Thực dễ dàng để nhận ra, thúc thúc đây là muốn trò chuyện cùng cậu, nhưng Lê Tố không thích giao tiếp với người không quen biết, thế nên cậu một mực lờ đi gã.
Đối phương hỏi cậu, “Tôi đoán cậu biết chơi dương cầm, đúng không?”
Lê Tố giật mình nhìn sang, đối phương lập tức nở nụ cười, “Đoán đúng rồi sao?”
Lê Tố vẫn không trả lời.
Kỳ thật thúc thúc này nom không giống người xấu, tựa hồ tuổi tác xấp xỉ bằng phụ thân, bộ dáng cao lớn mà thâm trầm, khi cười rộ lên khiến cho người ta có cảm giác ấm áp.
Gã trông thấy Lê Tố không nói lời nào, gã cũng không hỏi lại, gã chỉ vào địa phương ở dưới lầu nói, “Bên kia là trung tâm quảng trường, lúc này đèn đuốc rất sáng.”
Lê Tố nhỏ giọng nói câu đầu tiên với gã, “Chú là người ở đây sao?”
Thanh âm Lê Tố khe khẽ, mang theo sự nhẹ nhàng và trong sáng riêng biệt của thiếu niên, khiến con người ta nghĩ đến cảnh tượng tuyết thuỷ trong suốt từ trên núi cao chậm rãi chảy xuống, lại bị ánh mặt trời chiếu rọi lấp lánh rực rỡ.
Ngô Hàn Hiên nghĩ thanh âm của cậu hẳn sẽ rất dễ nghe, nhưng không ngờ tới lại êm tai đến như vậy.
Gã muốn trò chuyện cùng cậu, gặp gỡ bất ngờ như thế này thật đúng là một điều tốt đẹp.
Gã cười trả lời cậu, “Cậu đoán được tôi là ai sao?”
Lê Tố nói, “Tôi cảm thấy đúng vậy, chú có giọng nói của người địa phương ở đây.”
Ngô Hàn Hiên, “Vậy để tôi trả lời. Tôi đúng là người ở đây, bất quá, phần lớn thời gian tôi không ở trong này, nhưng giọng nói vẫn là lưu lại dấu vết rất sâu.”
Lê Tố hơi hơi gật đầu một cái, ánh mắt trong suốt tựa như bầu trời trên cao nguyên, xinh đẹp đến động lòng người.
Ngô Hàn Hiên còn nói, “Cậu không phải là người ở nơi này, phải không?”
Lê Tố đáp, “Vâng, tôi cùng ba ba đến đây vui chơi.”
Đối phương “Ừm” một tiếng, nói, “Nếu tôi có con, tôi nghĩ nó hiện tại cũng đã lớn bằng cậu, cũng sẽ đáng yêu giống như cậu vậy.”
Lê Tố được gã khen ngợi là đáng yêu, liền có chút thẹn thùng, nói, “Vậy chú bây giờ còn không có con cái sao?”
Đối phương gật gật đầu, Lê Tố hiếu kỳ hỏi, “Vì sao?”
Đối phương trả lời, “Có lẽ là cảm giác sẽ không thể làm một người cha tốt, cho nên trông thấy cậu, đã nghĩ muốn cùng cậu nói mấy câu.”
Lê Tố chớp mắt một cái, lông mi thật dài như cánh quạt, làm nổi bật một đôi mắt xinh đẹp, “Chú hiện tại muốn có con cũng không muộn đâu.”
Đối phương nở nụ cười, cũng không đáp.
Lúc này, Lê Trường Ân đã trở lại, phục vụ sinh đem thức ăn đến, Lê Tố trông thấy cha, ánh mắt liền sáng lên, “Ba ba.”
Lê Trường Ân cười nói, “Đói bụng sao, đợi không kịp?”
Lại nhìn về phía nam nhân ngồi đối diện Lê Tố, không khỏi lộ ra kinh ngạc, “Ngô tổng? Anh sao lại ở trong này?”
Đối phương cũng kinh ngạc, “Nguyên lai là Lê tổng, cư nhiên gặp được ở đây, thật là trùng hợp a.”
Lê Trường Ân ngồi xuống bên cạnh Lê Tố, sau đó đối Ngô Hàn Hiên nói, “Anh sao lại ……”
Ngô Hàn Hiên, “Con trai anh thật là ngoan ngoãn, tôi thấy cậu ấy ngồi ở đây một mình, đột nhiên có chút cảm khái, liền đi tới cùng cậu bé nói hai ba câu. Các người dùng cơm đi, tôi còn có hẹn, tôi đi trước.”
Lê Trường Ân nói, “Nếu không ngại, cùng nhau sang đây.”
Ngô Hàn Hiên vẫn là khách khí cự tuyệt, sau đó rời đi.
Lê Trường Ân ánh mắt thâm trầm nhìn bóng dáng gã rời khỏi, rồi y quay đầu đối nhi tử cười nói, “Chú ấy tìm con nói cái gì?”
Lê Tố trả lời, “Chỉ là tâm sự, chú nói nếu chú ấy có con trai, thì cũng đã lớn bằng con.”
Lại hỏi, “Ba ba, chú ấy là bằng hữu của cha sao?”
Lê Trường Ân hôn một cái lên trán cậu, “Ừ, có lui tới trong công việc, lần này chính là bàn bạc công việc cùng chú ấy.”
“Dạ.” Lê Tố còn nói, “Con vừa rồi không nhiệt tình với chú ấy, không nói nhiều với chú, có thể hay không khiến chú ấy mất hứng, gây bất hòa trong công việc của cha?”
Lê Trường Ân nở nụ cười, nhéo nhéo hai má cậu, “Ăn cái gì đi, việc này con không cần quan tâm.”
Phục vụ sinh giúp bọn họ dọn xong thức ăn, Lê Trường Ân còn gọi thêm rượu vang và món tráng miệng, còn có bào ngư và súp hải sản.
Lê Trường Ân giúp Lê Tố bóc vỏ cá, Lê Tố gắp thịt cá hồi ăn, cậu nhíu mi, “Ba ba, con không thích ăn cái này.”
Lê Trường Ân nói, “Vậy bỏ đi, không ăn là được. Ăn beefsteak đi, cha cắt ra cho.”
Lê Tố cười nhìn cha, lại gắp thức ăn đút cho Lê Trường Ân, Lê Trường Ân đành phải ăn, còn nói, “Bảo bối, con ăn đi, không cần đút cho cha, ba ba là người trưởng thành rồi.”
Lê Tố nói, “Con đây cũng là người trưởng thành rồi.”
Lê Trường Ân nói, “Ngươi vĩnh viễn là con trai ngốc của ta, đừng tranh luận nữa, đến, ăn miếng beefsteak này đi.”
Đợi hai người ăn xong, Lê Tố ăn no nê không muốn động, nói, “Những thứ kia ăn ngon thật.”
Lê Trường Ân, “Cha sẽ tái dẫn con đi ăn ngon, lần sau đến S thành, nếu con còn thích nơi này, thì liền đến đây.”
Khi Lê Trường Ân trả tiền, được báo cho biết đã có người thanh toán hộ, thậm chí còn trả luôn cả tiền tip.
Lê Trường Ân, “……”
Lê Tố nhìn cha, nhỏ giọng hỏi, “Là vị thúc thúc kia sao?”
Lê Trường Ân dẫn Lê Tố rời đi, trong thang máy nói với cậu, “Là anh ta đi, bất quá quên đi, chúng ta vốn là có công việc qua lại, như vậy cũng không sao.”
Sau đó, Lê Trường Ân nhận được thiệp mời của Ngô Hàn Hiên, mời y và con trai y đến tham dự buổi tiệc tại tư gia của gã.
Gọi là tiệc sinh nhật.
Lê Tố nhìn thiệp mời, nói, “Trên đó có viết tên của con.”
Lê Trường Ân nói, “Bảo bối muốn đi sao?”
Lê Tố nói, “Vị thúc thúc kia cũng không tệ lắm, đi thôi.”
Lê Trường Ân hỏi, “Vì sao cảm giác chú ấy không xấu?” Trong mắt Lê Trường Ân, Ngô Hàn Hiên tuyệt đối không phải là người tốt, bất quá cũng là một thương nhân rất thành đạt.
Lê Tố nghĩ nghĩ, lăn lộn trên giường lớn, nhìn trần nhà, nói, “Vâng, không biết nói sao, nhưng khi con nhìn chú ấy, cảm giác chú ấy và cha hơi giống nhau, vậy nên con cho rằng không xấu.”
Lê Trường Ân cười rộ lên, ngồi bên mép giường, chống cánh tay, khom xuống trên người Lê Tố, lại cúi đầu hôn cằm cậu, nói, “Không được tùy tiện tin tưởng người khác. Tố Tố phải học cách bảo vệ chính mình.”
Lê Tố nói, “Con biết a, khi còn bé không phải thường hay nói, không nói chuyện với người lạ, không đi với người lạ, như vậy sao.”
Lê Trường Ân kề bên lỗ tai cậu vừa thổi khí vừa hôn lên, Lê Tố ngứa ngáy, ngọ nguậy đầu, Lê Trường Ân nói, “Ừ, nên như vậy.”
Lê Tố đô đô miệng, “Nhưng mà con hiện tại đã trưởng thành.”
Lê Trường Ân một tay nhéo nhéo hai má nộn nộn của cậu, “Trưởng thành chỗ nào?”
Lê Tố nói, “Trưởng thành chính là trưởng thành, a…… Ba ba, hảo chán ghét, không cần chọc con nhột ……”
Hai cha con lăn qua lộn lại trên giường, đánh tới đánh lui, cuối cùng vẫn là Lê Tố thua, bị Lê Trường Ân ôm vào trong ngực, chân vắt ngang người Lê Trường Ân.
Nhưng, một giây sau, Lê Trường Ân buông con trai ra, xuống giường đi vào buồng vệ sinh, đối Lê Tố nói, “Sau này không cần nói chuyện với người xa lạ, biết không, con trai ngốc?”
Lê Tố rầu rĩ nói, “Con mới không ngốc.”
Lê Trường Ân dẫn con trai tham dự tiệc sinh nhật của Ngô Hàn Hiên, tại một biệt thự bên bờ sông.
Lê Tố mặc áo T shirt và quần dài đơn giản, thiếu niên cử chỉ nhẹ nhàng, khí chất văn tĩnh, rất thu hút sự chú ý từ mọi người.
Tiệc sinh nhật của Ngô Hàn Hiên mời không ít người, có đối tác, có bằng hữu, nữ khách quý tương đối ít, nam nhân thì nhiều, tổ chức cũng không hề quá mức trịnh trọng, mà là tương đối tùy ý.
Lê Trường Ân vừa đến, liền gặp được vài vị đối tác cùng nhau vây quanh, mọi người nói chuyện phiếm, nói chuyện chính trị, kinh tế, Lê Tố đi theo Lê Trường Ân, ai nhìn thấy đều tán dương một câu tuấn tú lịch sự, rồi lại có người nghi ngờ chất vấn Lê Trường Ân, “Anh không phải là không kết hôn sao?”
Lê Trường Ân cười nói, “Mẹ của thằng bé mất sớm.”
Lê Tố cảm giác lúc đi theo phụ thân mà còn cùng thêm một đống thúc thúc ở bên người thì thực không quen, nói một tiếng với Lê Trường Ân, cậu liền tự mình tìm địa phương thanh tĩnh để ngồi, là ban công Âu thức (1) của Ngô gia.
Trong chốc lát, có người đến, cẩn thận vén lên tấm rèm, trông thấy Lê Tố, cười nói, “Cậu tại sao lại trốn ở chỗ này, bên ngoài không nóng sao?”
Lê Tố nói, “Không nóng, có gió hè. Ngô thúc thúc, chú ra đây làm chi vậy?”
Đối phương cười nói, “Có lẽ là do biết cậu ở trong này cũng không chừng nga.”
Lê Tố cười cười, tiếp tục ghé vào ban công ngắm nhìn mặt nước sông cách đó không xa.
.
Chú giải :
(1) Ban công theo phong cách châu Âu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phụ Thân Đích Đại Thụ
Chương 30: Hành trình thành phố S [ 2 ]
Chương 30: Hành trình thành phố S [ 2 ]