DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Đối Khế Hợp
Chương 33

Ngạc nhiên

Ở chung càng lâu, Hạ Tử Thần lại càng hiểu sâu về Tàn Mặc Vô Ngân, Hạ Tử Thần cũng có ít nhiều tin tưởng vào phần tình cảm này, ít nhất không hề suy nghĩ đến chuyện phá hỏng như trước kia.

An Cảnh đối với chuyện Hạ Tử Thần và Tàn Mặc Vô Ngân nhanh chóng cùng nhau có chút bất ngờ, dù sao nhìn tình trạng của Hạ Tử Thần trước đó, cảm giác như chuẩn bị bỏ trò chơi rồi, không nghĩ tới sau một ngày, sự tình lại chuyển biến lớn. An Cảnh không thể không bội phục Tàn Mặc Vô Ngân, lại có thể dễ dàng thuyết phục Hạ Tử Thần như vậy.

Hắn cũng muốn nghe Hạ Tử Thần nói, nhưng cuối cùng vẫn là phí công. Nhưng hắn lại phát hiện chuyện Hạ Tử Thần và Tàn Mặc Vô Ngân nhắn tin cho nhau, chuyện này An Cảnh mơ hồ cảm thấy nói không chừng sẽ thành thật. Hạ Tử Thần không cho hắn nói với người khác chuyện cậu cùng Tàn Mặc Vô Ngân liên lạc qua di động, An Cảnh đành giữ im lặng, cũng rất giữ kín. Hắn thật không muốn nói cho người khác, chỉ là muốn nói với Đường Huy mà thôi. =))

Nhưng có một buổi tối, Hạ Tử Thần ngồi trên giường vừa đọc sách vừa nhắn tin, Đướng Huy liếc nhìn Hạ Tử Thần một cái, rồi cười. Điều này làm cho An Cảnh không khỏi hoài nghi thật ra Đường Huy đã sớm biết, chỉ là chưa nói mà thôi.

Về Trầm Dịch Thành, giống như không có thay đổi gì đặc biệt, vẫn thường xuyên ra ngoài hẹn hò, bởi vì đã nói chuyện của Liên Phi Nhi khi gặp nhau trong dịp Tết, cho nên khi đi ra ngoài hẹn hò, Trầm Dịch Thành không thần thần bí bí như trước. Mọi người trong lòng biết nhưng không hỏi nhiều.

Đánh xong phụ bản hôm nay, người trong bang rời đội, đều bận đi làm chuyện của mình. Hạ Tử Thần thoát game, lên QQ, vừa xem người trong bang nói chuyện, vừa đọc sách Cố Hủ gửi cho cậu lúc trước, có chỗ nào không hiểu liền gửi cho Tàn Mặc Vô Ngân để hắn dịch cho. Hai quyến sách này cậu đã xem gần xong, nghĩ ngày nào đó gặp lại Cố Hủ phải hỏi số phòng của hắn, để còn trả sách.

Người trong bang đang náo nhiệt thảo luận thức ăn ngon các nơi, vào Thiên Phong Nhã Các, Hạ Tử Thần mới phát hiện, mọi người đều giống nhau không phải ở thao tác giỏi, mà đều là tham ăn, nói chuyện về ăn uống còn nhiều hơn về trò chơi.

“Tôi đột nhiên muốn ăn lẩu, trước kia có một lần đi thành phố C, nơi đó có lẩu rất ngon, tôi rất nhớ nơi đó a. Nhưng bây giờ tôi không tìm được cửa hàng đúng vị đó nữa.” Hoa Hướng Dương nói.

“Giữa đêm nói đến lẩu, tôi đói.” Nhất Quý Trán Lạc gửi một biểu cảm chảy nước miếng.

“Tôi cũng đói ….. QAQ.” Vú Em Kiêu Ngạo theo sau.

“Nói đến lẩu, mấy ngày trước tôi ở đây có nếm qua một nhà, hương vị đúng lẩu của thành phố C. Tôi cũng tìm rất lâu rồi.” Bách Thảo Chiết cười nói.

“Phó bang chủ kích thích người khác a!” Hoa Hướng Dương gửi tới mặt khóc.

“Hắc hắc, phó bang chủ, anh là đi cùng bang chủ đi.” Vú Em Kiêu Ngạo không buông tha cơ hội có thể bát quái.

“A, tôi chỉ đang kể lại một sự kiện mà thôi.” Bách Thảo Chiết không giải thích nhiều.

Nói đến lẩu, Hạ Tử Thần cũng muốn ăn. Cùng Tàn Mặc Vô Ngân trao đổi số điện thoại không lâu, cậu biết Tàn mặc Vô Ngân cũng là người thành phố N. Bách Thảo Chiết và Kiếm Lang quen biết hắn ở ngoài đời thực, thường xuyên chơi cùng nhau, cho nên bọn họ khẳng định cũng là người thành phố N. Nói như vậy, Bách Thảo Chiết nói cửa hàng lẩu kia có thể là thành phố N.

Có nên hỏi Bách Thảo Chiết địa chỉ, cuối tuần rảnh có thể đi ăn thử, cả ngày ăn ở canteen rồi, cậu cũng muốn thay đổi khẩu vị chút.

“Thích ăn lẩu không?” Tàn Mặc Vô Ngân gửi tin đến.

Hạ Tử Thần hơi nhếch môi, “Có, tôi còn đang muốn hỏi Bách Thảo Chiết ăn ở đâu.”

“Nơi đó rất khó tìm. Có cơ hội tôi dẫn em đi.” Tàn Mặc Vô Ngân nói, “Em nếu sốt ruột, tôi vẽ bản đồ cho.”

Hạ Tử Thần im lặng một lúc, nói, “Vậy cuối tuần đi. Anh rảnh không?” Không cho bản thân có cơ hội đổi ý, Hạ Tử Thần rất nhanh gửi đi.

Có lẽ ban đầu cậu còn hơi băn khoăn, nhưng ở chung thời gian dài như vậy rồi, cái gọi là băn khoăn cũng nhạt dần, có lẽ đây là cơ hội tốt để gặp nhau.

“Em nói thật?” Tàn Mặc Vô Ngân có lẽ hơi bất ngờ, muốn Hạ Tử Thần khẳng định lại.

“Nếu anh không rảnh thì vẽ bản đồ cho tôi.” Hạ Tử Thần cười nói, tuy cậu không biết Tàn Mặc Vô Ngân có thời gian không, nhưng trực giác cảm thấy đối phương sẽ không từ chối.

“Tôi chỉ muốn xác nhận một chút, sợ em hối hận.” Sự lo lắng Tàn Mặc Vô Ngân là đúng.

“Nếu nói rồi sẽ không hối hận.”

“Tốt.” Tàn mặc Vô Ngân không cho cậu cơ hội đổi ý, “Vậy thứ sáu đi, giữa trưa gặp?”

“Được.” Ngủ ít đi hai tiếng cũng không có vấn đề gì.

“Vậy mười một giờ gặp ở cửa chính ký túc xá. Tôi đến đón em.” Tàn Mặc Vô Ngân quyết định thời gian.

“Vậy đến lúc đó gặp.”

Xác định thời gian gặp mặt, Hạ Tử Thần chợt cảm thấy quan hệ của hai người có vẻ như đã đi tới bước nữa. Có chờ mong, cũng có chút lo lắng. Cậu không biết Tàn Mặc Vô Ngân bộ dạng như thế nào, cũng không biết bản thân có vừa mắt đối phương không, nếu có vấn đề, có lẽ quan hệ của bọn họ sẽ dừng ở đây. Dù sao ở một mức nào đó, nam giới đều có thị giác động vật, Hạ Tử Thần bản thân cũng không phủ nhận nghiêng về phía người có bề ngoài xuất chúng.

Nhưng dù thế nào, gặp mặt cũng là chuyện sớm muộn, nếu cửa này không qua được, hai người tiếp tục làm bạn cũng sẽ không thấy khó xử. Nói thế nào đi nữa, việc này không nói chính xác được, chỉ có thể chờ gặp rồi nói sau.

Sáng hôm đó, Hạ Tử Thần dậy sớm, đơn giản ăn qua bữa sáng, ngồi trên ghế đợi. Không thể nói rõ hồi hộp bao nhiêu nhưng dù sao cũng là lần đầu gặp nhau, chưa nhìn thấy người này trước đó trong lòng sẽ có chút bất ổn. Giữa sự bất ổn này có chờ mong, có phỏng đoán, cũng có lo lắng không vì cái gì. Trong lúc rối loạn này, thời gian trôi qua thực chậm.

Đứng dậy đi WC, An Cảnh nhìn thấy Hạ Tử Thần đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi kia, dùng giọng buồn ngủ nói, “Cậu phải đi ra ngoài?”

“Vâng.” Hạ Tử Thần giở sách, không ngẩng đầu.

“Hẹn hò?” Trong ấn tượng của An Cảnh, Hạ Tử Thần phải ra ngoài, từ trước đến nay đều định trước thời gian dậy, sau đó liền đi luôn, không giống như bây giờ ngồi trong phòng đợi.

“Gặp bạn.” Hạ Tử Thần không biết này có tính là hẹn hò không, tạm thời nói là gặp bạn.

Từ phòng vệ sinh đi ra, An Cảnh quay về ổ chăn, hỏi, “Nam hay nữ?”

“Anh ngủ đi.” Với tính tình của cậu, mặc kệ là nam hay nữ đều có bát quái.

“Được, nhớ về sớm.” Nói xong, An Cảnh kéo chăn che đầu, tiếp tục nằm mơ.

Vất vả đợi đến mười giờ bốn lăm, Hạ Tử Thần đứng dậy mặc áo khoác đi ra ngoài. Khi thay giày thì nhìn thấy Trầm Dịch Thành đã mở mắt, không biết hắn tỉnh từ bao giờ.

Khẽ cười, Hạ Tử Thần không nói gì, xoay người ra cửa.

Hôm nay nắng đẹp, tuy không ấm áp nhưng được phơi nắng dưới ánh mặt trời rất thoải mái. Hạ Tử Thần cho tay vào túi áo, không nhanh không chậm đi tới cửa khu ký túc xá. Khi tới cửa, còn năm phút nữa mới mười một giờ.

Hạ Tử Thần không sốt ruột, dù sao đến sớm còn hơn đến muộn. Cửa ký túc xá đi ra đi vào không ít học viên, nhưng chí có một mình Hạ Tử Thần chờ người. Không nhìn quanh mọi nơi, Hạ Tử Thần đứng trước cửa như vậy, chờ Tàn Mặc Vô Ngân mà đối với cậu vẫn là người xa lạ.

Một chiếc xe màu đen chậm rãi chạy lại gần, cuối cùng dừng lại trước mặt Hạ Tử Thần. Hạ Tử Thần theo bản năng ngẩng đầu, cửa xe bên ghế phó lái hạ xuống, liền nhìn thấy Cố Hủ ngồi ở ghế lái.

“Lên xe đi.” Cố Hủ hơi cười.

“Học trưởng, tôi đang đợi người.” Hạ Tử Thần nói. Cậu nghĩ Cố Hủ đi ngang qua thấy cậu không có xe muốn tiện đường đưa cậu đi một đoạn.

Cố Hủ cởi dây an toàn, xuống xe, vòng qua mũi xe đến cạnh cửa ghế phó lái, mở cửa xe, cười nhẹ nói, “Trầm Khê, lên xe đi.”

Hạ Tử Thần sững sờ, kinh ngạc đã bao phủ hoàn toàn bất ổn trước đó, làm cho cậu nhất thời không nói ra lời.

Cố Hủ kéo cánh tay cậu, “Lên xe trước đã, không lạnh sao?”

Bị hắn kéo về trước, Hạ Tử Thần mới phục hồi tinh thần, có chút không chắc chắn hỏi lại, “Tàn Mặc?”

Nụ cười của Cố Hủ càng đậm, “Đúng, là tôi.”

Lúc này, Hạ Tử Thần trong đầu nhảy ra bốn chữ – đang nói đùa đi…..

Bị động ngồi vào ghế phó lái, Cố Hủ đóng cửa xe, quay về ghế lái. Xe một cửa, hệ thống sưởi thổi tới, độ ấm khô ráo làm cho Hạ Tử Thần thoát khỏi trạng thái mơ hồ, mở miệng nói, “Sao anh biết tôi là Trầm Khê?”

“Cửa chính chỉ có một mình cậu đứng đợi người, trừ cậu ra còn có thể là người khác?” Cố Hủ lại gần nói với Hạ Tử Thần.

Hạ Tử Thần theo bản năng tránh ra sau, trừng mắt nhìn Cố Hủ. Cố Hủ kéo cậu sang, cài dây àn toàn cho cậu, sau đó mới cài dây an toàn cho mình, khởi động xe.

Tuy lời này của Cố Hủ nghe qua không có gì, nhưng cẩn thận nghĩ lại có vẻ như không đúng lắm. Tuy lúc ấy chờ ở cửa chỉ có cậu, nhưng Cố Hủ sao lại biết Trầm Khê sẽ không tới muộn? Hơn nữa nhìn Cố Hủ có vẻ như không biểu hiện kinh ngạc, dường như đã sớm biết.

“Sao không nói gì?” Cố Hủ hỏi.

“Không biết nói gì.” Giọng Hạ Tử Thần có chút buồn bực, cậu quả thực không biết nói gì.

“Nhìn thấy tôi nên không vui?”

“Không có…..” Hạ Tử Thần quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nếu Cố Hủ đã sớm biết cậu là Trầm Khê, trước đó lại không nói, làm cho Hạ Tử Thần trong lòng không thoải mái, nhất là sau khi ăn sáng.

“Đừng giận, lát nữa sẽ từ từ giải thích.” Cố Hủ bình ổn lái xe, “Ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi.” Nhìn Cố Hủ, thật ra Hạ Tử Thần cũng vui mừng, chỉ là thân phận của hắn và Tàn Mặc Vô Ngân chồng chéo lên nhau làm Hạ Tử Thần có cảm giác bị lừa. Nhưng đây là ý nghĩ của cậu, còn phải nghe giải thích của Cố Hủ mới có thể biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Xe chạy trên đường chính, đi qua con đường nhỏ ở ngã tư, cuối cùng dừng trước một con ngõ nhỏ. Vì không phải bãi đỗ xe chính thức, xe đỗ ở đây cũng lộn xộn, Cố Hủ chỉ tìm một chỗ để dừng thôi.

“Xuống xe đi.” Cố Hủ cởi dây an toàn, xuống xe trước.

Hạ Tử Thần xuống xe, nhìn quanh, một luồng hơi cay bay nhẹ trong không khí, khiến Hạ Tử Thần thèm ăn.

Cố Hủ khóa xe, dắt tay Hạ Tử Thần, đi vào trong ngõ nhỏ.

Tay Cố Hủ rất ấm, hâm nóng đầu ngón tay hơi lạnh của Hạ Tử Thần, làm cho cậu có cảm giác tim ngừng đập một giây. Không ghét, thậm chí có cảm giác an tâm kiên định…..

Đọc truyện chữ Full