Kết cục của việc phóng túng quá độ không cần nói cũng biết, di động báo thức kêu hơn mười phút, mới có người lười biếng vươn tay tắt đi, chờ đến khi hai người tỉnh ngủ, thì chỉ còn nửa giờ nữa là xe chạy.
Phản ứng của Tiêu Thế lúc đó rất đáng khinh, chỉ muốn tắt luôn điện thoại để người yêu ngủ no thì thôi, nhưng mà phản ứng thứ hai lại càng đáng khinh hơn, nhìn khuôn mặt say ngủ của người yêu, không kiềm chế được mà hôn lên.
“Ưm…” – Tối hôm qua bị ép buộc đến hơn nửa đêm, Tô Mạch Ngôn nhịn không được nhíu mày, mơ mơ màng màng dụi mắt, dán lên môi người yêu hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Tay Tiêu Thế sờ sờ đùi trong của hắn, khàn khàn nói: “Bốn rưỡi….”
“……..”
Tô Mạch Ngôn nháy mắt cứng đờ.
Tiêu Thế vội vàng vuốt ve lưng hắn trấn an, ôn nhu nói: “Hôm nay xin phép không tới công ty, được không?”
“…….”
Mắt Tô Mạch Ngôn hơi hơi nheo lại, cảm giác được tiểu huynh đệ nóng rực của y chạm chạm vào hắn, liền hít một hơi, giơ chân, đạp mạnh.
“Ối ối!”
Chỉ thấy rầm một tiếng, Tiêu Thế bị người yêu đá, ngã chổng vó xuống đất.
“Mạch Ngôn?” – Tiêu Thế nhìn mặt Tô Mạch Ngôn không đổi sắc đang tìm quần áo lẫn lộn trên giường, không thể nào tưởng tượng được bảo bối đáng yêu tối qua với người trước mặt…. Sao đột nhiên lại duỗi chân chứ?
Tô Mạch Ngôn chui trong chăn, chật vật mới mặc được quần lót vào, sau đó mới quay sang Tiêu Thế, thản nhiên nói: “Sao có thể tùy tiện xin phép được.”
“Cũng không phải tùy tiện mà….” – Tiêu Thế nghĩ tối qua ép buộc hắn như thế, hôm nay có khi thắt lưng hắn lại đau – “Cùng lắm thì xem như là nghỉ ốm thôi…..”
Bị người yêu làm cho không xuống giường được, cho nên muốn xin nghỉ ốm?
Oán khí của Tô Mạch Ngôn lại có xu thế tăng vùn vụt, đột nhiên hắn có cảm giác muốn được như bé hamster nhà mình, có thể nhe răn cắn cho tên kia một phát.
Mới sáng tinh mơ đã có một trận huyên náo gà bay chó sủa.
Hai người vất vả thu thập xong xuôi, đi taxi đến nhà ga, cũng chỉ sớm mười lăm phút.
Hai người rõ ràng là vẫn còn rất buồn ngủ. Tóc bên trái Tiêu Thế vểnh lên, tóc bên phải Tô Mạch Ngôn vểnh lên, hai người ngồi cạnh nhau, giống y cái chổi lông gà.
Cả đường đi không ai nói gì.
Tô Mạch Ngôn hiển nhiên là tâm tìn không tốt. Mà Tiêu Thế cảm thấy có thể đoán được nguyên nhân tâm tình hắn không tốt, đại khái là do cái tư thế cuối cùng đêm qua đi, bởi vì thẹn quá nên mới tức giận.
Mà trong lòng Tô Mạch Ngôn đang nghĩ, người ta đã nói không thể cho cá trong lưới ăn (给网里的鱼喂食), quả nhiên là có đạo lý.
Cho nên có thể nói, lưỡng tình tương duyệt sẽ có tâm linh tương thông, không đời nào có.
Nếu lúc này hai người tâm linh tương thông, chỉ sợ sẽ có một quả bom nổ chứ chả chơi.
Đến nhà ga, hành khách đã lục tục lên xe, Tô Mạch Ngôn đứng ở cửa soát vé, Tiêu Thế đi sau hắn, hai người tuy không nói chuyện, cũng không tiến quá gần.
Nhìn thấy sắp đến phiên mình đến cửa soát vé, Tô Mạch Ngôn không nhúc nhích.
Phía sau có người oán giận, không ngừng thúc dục, hắn mím môi nhường cho người phía sau, quay sang kéo Tiêu Thế đến cuối hàng.
Tiêu Thế nhịn không được len lén cười, người yêu nắm cổ tay áo mình, y nhẹ nhàng nắm tay hắn, nắm chặt.
Nơi này không có người quen, cho dù có bị ai đó nhìn thấy, cho dù có bị chán ghét, cũng không vấn đề gì cả.
Tô Mạch Ngôn suy nghĩ, vành tai lại không tự chủ được đỏ ửng lên.
Cuối cùng cũng đã đến phiên hắn lên xe, lái xe ở bên trong đã bấm còi giục dã.
Hắn giống như con thỏ giật mình, nhìn trái nhìn phải xem có sói không, rốt cuộc nhịn không được vươn người khẽ hôn lêm môi đối phương: “Chủ nhật gặp.”
Trong lòng Tiêu Thế mừng rỡ, thấy vành tai người yêu đỏ ửng đang định chạy đi, vội vàng kéo người lại, đè lại gáy hắn, đẩy nụ hôn thêm sâu.
Cho dù xung quanh tràn đầy tiếng kinh hô, hai người cũng chưa có ý định tách ra.
Hung hăng dây dưa, mãi đến khi Tô Mạch Ngôn cảm giác không còn thở nổi nữa, y mới buông người ra.
Làm sao bây giờ, y cảm thấy mình không thể rời khỏi hắn được nữa.
Tiêu Thế nhìn mặt người yêu, thở dài, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ nhanh chóng trở về.”
“Tiêu Thế!”
Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói tức giận, Tiêu Thế và Tô Mạch Ngôn vừa bước lên xe đồng thời cứng đờ, quay đầu, thấy chú Trần đứng đó, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Cậu….!” – Chú Trần chỉ vào y, lại run run tay chỉ chỉ Tô Mạch Ngôn, suýt nữa thì tắt thở – “Cậu nói cho tôi biết, đây là chuyện gì?”
“Chú Trần….”
Nếu nói lần trước bị Tô Na phát hiện, Tiêu Thế chỉ cảm thấy có chút áy náy lẫn xấu hổ, thì lần này, y cảm giác trong lòng đột nhiên lạnh lẽo.
Y chột dạ hỏi: “Chú… Sao chú lại đến đây?”
“Tôi đến tiễn ông Tô!” – Chú Trần cơ hồ tức đến không thở được, trong lòng cảm giác như sắp nổ tung, tức giận quát – “Hai người làm cái trò gì thế?”
“…..”
Tiêu Thế yên lặng cúi đầu.
“Ông Trần….” – Tô Mạch Ngôn vội vàng muốn bước đến, lại bị phụ xe thúc giục – “Quý khách, quý khách mau lên xe đi ạ, đã đến giờ khởi hành rồi.”
Tiêu Thế nghe vậy, đột nhiên tỉnh ra, quay đầu nói với Tô Mạch Ngôn: “Anh về trước đi.”
Tô Mạch Ngôn mím môi nhìn chú Trần đang tức giận, bất an: “Nhưng mà….”
“Không có việc gì.” – Tiêu Thế nói – “Cứ về đi, tôi sẽ xử lý mọi chuyện.”
“Tôi….”
“Có anh mọi chuyện càng tệ hơn.” – Tiêu Thế cảm thấy đau đầu – “Một mình tôi sẽ nói rõ mọi chuyện, đừng lo lắng.”
Rốt cục Tô Mạch Ngôn vẫn lên xe rời đi.
Hắn là người thành thục, đương nhiên biết Tiêu Thế nói dối.
Có đôi khi, chỉ có dũng khí đối mặt với tất cả thôi là chưa đủ. Hai người quỳ gối trước mặt cha mẹ cầu xin giải thích, nhưng trong mắt người đang tức giận, giống như là thị uy, lại phản tác dụng.
Nhưng hắn vẫn thấy khó chịu.
Hắn chỉ có thể như thế mà đi, không thể làm được gì.
Còn lo lắng nhiều hơn nữa.
Hắn biết với Tiêu Thế người nhà quan trọng như thế nào, càng biết bà Tiêu với y có bao nhiêu phần quan trọng.
Bởi vì chuyện này khiến cho mẹ Tiêu đau lòng, cả hắn và y, đời này có lẽ sẽ không còn cơ hội bên nhau nữa rồi.
Hắn ảo não dựa trán vào cửa sổ.
Vì sao lại khó như vậy chứ?
Chỉ là muốn bên nhau mà thôi.
May mắn là, chuyện Tô Mạch Ngôn lo lắng đã không xảy ra.
Sau khi Tô Mạch Ngôn rời khỏi, Tiêu Thế im lặng nhìn chú Trần, hai mắt vô thần, mặt cúi gằm xuống, giống như một chú cún con bị chủ trách phạt.
“……”
Chú Trần thở hổn hển một hồi, vất vả mới có thể bình ổn được cơn tức, mắt thấy người xung quanh vây xem càng nhiều, hung hăng lườm Tiêu Thế, xoay người nói: “Về nhà! Còn ngại không đủ dọa người sao?!”
Tiêu Thế vội vàng đuổi theo.
Chú Trần vừa đi vừa tức giận.
Ông thừa nhận, bao năm qua, ông chưa hề hòa nhã với đứa nhỏ này một lần, nhưng ông cũng không có biện pháp. Tuy tình yêu của ông dành cho mẹ y vô cùng sâu đậm, chính vì yêu sâu đậm như vậy, mới có thể càng ghét đứa nhỏ làm cho người mình yêu thêm bất hạnh, huống chi Tiêu Thế lại rất giống cha mình.
Mỗi lần nhìn thấy y, ông đều hận cái tên súc sinh kia, khuôn mặt quá giống nhau khiến ông không thể không cảm thấy chán ghét.
Nhưng mà, ông cũng làm hết trách nhiệm của mình.
Họp phụ huynh, đưa đến trường, làm nghĩa vụ của một người cha, ông chưa hề có một câu oán giận.
Nhưng vì sao vất vả như vậy, lại nuôi dưỡng ra một tên biến thái?!
Thích đàn ông thôi chưa đủ, hiện tại xem nó đã gây ra chuyện gì đây?!
Nó, nó nó nó lại có thể thông đồng với chính cha vợ của nó!!!!
Ba cân sinh hào hôm qua khiến hai người tối qua rất vui vẻ đi?
Chú Trần dừng bước, quay đầu hung hăng nhìn Tiêu Thế: “Nói! Cậu có phải bị thần kinh không? Có cần đưa cậu đến bệnh viện không? Cậu điên rồi sao?”
Tiêu Thế cang tội nghiệp yên lặng nhìn ông: “Chú Trần….”
“Ông đây không biết mi!”
“…………”
Tiêu Thế thở dài, bước đến bên cạnh, đột nhiên gọi môt tiếng: “Cha….”
Lưng chú Trần cứng đờ, quay đầu, tuy vẫn tức giận như cũ, nhưng biểu tình thêm phần không biết phải làm sao: “Ai, ai ai là cha mi?!”
Tiêu Thế cũng không trả lời, tiếp tục nghiêm mặt nói: “Cha sẽ không nói cho mẹ con biết, đúng không?”
“Ta…”
Tiêu Thế tội nghiệp nhìn ông: “Cha….”
Ta….!
Chú Trần nhìn bộ dáng lúc này của y, hận không thể tát cho y một phát!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Tế Nan Đương
Chương 71
Chương 71