DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vinh Khô Hoa Niên
Chương 5: Dân thanh ai ngâm

Ngày hôm sau, Vinh Khô ngay từ lúc sáng sớm đã đứng chờ ở ngoải chính sảnh.

Hắn không biết tại sao Phó lão gia lại chọn mình làm người dẫn đường của vị Khâm sai đại nhân kia, cũng lười suy nghĩ sâu xa.

Ước chừng sau nửa canh giờ, Vu đại nhân kia mới không nhanh không chậm hướng chỗ này đi đến, phất tay ngăn động tác hành lễ của Vinh Khô, hỏi “Đã dùng bữa sáng?”

Vinh Khô nhẹ giọng trả lời.

“Vậy chúng ta đi”

Xe ngựa xóc nảy hướng ngoại thành tiến đến, bên trong xe là một mảnh im lặng.

Vu đại nhân ra lệnh, Vinh Khô được phép ngồi chung xe ngựa với y.

Ngồi dựa vào chỗ gần xa môn, Vinh Khô nhấc bố liêm ngắm cảnh trí bên ngoài mặc cho gió thổi vào người hắn.

Hai người trên cơ bản không nói với nhau lời nào.

● ● ●

Vào thời điểm cuối hạ, vùng phía Nam đột nhiên bùng phát ngược chứng, không ít người mắc phải chứng bệnh này, hơn nữa tốc độ lây lan rất nhanh chóng, trong nhất thời khiến lòng người hoang mang lo lắng.

Ngược chứng tuy không đáng sợ như ôn dịch, nhưng trong một lúc nhiễm bệnh nhiều như vậy, khiến cho giá cả dược liệu các nơi tăng vọt, có kẻ thừa lúc nhiễu loạn này mà mưu thủ bạo lợi1.

Những nhà nghèo túng không đủ tiền trị liệu, có người bệnh chuyển trầm trọng đến mức tử vong.

Ngược chứng lần này suýt nữa gây ra một phen dân loạn, chính vì thế mới khiến cho Hoàng đế chú ý đến. Hoàng đế liền hạ lệnh triệu tập danh y các nơi, phái người đưa thuốc từ triều đình đến, đồng thời tra rõ những thương gia cùng chân tay của bọn chúng cấu kết với quan viên làm xằng làm bậy trong thời gian bùng phát ngược chứng. Nhờ vậy mới xoa dịu được dân phẫn.

Hiện tại đã là cuối thu, số người cảm nhiễm ngược chứng đã giảm bớt rất nhiều.

Vinh Khô đi theo Vu đại nhân, cả ngày hầu như đều là đi xem xét gần một nửa số thôn trấn ở ngoại ô.

● ● ●

Cước bộ có chút từ tốn, hắn thản nhiên nhìn các gia đình trong thôn.

So với thời thế phồn hoa hiện tại, nhà cửa nơi đây quả thực rất cũ nát. Thôn trấn cũng không lớn, hết thảy mọi người đều đi làm, thoạt nhìn có chút lạnh tanh vắng vẻ.

Ngẫu nhiên cũng có một hai người ngược hướng đi lại, nhìn bọn họ một thân ma bố y cũ nát, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi sau một ngày vất vả lao lực, Vinh Khô nhẹ hạ mi mắt.

Tại nơi được người ta gọi là vùng đất thịnh thế, ấy vậy mà cuộc sống của người dân cũng không được mấy phần hạnh phúc.

Chỉ một trận bệnh, đã khiến cho nhiều kẻ nhà tan cửa nát.

Nếu hắn vẫn còn lưu lạc bên ngoài, hẳn là đã chết từ rất lâu rồi.

Mặc dù nghĩ như thế, nhưng hắn không nghĩ bản thân có nhiều cảm xúc cho lắm, tỷ như cảm thấy vui mừng, hay là thấy bi thương… Với hắn mà nói, chỉ cần còn sống, những loại cảm xúc kia tốt nhất là nên từ bỏ.

“Đang suy nghĩ cái gì?”

Vinh Khô ngẩng đầu nhìn về nam nhân đang dừng lại phía trước mình, có chút kỳ quái. Nam nhân này, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, theo trực giác của bản thân… hắn luôn có chút cảm giác quái dị không thể nói rõ ràng… Mặc dù thoạt nhìn y luôn luôn có một bộ dáng lạnh như băng.

“Chỉ là…” Vinh Khô nhìn sắc trời, uyển chuyển nói “Ngày đã gần tàn, nơi này gần núi, sợ là không tiện đi tiếp”

Nam nhân nghe câu trả lời của hắn, trong ánh mắt lóe lên một tia thần thái cổ quái, sau đó lãnh đạm mở miệng “Tối nay ngủ lại tự miếu trên núi”

Vinh Khô gật đầu, nơi này cách Mạn Thành khá xa. Mà trên núi có tòa Vô Lượng Tự, là tự viện hương hỏa rất lớn của Đại Hạ quốc. Ban đêm tá túc lại nơi đó lại là chủ ý hay.

Vu đại nhân tiếp tục cất bước, vừa đi vừa nói chuyện “Ngươi đối với ngược chứng lần này thấy thế nào?”

Vinh Khô khẽ nhếch miệng, cúi đầu híp mắt nhìn đường đi…

“Thấy thế nào?” hắn không hiểu người này muốn dò xét điều gì từ mình, hỏi vấn đề này… có quá đột ngột không…

Thấy thế nào là thế nào, lời nói của một hài tử mười một tuổi, có bao nhiêu kẻ thật sự muốn nghe…

“Ta không có ý kiến” Vinh Khô thản nhiên đáp lời

“Ta nghe Phó lão gia bảo” nam nhân trầm mặc một lúc mới tiếp tục “Ngươi từng viết ‘Hưng; bách tính khổ. Vong; bách tính khổ’ “

Một người có lối suy nghĩ như thế, lý nào đối với nạn ngược chứng lại không có chút nhìn nhận gì?

● ● ●

Lúc đầu nghe lời nói ấy, Vinh Khô quả thật có chút giật mình, nhưng rất nhanh lấy lại thư thái.

Những lời này là kiếp trước hắn nhìn thấy trong một quyển sách giáo dục theo lối cũ. Trí nhớ hắn vô cùng tốt, thế nên vẫn còn nhớ trong lòng. Ngày ấy phu tử cho bọn họ viết sử luận, hắn liền trích dẫn những lời này.

“Ta từng nghe một tiên sinh ở tây nhai2 nói qua như vậy” Vinh Khô khẽ cười “Ta cảm thấy lời ấy rất có đạo lý nên tiện thể mượn tạm dùng trong bài văn”

Hắn không nghĩ, tại sao việc nhỏ như vậy mà Phó lão gia cũng biết; cũng không nghĩ, tại sao Phó lão gia biết, còn báo lại cho kẻ trước mắt này.

Nam nhân nghe nói, khẽ giọng hừ nhẹ, sau đó không nói gì nữa.

● ● ●

Đầu giờ Tuất, bọn họ đến tự viện trên núi, dùng ít trai phạn đơn giản, sau đó tự đi nghỉ ngơi. Ban ngày đi bộ qua rất nhiều nơi, thân thể Vinh Khô có chút không chịu được.

Đi theo sau tiểu sa di, Vinh Khô cúi mắt nhìn đường, cẩn thận thong thả bước đi.

“Thí chủ!”

Bước chân Vinh Khô bất chợt lảo đảo, thân thể loạng choạng liền đảo mình ngã xuống. Đá trải trên đường đi cứng lại sắc nhọn, khiến khuỷu tay của hắn bị đâm đến đau nhức.

Xoa nhẹ cánh tay, Vinh Khô không nén được thở dài, thân thể nằm dài trên giường, đưa tay che phủ trán.

…Vừa rồi té ngã, dường như khiến cho cơn đau đầu càng đau tợn hơn vài phần. Khắp thân thể dần trở nên khó chịu, Vinh Khô nghiêng người, cuộn vào hai chân, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

● ● ●

Bỗng nhiên hắn tỉnh giấc, tự viện lúc nửa đêm tràn ngập thanh âm đao kiếm.

“Xuống giường!”

Lưỡi đao lạnh lùng dán trên cổ, truyền đến hàn ý mỏng nhạt. Thân thể Vinh Khô cứng đờ, nghe thấy lời nói tiếp theo của đối phương hàm ẩn sát khí, liền cẩn thận đứng dậy. Quần áo không kịp mặc chỉnh tề, hắn bị đối phương túm lại kéo ra ngoài.

Băng qua tiểu viện hắn tá túc, đã thấy phía trước có hai toán hắc y nhân đang kịch liệt đả đấu. Nhìn thấy có một bên hắc y nhân dần dần sắp bại trận, người phía sau Vinh Khô bỗng nhiên hét lớn, đè mạnh lưỡi đao nằm trên cổ hắn “Thả họ ra! nếu không ta sẽ giết hài tử này!”

Vinh Khô hệt như một pho tượng, tùy ý đối phương thao túng.

Đả đấu ngay sau đó đột ngột dừng lại, thanh âm binh khí leng keng vang vọng trong bóng đêm biến mất, lúc này không khí tĩnh lặng tựa hồ như chết.

Ngay lúc đó, chợt truyền đến một hương khí nồng đậm đến cánh mũi, Vinh Khô vô thanh nhẹ cong môi dưới… Khí tức quen thuộc khiến người ta hoài niệm, là vị đạo quế hoa.

Đám hắc y nhân thảm bại kia hiển nhiên đều bị chế ngự, mặc kệ kẻ phía sau Vinh Khô hô hoáng cuồng loạn, lưỡi đao nhấn mạnh cắt vào da thịt nơi cổ hắn, động tác của bên kia cũng không mảy may dừng lại.

…việc này cũng hiển nhiên thôi, hắn đâu phải người trọng yếu gì, chẳng biết mấy kẻ này tại sao lại hiểu lầm như thế.

“Hay cho tên cẩu quan nhẫn tâm nhà ngươi!” tay của kẻ đang giữ lấy hắn không khỏi run rẩy, lòng hoảng hốt nhưng lại mạnh miệng trách cứ “Vì bảo mệnh, ngay cả tính mạng nhi tử của mình cũng không màng!”

Nói ra lời chính nghĩa như thế… nhưng tiếc là bọn họ hiểu sai thân phận của hắn rồi. Vinh Khô có chút nhíu mày, một mặt chịu đau đớn trên cổ, một mặt thất thần.

Trong tầm mắt mơ hồ, hắn thấy vị Vu đại nhân kia càng lúc càng tiến đến gần, sau đó thân thể của hắn bị người phía sau kéo giật lùi vài bước.

Bọn họ hình như là nói gì đó, mà hình như cũng không phải.

Ý thức Vinh Khô có chút ngẩn ngơ.

Vốn dĩ toàn thân đau đớn, liền sau đó trở nên nhẹ dần đi. Khốn ý cuồn cuộn kéo đến. Hắn rất muốn cứ như vậy mà ngủ…

Bất quá, lúc ngã xuống đất có chút thanh tỉnh.

Thật vất vả mới được sống lại, hắn còn phải hảo hảo mà sống.

Lý nào lại như thế này… chẳng lẽ cứ mơ hồ như vậy bị kẻ khác đoạt đi mạng sống sao?

_______________

1 Mưu thủ bạo lợi : thừa thời cơ mà dụng thủ đoạn tích lợi lộc to lớn

2 Tây nhai : phố/trấn ở phía tây

Đọc truyện chữ Full