Mới mấy ngày ngắn ngủi, vẫn ở vị trí bàn nhìn ra bồn hoa kia, tâm tình Tô Mạch Ngôn không khỏi có chút phức tạp.
Chính tại vị trí này, An Duệ ngỏ lời với hắn.
Có đôi khi, hắn cũng đã nghĩ rằng, nếu trí nhớ có thể đảo lộn thì tốt, đem người ta ra làm trò đùa, lưu lại vài lời coi như để tự an ủi cũng tốt.
Nhưng Tiêu Thế không nghĩ nhiều như vậy.
Vừa mới tắm rửa xong xuôi, toàn thân vẫn còn cảm thấy nóng, đầu lại thấy đau đớn vô cùng.
Từng lọn tóc ướt rủ xuống, che đi đôi mắt cười ôn nhuận hằng ngày, lộ ra cảm giác xa lạ.
Tô Mạch Ngôn nhớ tới lần đầu tiên Tiêu Thế gặp mình, dưới danh nghĩa là con rể.
Một thanh niên anh tuấn thẳng ôn nhã, đôi mắt sáng tràn ngập ý cười, ngượng ngùng khách sáo đứng ở cửa. Tô Na thì đắc ý tươi cười bước vào trong nhà.
“Chào bác ạ. Cháu là Tiêu Thế, bác cứ gọi cháu là A Thế cũng được.”
“Ừ.” – Lần đầu tiên gặp mặt, Tô Mạch Ngôn vẫn lạnh nhạt gật đầu, xoay người – “Vào đi.”
Đó là lần đầu tiên, Tiêu Thế tới nhà hắn.
Ở đối diện cửa sổ có một tấm gương to, nhưng lại là phía sau bồn hoa, khiến cho tấm gương bị che khuất, khách nhân không nhìn thấy, lại có thể phản xạ những gì đang diễn ra bên ngoài.
Tiêu Thế không thấy được.
Nói như thế, chỉ cần cha mẹ bên nhà gái đều khỏe mạnh, chuyện con rể ra mắt nhạc phụ là việc không thể tránh được. Nghe nói người lớn bên phía nhà gái thưởng thức con rể có thể chia làm rất nhiều loại, và mỗi loại phản ứng của nhạc phụ với con rể cũng có sự bất đồng.
Loại sủng vật, đầu tiên sẽ là mỉm cười ngoan hiền, sau đó là nhu thuận lượn lờ quanh nhạc phụ như ong lượn quanh hoa.
Loại bướng bỉnh, cho dù có bị nhạc phụ chửi mắng thế nào, đều có thể dùng tư thế điếc không sợ súng (Trong truyện là lợn chết không sợ nước sôi, mình để là điếc không sợ súng cho thuần việt) để đối phó lại, đồng thời trong lòng thầm nguyền rủa. “Mắng tôi là lợn? Vậy con gái ông đích thị là heo nái!”
Loại ngay thẳng, đại khái chính là vui vẻ đối ẩm cùng nhạc phụ đại nhân năm ba chén, sau đó kề vai sát cánh đến câu lạc bộ đêm…….
Nhưng mà, như Tiêu Thế, quả thực là không nhận ra thuộc loại nào.
Y đứng ngoài cửa, thấy Tô Mạch Ngôn xoay người sang chỗ khác, ngẩn ra ba giây, chậm rãi quay sang Tô Na. Vẻ mặt thong dong mỉm cười lập tức chuyển thành biểu tình khẩn trương lo lắng.
Tô Na nháy mắt mấy cái, nhe răng cười.
Tiêu Thế bỗng nhiên ngồi xổm xuống, cầm lấy tóc, hung hăng lầm bầm nguyền rủa: “Anh thấy gọi là cha thì ngại quá!”
Âm thanh rất nhỏ, nhưng phối hợp với khẩu hình miệng khi phát âm, có thể đoán ra được nội dung.
Tô Mạch Ngôn nháy mắt mấy cái, vừa định xoay người qua nói không có việc gì, không nghĩ tới y đứng lên, lấy cái gương nhỏ trong túi ra, chỉnh lại bề ngoài.
Là khuôn mặt với nụ cười hoàn mỹ.
“…..”
Khóe miệng cương trực nửa đời của Tô Mạch Ngôn phá lệ chấn động, đột nhiên cảm thấy thật thú vị.
Kỳ thật hắn cũng không để ý đến tướng mạo đối phương, chỉ cần là người Tô Na yêu, cho dù có đui què mẻ sứt thế nào hắn cũng sẽ không quan tâm.
Nhưng thanh niên trước mặt dường như đã đánh thức ác ma trong lòng hắn, có lẽ là do Tô Na nói linh tinh gì đó.
Lúc ăn cơm Tiêu Thế cẩn thận uống trà, cung kính gắp rau, cúi đầu ăn, thỉnh thoảng mới lén lút nhìn Tô Mạch Ngôn một cái, vài lần định nói gì đó, nhưng lại thôi.
Sau đó, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.
Tô Mạch Ngôn bất động thanh sắc nhíu mày, có chút ngạc nhiên hỏi: “Tay cậu làm sao thế?”
“A?” – Tiêu Thế giật mình, vội lắc đầu – “Không, không sao hết ạ.”
“….” – Tô Mạch Ngôn thản nhiên nhìn y, chậm rãi hỏi – “Công việc của cậu là?”
Vào vấn đề chính, Tiêu Thế lập tức nghiêm túc hẳn lên, cẩn thận nói: “Cháu làm đầu bếp ở một khách sạn ba sao.”
Công việc không tính là kém, nhưng cũng không phải là tốt lắm.
Tô Mạch Ngôn cúi đầu, hoàn toàn không để ý đến tâm tình lo lắng của đối phương, thản nhiên nói tiếp: “Tôi đã chuẩn bị tốt đồ cưới cho Na Na, tiền tiết kiệm gửi ngân hàng cũng không ít.”
“Cái đó, không sao hết ạ. Cháu cũng sẽ cố gắng kiếm tiền, về đồ cưới thì….”
“Tôi còn chưa nói xong.” – Tô Mạch Ngôn nhíu mày, Tiêu Thế lập tức im lặng, hắn dừng một chút, nói tiếp – “Hiện tại cậu có thể cho con bé cái gì?”
Tiêu Thế giật mình, lại cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.”
Một lúc lâu sau.
Y chậm rãi ngẩng đầu lên, khẩn trương nói: “Cháu. Cháu đưa biên lai cho chú được không?”
“……”
“Hơi khó, chẳng lẽ là chú cho nợ?”
“…….”
“À, hay là chú nói đùa.”
“…….”
Cảm giác được một tầng băng đang dần dần bao phủ xung quanh, Tiêu Thế hận không thể đâm đầu vào bát canh mà chết quách đi cho rồi.
Mãi lâu sau, Tô Mạch Ngôn mới thu hồi lại ánh mắt lạnh lùng đó, hơi hơi cụp mắt, trầm giọng nói: “Nếu cậu cưới Tô Na, sau khi kết hôn, tôi sẽ đem đồ cười chuyển vào tài khoản ngân hàng của cậu…..”
Tình hình gấp rút, Tiêu Thế cũng không biết nên làm thế nào.
Con ngươi đen nháy của Tô Mạch Ngôn hấp háy: “Không cần hóa đơn.”
“……Khụ!” – Ngụm canh trong miệng Tiêu Thế không kìm được mà văng ra ngoài – “Cái đó, cái đó…”
Dưới gầm bàn, Tô Na khẽ đạp lên chân y một phát
Mãi mới hết sặc, Tiêu Thế xoa xoa mi tâm, cúi đầu nhìn bàn tay, đờ đẫn thì thầm từng chữ: “Đồ cưới trực tiếp đưa cho cháu, để tiền tiết kiệm của Na Na vào ngân hàng được chứ?”
“……” – Tô Mạch Ngôn lạnh lùng chằm chằm nhìn y.
“…….” – Tiêu Thế tuyệt vọng nhìn lại.
Cảm giác thời gian như ngừng lại, trong nhà ăn không còn tiếng nói cười, chỉ có tiếng nhai nuốt đồ ăn của Tô Na, có vẻ cực kì sung sướng.
Tiễn Tiêu Thế, Tô Na bổ nhào vào lòng Tô Mạch Ngôn, hạnh phúc nói: “Thế nào? Đáng yêu đúng không cha?”
Tô Mạch Ngôn nhíu mày, xoa mái tóc ngắn của cô: “Đùa dai?”
“Ách.” – Tô Na gãi đầu, cọ cọ vào người hắn như chú chó nhỏ - “Chỉ là con nói cha thích cười lạnh mà thôi……”
“Là đứa nhỏ tốt.” – Mặt Tô Mạch Ngôn không hề thay đổi, ngữ khí vẫn lạnh băng, nhưng động tác vuốt mái tóc ngắn mềm mại của con gái lại rất ôn nhu – “Đối xử với cậu ta tốt một chút.”
“Lần đầu tiên gặp anh ấy, con cũng rất thích.” – Tô Na cười nói – “Tuy trong công việc thì khôn khéo, nhưng con người lại rất thành thật.”
…….
Thành thật quá mức.
Tô Mạch Ngôn bất đắc dĩ thở dài, nụ cười chói lóa cùng vẻ mặt bất đắc dĩ của người thanh niên kia đã khắc sâu vào đầu hắn.
Ngày qua ngày, mỗi lần gặp mặt, cảm giác như có một con dao sắc bén, không ngừng khắc sâu thêm dấu vết kia.
Mãi đến khi máu chảy lênh láng, tan vỡ.
Rõ ràng lúc trước, người mang đến nụ cười hạnh phúc cho con gái hắn là chàng trai này, mà giờ đây, người làm cho con bé khóc cũng là y.
Tô Mạch Ngôn cầm chén rượu, thản nhiên nói: “Tôi xin lỗi cậu, vì câu nói kia của Na Na.”
Trước khi kết hôn, Tiêu Thế đã rất nhiều lần cùng nhạc phụ đại nhân uống rượu, khi đó, Tô Mạch Ngôn cũng chưa từng có dáng vẻ thế này.
Tiêu Thế một hơi uống cạn chén rượu, cười khổ nói: “Cũng không phải là ngày đầu tiên quen cô ấy, tôi hiểu được.”
Nhưng mà nhất thời không thể hiểu và thông cảm được.
Tô Mạch Ngôn bướng bỉnh nhìn y: “Cậu tức giận.”
Tiêu Thế gắp một chút rau, mím môi.
“Na Na quá nhỏ.” – Tô Mạch Ngôn thản nhiên nói – “Sinh con, nghĩa là phải buông xuôi ý tưởng, không thể tiếp tục học tập, hơn nữa, một khi đã buông tay, có nghĩa là cả đời.”
Tiêu Thế cúi đầu, giọng khàn khàn: “Tôi hiểu.”
Y hiểu hết tất cả.
Chuyện nuôi lớn một đứa trẻ không phải là chuyện dễ dàng. Tô Na và Tiêu Thế đều hiểu, người mẹ có vai trò quan trọng thế nào đối với sự trưởng thành của một đứa trẻ.
Cha Tiêu Thế trước kia cứ uống rượu là đánh người, thậm chí còn đuổi hai mẹ con y ra ngoài giữa đêm khuya.
Giữa cái lạnh của gió bấc, của tuyết, nếu không có mẹ ôm y ngồi dưới mái hiên vụng trộm khóc, có lẽ, y đã bị chính cha đẻ mình giết chết.
Đứa trẻ chính là trách nhiệm, nhưng Tô Na lại không làm nổi.
Y biết, nói Tô Na ích kỷ, nhưng bản thân y cũng là người ích kỷ.
Nhưng mà, làm người, sao có thể không ích kỷ được ?
Đại khái là có chút say, trước mắt Tiêu Thế có chút mơ hồ, y vươn tay, xoa xoa mi tâm.
Tô Mạch Ngôn vẫn thản nhiên ngồi nhìn y, Tiêu Thế cảm thấy y nhìn được sự thương cảm trong ánh mắt dường như lãnh đạm của người kia.
“Không cần khổ sở.” – Tô Mạch Ngôn cau mày nói.
Tiêu Thế chống đầu, mơ màng mỉm cười, tiếng nói trầm trầm ôn nhu: “Không cần khổ sở, Mạch Ngôn.”
Tiêu Thế cúi đầu thật lâu không ngẩng lên, Tô Mạch Ngôn lo lắng cho y, cuối cùng đứng dậy, bước qua xốc y lên: “Chúng ta về thôi.”
“Hả?” – Tiêu Thế nhíu nhíu mày – “Tôi còn chưa nghĩ…”
Không đợi nói xong, người đã bị dắt tay kéo ra ngoài.
“Mạch, Mạch Ngôn?”
Chưa từng gặp qua bộ dáng xúc động của đối phương.
“Tôi đến gặp mẹ cậu xin lỗi.” – Tô Mạch Ngôn dừng bước, cứng nhắc nói – “Na Na thiếu cậu một lời giải thích.”
“…..Không cần.” - Tiêu Thế cười khổ - “Có lẽ Na Na sẽ nghĩ thông thôi.”
Tuy rằng lời này nghe qua thực không mấy khả quan.
Tô Mạch Ngôn muốn nói gì nhưng lại thôi, nhìn y, khóe môi nhếch lên, cầm lấy tay y tiếp tục đi ra ngoài.
Hãn Kiện ghé vào một bên vừa rình trộm vừa nghe lén, không khỏi cảm thán: “Ta từng nghĩ đến, Durex phá sản nhất định sẽ là bi kịch, không thể ngờ rằng, Durex thủng mới đích thực là bi kịch.”
Thiếu niên ghé vào sau lưng gã, gác cằm lên vai gá: “Người ta ăn quỵt mà không biết thu tiền, đó mới gọi là bi kịch.”
“Ai nói mở nhà hàng nhất định sẽ phải thu tiền cơm?” – Hãn Kiện khinh thường nói, liếc mắt nhìn cậu – “Như vậy bán quần lót cũng sẽ thu phí quản lý tiểu JJ sao?”
“……..”
Thiếu niên theo phản xạ có điều kiện nhìn đũng quần, khóe môi run rẩy hắc tuyến.
Hai người ăn quỵt kia đã ra khỏi cửa.
Mưa đã dừng, không khí tươi mát ập đến khi mở cửa.
Hãn Kiện chui từ trong xó ra, đấm đấm cái chân đang bị tê vì ngồi xổm quá lâu, trong lòng đột nhiên nói ra mấy lời quái dị: “Này, cậu nói thử xem… Hai người kia, có phải là quá thích hợp không?”
Thiếu niên liếc mắt nhìn gã, xoay người bước đi.
Hãn Kiện lơ đễnh, vẫn đứng đó vuốt cằm: “Con rể và nhạc phụ, sẽ dắt tay như thế sao?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Tế Nan Đương
Chương 20
Chương 20