Mưu đồ
Giúp Hạ Tử Thần tắm xong, Cố Hủ ôm cậu lên giường, Hạ Tử Thần rất mệt mỏi, vừa tựa vào gối liền ngủ. Cố Hủ mỉm cười lau chỗ tóc còn ẩm ướt của cậu, hôn nhẹ lên trán cậu. Sau đó Cố Hủ cầm chìa khóa cùng ví đi ra ngoài, lái xe đi tới cửa hàng thuốc hai tư giờ, mua thuốc bôi.
Tuy hắn đã rất cẩn thận nhưng lúc đó vẫn chảy máu,xen lẫn trong màu trắng của dịch, có chút chói mắt. Vì không muốn Hạ Tử Thần khó chịu, hôm nay phải giúp cậu bôi thuốc mới được.
Khi quay lại phòng, Hạ Tử Thần đang ngủ say, hoàn toàn không cảm giác được Cố Hủ đã rời đi một lúc. Cố Hủ rửa tay, chuẩn bị bôi thuốc cho Hạ Tử Thần. Không đợi hắn mở nắp lọ thuốc, di động để trong túi quần Hạ Tử Thần vang lên.
Cố Hủ nhanh chóng lấy ra di động, nhìn thoáng qua Hạ Tử Thần không tỉnh lại, đi ra ngoài phòng ngủ, tới phòng khách nhận điện thoại tránh đánh thức cậu.
Đóng cửa phòng, nhìn tên trên màn hình điện thoại, là Hạ Ngự Trạch.
“Alo? Chú Hạ.” Cố Hủ nhận điện thoại. Hạ Tử Thần hôm nay không thể về nhà, hắn nên sớm gọi điện thoại nói cho Hạ Ngự Trạch một tiếng, nhưng vừa rồi tâm vẫn đặt trên người Hạ Tử Thần, không có nghĩ đến.
“Cố Hủ? Thần Thần đâu?” Nghe thấy người nhận điện thoại là Cố Hủ, Hạ Ngự Trạch cũng không quá kinh ngạc, dù sao hai người đã chính thức cùng một chỗ.
“Chú, ngại quá, Thần Thần ở bữa tiệc có uống chút rượu trái cây, cháu không để ý lắm. Không nghĩ tới rượu trái cây tác dụng chậm, Thần Thần say, hiện giờ đang ngủ.” Cố Hủ giải thích, “Cháu sợ em ấy khó chịu, đưa em ấy về sẽ bị nôn nên để em ấy ngủ trong khách phòng ở khách sạn.”
“Đứa nhỏ này không có chừng mực gì cả.” Hạ Tử Thần đi tham gia tiệc sinh nhật Cố Diễm ông có biết, vì là đại ca của Cố Hủ, lại có Cố Hủ đi cùng nên Hạ Ngự Trạch không lo lắng. Nhưng Hạ Tử Thần khuya như vậy còn chưa về, là cha ông phải gọi điện thoại hỏi một chút.
“Là cháu không đúng, vốn nghĩ rượu không mạnh nên thấy em ấy thích cũng không ngăn cản.” Cố Hủ nói. Chuyện Hạ Tử Thần bị kê thuốc hắn tất nhiên sẽ không nói, cho nên chỉ đành lấy cớ, đem trách nhiệm toàn bộ đặt lên bản thân.
“Thần Thần uống rượu không náo loạn gì chứ?” Hạ Ngự Trạch chưa từng thấy qua bộ dáng khi say của Hạ Tử Thần, bình thường Hạ Tử Thần không dính rượu, ngày lễ tết hai cha con cùng lắm uống hồng tửu, Hạ Tử Thần uống hai ngụm rồi không động đến nữa.
“Không ạ, say liền ngủ, cũng đỡ lo.” Tuy hắn chưa thấy Hạ Tử Thần say rượu như thế nào, nhưng cảm giác với tính tình của Hạ Tử Thần, hẳn là chỉ mê man mà thôi.
“Vậy được rồi.” Nghe hắn nói vậy, Hạ Ngự Trạch cũng yên tâm. Dù sao nếu con mình uống rượu trước mặt người yêu rồi cáu giận gì đó thì không tốt.
“Ngày mai em ấy tỉnh, cháu sẽ đưa em ấy về. Chú đừng lo.” Cố Hủ nói.
“Được, vậy Thần Thần làm phiền cậu rồi.” Có Cố Hủ chăm sóc, Hạ Ngự Trạch không có gì lo lắng.
“Chú khách khí quá, cháu vốn nên làm vậy.” Hạ Tử Thần là người yêu của hắn, cũng là người nhà, cho nên chăm sóc cậu cũng chẳng có gì không đúng, “Chú cũng nên nghỉ ngơi sớm, đã khuya rồi.”
“Được, cậu cũng nghỉ sớm đi, ngủ ngon.”
“Chú ngủ ngon.” Cố Hủ ngắt điện thoại, xoay người vào phòng ngủ.
Hạ Tử Thần nằm nghiêng trên giường say ngủ, Cố Hủ ngồi bên giường, cẩn thận bôi thuốc cho Hạ Tử Thần. Hạ Tử Thần lầm bầm vài tiếng, cũng không mở mắt ra. Nhìn phản ứng của Hạ Tử Thần, Cố Hủ cười cười, xoay người vào phòng tắm.
Tắm xong, hắn ôm Hạ Tử Thần ngủ.
Khi Hạ Tử Thần tỉnh lại đã là trưa hôm sau, thời tiết có chút trầm, trong phòng ngủ độ ấm vừa phải. Nhắm mắt cọ gối đầu, Hạ Tử Thần mở mắt ra.
Cố Hủ đã tỉnh, ngồi bên cạnh dựa lưng vào gối đọc báo hôm nay. Thấy Hạ Tử Thần cử động, quay đầu liền chống lại cặp mắt mơ hồ còn buồn ngủ của cậu.
“Tỉnh?” Bỏ báo xuống, Cố Hủ lại gần chỉnh lại chăn trên người Hạ Tử Thần.
“Ừm…..” Hạ Tử Thần gật đầu, muốn xoay người, nhưng vừa xoay một nửa, sự nhức mỏi trên lưng khiến cậu dừng động tác, có chút xấu hổ kéo chăn lên.
Ngày hôm qua tuy trúng dược nhưng từ đầu tới cuối đã xảy ra chuyện gì, cậu nhớ rõ ràng, thậm chí bản thân lúc ấy cầu xin tha thứ đều nhớ rõ, điều này làm cho cậu khi đối mặt với Cố Hủ có chút xấu hổ.
“Khó chịu sao?” Thấy động tác xoay người nửa chừng lại dừng của cậu, Cố Hủ ngồi xuống, lực độ vừa đủ xoa nắn thắt lưng cậu.
“Vẫn được.” Nhờ sự trợ giúp của Cố Hủ, Hạ Tử Thần xoay người để Cố Hủ mát xa cho cậu, như vậy không cần nhìn mặt Cố Hủ, sự xấu hổ tiêu tán đi không ít.
“Tối hôm qua chú gọi điện.” Tuy đùa giỡn Hạ Tử Thần khiến cậu đỏ mặt rất thú vị nhưng hiện tại Cố Hủ không muốn khi dễ cậu cho nên thay đổi đề tài.
Hạ Tử Thần kinh ngạc, lúc này mới nhớ đến còn chưa báo cho cha, “Anh nói thế nào?”
“Nói em uống say…..” Cố Hủ nói lại cái cớ đã nói hôm qua với Hạ Tử Thần.
Sau khi nghe xong, Hạ Tử Thần gật đầu, cười nói, “Anh còn có thể sáng tác đấy.”
“Dù sao cũng không tính là nói lung tung.”
“Ừ.” Hạ Tử Thần không nói gì nữa, hưởng thụ Cố Hủ mát xa.
“Về chuyện hạ dược, đại ca đã điều tra xong.” Lúc buổi sáng Cố Diễm có gọi điện tới, nói qua với hắn một lần, cũng quan tâm đến tình trạng của Hạ Tử Thần.
“Sao vậy?” Hạ Tử Thần hỏi, không nghĩ tới bản thân lại bị hạ dược.
“Đơn giản là có người muốn dùng thuốc để phát sinh chuyện với đại ca, lợi dụng điều này để giao dịch cùng Cố gia, bắt Cố gia cùng đối phương hợp tác.” Cố Hủ không nhanh không chậm nói, “Đối phương mua chuộc người pha chế rượu, ai biết đại ca cả đêm không uống gì ở quầy rượu, cho nên người pha chế rượu không có chỗ xuống tay. Khó khăn lắm mới bắt được cơ hội đại ca cùng em nói chuyện, lại chọn rượu trái cây, người pha chế sợ không còn cơ hội nữa, cũng không biết rốt cuộc đại ca uống ly nào nên cả hai ly đều bỏ thuốc.”
“Đại ca không có việc gì chứ?” Nghe được đối phương là hướng về phía Cố Diễm, Hạ Tử Thần có chút lo lắng, dù sao từ khi quen biết Cố Diễm đến nay, đại ca đối xử với cậu rất tốt.
“Không có việc gì. Lúc ấy người pha chế rượu vì muốn làm xong chuyện nên đem một phần thuốc chia làm hai, dược lực tất nhiên không thể so với ban đầu. Cho nên em cùng đại ca đều có thể giữ tỉnh táo.” Biểu tình của Cố Hủ có chút bất đắc dĩ, loại chuyện này người Cố gia gặp không ít, nhưng thực hiện được không nhiều, phần lớn đều là nửa đường thì bị cản lại. Nhưng lần này có thể là bởi vì cùng Hạ Tử Thần uống rượu nên Cố Diễm không chú ý nhiều nên mới sơ sẩy như vậy. “Chuyện này đại ca sẽ xử lý, em không cần lo lắng.”
“Vâng.” Biết Cố Diễm không có việc gì, Hạ Tử Thần cũng yên tâm. Tuy cùng là bị trúng thuốc nhưng với kinh nghiệm của Cố Diễm chắc hẳn là đã có sắp xếp, chuyện này cậu không cần lo lắng.
“Loại chuyện này Cố gia khó tránh gặp phải, dù sao với gia nghiệp của Cố gia, người muốn hợp tác không ít, nhưng dù sao cũng có giới hạn, cho nên một số thủ đoạn vẫn sẽ xuất hiện.” Cố Hủ nghiêm túc nói, “Nếu về sau đột nhiên có cô gái nào chạy ra nói mấy lời vô nghĩa với em, em không cần để ý, chỉ cần tin tưởng tôi.”
Chuyện như này Hạ Tử Thần chưa gặp qua nhưng với ví dụ là Trầm Dịch Thành trước đó cậu cũng hiểu, “Anh đây là báo trước cho em phòng bị sao?”
“Tôi sẽ tận lực tránh chuyện này, nhưng không thể không nói trước với em.” Cố Hủ hôn sau gáy Hạ Tử Thần, “Em là kiểu người có việc nhưng cứ giấu kín, cho nên tôi không thể không dự phòng trước.” Loại chuyện này tất nhiên hắn sẽ đề phòng nhưng chỉ sợ nhỡ ra.
“Em biết rồi.” Qua thời gian này, cậu cũng hiểu rõ Cố Hủ là người như thế nào.
“Thật ra tôi bỏ mặc chuyện Cố gia kể ra cũng tốt.” Nếu so sánh, hắn an toàn hơn Cố Diễm nhiều, “Được rồi, không nói chuyện này nữa. Có đói bụng không? Dậy ăn cơm?”
“Vâng.” Hạ Tử Thần lên tiếng, để Cố Hủ mát xa một lúc, thắt lưng đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Cố Hủ đứng dậy đi gọi điện thoại đưa đồ ăn lên, Hạ Tử Thần vào phòng tắm rửa mặt, buổi sáng yên bình, ăn ý mà ấm áp.
Ăn cơm xong, Hạ Tử Thần nghỉ một lúc rồi Cố Hủ mới đưa cậu về nhà.
Trước đó đã bôi thuốc nên cậu không bị thương nặng, Hạ Tử Thần đi đường coi như tự nhiên, Hạ Ngự Trạch cũng không thấy ra cái gì, hai người coi như thuận lợi qua cửa. Nếu Hạ Ngự Trạch có nhìn ra cái gì thì đối với hai người đang yêu nhau, chuyện này rất bình thường, nhưng với Hạ Ngự Trạch lúc này, uy tín của Cố Hủ sẽ tiêu tan, dù sao lúc đó hắn chỉ nói Hạ Tử Thần uống rượu mà thôi.
Những ngày sau đó của hai người giống như trước, có rảnh thì cùng ăn cơm, xem phim linh tinh, yên bình chân thực.
Ngày nghỉ trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tới ngày khai giảng. Căn nhà Cố Diễm cho bọn họ, Hạ Tử Thần cùng Cố Hủ đã qua xem, mua thêm chút đồ dùng gia đình, lúc nào muốn cũng có thể chuyển vào. Giường trong ký túc xá cũng không trả lại, nếu Hạ Tử Thần có giờ học cả ngày thì có thể quay về đây nghỉ ngơi một chút.
Khi về trường báo tên, An Cảnh thấy Hạ Tử Thần không mang theo cái gì, không khỏi có chút kinh ngạc, “Cậu sao vậy? Nửa đường bị cướp sao?”
“Không có, em tạm thời không ở lại đây.” Hạ Tử Thần cười cười, để sách mới nhận lên bàn, chờ buổi tối Cố Hủ tan làm đến đón.
“A? Vậy cậu ở đâu? Về nhà sao?” Hắn nhớ rõ nhà Hạ Tử Thần cũng không gần trường lắm.
“Ở bên ngoài.” Đối với An Cảnh, Hạ Tử Thần cảm thấy không cần giấu diếm, tuy An Cảnh người này rất bát quái nhưng những nơi không nên lắm miệng hăn cũng biết.
An Cảnh suy nghĩ một chút, giật mình nói, “Cùng Cố Hủ?”
“Vâng.” Hạ Tử Thần gật đầu.
“Ai a.” An Cảnh đánh một cái lên người Hạ Tử Thần, “Này là gả đi rồi sao?”
“Chỉ là đi ra ngoài ở thôi.” Cậu phát hiện An Cảnh sẽ không nói chuyện gì đứng đắn.
“Dù sao cũng gần giống như vậy.” An Cảnh không để ý, tiếp tục nói, “Có rảnh cùng nhau ăn bữa cơm? Tốt xấu gì cũng là người một nhà.”
“Có rảnh mời các anh đến nhà chơi.”
“Quyết định như vậy đi.” An Cảnh còn đang nói, Trầm Dịch Thành kéo thùng đẩy cửa vào.
“Đã trở lại?” Trầm Dịch Thành nói trước.
“Trở về sớm a.” Trong kì nghỉ An Cảnh chưa từng nhìn thấy Trầm Dịch Thành, trước đó Trầm Dịch Thành thường trước ngày bắt đầu học mới về.
Hạ Tử Thần gật đầu một cái xem như đáp lại, cũng không nói gì thêm.
Trầm Dịch Thành để thùng đến cạnh giường, quay đầu nói với Hạ Tử Thần, “Tử Thần, có rảnh không chúng ta nói chuyện một chút.”
Hạ Tử Thần nhíu mày, “Có chuyện gì sao?” Cậu không nghĩ ra Trầm Dịch Thành có chuyện gì để nói với cậu, quan hệ của bọn họ tuy không đến mức không thăm hỏi nhau nhưng chính xác là không có gì liên quan.
“Ừ, có chút việc.” Trầm Dịch Thành nhìn Hạ Tử Thần, “Có tiện không?”
An Cảnh tò mò nhìn hai người, ánh mắt Trầm Dịch Thành nhìn Hạ Tử Thần cũng lộ ra vài phần lo lắng.
Hạ Tử Thần nghĩ nghĩ, gật đầu, “Đi.”
Hai người đi không xa, chỉ đi tới quán cà phê gần trường, chính là nơi lần đầu tiên Hạ Tử Thần gặp Cố Hủ.
Hạ Tử Thần chọn mocha, Trầm Dịch Thành chọn cà phê đen, hai người ngồi chỗ góc, trong cửa hàng không có nhiều người, rất tĩnh lặng.
“Chuyện gì?” Thấy hắn nãy giờ không nói gì, Hạ Tử Thần đành mở miệng trước.
“Có chuyện muốn nhờ cậu giúp.” Trầm Dịch Thành nói.
Hạ Tử Thần nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
“Buổi tiệc lần trước tôi thấy Cố gia đối với cậu không tồi. Nhìn thần sắc của cậu thì có vẻ cậu cùng Cố Hủ ở chung rất tốt.” Trầm Dịch Thành vừa nói vừa quan sát biểu tình của Hạ Tử Thần.
Hạ Tử Thần bưng cốc lên uống một ngụm, vẫn trầm mặc như trước.
Trầm Dịch Thành nhìn cậu một cái, tiếp tục nói, “Cha tôi gần đây liên kết với mấy nhà cùng nhau làm một hạng mục, hy vọng Cố gia có thể đầu tư. Cậu cũng biết, muốn liên hệ Cố Diễm rất khó, cho nên tôi muốn nhờ cậu giúp tôi hẹn Cố Diễm, tôi muốn nói với anh ấy chuyện hạng mục này.”
Hạ Tử Thần trầm mặt, lãnh đạm nhìn hắn.
“Có người ra mặt hẹn, Cố Diễm hẳn là sẽ đến. Thật sự không được, cậu có thể nhờ Cố Hủ giúp. Nếu việc thành, tôi có thể cho cậu chút phí tổn.” Trầm Dịch Thành thấy Hạ Tử Thần không tỏ vẻ gì, tiếp tục nói, “Chúng ta quen biết đã hai năm, tôi đối với cậu thế nào cậu hẳn cũng rõ. Anh nhờ cậu giúp chút chuyện như vậy, cậu sẽ không từ chối chứ?”
Hạ Tử Thần nhìn Trầm Dịch Thành tự quyết định, cùng ánh mắt thiết tha với lợi ích, cười lạnh.
Trước kia cậu cùng lắm là nghĩ bản thân cùng Trầm Dịch Thành là người của hai thế giới, hiện giờ cậu rõ ràng ý thức được căn bản là bản thân nhìn lầm người rồi…..
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Đối Khế Hợp
Chương 54
Chương 54