Tiêu Thế thay một bộ quần áo sạch sẽ, đi đến trước bàn bếp.
Lục Kính Triết đứng bên cạnh nhìn y, mang theo một chút vui sướng khi người khác gặp họa, bị Tiêu Thế lạnh nhạt cười lại.
Những người khác đứng phía sau Lục Kính Triết, không dám đến gần, giống như xung quanh tổng giám ma quỷ có một bức tường vô hình ngăn cản.
Tiêu Thế liếc mắt một cái, tùy tiện lấy bột cho vào bát, không ngẩng đầu lên phân phó: “Tiểu Trương, chuẩn bị nước ấm, ba mươi độ.”
Tiểu Trương có thể xem như là đồ đệ của Tiêu Thế, mỗi lần nghiên cứu một món ăn mới nào đó, đều ở bên cạnh giúp đỡ.
Theo sư phụ đã ba năm, cơ bản là cũng khá ăn ý, nghe vậy liền lập tức gạt Lục Kính Triết sang một bên, cười dài nói: “Bắt đầu làm việc, xin tổng giám đứng sang một bên, trăm ngàn lần đừng làm bẩn quần áo….”
Nói xong, không thèm nhìn khuôn mặt tái đi của Lục Kính Triết, đường hoàng đi vào.
Nước ấm thường vẫn có sẵn, nhưng Tiêu Thế có yêu cầu rất cao về độ ấm, nên phải chờ một lúc.
Tranh thủ lúc này, Tiểu Trương lại theo phân phó của Tiêu Thế, chuẩn bị tốt rau chân vịt và thịt gà để nhồi.
Tiêu Thế hòa bột xong, để vào bát.
Bột sống là kỹ thuật khá phức tạp, nếu nước quá nóng sẽ nhão, quá lạnh sẽ rắn; nấu quá lâu sẽ nứt, nấu nhanh quá sẽ ảnh hưởng đến vị, cho nên để tầm ba mươi phút là vừa phải.
Đem pho mát thái thành sợi, trộn cùng với rau chân vịt và thịt gà thái nhỏ, thêm một chút dầu vừng, vậy là nhân bánh đã được chuẩn bị tốt.
“Đây là pho mát có lượng muối và chất béo thấp.” – Tiêu Thế thản nhiên nhìn Tiểu Trương – “Cho nên không cần phải cho thêm muối.”
“Vâng, vâng.” – Tiểu Trương xong việc của mình, ở bên cạnh nhìn ngó học hỏi – “Vậy các gia vị khác thì sao? Có cần làm một chút canh loãng hoặc da đông lạnh không?”
Tiêu Thế cán mỏng bột, viên một ít nhân cho vào, bọc lấy nhân, miết nhẹ, thuận tiện liếc đồ đệ một cái: “Không phải là quán canh bao, thêm da đông lạnh làm gì?”
Khi làm việc Tiêu Thế cực kỳ nghiêm túc, tựa hồ như sẽ không thấy bất cứ một việc gì khác, chuyên chú như khi đối mặt với tình nhân vậy. Hãn Kiện đã từng đánh giá như thế.
Tiểu Trương lại cảm thấy như thế thì quá khoa trương, chẳng qua……. Đẹp trai hơn bình thường mà thôi.
Lại làm tiếp cái bánh nữa, dùng khuôn áp, một viên bánh thành hình, cho vào nồi hấp khoảng năm phút.
Tiêu Thế đặt nồi lên bếp, từ chiếc bình trắng bên cạnh lấy ra một chút mỡ heo, bỏ vào nồi, rất nhanh liền tan chảy thành một lớp mỏng, có mùi nhẹ nhẹ bay lên.
Đợi cho mỡ nóng già, Tiêu Thế bỏ từng viên bánh vào, cổ tay khẽ chuyển động lật bánh để bánh chín vàng đều. Mỗi chiếc bánh vàng óng lại được Tiêu Thế trang trí thêm một chút hành xanh biếc.
Tiểu Trương nhìn động tác lưu loát của Tiêu Thế, nhịn không được hít một hơi thật sâu…. Mùi thơm bay bốn phía.
Lấy bánh chẻo ra khỏi nồi, Tiêu Thế trang trí thêm cho đẹp, rồi rưới thêm một chút nước sốt cà chua lên trên.
“Tốt rồi.” – Tiêu Thế cười với Lục Kính Triết – “Tôi tự mình đem ra, thuận tiện xin lỗi.”
Lục Kính Triết chỉ nhìn chằm chằm vào đĩa bánh trong tay y.
Bánh rán vàng óng, cảm giác được lớp vỏ giòn tan, ánh lên sắc tươi tắn, thêm màu đỏ tươi của sốt cà chua và xanh của hành, chỉ nhìn qua cũng đủ làm cho người ta thèm thuồng.
Hắn bình tĩnh lùi lại, nhìn Tiêu Thế tự nhiên lướt qua bên cạnh mình, bưng đĩa bánh đến bàn của vị khách kia, hơn ba phút sau, thấy được mấy vị khách đó rất hài lòng mỉm cười.
Chỉ là lấy lòng mọi người mà thôi.
Lục Kính Triết bĩu môi.
Nhưng người khác cũng không quan tâm nhiều như vậy, chờ Tiêu Thế đi khỏi, lập tức bổ nhào vào mấy cái bánh còn lại.
Tiểu Trương đứng gần nhất, không ngại nóng, vội vàng lấy một viên bỏ vào miệng.
Cảm giác được viên bánh giòn tan trong miệng, cắn xuống, vị pho mát tan chảy trong miệng, thơm ngon, hương vị phong phú, lại không quá giống đồ ăn Trung Quốc, có mùi sữa tự nhiên, rất thích hợp cho trẻ em.
Tiểu Trương ăn thêm mấy viên nữa, híp mắt đắc ý nói: “Ai, đừng nói là sư phụ, giờ có bắt tôi gọi lão đại là cha tôi cũng nguyện ý….”
Mà Tiêu Thế lúc này đứng ở bên bàn ăn, nhìn tiểu hài tử nho nhỏ trắng nộn ngồi trong lòng mẹ, bàn tay mũm mĩm cầm bánh, cắn một miếng, bộ dáng ngon miệng, đáy lòng tự dưng thấy mềm đi.
Y và Na Na, có phải cũng nên có một đứa nhỏ rồi không?
Hết một ngày làm việc, Tiêu Thế mệt rã rời.
Y là đầu bếp chính, lại đúng thời gian nhà hàng đang cố gắng đạt danh hiệu nhà hàng năm sao, cái tên âm dương quái khí Lục Kính Triết kia hận không thể đem hết công tác ném lên người y.
Lúc thay quần áo, Tiểu Trương chọc chọc cơ bụng cân xứng của mình, nói giỡn: “Sư phụ, còn làm việc thế này nữa, cơ bụng của ngài chắc cũng bị ăn luôn quá.”
Tiêu Thế bật cười xoa đầu cậu ta: “Chắc chắn khách hàng sẽ kêu hương vị quá kém.”
Nhưng thật ra y cũng nghiêm túc cúi đầu nhìn nhìn thân thể mình.
Ừ, vẫn rắn chắc thon dài, thể lực gần đây cũng rất tốt, nhưng sao lại không thể đuổi kịp Tô Mạch Ngôn chứ?
Đối với người từ trước đến nay vẫn tự tin như y, đây quả là một điều đả kích rất lớn.
Vươn vai ra khỏi phòng bếp, Tiêu Thế mặc áo sơ mi đen, quay đầu nhìn nhà hàng tối đen, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon.”
Ra ngoài, nhìn thấy Hãn Kiện đứng dưới gốc cây chờ mình, đang nhả khói.
Tên này mắt thẩm mỹ có vẻ kém, thanh niên hai mươi tuổi, cố tình ăn mặc giống như đại thúc đáng khinh, áo sơ mi hoa lá sặc sỡ, quần rộng thùng thình.
Tiêu Thế đau đầu nhu nhu trán, sao y có thể quên được, cái tên chết tiệt kia sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để đạt được mục đích.
Quả nhiên, nghe thấy Hãn Kiện yêu kiều tiến tới: “Hanny ~ người ta đợi lâu lắm rồi nha ~~~”
Tiêu Thế gí một ngón tay lên trán gã: “Chết tiệt, mày đúng là đồ sao chổi.”
“Thân ái, anh không thương em.” – Hãn Kiện ai oán nói – “Anh làm tan nát cõi lòng em rồi đó, dù sao người ta cũng mềm mại như bánh bao mà.”
Tiêu Thế trợn mắt nhìn đầu mẩu thuốc lá: “Tao đang hận không thể nhét đám khói kia vào miệng mày, để xem tao yêu mày nhiều thế nào.”
Hãn Kiện cười ha ha, ôm lấy bờ vai y: “Không cần nhỏ nhen như vậy, đi, chúng ta đi làm vài chén.”
“Thật sự là tao cùng đường rồi.” – Hãn Kiện cầm chén rượu dưới cái ánh sáng mờ ảo của quán bar – “Tiền từ chỗ lão thái bà thì không lấy được, hiện tại đầu bếp không có, còn kinh doanh cái rắm gì chứ.”
“Ừ.”
Tiêu Thế buồn bã ỉu xìu nghe gã xả bực tức, trong đầu vẫn đang suy nghĩ chuyện hôm nay Tô Mạch Ngôn tức giận rời đi.
Y muốn cùng Na Na sinh đứa nhỏ, nhưng vấn đề là Tô Mạch Ngôn hiện tại có thể cho y cơ hội hay không. Thật sự là càng nghĩ càng thấy tương lai xa vời….
“Mày sang chỗ tao thì chết sao? Thật không biết Nguyên Thần có điều kiện gì tốt thế.” – Hãn Kiện tức giận nói – “Ba năm, vậy mà tiền lương chưa tăng một lần, mày còn ở đó làm gì?”
“Mày không hiểu đâu.”
Tiêu Thế không học tập ở nước ngoài, thậm chí ngay cả học ở trong nước cũng chưa, một tay trù nghệ của bản thân đều là do y học từ cha y mà có được.
Năm đó, không bằng cấp, không kinh nghiệm, Nguyên Thần có thể nhận người như y, cũng đủ để y cảm kích đến vạn lần rồi.
Tiêu Thế lưu luyến chính là cảm giác gia đình ở đó.
Đối với y, phòng bếp của Nguyên Thần như là một gia đình thứ hai vậy.
“Mày cứ mời đầu bếp mới đi, tao sẽ bớt thời gian đến hỗ trợ.” – Tiêu Thế bất đắc dĩ thở dài – “Không thể hơn được đâu.”
Hãn Kiện bĩu môi, ánh mắt nhìn theo đám đông trong quán bar, phát hiện một thân tây trang vô cùng quen mắt.
Ở cái loại địa phương như quán bar này, mặc tây trang thôi đã thấy chói mắt, huống chi đối phương tuy mặt đã đỏ, nhưng vẫn duy trì trạng thái nghiêm cẩn.
Hãn Kiện đột nhiên nhíu mày: “A, vợ mày kìa.”
“Na Na?” – Tiêu Thế giật mình, bật cười – “Mày say rồi à? Na Na đang ở Cam Túc.”
“Không phải, là vợ bé của mày.” – Hãn Kiện nháy mắt mấy cái – “Hôm nay mày còn đuổi theo người ta đấy thôi…”
“Mạch Ngôn?!” – Tiêu Thế xem nhẹ nửa câu đầu của gã, đứng lên – “Mày không nhìn nhầm đấy chứ?”
Hãn Kiện lườm y một cái: “Vợ bé của mày đâu phải là khuôn mặt đại chúng, nhưng mà đã uống rượu, bộ dáng không lạnh lùng như hồi chiều…”
Lúc này chết chắc rồi.
Tiêu Thế đổ mồ hôi lạnh, hiểu lầm liên tiếp thế này, cái cũ còn chưa giải quyết xong, lại bị bắt gặp đi với Hãn Kiện đến quán bar uống rượu!
Hãn Kiện buồn cười nói: “Tao cứ nghĩ mày không phải cơ. Hóa ra là bị cong thật? Yên tâm, hắn không thấy mày đâu.”
“Mày thì biết cái gì?!” – Tiêu Thế trừng mắt lườm gã, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi – “Đó là nhạc phụ của tao.”
Con phố bên cạnh quán bar đông đúc chật chội.
Tiêu Thế đuổi theo ra khỏi quán bar, tìm khắp đám đông, cũng không thấy thân ảnh quen thuộc.
Công phu theo dõi và phản theo dõi của Tô Mạch Ngôn quả là có thể đi làm gián điệp.
Tiêu Thế đứng bên đường, uể oải không nói nên lời.
Đột nhiên có ánh sáng đèn pha từ sau lưng Tiêu Thế chiếu đến, y kinh ngạc xoay người, liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu bạc dừng lại trước mặt.
Cửa xe chậm rãi hạ xuống.
“Lên xe.” – Tô Mạch Ngôn nhàn nhạt ra lệnh.
Tiêu Thế kinh ngạc mở to mắt: “Mạch Ngôn?”
“Ừ.”
Tiêu Thế nhanh chóng ngồi xuống vị trí phó lái, đóng cửa xe lại, tiếng đập của cửa xe làm cho y hơi rung tai. “Ngài…”
Tô Mạch Ngôn đưa cho y một tập giấy tờ.
Tiêu Thế khó hiểu lật lật đám giấy tờ trong tay, tập tức cả người cứng nhắc: “Đây là…. Sao ngài lại có những thứ này?”
Tô Mạch Ngôn nhấn chân ga, chiếc xe lao vào màn đêm: “Nhà cậu.”
“…..”
Sau khi hóa đá một lúc lâu, Tiêu Thế nuốt nước bọt, gian nan hỏi: “Chúng ta…. Hiện tại chúng ta đi đâu?”
Tô Mạch Ngôn tựa hồ là uống say, lái xe như UFO, thản nhiên nhìn về phía trước, đạp mạnh chân ga, nói: “Chuyển nhà.”
“…..”
Tiêu Thế lại ngây ra một lúc lâu: “Chuyển? Chuyển đi đâu?”
Tô Mạch Ngôn liếc y qua gương chiếu hậu, đạm mạc nói: “Nhà tôi.”
Nửa giờ sau.
Tiêu Thế tuyệt vọng đứng ở trước cửa, trơ mắt nhìn căn nhà nhỏ ấm áp của mình và Na Na bị công ty chuyển nhà quét sạch.
Ngày mai, không, đêm nay, sẽ bắt đầu cuộc sống ở chung cùng vị nhạc phụ đại nhân vốn không vừa mắt với mình…..
Tiêu Thế hận không thể ngửa mặt lên trời gào to, đây mới là đòn knock – out!!!!!!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Tế Nan Đương
Chương 4
Chương 4