dương vô cùng kinh ngạc, sau đó cúi đầu, sắc mặt bi thảm nói: “Nguyên nhân là do ta đúng không?”
“Thành thật mà nói, bảo chủ đang tức giận trang chủ, chúng ta cũng không biết y sinh khí cái gì, ở trước mặt y nói tới tên của trang chủ đảm bảo là chán sống, bởi vậy việc kết thân….không bao giờ có khả năng nữa.”
Võ Duyệt Dương sững sờ, hắn không ngờ mình có thể bị ghét tới như vậy, y ghét hắn tới nỗi hận hắn, hắn cô đơn gật đầu, tự mình lí giải, Võ Duyệt Dương suy nghĩ lại, hắn thấy việc cùng Trấn Lan Ưng kết làm thông gia là đại sự vô cùng tốt, khách quan mà nói, y xứng đôi nhất với Duyệt Tâm, hơn nữa trước đây y hao tâm khổ tứ chỉ vì có thể cưới Duyệt Tâm, cũng là minh chứng việc y rất thích Duyệt Tâm, y chỉ chán ghét hắn mà thôi, có lẽ y sợ phải dây dưa với hắn, nên mới hủy bỏ việc cưới Duyệt Tâm, hắn sao có thể để việc cầu thân này đổ vỡ, như vậy đối với Duyệt Tâm thật không công bằng.
Hắn đè xuống thương tâm, nói: “Mời trở lại nói cho quý bảo chủ, nói ta lập tức thành thân, khi y trong lòng không còn vướng mắc, hãy trở lại cưới Duyệt Tâm.”
Trấn Giáp nghe không hiểu tròn mắt: “Đây là ý tứ gì? Ta nghe không hiểu?”
“Quý bảo chủ sẽ hiểu, tiễn khách.”
Chỉ cần để Trấn Lan Ưng biết được, hắn lập tức thành thân, không dây dưa với y nữa, y hẳn sẽ đồng ý thành thân với Duyệt Tâm, hắn hết cách, không thể làm gì khác ngoài đưa ra hạ sách này.
Thế nhưng Võ Duyệt Dương võ công không phải hàng nhất thủ, cũng không phải con nhà võ lâm gia thế, hơn nữa hắn còn tìm con gái của một thương nhân để cầu thân, thế nhưng họ lại hoài nghi lùi bước, bởi vậy hôn sự không thành.
Hắn trong lòng lo lắng, Trấn Lan Ưng không có tin tức truyền tới, y vô tình, nhưng hắn không dám khóc trước mặt nhiều người, không thể làm gì khác hơn là cố nén đau thương, ngay lúc này, vị đại hán lúc trước đòi huyết tẩy sơn trang tìm đến.
“Tân…Tân đại ca”
Hắn không nhớ rõ tên của đại hán này, chỉ biết lúc trước y muốn cưới Võ Duyệt Tâm, sau một đêm uống rượu với hắn tại sơn trang, y liền rời đi mất bóng.
“Duyệt Dương lão đệ, ta ngày đó uống rượu cùng ngươi, sau đó say, tỉnh dậy thấy mình nằm ngoài sân, trước ngực còn có một vết chân, không biết đã xảy ra chuyện gì, may mà không có gì trở ngại.”
“Ân…”
Võ Duyệt Dương cũng không biết nói gì với y, lần này y tới, trang phục long trọng, đại hán tuy rằng tướng mạo không anh tuấn, nói chuyện có điểm quê mùa, thế nhưng thái độ làm người rất ngay thẳng, lúc đầu Võ Duyệt Dương còn tưởng y tìm đến gây sự, nhưng sau khi nói chuyện thông suốt, hai người dùng rượu kết làm bằng hữu.
“Duyệt Dương lão đệ, ta lần này đến là để cầu thân.”
Võ Duyệt Dương muốn từ chối, người này tâm địa rất tốt, hắn cùng y đã từng nói chuyện, ngôn ngữ cử chỉ của y có chút thô tục, nhưng không phải là người xấu, khiến hắn sợ trong lúc cự tuyệt y, lại làm tổn thương y.
“Nói thật với ngươi, cha ta để lại rất nhiều đất đai, còn có cả cửa hàng, nhà ta so với Duyệt Dương sơn trang còn lớn hơn, tuy rằng chúng ta không giỏi lắm, thế nhưng võ công cũng không kém, hơn nữa, ta chỉ dựa vào sản nghiệp tổ tiên để lại thì có tiêu xài tới ba đời cũng không hết.”
Ngăn trở y thao thao bất tuyệt, Võ Duyệt Dương tận lực lộ ra vẻ mặt tươi cười, khách khí nói: “Xin lỗi, Tân đại ca, muội tử nhà ta đã có đối tượng, một nữ nhân không thể có hai trượng phu.”
Tân Nguyện Chí (tên của đồng chí đại hán =__=) xua tay nói: “ Ta không phải muốn cưới Võ Duyệt Tâm, ta là muốn ngươi gả cho ta, theo ta, ta tuyệt đối không để ngươi chịu khổ.”
Cái gì? Người này nói muốn cưới hắn? Võ Duyệt Dương kinh ngạc nói không ra lời, Tân Nguyện Chí cầm lấy lễ vật để lên bàn.
“Những thứ này…ta bỏ rất nhiều thời gian hỏi thăm các nơi mới mua được, đều là những vật phẩm tốt nhất, ta muốn cho ngươi biết ta rất thật lòng, sau lần cùng ngươi uống rượu, ta liền biết ngươi chính là người trong lòng của ta.”
Tân Nguyện Chí mở hộp ra, trong hộp là bảo thạch tỏa sáng lấp lánh, Võ Duyệt Dương kinh ngạc nhìn, bảo thạch này trên thế gian là độc nhất vô nhị.
“Ta vô đức vô tài, Tân đại ca…”
“Đừng nói nữa, ta muốn ngươi nhận lấy, lát nữa ta sẽ cho người mang sính lễ đến, cứ như vậy đi”.
Y xoay người đi ra ngoài, Võ Duyệt Dương kinh ngạc đầu óc trống rỗng, một hồi lâu sau, tôi tớ đầu đầy mồ hôi chạy vào báo: “Trang chủ…bên ngoài…”
“Bên ngoài sao?”
Hắn đang tâm phiền ý loạn, tôi tớ lại giải thích không rõ ràng, nên hắn đứng dậy đi ra ngoài xem xảy ra chuyện gì, có điều vừa bước ra ngoài, nhìn tình cảnh trước mắt, tới hắn cũng choáng váng.
Từng xe rồi lại từng xe nối đuôi nhau, nào là vải vóc, gạo, lúa mì, đường, muối xếp đầy trên đường, người đi lại ven đường đều dừng lại bàn tán xôn xao, người lái xe vừa thấy Võ Duyệt Dương bước ra vội chạy tới nói:
“Trang chủ, đây là tiểu sính lễ của thiếu gia nhà chúng ta, sau này đại sính lễ còn lớn hơn thế này rất nhiều, nói chúng nhất định sẽ khiến trang chủ nở mày nở mặt.”
Võ Duyệt Dương sững người không nói ra lời, sính lễ đối phương đưa tới thực quá lớn, Duyệt Dương sơn trang của hắn căn bản không thể chứa hết, còn phải đi thuê mấy nhà kho mới có thể chứa hết chỗ này.
“Thế gian thật sự điên rồi, thực sự điên rồi a”.
Chuyện có người tới cầu thân Võ gia chẳng mấy chốc đồn khắp phố lớn ngõ nhỏ, sính lễ lớn tới vậy, xe ngựa đầy đường, khiến ai cũng chắc chắn Võ Duyệt Tâm hẳn là được gả cho người này.
Không ngờ nhất chính là người tới cầu thân, không phải muốn cưới đệ nhất đại mĩ nữ Võ Duyệt Tâm, mà là đường đường nam tử hán Võ Duyệt Dương, thật sự là loạn thất bát tao tới cực điểm.
Duyệt Dương sơn trang gần Thiên Ưng Bảo, bởi vậy Trấn Giáp vì nghe lời đồn mà vội xuống núi xem náo nhiệt, liền thấy từng xe, từng xe chất đầy ngũ cốc, hơn nữa nghe nói đó mới chỉ là tiểu sính lễ mà thôi, đại sính lễ còn chưa tới.
Trấn Giáp trợn tròn mắt, tiểu sính lễ mà đã vĩ đại thế này, đại sính lễ chẳng phải càng thêm vô giá? Nam nhân nào có mắt như mù, dám cưới Ác bà bà Võ Duyệt Dương về nhà để ngày ngày chịu tội?
Y còn đang mải nhủ thầm trong bụng, liền thấy một vị nam tử cao lớn, cũng tới xem sính lễ, hơn nữa người này còn bước lên trước, che tầm mắt của y.
Trấn Giáp mất hứng, liền lên tiếng: “Này, vị đại ca, ta đứng đây nhìn, ngươi lại chen lên trước chắn tầm nhìn của ta.”
Người nọ quay đầu lại, Trấn Giáp vẻ mặt vốn đang mất hứng liền lập tức đổi thành vẻ mặt tươi cười, “Cổ thiếu gia, ngài thế nào lại tới đây xem nào nhiệt? Nhất định bởi vì lời đồn thổi kì quái nên mới tới xem có phải không?”
Trước mắt y chính là bằng hữu tốt nhất của bảo chủ, Cổ Vệ, hắn cùng bảo chủ là bạn từ nhỏ, y rất hiểu tính cách cũng như con người Cổ Vệ, bởi vậy rất có ấn tượng tốt về hắn.
“…….?”
Cổ Vệ không trả lời, chỉ thấy sắc mặt hắn tiều tụy, quanh mắt là viền đen, xem ra mất ngủ nhiều ngày, hơn nữa thân hình hắn gầy gò tới mức khiến Trấn Giáp kinh hãi, sao chỉ cách có ít lâu mà Cổ thiếu gia có thể gầy tới vậy? Y chưa từng nghe nói hắn sinh bệnh a! Hơn nữa võ công của Cổ thiếu gia tuy chưa bằng bảo chủ nhưng không hề kém, thế nào lại thành như vậy, tôi tớ Cổ gia thực sự quá vô trách nhiệm!
Tuy rằng tôi tớ bên ấy sao có thể so sánh được với y, có điều như thế này thật quá tệ đi!
“Cổ thiếu gia, ngài sao lại gầy thành như vậy? ” Trấn Giáp bước tới ân cần hỏi thăm.
“A Giáp, những sính lễ này…có phải là để tặng cho Võ tiểu thư?”
“Không phải, nghe nói là để tặng cho Võ trang chủ”.
“Sao có thể? Người nào đã từng thấy Võ Duyệt Tâm, sao còn muốn lấy người khác? Đó còn chưa nói ca ca nàng là nam nhân!” Cổ Vệ bỗng nhiên rống to hơn, vẻ mặt đầy căm phẫn.
Trấn Giáp biết hắn nói đúng, thế nhưng hắn làm gì mà kích động tới vậy a? Tới Rau xanh, củ cải còn có người thích, có người thích tuyệt sắc mĩ nữ, vậy cũng sẽ có người thích ác bà bà chứ.
Cổ Vệ kích động khiến Trấn Giáp thối lui một bước, y đang tính đằng sau liệu có đường nào khả dĩ có thể chạy trốn, vận khí dạo gần đây của y rất đen đủi, không chỉ bảo chủ vô cớ tức giận, mà hảo bằng hữu của bảo chủ Cổ thiếu gia cũng đột nhiên phát cuồng, chuyện kì quái này, chẳng lẽ dạo gần đây có loại bệnh điên có khả năng lây nhiễm sao? Tại sao mấy kẻ ở quanh y đều đột nhiên phát điên?
Nhớ tới cảnh Võ Duyệt Dương khóc sướt mướt chạy về nhà, bảo chủ lửa giận bừng bừng hầu như tự hủy Thiên Ưng Bảo, hiện tại Cổ thiếu gia đang ở ngoài đường mà cũng phát cuồng, thế gian này xảy ra cái chuyện gì a?
“Có thể lời đồn không đúng, có lẽ sính lễ này là đem tới tặng Võ tiểu thư”.
Y theo ý hắn nói, nói chung y không nên chọc giận hắn, tranh thủ thời cơ liền trốn đi, tránh mang vạ vào thân, nói chúng thấy người điên lập tức chạy trốn là nguyên tắc bất di bất dịch.
Cổ Vệ mắt long sòng sọc, mặt mày nhăn nhó lên tiếng chửi Trấn Lan Ưng .
“Bảo chủ nhà người rốt cục đang làm cái gì? Nàng ấy không phải hôn thê của y sao? Chỉ vài ngày nữa sẽ rước về nhà, vậy mà lại để cho người khác mang sính lễ tới, Lan Ưng thật sự là…thật sự là…”
Hắn còn muốn mắng ác liệt hơn, nhưng bỗng sắc mặt trở nên buồn bã thảm thương, im lặng không nói nữa.
“Ngươi…ngươi sao lại mong có người mang sính lễ tới tặng ta?”
Một giọng nữ đột nhiên lên tiếng, Trấn Giáp quay người nhìn, sao Võ Duyệt Tâm lại xông ra đây? Hơn nữa nàng thân hình cũng gầy gò, nguyên bản khuôn mặt nàng hình trái xoan, hiện tại vì gầy mà khiến đôi mắt đã to càng thêm to.
Trấn Giáp đứng giữa hai người, Cổ Vệ hình như muốn bước tới gần nàng, thế nhưng lại thụt lùi mấy bước như sợ ở gần nàng.
Giọng nói trách móc vang lên, thanh âm lớn hơn : “Có phải ngươi mong ta sớm lập gia thất, để khỏi khiến ngươi bị mất tự do? Bởi vì ngươi nói thứ ngươi yêu nhất chính là tự do!”
Cổ Vệ bước lùi một bước, Võ Duyệt Tâm liền tiến một bước, hắn lùi hai bước, nàng tiến thêm hai bước, hắn lùi ba bước, nàng lại tiến thêm ba bước, rồi nàng tiến thêm bốn bước, lúc này Cổ Vệ vẻ mặt đuối lí không dám nhìn nàng, tới nói chuyện cũng ấp úng, mơ hồ không rõ.
“Không…không việc gì, Võ muội, sính lễ lớn tới vậy, hẳn khiến Lan Ưng thập phần lo lắng, y nhất định sẽ rất nhanh rước muội về nhà.” Một tiếng động rõ ràng vang lên khiến Trấn Giáp sợ tới thở cũng không dám thở.
Cái người từ trước đến này luôn dịu dàng, nụ cười thường trực trên môi, Võ Duyệt Tâm liền cho Cổ Vệ một cái tát, Cổ Vệ trên mặt liền hằn rõ năm ngón tay, mà Võ Duyệt Tâm oa lên một tiếng rồi khóc muốn ngất xỉu.
Chuyện gì vừa diễn ra a, y thấy mình hoa mắt, thế gian thật sự điên rồi, hay là do y trúng tà nên phát sinh ảo giác? Hơn nữa sự tình phát triển li kì, giống như trong tiểu thuyết.
“Ngươi muốn ta thế nào? Thê tử của bằng hữu sao có thể đoạt? Ta làm không được a!”
Cổ Vệ thẳng người trịnh trọng đáp, có điều câu nói đó đổi lấy việc Võ Duyệt Tâm tiến tới, giơ đôi tay trắng hồng, đánh vài phát vào người hắn.
Nàng vừa khóc vừa đánh: “Không thể đoạt, vậy ngươi còn đứng ở góc đường chờ ta, còn trèo tường vào hoa viên Võ gia gặp ta làm gì? Còn nói chưa từng gặp cô nương nào khiến tâm ngươi rung động như ta, thậm chí còn…còn hôn ta, đây là việc không thể làm của ngươi phải không?”
Cổ Vệ bị nàng đánh, thế nhưng vẫn thẳng người, thân mình bất động, trong mắt tràn lên ánh mắt anh hùng bi thương, như thế hắn chỉ có thể cúi đầu trước số phận trớ trêu.
“Ngươi đánh chết ta đi, như vậy chúng ta sẽ huề nhau.”
“Ô…oa..đến bây giờ ngươi vẫn còn có thể nói những lời hỗn đản này.”
Võ Duyệt Tâm khóc tới ngất xỉu, tì nữ liền chạy tới đỡ, dìu nàng trở về, Trấn Giáp ho khan một tiếng, Cổ Vệ quay đầu lại, giải thích với Trấn Giáp, có điều sắc mặt hắn bi thương, thoạt nhìn không khác gì người đã chết, có lẽ còn tái nhợt hơn cả người chết.
“Ta với nàng ấy thực sự không có gì, là thật, ta thừa nhận ta có hôn nàng, nhưng chỉ có như vậy thôi, ta tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với Lan Ưng, hơn nữa ta lập tức không gặp lại nàng nữa”.
“Ồ…”
Trấn Giáp ậm ừ trong họng, tình cảnh này thật giống như bảo chủ mới là người xấu, chia rẽ uyên ương của hai người.
“Ta…ta về.”
Cổ Vệ thân hình lung lay không vững, Trấn Giáp không khỏi cảm thấy thông cảm đồng tình, thế nhưng không có biện pháp a, tâm y hướng về bảo chủ nhà y, chỉ có thể nói lời xin lỗi với Cổ thiếu gia mà thôi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ác Bà Tình Nhân
Chương 8
Chương 8