Lê Trường Ân hiểu rõ, mình hẳn là nên cùng Lê Tố tách ra, nhưng
khi đối mặt với Lê Tố, y lại không có biện pháp đẩy cậu đi, đặt cậu ở
một nơi xa, nơi mà không phải ở ngay trước mắt mình.
Bởi vì lần này Lê Tố sinh bệnh, quan hệ của hai người rốt cuộc
cũng tốt lên một chút, chỉ là Lê Tố vẫn không nói chuyện với y nhiều,
bình thường cũng không nhìn y, cậu yên lặng làm chuyện của cậu, cơ hồ
không cùng Lê Trường Ân trao đổi.
Nếu không phải từ miệng An Duy biết được tin Lê Tố xin xuất
ngoại, Lê Trường Ân cảm giác chỉ sợ chính mình phải chờ tới khi Lê Tố
rời khỏi mới được biết.
Tuy rằng Lê Trường Ân đã biết, nhưng ban đầu lại không biết nói
sao với Lê Tố, cho nên vẫn chưa nói, thẳng đến khi qua tết âm lịch, Lê
Tố mới ở trước mặt y nói, “Ba ba, con xin xuất ngoại học đại học.”
Vậy đã là mồng bảy tháng giêng, tết âm lịch Lê Trường Ân bề bộn
công việc, không có nhiều thời gian ở nhà, Lê Trường Ân không hiểu Lê Tố có phải hay không đã đợi thật lâu mới đem chuyện này nói với y.
Bọn họ ngồi trên sô pha ở phòng khách, trên TV đang chiếu phim
tết âm lịch Hạ Tuế Phiến (1). Lê Trường Ân pha trà Thiết Quan Âm (2),
nghe con trai nói vậy, động tác trên tay y dừng một lát, rồi mới lại
tiếp tục pha trà, đưa một chén cho Lê Tố, lúc này mới ôn nhu nhìn Lê Tố, nói, “Ừm, phải đi Pháp sao? An Duy đã nói qua với cha.”
“……” Lê Tố một trận lặng yên, cậu biết, phụ thân như vậy nhất định là không hề muốn chú ý đến ý tứ của mình.
“Phải không, hắn đã nói với cha. Thầy đã giúp chúng con xin
trường học……” Cậu nói tình hình thực tế của nhà trường, còn nói,
“Rồi cô Văn Tây ở bên kia sẽ hướng dẫn chúng con, cô Văn Tây là bạn tốt
của thầy Đường, chúng con qua đó, trước tiên có thể đi theo nàng.”
Lê Trường Ân gật gật đầu, chỉ có thể dùng dáng vẻ dường như
không có việc gì mà pha trà, để che đậy đi nội tâm đang vô cùng hỗn loạn của mình. Y lại nhìn nhìn Lê Tố, Lê Tố vẫn như lúc còn nhỏ, mới trước
đây là một đứa bé con có chút thành tựu ngoan ngoãn ngồi trong lòng
mình, bây giờ đã hoàn toàn trưởng thành, mọc đủ lông cánh, từ bên người
mình mà bay đi mất.
Lê Trường Ân nói, “Khi nào có thể sang đó, cha muốn cùng con
qua đấy nhìn xem tình hình bên kia, con dàn xếp tốt rồi, cha lại trở
về.”
Lê Tố nhìn chằm chằm chén trà trong tay, nói, “Cô Văn Tây nói bất cứ lúc nào đều có thể, bất quá, con và An Duy cảm thấy ít nhất hẳn
là hoàn thành chương trình học bên đây, hoặc là sau khi tốt nghiệp trung học, hoặc là học xong năm 11 rồi mới sang.”
Cậu yên lặng chờ, chờ Lê Trường Ân giúp mình chọn, chờ xem Lê
Trường Ân có phải hay không nguyện ý giữ mình ở lại, đây là muốn để Lê
Trường Ân lựa chọn.
Lê Trường Ân tựa hồ hiểu được ý tứ của Lê Tố, y trầm ngâm một
lát, mới nói, “Cha cảm thấy trước tiên hoàn thành trung học ở trong
nước rồi hẳn đi được không, Tố Tố, con cảm thấy thế nào?”
“Vâng.” Lê Tố chỉ là cúi đầu, thấp giọng lên tiếng.
Năm 11 học kỳ sau, là đoạn thời gian khiến Lê Tố vô cùng khó khăn, lúc này, thân thể cậu mới bắt đầu bứt ra.
Trước đây, cậu vẫn chỉ có cao hơn một mét sáu mươi, thoạt nhìn
gầy teo nhỏ bé, hiện tại đột nhiên thân thể cậu phát triển mạnh mẽ,
khiến cậu luôn xuất hiện bệnh trạng chân đau, đầu gối đau, bác sĩ nói
phải bổ sung chất dinh dưỡng để đuổi kịp tốc độ phát triển, đợi cao lên
thì tốt rồi.
Lê Trường Ân lần đầu tiên phát hiện Lê Tố khó chịu như thế là
thời điểm nghỉ lễ mồng một tháng năm, An Duy đi du lịch, cả buổi rủ rê
Lê Tố cùng đi với hắn, Lê Tố vô luận như thế nào cũng không bằng lòng,
cuối cùng An Duy không có biện pháp, đành phải tự mình đi.
Mỗi ngày, Lê Tố không phải ở nhà thì cũng ở nhà Đường Văn Nghiễn luyện vẽ, cả người như đều đắm chìm ở bên trong, không nhổ ra được.
Hôm nay, Lê Trường Ân thật vất vả mới có thời gian ở nhà bồi con trai, nhưng mà Lê Tố lo vẽ không thèm nhìn y. Lê Trường Ân đành phải tự mình vào thư phòng đọc sách.
Cơm trưa xong, Lê Tố đi ngủ trưa, chỉ có tại thời điểm cậu ngủ,
Lê Trường Ân mới dám vụng trộm nhìn cậu, cẩn thận mở cửa phòng, Lê Tố
ngủ trên giường, đắp chăn trên người, một chân lại lộ ra ngoài chăn.
Lê Trường Ân đi qua, thở dài trong lòng, đem chân Lê Tố bỏ vào
trong chăn, đắp hảo. Lúc này, Lê Tố đột nhiên ngâm lên kêu đau, Lê
Trường Ân trong nháy mắt kinh ngạc, liền lập tức ngồi xuống bên giường,
nhìn gương mặt Lê Tố, Lê Tố vùi hai bên gò má vào chiếc gối đầu, tay ôm
lấy bên lưng, nhíu chặt chân mày, bộ dáng rất thống khổ, rồi cậu lại
động lên, không ngừng đạp chân, thấp giọng rên rỉ.
Lê Trường Ân không biết Lê Tố đây là xảy ra chuyện gì, đành phải khẩn trương gọi cậu tỉnh, y nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má Lê Tố, gọi cậu, “Tố Tố, Tố Tố, xảy ra chuyện gì?”
Thân thể Lê Tố khó chịu, ngủ không được sâu, rất nhanh liền mở
mắt ra, trông thấy Lê Trường Ân, tinh thần cậu nhất thời mơ hồ, khống
chế không ngừng chính mình, trực tiếp nhào vào lòng Lê Trường Ân, trong
thanh âm mang theo khóc lóc nức nở, “Ba ba, ba ba, con thật là khó
chịu, chân đau, đau, đau quá a……”
Lê Trường Ân khẩn trương ôm chặt cậu, một bàn tay vuốt ve cẳng
chân và đầu gối của cậu, “Xảy ra chuyện gì, là xảy ra chuyện gì?”
Lê Tố khó chịu nói, “Không biết, vừa đau xót lại trướng đau, ba ba, đau quá……”
Lê Trường Ân cũng không biết là chuyện gì, liền ôm cậu đứng lên, nói, “Trước giờ có đau không, hay chỉ hôm nay mới đau.”
Lê Tố vùi mặt vào cổ y, “Lúc trước cũng có đau, có một trận.”
Lê Trường Ân đau lòng kinh khủng, “Vì sao trước đó không nói?”
Lê Trường Ân nhanh chóng mang Lê Tố đến bệnh viện, kết quả bác
sĩ nói là hiện tượng bình thường của giai đọan thân thể nam hài tử phát
triển mạnh mẽ.
Lê Trường Ân sốt ruột nói, “Nhưng thằng bé rất đau, chẳng lẽ chỉ có chịu đau, không còn biện pháp sao?”
Bác sĩ trả lời, “Hảo hảo chú ý dinh dưỡng.”
Lê Trường Ân đành phải lại mang Lê Tố về nhà, phân phó đầu bếp
nữ mỗi ngày đều hầm canh xương, lại phân phó Lê Tố phải hảo hảo uống
sữa, cũng đừng quên uống canxi.
Nhưng Lê Tố vẫn đau, buổi tối có đôi khi khó chịu ngủ không
được, Lê Trường Ân đau lòng không thôi, ôm cậu đến cùng mình ngủ chung,
dùng bàn tay to lớn không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve chân và đầu gối của
cậu, Lê Tố lúc này mới dễ chịu được một chút, chậm rãi ngủ.
Lê Tố vào cấp ba, liền cao lên thêm mười cm, cao một mét bảy
mươi lăm, bạn bè của cậu đều trông thấy cậu cao dài đến như thế, từ một
shota đáng yêu biến thành một thiếu niên tuấn mỹ lãnh đạm phiên phiên.
Lê Trường Ân nhìn cậu như vậy, dẫn cậu đi mua quần áo cũng đều
đổi nhãn hiệu, chỉnh sửa quần áo của cậu, Lê Trường Ân tựa hồ rất tự hào khi con của mình trưởng thành như thế.
Mà bên dưới cảm giác tự hào này, từ lúc Lê Tố lớn lên, rất nhiều đã chôn giấu ở nơi sâu thẳm tận đáy lòng, chỉ có thể chôn giấu nó càng
sâu, không thể để nó gặp một chút ánh sáng mặt trời nào.
Lê Tố lại có hai bức họa tham gia triển lãm lấy được giải
thưởng, nhưng cậu vẫn như cũ không nói với Lê Trường Ân, An Duy muốn
chúc mừng cậu, Lê Tố vốn muốn cự tuyệt, nhưng An Duy tối sở trường là
mặt dày mày dạn, Lê Tố làm sao từ chối nổi, đành phải đồng ý.
An Duy dẫn Lê Tố đi karaoke, hai người vào một phòng, An Duy gọi không ít đồ ăn vặt và không ít rượu, lúc bảo phục vụ sinh mở bình rượu, hắn liền ôm Lê Tố khẩu xuất cuồng ngôn, “Hôm nay không say không
về.”
Vẻ mặt Lê Tố không chút thay đổi liếc mắt nhìn hắn.
An Duy hắc hắc cười, lại muốn niết mặt cậu, “Biểu tình của
em đây là gì vậy, cho dù em lấy được giải thưởng, em không ăn mừng, thì
em cũng nên an ủi tôi, an ủi tôi đây tâm thất lạc đi.”
Cuộc thi này, chỉ bình ra ba bức họa, vàng, bạc và đồng, Lê Tố giành hai hạng đồng và vàng, An Duy không lấy được giải thưởng.
Bất quá Lê Tố đối với chuyện này kỳ thật cũng không để ý, tựa hồ cũng không muốn để ý, cậu vẽ tranh, chỉ là vì cậu thích mà thôi, cậu
thích cái gì cậu vẽ cái đó, biểu đạt ý tưởng cậu muốn biểu đạt, chính là như vậy mà thôi.
Nếu không vì Đường Văn Nghiễn an bài cho bọn họ các loại thi đấu triễn lãm, Lê Tố nghĩ mình khẳng định sẽ không đem tranh đến triển lãm
thi đấu.
Đường Văn Nghiễn là một người yên tĩnh mà u buồn, rất có tiếng
tăm. Nhưng để mưu sinh trong cái vòng tròn trôi nổi của sự nghiệp, hắn
lại là một con người thực khôn khéo, hiểu được quy tắc của vòng tròn
này, bộ dáng hắn cũng không phải một mực thanh cao gì, vậy nên cũng ra
tay đem tiền đồ của đệ tử xuất sắc dành vào việc kinh doanh rất khá.
Lê Tố đương nhiên không uống quá nhiều rượu, một ly bia mà thôi. An Duy giải quyết năm sáu bình còn lại, bất quá tửu lượng hắn tốt, uống như vậy cũng không có việc gì.
Lê Tố nói, “Chưa đến tuổi trưởng thành, đừng uống nhiều rượu như thế.”
An Duy nói, “Cái gì mà chưa đến tuổi trường thành, tôi đã hai mươi tuổi rồi.”
Lê Tố thật đúng là chưa từng chú ý đến An Duy so với mình lớn
hơn nhiều đến vậy, hắn so với cậu lớn hơn ba tuổi, nhưng nhờ vào tính
cách của An Duy, hai người ngược lại không bởi vì tuổi tác mà sinh ra
bất kỳ cách ngăn nào.
Lê Tố không phải thực thích ca hát, miễn miễn cưỡng cưỡng hát
một bài tiếng Anh, còn hát lắp ba lắp bắp, sau đó chuyển sang cho An
Duy, An Duy vô luận năn nỉ đe doạ thế nào, Lê Tố vẫn không muốn hát nữa, liền nghe An Duy ca rống lên suốt một đêm.
Từ chỗ karaoke về nhà, An Duy mặc áo khoác vào, rồi như phát điên lôi kéo Lê Tố chạy đến phía trước, vừa gào thét.
Đêm khuya trên đường rất ít người, đèn đường yên tĩnh, một chiếc xe chạy như bay lướt qua, không khí lạnh lẽo, chỉ còn có cậu và An Duy.
Lê Tố không biết An Duy có phải là đã uống quá nhiều rượu rồi hay không, Lê Tố nói, “Đánh xe đi.”
An Duy lại lớn tiếng kêu, “Không.”
Giống người điên.
Lê Tố cho rằng hắn đã say.
Liền muốn đi ngăn đón xe taxi, lúc này, An Duy lại đột nhiên từ
phía sau ôm lấy cậu, An Duy so với Lê Tố cao hơn mười cm, hơi thở của
hắn phà vào sau gáy Lê Tố, khiến Lê Tố cứng đờ.
An Duy trong lúc đó hít lấy hương vị trên người Lê Tố, thấp
giọng nói, “Tố Tố, em còn chưa yêu tôi sao, em nói cho tôi biết, em
yêu tôi chưa?”
Lê Tố thở dài, nói, “An Duy, anh say.”
An Duy đáp, “Không có, căn bản không có.”
Lê Tố bèn bình tĩnh nói, “Vẫn làm bạn bè bình thường được không?”
An Duy cười cười, Lê Tố có thể nghe ra chua xót trong ý cười
kia, Lê Tố sợ hãi An Duy sẽ gây chuyện ép buộc mình, bằng không, sau khi mất đi phụ thân, nếu như lại phải mất luôn cả bạn tốt, thì cậu không
biết mình sau này phải làm sao đây.
Cũng may An Duy đối với loại chuyện này ngược lại rất dứt khoát, buông Lê Tố ra, nói, “Được rồi, tôi đây chờ, bất quá, Tố Tố, em trăm ngàn lần đừng bắt tôi phải chờ đợi quá lâu, có được không?”
Lê Tố nhìn hắn, cũng không trả lời.
An Duy gọi taxi giúp Lê Tố, rồi mới tự mình đi đón xe.
Lê Tố về nhà, thời gian đã muốn đến nửa đêm, không giờ ba mươi
lăm, đây là lần đầu tiên cậu về trễ như thế, nhưng lại không hề nói một
tiếng nào với người nhà.
.
Chú giải :
(1) Hạ Tuế Phiến : là dòng phim kịch hài hước, có đan xen võ thuật.
(2) Trà Thiết Quan Âm :
Thiết Quan Âm vốn được sản xuất ở trấn Tây Bình huyện An Khê có
hơn 200 năm lịch sử. Nguồn gốc của Thiết Quan Âm ở An Khê hãy còn lưu
truyền một câu chuyện. Tương truyền vào đời Thanh năm vua Càn Long, trên vườn trà ở trấn Tây Bình, huyện An Khê, Ngụy Ẩm chế được một loại trà
ngon, mỗi ngày sáng tối ông đều pha 3 chum trà cúng dường lên Bồ Tát
Quan Âm. Cứ như vậy suốt mười năm trời không hề gián đoạn, đủ thấy lòng
thành tin Phật của ông. Một đêm, Ngụy Ẩm mộng thấy ở trên vách núi có
một cây trà tỏa ra mùi thơm của hoa lan, đang lúc định hái, bị tiếng chó sủa ở đâu làm tỉnh mất cơn mộng. Sang ngày hôm sau, quả nhiên ở trên
chởm đá ông tìm thấy một cây trà giống hệt cây trà trong mộng. Do đó
Ngụy Ẩm hái một ít lá non mang về nhà chuyên tâm chế biến. Sau khi chế
xong, vị trà dịu ngọt thơm ngon, làm tinh thần nhẹ nhàng. Ngụy Ẩm cho
rằng đây là vua trong các loại trà, liền bứng cả cây trà mang về nhà làm giống để trồng. Vài năm sau, trà mọc nhiều và tươi tốt, cành lá xum
xuê. Do vì lá trà đẹp như Ngài Quan Âm, nặng như sắt, mà lại do Ngài
Quan Âm gia hộ báo mộng cho nên ông gọi trà là Thiết Quan Âm. Từ đó
Thiết Quan Âm nổi danh thiên hạ.
Thiết Quan Âm trở thành cực phẩm của trà Ô Long. Phẩm chất đặc
trưng của trà là sợi trà cong xoắn, kết tròn đầy đặn, nặng chắc đều
nhau, màu xanh lục trạch sa, hình thể tựa như cái đầu con chuồn chuồn,
như loa ốc. Sau khi pha, trà màu vàng tươi đậm, đẹp tựa hổ phách, có mùi thơm tự nhiên ngào ngạt của hoa lan, vị trà đậm đà dịu ngọt lâu tan,
tục xưng là có “âm vận”. Trà âm vừa ngon vừa lâu, có thể nói “bảy nước
còn dư hương”.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phụ Thân Đích Đại Thụ
Chương 36: Thương lượng về việc xuất ngoại
Chương 36: Thương lượng về việc xuất ngoại