DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài
Chương 28

“Em đã nói không cần.” Dư Hạc mím miệng, hơi nhếch môi cười.

Chỉ vì Quân Khải đối xử với cậu quá tốt, cho nên luôn khiến cậu sinh ra một cảm giác không thực, khiến cậu lâu nay cảm thấy có chút thua thiệt. Chính vì vậy, vào những lúc anh giúp đỡ cậu hết mình, cậu vẫn luôn hy vọng mình có thể ít nợ Quân Khải hơn. Chỉ có như thế, mới cho Quân Khải thấy được, cậu cũng là một người có lòng tự trọng rất cao.

Mặc dù thật ra cũng không nhất thiết.

Ngày hôm sau, Giản Quân Khải quyết định cùng Dư Hạc đi mua điện thoại di động.

Khi bọn họ đến sảnh đại lý, Dư Hạc vẫn theo bản năng hơi kháng cự với những nơi đông đúc ồn ào như thế này, cậu hơi hơi nép vào sau Quân Khải, một tay khẽ túm tay áo anh, cau mày không nói lời nào.

“Sao vậy, em không đi nổi ?” Dáng vẻ hiện giờ của Dư Hạc thật sự khiến Quân Khải có chút không nhịn được cười, “Trước kia đi mua máy tính em đâu giống bây giờ a !”

Quân Khải nhẹ nhàng cười cười, sau đó xoa xoa tóc Dư Hạc.

Theo quan điểm của Dư Hạc, di động chỉ cần có thể gọi điện thoại gửi tin nhắn là được, nhưng Giản Quân Khải thì cứ đặt vấn đề về chất lượng, giá cả này kia. Tìm thật lâu mới rốt cuộc mua di động xong, Quân Khải lại lôi kéo Dư Hạc đến shop quần áo.

“Trước đây không phải đã mua mấy món rồi sao ?” Dư Hạc mấy máy môi.

“Mua thêm vài món cũng không vấn đề !” Không hiểu sao, việc chọn lựa quần áo rồi cho Dư Hạc thử từng thứ từng thứ cho anh xem luôn khiến anh đặc biệt thỏa mãn.

Chọn được vài món tương đối hợp người Dư Hạc xong, anh nhét đống quần áo vào ngực cậu, “Vào thử đi !”

“Em không mua nổi a.” Dư Hạc tỏ ra giận dỗi, nhưng vẫn nghe lời cầm quần áo vào thử.

Đang lúc Giản Quân Khải mỉm cười nhìn Dư Hạc vào trong thử đồ, đột nhiên phía sau truyền đến một thanh âm trầm thấp.

“Quân Khải, sao con lại ở đây.”

Giản Quân Khải nhíu nhíu mày, biểu tình chợt trở nên âm trầm, bất quá anh chỉ hít vào một hơi, khi xoay người liền chuyển sang mỉm cười.

“Ba.”

Nụ cười của anh cứng lại trên mặt.

Bên cạnh Giản Hành Tri còn có một cô nàng nhìn qua không đến ba mươi tuổi, trắng trẻo xinh đẹp, cộng thêm một mái tóc cuộn sóng toát ra sự quyến rũ lạ kì. Lúc này nàng đang câu tay Giản Hành Tri, mang trên mặt một nụ cười tươi đẹp đẽ, một chút ngượng ngùng cũng không lộ ra.

Giản Quân Khải chợt nhớ tới kiếp trước, nàng vẻ mặt chán ghét mà vứt đi di vật mình trân quý nhất do mẹ để lại, trong chớp mắt lại có thể chuyển sang áy náy cùng tự trách nói với dì giúp việc là mình không cẩn thận làm vỡ, chứ không hề nói rõ là lỗi của mình.

Ha ha, một nữ nhân cực kì am hiểu cách ngụy trang, chứ không thì trong không ít nữ nhân ba quen, sao nàng có thể thành công gả vào nhà anh rồi trở thành mẹ kế của anh, còn sinh cho anh một đứa em trai đáng yêu nữa.

Giản Quân Khải run run môi, giọng nói cũng có chút phát run, “Vị này, con nên xưng hô thế nào ?” Anh dời tầm mắt sang người Giản Hành Tri, nhìn thẳng vào mắt ba mình, “Ba, người nói con nên xưng hô thế nào đây ?”

“Con…” Không biết vì sao, ánh mắt của Quân Khải khiến ông nhìn mà thấy hơi chột dạ, ông giận tái mặt, vì chút tình tự mình vừa sinh ra mà giận, “Nàng là Lưu Lỵ Lỵ, con tạm thời gọi nàng là dì được rồi.”

Giản Quân Khải hít sâu một hơi, sau đó mỉm cười gọi một tiếng “Dì”.

“Đây là Quân Khải à, ngoại hình thật anh tuấn nha, thành tích chắc cũng không tệ nhỉ, quả nhiên không hổ là con của Hành Tri. Ba con thường xuyên nhắc đến con trước mặt dì đó !” Lưu Lỵ Lỵ cười đến vẻ mặt hiền lành.

Quân Khải miễn cưỡng mấp máy môi, không nói gì.

“Quân Khải, anh nhìn thử a…” Đúng lúc này, Dư Hạc từ phòng thử đồ bước ra, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lúc nhất thời có chút phản ứng không kịp.

“Đây là ?” Giản Hành Tri từ trên xuống dưới đánh giá Dư Hạc một phen, cậu lúc này đang mặc trên người một chiếc áo khoác dài do Quân Khải chọn, bên trong mặc một chiếc áo lông cao cổ màu đen, biểu tình trên mặt trầm tĩnh lại nghiêm túc, cứ như vậy lẳng lặng đứng nơi đó, cũng không nói lời nào, chỉ để lộ một khí chất khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Trong lòng ông rùng mình, nhưng biểu tình trên mặt lại hơi nhu hòa xuống, “Quân Khải, đây là bằng hữu mà con nói đi !”

Quân Khải nhịn không được nhíu nhíu mày, nhìn biểu tình trên mặt ba mình, anh đột nhiên sinh ra một sự phiền chán nhẹ, muốn lôi kéo Dư Hạc cứ vậy mà rời khỏi nơi này, không cần nói chuyện với hai người họ nữa. Thế nhưng, anh biết đấy là chuyện không có khả năng, vì thế đành nhẫn nại khẽ cười cười, “Đúng vậy, cậu ấy là người bạn mà con đã đề cập với ba.”

“Ưm ?” Dư Hạc vô cùng kinh ngạc mở to mắt nhìn, nói thật, cậu không nghĩ rằng Quân Khải từng nhắc tới mình trước mặt ba, tuy rằng chỉ là lấy thân phận bằng hữu, nhưng cậu đã hết sức vui sướng rồi.

“Chào bác.” Suy nghĩ thật lâu mới cảm thấy mình hẳn là nên nói gì đó với ba Quân Khải, nhưng cậu thật sự không thể tỏ ra như đang ra mắt, từ khi gặp được Quân Khải, mỗi ngày cậu cũng không nói quá mười câu. Cho nên, cậu cũng chỉ đơn giản chào hỏi rồi tiếp tục im lặng đứng một bên.

“Chào cháu, Quân Khải ở nhà đã từng đề cập tới cháu nhiều lần, lúc nó sắp chuyển trường đến Bắc Kinh, nó còn nói, nếu không chuyển tới trường cháu học, nó thà rằng một mình ở lại Chiết Giang.!” Nói xong ông hiếm thấy lộ ra một cái mỉm cười, “Quân Khải, hôm nào đưa bạn con đến nhà chúng ta chơi một chút.”

Tâm tình hiện tại của Giản Quân Khải đang dậy sóng mãnh liệt, anh xoay người nhìn Dư Hạc, biểu tình trên mặt Dư Hạc là cực kì khiếp sợ, mắt cậu lóe lóe, rồi rất nhanh cúi đâu, vì thế Giản Quân Khải cũng không thấy rõ mặt của cậu nữa.

Quân Khải cắn cắn môi, “Con đã biết, vậy bọn con đi trước, ba với dì từ từ dạo.”

Anh đang theo thói quen định trả tiền quần áo giúp Dư Hạc, nhưng lại phát hiện cậu đã yên lặng đến một bên trả tiền rồi.

“Được, chúng ta đi đây.” Giản Hành Tri gật đầu, khôi phục lại vẻ mặt nghiêm nghị cao ngạo. Lưu Lỵ Lỵ hướng về anh cười gật gật đầu, xoay người cùng đi với Giản Hành Tri.

“Không để anh trả tiền một lần sao ?” Giản Hành Tri vừa đi, Quân Khải liền chớp mắt trông mong tiến đến bên người Dư Hạc, hai mắt lóe sáng nhìn cậu.

Dư Hạc xoay người lại nhìn anh, mặt không chút thay đổi, “Không cần, mua một bộ quần áo em vẫn đủ tiền.”

Quân Khải ngượng ngùng cười cười, không nói gì. Sớm biết thế sẽ không giúp Tiểu Hạc chọn đồ đắt tiền như vậy, trong lòng em ấy nhất định đang đau muốn chết đi. Phải biết là, mấy món quần áo vài hôm trước em ấy tự mua đều là những hàng bán vỉa hè chỉ có mấy chục đồng.

“Đau lòng không ?” Nụ cười của Quân Khải có chút chột dạ.

“Mấy ngàn đồng đối với trước kia là đủ để em sống hơn nửa năm.” Dư Hạc nghiêm trang nói, nhưng thật ra cũng không biểu cảm gì đặc biệt. Thế nhưng Quân Khải lại ghét nhất chính là bộ dáng mặt không chút thay đổi này, Dư Hạc như vậy luôn sẽ khiến anh nghĩ đến hồi kiếp trước, trong lòng thấy khó chịu.

Đọc truyện chữ Full